Lần này không phải đi bái tế nên Dương Quang tay không mà đến.
Hắn vẫn đứng yên, ánh mắt chăm chú nhìn về sân nhà họ Dương ở phía xa.
Có lẽ do phong thủy nghĩa trang của nhà họ Dương không tốt, bây giờ chỉ còn lại mỗi Dương Quang và Dương Hi Ngôn, thậm chí có khả năng cả hai người cuối cùng này cũng không sống được…
Dương Quang thu hồi tầm mắt, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, vẫn còn nửa tiếng nữa, con ngươi sắc bén chậm rãi lướt qua cây cỏ xung quanh.
Nếu hắn chết ở đây, vị sát thủ kia hẳn là đã vào vị trí, có thể là đang nấp trong một bụi cỏ hoặc sau một thân cây nào đó, đợi thời cơ một phát giết người.
Dương Quang vậy mà lại bắt đầu nghĩ đến việc sát thủ sẽ đứng ở đâu…
Cách Dương Quang không xa, vốn dĩ Triệu Đông đang ung dung ngậm điếu thuốc, nhưng khi thấy ánh mắt của Dương Quang bắt đầu quan sát bốn phía, vẻ mặt của Triệu Đông lập tức khẩn trương.
“Sao vậy anh cả?” Triệu Đông hô lên với hắn, vội đến gần Dương Quang hơn một chút, nghiêm túc dặn dò những người khác chú ý cảnh giác.
Anna không theo lên đây, cô đợi trong xe dưới chân núi, buồn chán đợi Dương Quang bái tế xong.
Dương Quang không nói với cô dụng ý khi đến đây, vì vậy cô hoàn toàn không biết trong bầu không khí có vẻ như thoải mái này ẩn chứa nguy hiểm không người biết.
“Không có gì.” Trả lời lại câu hỏi nghi vấn của Triệu Đông, đột nhiên Dương Quang mỉm cười.
Hắn không biết vẻ mặt đột ngột trở nên thần hồn nát thần tính mà phòng bị của Triệu Đông có khiến vị sát thủ kia giật mình hay không.
Những người còn lại cũng bắt đầu có hành động, bộ dáng như muốn lục soát quanh núi.
Có lẽ thật sự có tác dụng.
Nhìn từng giây từng phút dần trôi, đã vượt qua thời gian hắn tử vong được mười phút, vẫn không có tiếng súng vang lên.
Dương Quang sờ sờ trán mình, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thời khắc này hắn không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì… Lo lắng nhiều như vậy, lên kế hoạch lâu như thế, đến khi thật sự vượt qua được ranh giới sinh tử, vậy mà hắn lại có chút cảm giác thất vọng sao?
Nhưng vận mệnh luôn thích trêu ngươi…
“Đi thôi.” Dương Quang xoay người, ánh mắt xẹt qua di ảnh ố vàng trên bia mộ của Dương Nghiên, hắn nhếch môi chuẩn bị xuống núi.
Thời khắc này, hắn chợt phát hiện mình nhớ nhung bé con kia vô cùng.
Có lẽ cả đời này cậu cũng không biết được ngày hôm nay Dương Quang đã trải qua những gì, hắn không thể chia sẻ, nhưng loại may mắn sống sót sau tai nạn này lại có thể…
“Anh cả!” Bên tai vang lên một tiếng động nhỏ, thân thể Triệu Đông theo bản năng nhào về phía trước.
Dương Quang bị cậu ta đẩy nghiêng ngã mất thăng bằng, một đầu gối đập xuống mặt đất.
Triệu Đông cũng không dám kéo hắn lên ngay, cơ thể Triệu Đông chắn trước Dương Quang thật kín kẽ, đôi mắt hổ sắc bén quét hết bụi cỏ khắp bốn phía, vừa tìm kiếm vừa hỏi hắn: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Thế nhưng người nên đáp lời lại không phát ra tiếng nào, trái tim Triệu Đông chợt rơi ‘lộp bộp’, cúi người dìu hắn, “Anh cả!”
Một tay Dương Quang ấn chặt trước ngực, dùng hết sức lực nhưng vẫn không ngăn được chất lỏng đỏ tươi thấm ướt áo.
Triệu Đông trợn to mắt, bàn tay đang dìu Dương Quang bắt đầu run rẩy, giận dữ hét lên: “Lục soát!”
“Anh cả!” Triệu Đông nhìn Dương Quang đỏ cả mắt, hơi thở bắt đầu trở nên hổn hển.
“Đừng gấp.” Cho dù gương mặt đã trở nên trắng bệch, người đàn ông này vẫn bình tĩnh như thế.
