Lắm Chuyện

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đường Tự Đình:

Say thật rồi.

Sau khi chơi ở Nội Mông vài ngày, buổi tối trước ngày trở về, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa lớn. Đây nhất định là một bữa tiệc nhậu không thể tránh khỏi, vậy nên mọi người đều đến chúc rượu, uống ly này rồi phải uống tiếp ly khác, tha hồ cho tôi uống đủ.

Bởi vì trước khi đi ngủ đã uống quá nhiều nên nửa đêm tôi lại thấy khát, ngồi dậy rót ly nước uống, nước lạnh như đá, uống vào bụng rồi thì tỉnh hẳn.

Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, mới hơn hai giờ, may mà sáng hôm sau không phải dậy quá sớm, chuyến bay được đặt vào buổi tối.

Vừa mới nằm mơ một giấc mơ, tôi lại mơ thấy những bức ảnh do Trần Tỷ chụp.

Lại nói tiếp về cuốn album ảnh của Trần Tỷ trong phòng làm việc ở nhà vậy, trước đây Trần Tỷ từng rất trân quý những bức ảnh đó nhưng lúc em ấy chuyển ra khỏi nhà lại không mang theo, cả chiếc thùng lớn vẫn còn trong phòng làm việc.

Tôi đoán có thể là em ấy lười chuyển đi, cũng có thể là do thùng quá nặng nên một mình em ấy không di chuyển nổi.

Đừng nhìn em ấy làm màu trước mặt tôi vậy thôi chứ sức em ấy rất yếu. Bởi vì điều này mà em ấy thường xuyên đến phòng gym tập luyện, hai năm đầu bị người ta nói sức yếu còn tức giận, thậm chí còn muốn chơi vật tay với tôi, thua rồi lại không vui, lần nào cũng là tôi nhường em ấy.

Em ấy cũng biết tôi nhường em ấy nhưng vẫn rất vui vẻ, đây gọi là gì nhỉ? Một người chịu dỗ, một người chịu nhận.

Cũng không phải toàn là tôi dỗ em ấy, Trần Tỷ cũng có dỗ tôi, tôi cũng đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.

Năm Trần Tỷ vừa lên năm hai đã đổi ký túc xá một lần, khi đó bọn họ sống ở khu ký túc xá cũ của trường, sau đó trường đã tân trang lại toàn bộ khu ký túc xá cũ, toàn bộ người trong ký túc xá bọn họ đều chuyển sang ký túc xá mới.

Ký túc xá cũ cách ký túc xá mới rất xa, mặc dù gia đình Trần Tỷ là người vùng đó luôn nhưng đồ đạc của em ấy lại nhiều nhất ký túc xá, trước đó em ấy đã bảo tôi đến giúp em ấy chuyển đồ.

Hôm đó tôi lại đột nhiên bị gọi đi, bận chuyện điều tra nghiên cứu dữ liệu cả ngày hôm trước, cuối cùng là nhóm thằng cả trong ký túc xá của Trần Tỷ giúp em ấy chuyển đồ, chuyển xong thì tối hôm đó ký túc xá bọn họ định tụ tập ăn uống.

Lúc đó tôi và Trần Tỷ đã quen nhau rồi nhưng tôi chưa chính thức gặp mặt những người trong ký túc xá. Bọn họ đều đã biết đến sự tồn tại của tôi, cũng biết người yêu của Trần Tỷ là đàn ông, Trần Tỷ đã nói với bọn họ từ lâu.

Thằng cả ký túc xá bọn họ kêu gào đòi buổi tối Trần Tỷ đưa tôi theo, Trần Tỷ nói với tôi địa điểm tụ tập tối hôm đó qua điện thoại, là một nhà hàng thịt nướng bên cạnh trường bọn tôi.


Xong việc tôi đã đi ngay, lúc mọi người trong ký túc xá bọn họ nhìn thấy tôi thì rất bình tĩnh, Trần Tỷ kéo tay tôi cực kỳ tự nhiên, giới thiệu với bọn họ: "Bạn trai tao, Đường Tự Đình, Học viện Quản trị Kinh doanh, năm tư rồi."

"Lại đây, lại đây, đàn anh, đàn anh," Thằng cả bên cạnh Trần Tỷ đứng dậy nhường chỗ cho tôi, lại cười khì đẩy tôi tới chỗ ngồi ngồi xuống, "Anh lại đây, ngồi cạnh Trần Tỷ này."

Trần Tỷ lần lượt giới thiệu cho tôi về người trong ký túc xá, tôi lần lượt gật đầu cụng ly với bọn họ, vốn dĩ tôi định ra vẻ với bọn họ một chút, suy cho cùng tôi cũng hơn bọn họ một hai tuổi, vẫn xem như đàn anh của bọn họ.

Kết quả là một bàn năm người, chỉ có mình tôi là con mẹ nó uống quá nhiều, tôi thậm chí còn không nhớ chuyện sau đó, vẫn là Trần Tỷ kể cho tôi nghe.

Em ấy kể là tôi đã thề độc trước mặt ba người anh em còn lại, nếu một ngày nào đó tôi chia tay với Trần Tỷ thì tôi sẽ tự thiến.

Phát ngôn ngu ngốc như thế, định ra vẻ cuối cùng lại ra vẻ không thành mà trở thành một tên ngốc.

Nhưng như vậy cũng tốt, sau này tôi cũng không cần đứng đắn trước mặt bọn họ nữa.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh rượu, nghe Trần Tỷ miêu tả xong thì há hốc mồm, không nói được một lời nào hồi lâu.

Trần Tỷ bụm miệng cười, tôi không biết em ấy nói thật hay giả.

Tôi lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Trần Tỷ, quyết định gọi cho em ấy để hỏi xem rốt cuộc lúc đó tôi có nói những điều ngu ngốc như vậy không.

Nhà bao (*) không phải là một người một cái, quản lý bộ phận kinh doanh đang ngủ bên cạnh tôi, tôi ngồi dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

(*) bản gốc là蒙古包, hay còn gọi là yurt hay nhà bạt, là một chiếc lều tròn, được bao phủ bởi da hoặc nỉ và được sử dụng như nơi trú ngụ bở những người du mục trong những thảo nguyên ở Trung Á, thường là Mông Cổ.



Lạnh thật đấy, tôi vừa bước một bước thì gió lạnh đã lùa vào cổ, tôi rùng mình một cái, nhấc tay bọc cổ áo lại, rụt cổ lại thấp giọng ho hai tiếng.

Sau khi đã quen với nhiệt độ bên ngoài, tôi tìm thấy một bãi cỏ phía sau nhà bao, lớp cỏ dày khi giẫm lên rất mềm mại, tôi nằm thẳng ra bãi cỏ, bầu trời đêm trên đầu tôi đầy sao, vô cùng lấp lánh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao đến vậy.

Có lẽ là đã uống quá nhiều nên tôi vẫn cảm thấy chóng mặt và nặng trĩu, những ngôi sao trên đầu đang xoay tròn không ngừng trước mắt tôi.


Tôi tự nhủ, tửu lượng vẫn tệ thật, sau này không thể uống như thế nữa.

Tôi giơ điện thoại lên tìm số của Trần Tỷ rồi gọi thẳng sang không chút do dự, tôi xem sự quyết đoán này là do hơi rượu.

Cái thứ gọi là hơi rượu này đôi khi cũng có chút lợi ích, có thể cho con người ta can đảm không giải thích được.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

Ngay khi tôi tưởng rằng Trần Tỷ sẽ không nhận cuộc gọi của tôi thì tiếng bíp bíp đã dừng lại, cuộc gọi đã được kết nối.

"Alo..." Giọng nói của Trần Tỷ ở bên kia điện thoại rất tỉnh táo.

"Vẫn chưa ngủ à?" Tôi liếm khóe miệng, hơi đau, có lẽ bị rách rồi, gió trên thảo nguyên quá mạnh.

"Chưa ngủ." Trần Tỷ nói: "Có chuyện gì sao?"

"À, đúng là có chút chuyện."

Trần Tỷ ở đầu bên kia im lặng mấy giây, có lẽ là đang đợi tôi mở miệng nhưng tôi suy nghĩ hồi lâu thế mà lại không nhớ ra mình muốn hỏi gì, đầu óc đột nhiên trống rỗng.

"Có chuyện gì vậy?" Trần Tỷ hỏi tôi trước.

Tôi nghe thấy tiếng em ấy thở ra một hơi nặng nề ở đầu bên kia, có lẽ em ấy trở mình nên quần áo và chăn cọ xát với nhau, tiếng sột soạt dần dần khuếch đại bên tai tôi, chẳng mấy chốc lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của Trần Tỷ.

Đầu óc tôi lại bắt đầu quay cuồng, cuối cùng tôi cũng nhớ ra tôi muốn hỏi gì: "Hồi em mới lên năm hai, bữa ăn đầu tiên của anh với người trong ký túc xá của em, em có còn nhớ không?"

"Ừm."

"Có phải anh đã từng nói là nếu chia tay với em thì anh sẽ tự thiến không?"

Tôi hỏi xong câu này thì suýt nữa đã cắn đứt đầu lưỡi mình, hiển nhiên Trần Tỷ cũng không ngờ rằng tôi lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.


"Đường Tự Đình, anh muốn thế nào đây? Nếu như em nói sau khi uống say anh đã nói ra những lời ngu ngốc như vậy thật, anh thật sự sẽ làm hay sao?" Giọng nói của Trần Tỷ hơi lớn, nghe có vẻ còn hơi tức giận.

"Anh chỉ hỏi vậy thôi." Tôi vuốt mũi.

"Sau đó thì sao?" Trần Tỷ lại hỏi tôi.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Tôi thật sự chưa nghĩ xong sau đó thì sao, huống chi bây giờ tôi và Trần Tỷ cũng đã chia tay thật rồi, nếu câu trả lời nhận được là thật thì chẳng lẽ tôi thật sự phải tự mình hại mình hay sao?

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy thân dưới đột nhiên ớn lạnh, là sự lạnh buốt từ bàn chân dâng lên, tôi rít lên một hơi lạnh, đùi cũng đau nhức, tôi sờ vào thằng em cách một lớp quần, may quá may quá, vẫn còn ở đây.

"Trước đây anh thật sự đã từng nói những điều ngu ngốc như vậy, trước mặt toàn bộ ký túc xá của em, trên bàn rượu, em muốn cản cũng cản không được."

"Bây giờ anh có muốn tự thiến một cái cho em xem không?"

"Nửa đêm anh gọi đến chỉ hỏi chuyện này thôi à?"

"Đường Tự Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Có phải anh uống nhiều quá rồi không?"

"Trần Tỷ..." Tôi ngắt lời Trần Tỷ, "Mới đầu anh gọi là muốn hỏi em chuyện này, nhưng bây giờ điều anh muốn nói là ở chỗ anh có cực kỳ nhiều sao, ngay trên đầu anh đây, dường như anh chỉ cần đưa tay ra là có thể với lấy, anh chỉ là..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Trần Tỷ đã ngắt lời tôi.

Giọng nói của em ấy rất nhẹ, còn có thêm một chút bất lực gọi tôi một tiếng: "Anh Tự..."

Đã rất lâu, rất lâu rồi tôi không nghe Trần Tỷ gọi danh xưng này lại.

Lúc đầu Trần Tỷ nói rằng em ấy muốn có một danh xưng khác, những người khác đều gọi tôi là lão Đường, anh Đường hay anh Đình, vì vậy em ấy chọn chữ chính giữa trong tên tôi, gọi tôi là anh Tự.

Trước đây, lúc vô cùng hưng phấn trên giường em ấy cũng thích gọi tôi như vậy, gọi khẽ vào tai tôi.

Tôi không nói gì mất một lúc lâu, hai tiếng "anh Tự" đó cứ vang vọng bên tai tôi.

"Em buồn ngủ rồi." Em ấy nói.


Tôi đưa tay ra nhưng không hái được sao, ước chừng nửa phút sau mới nói: "Buồn ngủ rồi thì ngủ ngon nhé..."

Cúp điện thoại, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại, cơn gió lạnh đã thổi bay hết hơi rượu trong đầu tôi, một chút men say đó cũng không còn nữa, tôi cũng không muốn hái sao nữa, tôi không với tới được.

Có ánh đèn pin chiếu về phía tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đó là giám đốc sản xuất Nhâm Khải.

"Sếp Đường, sao anh lại nằm trên cỏ thế này?" Nhâm Khải hỏi tôi.

Tôi chống tay đứng dậy, giãn eo vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi ra ngoài hít thở không khí, cậu thì sao?"

"Tôi ra ngoài hút thuốc, nghe thấy tiếng nói chuyện thì qua đây nhìn thử." Cậu ấy đưa cho tôi một điếu thuốc, "Sếp Đường hút một điếu chứ?"

"Một điếu đi vậy." Tôi nhận lấy điếu thuốc, cậu ấy lại châm lửa cho tôi.

Tôi nheo mắt, hít một hơi thật mạnh, nicotin xuyên qua cổ họng và chui vào trong phổi, tôi cảm thấy tê dại giống như âm thanh nói chuyện vừa rồi của Trần Tỷ.

"Gọi điện thoại với anh Tỷ sao?"

Một chốc thôi đã bị người ta đoán ra, tôi bị sặc một ngụm khói, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm, gọi điện cho cậu ấy."

"Tình cảm của hai anh tốt thật."

Tôi không nói gì mà chỉ cười khổ một tiếng, Nhâm Khải lại nói: "Thực tập sinh kia của công ty..."

"Sau khi về thì bảo cậu ta đi đi." Tôi phủi tàn thuốc.

"Người như vậy giữ lại cũng phiền phức." Bình thường Nhâm Khải rất ôn hoà, xem như tính tình rất tốt, đến công ty từ khi còn là thực tập sinh ở trường đại học, đã nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi cậu ấy nhận xét một người một cách trực tiếp như vậy.

"Anh Tỷ mà biết được cũng sẽ tức giận." Cậu ấy lại nói thêm.

Tôi lấy điếu thuốc ra rồi quay đầu đi: "Tôi không cho em ấy biết."

Sau đó tôi cũng không biết mình ngủ lúc nào, trong lòng nghĩ sau khi trở về nhất định phải đi tìm Trần Tỷ một chuyến, hai người bọn tôi phải nói chuyện đàng hoàng một lần mới được.

- --

Lời tác giả: Quay lại không nhanh như vậy đâu ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận