Lắm Chuyện

Trần Tỷ:

Kích thích thật.

Diệp Tam Nhi nói không sai, tôi và Đường Tự Đình không xa nhau được.

Trước đó tôi là người nói câu chia tay, bây giờ nghĩ lại, lúc đó khi đi đến giai đoạn đó, tôi không biết nên tiếp tục thế nào nên đã chọn giải pháp cấp thấp nhất, dùng cách trốn tránh để giải quyết vấn đề——

Vậy thì chia tay đi vậy.

Đổi một cách khác, để tôi biết giới hạn dưới trong tình cảm của tôi và Đường Tự Đình nằm ở đâu, có thể hai đứa bọn tôi không có giới hạn trên nhưng giới hạn dưới lại nằm ở đó, tôi và Đường Tự Đình không xa nhau được.

Gần đây mở studio mới nên phải sửa sang lại, bình thường ngoại trừ đến tiệm theo dõi việc lắp đặt và trang web online ra thì tôi không có việc gì khác để làm, xem như đang rất rảnh rỗi.

Đường Tự Đình đã chi một số tiền lớn cho studio của tôi, chậc, nghĩ cũng hay thật, vị trí studio cũng là do anh ấy chọn, nhà đầu tư quyết định địa điểm studio, nghe cũng rất hợp lý, hơn nữa tôi cũng rất thích.

Tôi biết vì sao Đường Tự Đình lại chọn bên cạnh công ty của anh ấy, bởi vì cách anh ấy rất gần, sau này hai đứa bọn tôi cũng không cần mỗi sáng phải chạy đầu này đầu kia nữa, có thể trực tiếp đi làm và tan làm cùng Đường Tự Đình.

Nghĩ thế này thì thấy hai đứa bọn tôi có hơi dính nhau quá mức, đã lâu lắm rồi không ở trong trạng thái như hiện tại, đột nhiên có cảm giác như quay lại thời mới bắt đầu hẹn hò, với sự hăng hái nóng bỏng lúc nào cũng phải dính lấy nhau, tôi đi đâu anh ấy đi đó, anh ấy đi đâu tôi đi đó.

Bây giờ tôi đã giám sát việc lặp đặt xong, không còn việc gì làm nên luôn thích chạy đến công ty Đường Tự Đình, đưa đồ ăn cho anh ấy hoặc gì đó.

Thật ra tôi vẫn còn một suy nghĩ, thực tập sinh mà Đường Tự Đình nhắc đến lần trước vẫn luôn ở trong tâm trí tôi.

Cũng không phải là tôi không yên tâm về Đường Tự Đình, tôi chỉ muốn dập tắt những suy nghĩ mà con người không nên có, hai năm nay số lần tôi đến chỗ Đường Tự Đình đã ít đi.

Trước đây, nếu công ty bọn họ tổ chức sự kiện thường niên hay đi du lịch, tôi đều sẽ đi theo làm nhiếp ảnh gia để quay phim và chụp ảnh cho bọn họ.


Trước đây Diêu Diêu thích nhất là để tôi chụp hình cho, cô gái nhỏ yêu cái đẹp, cô ấy nói ảnh tôi chụp cho cô ấy là đẹp nhất, cộng thêm hai người chúng tôi cũng thân nhau nên mỗi một lần đều kéo tôi đi chụp rất nhiều ảnh cho cô ấy.

Lúc tôi đến công ty bọn họ, quả nhiên Diêu Diêu vẫn là người nhiệt tình nhất, còn nói lần trước bọn họ đi Nội Mông không có tôi đi cùng, ảnh selfie của cô ấy không đẹp chút nào.

Tôi nói lần sau sẽ đi cùng bọn họ và chụp ảnh cho bọn họ tiếp.

Diêu Diêu lén lút nói với tôi rằng Đường Tự Đình đã sa thải thực tập sinh kia rồi, cô gái này thật sự rất thích bà tám, một lần nói thôi là không ngừng được.

Đương nhiên tôi biết Đường Tự Đình đã sa thải thực tập sinh kia, cậu ta như vậy không được xem là tâm cơ, chỉ có thể nói là cậu ta ngu xuẩn, hơn nữa còn là cực kỳ ngu xuẩn.

Nếu nói đến tâm cơ, tôi thừa nhận rằng mình có một chút.

Thành thật mà nói, nhiều năm như vậy, tôi cũng có không ít thủ đoạn với Đường Tự Đình, nhưng tôi nghĩ ấy mà, đối với những người thích mình và mình cũng thích họ, đó không gọi là thủ đoạn mà là tình thú.

Nói đến tình thú, gần đây tôi còn phát hiện ra một điều, Weibo của Đường Tự Đình đột nhiên theo dõi rất nhiều blogger về tình cảm, ngày nào cũng đọc những bài đăng liên quan đến tình cảm.

​#Làm sao để duy trì cảm giác tươi mới khi yêu, 30 bí quyết giữ tình yêu luôn tươi mới.

​#Làm sao để duy trì mối quan hệ lâu dài (tổng hợp dựa trên kinh nghiệm).

#An toàn trải qua "thất niên chi dương", cách đúng đắn nhất là gì?

​#Làm thế nào để vợ yêu tôi thêm lần nữa...

......

Lúc đầu tôi biết anh ấy đọc những thứ này thì cảm thấy khá buồn cười, không ngờ anh ấy cũng bắt đầu nghiên cứu những thứ này rồi, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy hơi xót xa.


Tôi biết khoảng thời gian trước Đường Tự Đình cũng không khá hơn tôi là bao, đừng nhìn bình thường anh ấy cẩu thả thế thôi chứ thật ra anh ấy là một người có thể giấu kín mọi chuyện trong lòng, anh ấy luôn tự mình đè nén rất nhiều cảm xúc.

Tôi lại bắt đầu lo lắng rằng anh ấy sẽ đè nén mãi, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng bắt đầu đọc những bài đăng tình cảm đó, không thể không nói rằng những thứ được nói đến trong đó cũng không hoàn toàn vô dụng, có rất nhiều gợi ý khá hay.

Ví dụ như giao tiếp nhiều hơn, dành thời gian đi du lịch cùng nhau và ra ngoài ngắm cảnh.

Năm đầu tiên sau khi tôi tốt nghiệp, công việc không được xem là quá suôn sẻ, lúc đó công ty của Đường Tự Đình đã dần ổn định hơn, tôi cảm nhận được khoảng cách giữa mình và anh ấy.

Có một thời gian tôi không biết làm cách nào để điều tiết loại cảm xúc phức tạp này, tính tình cũng trở nên rất tệ, tôi trở nên nhạy cảm hơn với mọi thứ và hở một tí là tự rơi vào vòng luẩn quẩn của việc tự nghi ngờ chính mình.

Khi đó Đường Tự Đình đã nghĩ ra nhiều cách để làm cho tôi vui, giả ngốc trêu tôi, còn thường xuyên cho tôi nhiều bất ngờ, lúc rảnh rỗi thì đưa tôi đi hóng gió, còn không cho tôi mang theo máy ảnh.

Anh ấy nói rằng có những phong cảnh phải tận mắt nhìn thấy, còn nói tôi đã nhìn quá nhiều phong cảnh trong khung ngắm máy ảnh nên anh ấy bảo tôi bỏ máy ảnh xuống.

Quả thật khi bỏ máy ảnh xuống và nhìn bằng mắt thật, phong cảnh sẽ khác với phong cảnh trong khung ngắm.

Bao năm qua, tôi đã quen với việc sử dụng khung ngắm để ghi lại phong cảnh, luôn chọn góc ảnh đẹp nhất để chụp phong cảnh, tôi gần như quên mất cảm giác chỉ đơn giản là tận hưởng cảnh đẹp bằng mắt thật.

Đường Tự Đình nói với tôi, phong cảnh có thể nhìn trực tiếp bằng mắt và lưu lại trong tim mới là đẹp nhất, người có thể nhìn trực tiếp bằng mắt và lưu lại trong tim mới là tốt nhất.

Tôi luôn rất thích câu này của anh ấy, Đường Tự Đình là người luôn có thể nhìn thấu tôi từ đôi mắt đến trái tim.

Sau đó tôi còn đọc được một bài viết về "cuộc sống về đêm" giữa các cặp đôi, trong đó nói rằng sinh hoạt tình dục chất lượng cao có thể nâng cao tình cảm giữa hai bên một cách hiệu quả.

Ừm, tối hôm đó tôi đã thử luôn, không cần phải nói, thật sự có hiệu quả.


Sau đó tôi còn mua rất nhiều đồ do các blogger , tất cả đều là đồ dùng tình thú, trước đây tôi chưa bao giờ thử, mặc dù tôi cũng khá cởi mở nhưng so với nội dung trong các bài viết thì rõ ràng nghiêm chỉnh hơn một chút, trước đây tôi và Đường Tự Đình quả thật chưa bao giờ chơi như vậy.

Hôm hàng được giao đến, tôi nhận được một lúc hơn chục gói hàng chuyển phát nhanh, Đường Tự Đình nói buổi tối có xã giao nên tôi nhân cơ hội này mở hết toàn bộ hơn chục gói hàng chuyển phát nhanh, lấy từng thứ một ra xem.

Áo và quần... rất xuyên thấu, một cái đuôi nhỏ xù lông, trên cái đuôi thỏ thậm trí còn treo một cái chuông vàng nhỏ, khi dùng tay chạm vào thì âm thanh đinh đang giòn tan của cái chuông vang vọng trong phòng, chỉ nghe thôi đã thấy ngứa ngáy rồi.

Một cặp tai thỏ màu trắng, sờ vào cảm giác khá mềm mại.

Cho dù tôi có cởi mở đến đâu thì khi lấy từng thứ ra khỏi hộp cũng phải mặt đỏ tía tai, vừa sờ lên đã thấy mặt nóng bừng.

Shhh, lúc đó thế mà tôi còn đặt hai dải băng bịt mắt, là một miếng gạc màu đỏ nửa trong suốt, tôi cầm hai đầu miếng gạc lên thử che mắt, tuy không thể nhìn thấy hoàn toàn nhưng mọi thứ đằng sau miếng gạc đều mơ hồ, còn hơi phát ra ánh sáng đỏ.