Đưa điện thoại cho Triệu Đông, Dương Quang nói: “Gọi điện cho Tư Đồ rồi đưa điện thoại cho Anna, nên làm thế nào cô ấy sẽ nói cho mày…”
“Được được! Anh cả đừng nói nữa!” Triệu Đông muốn giúp hắn ấn vết thương xuống, lại nghĩ nên gọi điện cầu cứu trước, tay chân cậu trở nên luống cuống.
Anna cảm giác được có điều khác thường đã vội chạy lên, sau khi thấy rõ tình huống của Dương Quang, cô gái lấy tay che miệng, đôi mắt trừng to.
“Anna…” Dương Quang gọi cô, hơi thở mỏng manh.
“Tôi ở đây! Chú Dương cứ nói!” Anna nhào đến bên cạnh hắn, trong mắt đã ngập nước, “Tôi sẽ làm theo sắp xếp của chú, sẽ không nói với Hi Ngôn, chú nhất định phải chống đỡ, ngàn vạn lần…” Cô không ngờ lời tiên đoán của người đàn ông này lại thành sự thật.
“Cảm ơn…”
Dương Quang khẽ gật đầu với cô, ánh mắt đã không còn nhìn rõ, lại dặn dò Triệu Đông thêm lần nữa: “Giữ miệng! Chuyện này…nhất định không thể lộ ra…không được…để Hi Ngôn biết…”
“Được! Em biết rồi! Anh cả yên tâm!” Triệu Đông gật đầu liên tục, liều mạng giục lái xe đến chỗ Tư Đồ Lỗi.
“Anh cả, cố gắng lên!”
Đêm đó, cuối cùng Dương Hi Ngôn cũng không đợi được Dương Quang.
Buổi chiều cậu nhận được điện thoại.
“Xin lỗi Hi Ngôn, tôi phải ra nước ngoài một chuyến, chuyện trong nhà Anna ầm ĩ to rồi, tôi phải đến giúp một tay.”
Dương Hi Ngôn sửng sốt, tuy rằng cảm thấy có hơi đột ngột nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Nguy hiểm không?”
“Có lẽ là không, tôi mang theo bọn Triệu Đông, vậy nên chuyện trong nhà phải nhờ em và Tuần Thành rồi.
Tôi sẽ cố gắng về sớm một chút.” Đầu dây bên kia thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, việc đột xuất, tôi cũng muốn nói trước với em lắm.”
“Không sao.” Dương Hi Ngôn của hiện tại đã không còn là đứa nhỏ chỉ vì sợ hãi chia lìa mà nắm chặt tay áo của Dương Quang nữa, Dương Quang có việc của hắn, mà Dương Hi Ngôn cũng có việc cần phải làm.
“Em không giận là được rồi.” Đầu bên kia cười một tiếng nói: “Lần này không thể dẫn em theo.
Em theo dõi mấy dự án thiết kế bên Vinh Thành một chút, với lại mấy ngày nữa có hàng cần thông qua, nhớ chú ý thêm đừng để phát sinh vấn đề.”
“Dạ, em biết rồi.” Dương Hi Ngôn cũng nhẹ cong đuôi mắt nói: “Chú hai, đừng lo lắng, em sẽ để ý đến Anna, không có chuyện gì đâu.”
“Ngoan, tôi sẽ cố gắng về sớm, nếu em ngủ không ngon có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, đừng uống thuốc an thần.”
“Được, chú hai yên tâm.”
Cúp điện thoại, Dương Hi Ngôn xoa nhẹ vị trí trái tim nơi lồng ngực, thì ra cậu vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an là vì hắn phải đi công tác không về được sao?
Quyến luyến quá sâu đậm, xa cách nhau thật khiến lòng người khó chịu.
“Dương Quang, nếu mày dám chết trên tay tao, tao nhất định sẽ biến mày thành tiêu bản rồi tặng cho đứa nhỏ nhà mày!”
Tư Đồ Lỗi hung dữ nhéo gương mặt tái nhợt đang chìm vào hôn mê, hắn híp mắt uy hiếp, thế nhưng trong mắt lại rất bình tĩnh.
Bởi vì Dương Quang, gần đây cơ hồ hắn đã mời toàn bộ chuyên gia ngoại khoa đến bệnh viện của mình.
Không phải hắn không tin tưởng bản thân, mà hắn không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.
Chỉ cần lúc nhìn thấy Dương Quang là người sống, vậy Tư Đồ Lỗi tuyệt đối sẽ không để hắn chết trên tay mình!
“Anh cả!” Triệu Đông ôm lấy chiếc áo khoác nhuốm đầy máu của Dương Quang, cả người như con thú rơi vào khốn cảnh, ánh mắt cậu đỏ ngầu không ngừng tới lui trên hành lang.
Cậu ta tự trách, áy náy, cũng may mà Dương Quang hiểu cậu, vì vậy những sắp xếp về sau không để cậu ta tham dự.
Nếu không với tình huống hiện tại Triệu Đông sao còn có thể kiêng dè ai?
Anna nắm chặt điện thoại vừa mới ngắt máy không lâu trên tay mình, muốn an ủi Triệu Đông hai câu nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không thể tìm lại được lời nói.
Dương Hi Ngôn đang tìm cô, vì vậy cô không thể ở lại đây được nữa.
Anna nhìn ánh đèn rực sáng nơi phòng giải phẫu, vỗ vỗ mặt mình.
“Tôi về đây.” Chào hỏi một tiếng rồi vội trở về.
Cô không thể bị dọa, cô còn phải đối mặt với một Dương Hi Ngôn mẫn cảm ở Tất Viên.
Công việc của cô không thể để lộ ra.
Lời nói dối kéo dài suốt năm ngày, suốt thời gian đó Dương Quang vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vì thế dù kỹ xảo diễn xuất có cao tay đến thế nào cũng khó mà tránh được để lộ sơ hở.
Sơ hở đến từ phía Tuần Thành.
Dương Hi Ngôn lại lần nữa bắt gặp anh tránh né cậu nghe điện thoại, con ngươi của cậu chợt xẹt qua sự nghi hoặc.
Những chuyện Tuần Thành phải giấu cậu không nhiều, nếu là chuyện cá nhân thì anh cũng không cần phải cẩn thận như vậy.
Chuyện không thể để cậu biết, lẽ nào…
“Chú hai có chuyện rồi sao?”
Tuần Thành vừa trở vào đã bị Dương Hi Ngôn đánh úp hỏi một câu, anh sửng sốt nhưng lại phải cố gắng trấn định.
“Bang chủ có chuyện? Có chuyện gì rồi? Hôm qua chú mới liên lạc với Đông Tử, cục diện bên kia hẳn là rất thuận lợi chứ!”
“Vậy sao?” Con ngươi đen như mực nhìn Tuần Thành chằm chằm, người trong lòng có quỷ biểu tình khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Dương Hi Ngôn nhìn anh, con ngươi đột nhiên tối xuống.
“Đặt vé máy bay giúp con.”
“Hả?” Tiêu rồi, “Chắc mấy hôm nữa bang chủ về rồi, nếu cậu lo lắng có thể gọi điện hỏi thăm một chút…”
“Con không nói là đi tìm chú hai.” Dương Hi Ngôn cắt ngang lời anh, trong lòng vốn không xác định nay lại càng nghi ngờ, “Nhưng hiện giờ con đổi ý rồi!”
Cậu muốn tìm Dương Quang, ai cũng không cản được, thái độ của cậu rất kiên quyết, Tuần Thành khuyên rồi lại khuyên, trong mắt lại nhiều hơn sự lo lắng.
Dương Hi Ngôn nhếch môi, con ngươi đen tuyền trong veo lại lạnh lùng mang theo một chút tàn bạo, “Chú hai sao rồi?”
Những chuyện liên quan đến Dương Quang, trong mắt đứa nhỏ này không chứa được một hạt cát.
Đã nghi ngờ thì việc tìm ra chân tướng rất đơn giản.
“Chú hai, khi nào chú về?”
“Có lẽ cần mấy ngày nữa… nhớ tôi rồi?”
“Dạ,” Dương Hi Ngôn rũ mắt nói: “Chú không ở đây, em ngủ không ngon, gặp ác mộng.”
“Xin lỗi Hi Ngôn, đợi thêm chút nữa được không?” Âm thanh của người ở đầu dây bên kia mang theo chút áy náy, “Tôi sẽ tranh thủ về sớm.”
“Dạ.”
“Chú hai…” Đầu dây bên kia định cúp máy nhưng thiếu niên bên này lại khẽ gọi một tiếng.
“Ừ.”
“Em quên mất một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Dương Hi Ngôn nói ra một dãy số: “Em nhớ ngày này nhưng lại không nhớ có sự kiện gì.”
“Vậy sao?” Đầu dây bên kia giật mình, nói: “Đợi một chút, để tôi nhớ xem…” Rốt cuộc thiếu niên này vẫn nghi ngờ rồi!
Anna lật sổ ghi chú của mình ra, cô bĩu môi, sự thăm dò rõ ràng như thế cô không thể nào không nghe ra.
Kỳ thật kế hoạch tổng thể của Dương Quang có rất nhiều lỗ hổng, lời nói dối được xây dựng trên trụ cột của niềm tin, nhưng chỉ cần có một chút hoài nghi sẽ bị phá vỡ rất nhanh.
“Quả nhiên không phải là chú ấy…” Dương Hi Ngôn không hề bất ngờ, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, “Mấy người giấu chú ấy đi đâu rồi?”
Trên thế gian này có một người hiểu bạn đến thế, nhưng lại lừa gạt bạn!
Từng người tham gia vào lời nói dối này đều bị đào ra, Dương Hi Ngôn không muốn thừa lời với bọn họ nữa.
Tất cả mọi việc đều có thể vứt qua một bên.
Hiện giờ cậu chỉ muốn tìm ra người đàn ông chủ mưu nhưng lại biến mất không thấy!
“Hi Ngôn? Sao lại đến đây?” Tư Đồ Lỗi vừa đẩy cửa phòng làm việc ra đã thấy cậu, hắn sửng sốt.
Theo lý mà nói thì Dương Hi Ngôn không nên xuất hiện ở đây nhanh như vậy…
“Chú hai ở đâu?” Nhìn vào gương mặt có chút tiều tụy của Tư Đồ Lỗi, con ngươi tối đen của Dương Hi Ngôn không hề phát ra ánh sáng.
“Chú hai nhóc?” Tư Đồ Lỗi nhíu mày, vẻ mặt tự nhiên đi lấy nước…Thật ra hắn không hề bình tĩnh như biểu hiện.
Dương Hi Ngôn xuất hiện ở đây cũng đồng nghĩa với kế hoạch của Dương Quang đã bại lộ.
Dưới tình huống Dương Quang vẫn còn bất tỉnh nhân sự nằm trong phòng quan sát của mà nói, Tư Đồ Lỗi thật sự không dám nói cho cậu biết tất cả.
“Không phải chú nhóc đi công tác rồi sao?” Tư Đồ Lỗi nhìn cậu, có chút hoài nghi hỏi: “Không lẽ không nói với nhóc?”
Dương Hi Ngôn không trả lời, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lỗi một lúc rồi đột nhiên đứng lên.
Tư Đồ Lỗi gọi cậu hỏi: “Nhóc đi đâu?”
Dương Hi Ngôn nhếch môi, con ngươi lạnh như băng, “Mọi người không nói, con tự tìm.”
“Hi Ngôn…” Xem ra là không không giấu được.
Thở dài một hơi, Tư Đồ Lỗi đứng lên, xoa bóp thái dương có chút đau nhức vì không nghỉ ngơi đủ, nói với cậu: “Chú dẫn nhóc đi vậy, hi vọng nhóc đã chuẩn bị tâm lý.”
Sắc mặt Dương Hi Ngôn lập tức trắng bệch.
Nếu Dương Quang tỉnh lại sẽ cảm thấy may mắn, dù sao một súng này bắn vào ngực chứ không phải vào đầu như khi trước, ít nhất vẫn còn cơ hội cứu được.
Có lẽ sự cảnh giác của Triệu Đông đã quấy rầy trận tuyến của vị sát thủ kia.
Gương mặt vốn rất quen thuộc đã gầy gò đến khô héo, trên người hắn đầy các loại dây nhợ.
Cách bên ngoài cửa kính thủy tinh lại không thấy được lồng ngực phập phồng của hắn… Dương Hi Ngôn cắn môi mình đến mức đổ máu đầm đìa, chỉ có đau đớn mới ngăn chặn được dục vọng muốn đập vỡ lớp thủy tinh này của cậu.
Triệu Đông đứng sau lưng cậu, mấy ngày nay tình trạng của Dương Quang luôn nhận được thông báo nguy kịch, anh chàng một mét tám mươi mấy này vẫn chưa trở về nhà, cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, vì thế râu ria mọc đầy, nhìn không khác gì gã lưu manh lăn lộn đầu đường xó chợ.
Triệu Đông nhìn thấy Dương Hi Ngôn, gương mặt đau khổ, biểu tình có chút bất an.
Nếu không phải vì cậu ta chống đỡ không nổi gọi điện quá nhiều cho Tuần Thành, Dương Hi Ngôn cũng sẽ không phát giác được gì.
Kế hoạch hoàn mỹ của anh cả nhà cậu đều bị hủy trên tay cậu.
Đợi người nằm trong kia tỉnh lại thì cậu cũng đợi bị lột da rút gân đi!
Nhưng nếu người nằm trong kia thật sự có thể tỉnh lại rút gân lột da cậu, Triệu Đông đồng ý nhận phạt nữa.
“Hi Ngôn.” Nhìn không được hành động tự hại mình của Dương Hi Ngôn, Tư Đồ Lỗi vỗ vai cậu nói: “Đừng lo, tất cả sẽ tốt thôi…”
Bỗng nhiên Dương Hi Ngôn quay đầu nhìn hắn, trong mắt là sự lạnh lẽo xa lạ, cậu nói: “Con không tin mấy người!” Tất cả đều là dối trá, không thể tin được ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...