Tôi xách đồ vào phòng tắm, cặp tai thỏ đung đưa trên đầu, hai mắt được che lại bằng băng gạc đỏ nửa trong suốt, trông vô cùng... gợi tình.

Tôi nghĩ mua thì cũng mua rồi, không dùng thì quả thật hơi lãng phí, hơn nữa những thứ này cũng không hề rẻ, tôi cởi quần áo ra, tìm được hai món đồ miễn cưỡng có thể xem như là quần áo, mang theo tâm thế mặc thử xem sao.

Tôi mặc bộ đồ ren đen trắng bó sát với thiết kế cổ chữ V rộng, lồng ngực lộ ra một mảng lớn, chiếc quần đùi miễn cưỡng che được đùi.

Kích thước được mua theo dáng người của tôi nên đương nhiên là vừa khít, những đường cong vô cùng rõ ràng khiến cho tôi có hơi không thoải mái, tôi cứ không ngừng kéo gấu quần xuống cho đến khi chắc chắn rằng không thể kéo xuống được nữa mới dừng lại, tôi lại dùng băng gạc đỏ bịt mắt lại.

Tôi lấy điện thoại ra, nheo mắt tìm chức năng chụp ảnh, nghĩ bụng chụp vài bức ảnh cho Đường Tự Đình.

Tôi chụp ảnh rất chuyên nghiệp, mặc dù chưa từng chụp thể loại này nhưng cho dù có bịt mắt thì tôi vẫn có thể chụp ra được những nét đẹp của cơ thể.

Tôi vẫn đang đắm chìm vào việc chụp ảnh, thế mà lại không nghe thấy tiếng cửa mở hay tiếng bước chân phía sau.

Đường Tự Đình đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, tôi giật mình đến mức kêu lên một tiếng, đánh rơi điện thoại xuống bồn rửa.

Đường Tự Đình gối đầu lên cổ tôi dụi liên tục, vừa dụi vừa nói: "Yêu tinh nhỏ... Em đang làm gì đấy?"


Tôi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Đường Tự Đình, tôi có thể đoán được anh ấy chỉ uống một chút thôi chứ không say.

Bởi vì hai mắt bị băng gạc bịt lại nên tôi dứt khoát nhắm mắt lại: "Anh, về hồi nào vậy? Không phải nói là muộn lắm mới về sao?"

"Lúc em chụp hình trước gương đã về rồi." Đường Tự Đình nhìn ra phía sau một cái, trước cửa vẫn còn một hàng hộp chuyển phát nhanh mới mở, đồ vẫn còn ở bên trong.

Bàn tay đang túm lấy cánh tay tôi của Đường Tự Đình cực kỳ dùng sức, như sắp sửa bóp nát cánh tay tôi.

Sau khi cảm giác xấu hổ lúc đầu khi bị nhìn thấu qua đi, tôi liền cởi mở hơn, quay đầu lại, hai tay vòng qua cổ Đường Tự Đình, hếch cằm: "Anh Tự, em có đẹp không?"

Đường Tự Đình thở hổn hển, đè tôi lên tường, cúi đầu hôn lên mắt tôi vài cái cách miếng gạc, sau đó lại ghé sát môi tôi: "Đẹp..."

Loại chuyện này, đã có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, lần bốn, lần năm, lần sáu... lần thứ mười lăm...

Đường Tự Đình bảo tôi thử tất cả những món đồ mà tôi mua, hôm nay là tai thỏ, ngày mai là đuôi mèo, lần nào cũng không giống nhau.

Kích thích thật, cũng sướng thật nhưng eo tôi cũng rất đau...

Nghĩ lại lần này hai đứa bọn tôi chia tay như một trò đùa, nhưng cũng chỉ nói ra thì dễ dàng vậy thôi chứ những ngày đó tôi trải qua rất tồi tệ, mọi thứ đều không ổn.

Tôi thường trấn an bản thân bằng cách nói về những việc mà tôi quen thuộc, nhưng những việc mà tôi quen thuộc nhiều như thế, độc chỉ có thói quen mang tên "Đường Tự Đình" là không thể bỏ được.

Mặc dù bây giờ nói về "sau này" vẫn còn quá sớm, nhưng tôi vẫn muốn nói về "sau này" của tôi với Đường Tự Đình.

Bởi vì tôi thật sự đã từng nghiêm túc nghĩ đến, bọn tôi đều là người trưởng thành, không cần phải lập lời thề hay gì cả.

Bảy năm có thể vượt qua được thì mười năm cũng có thể, mười năm còn có thể thì một đời cũng chẳng là gì cả, khi tóc bạc rồi vẫn phải phải dìu nhau cùng ngắm mặt trời mọc và lặn.

Nếu tình cảm thật sự có thời hạn bảo hành, vậy thì trái tim tôi sẽ đập vì Đường Tự Đình thêm vài lần nữa vậy.

Tôi và Đường Tự Đình chắc chắn không xa nhau được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận