Tư Đồ Lỗi đoán không sai, Dương Hi Ngôn quả thật gặp ác mộng mà tỉnh.
Dương Quang vừa đẩy cửa vào đã thấy Dương Hi Ngôn đổ mồ hôi lạnh khắp người, đang cuộn tròn ở đầu giường, đèn bàn trên tủ ngã xuống đất.
Hắn nghĩ đến tiếng động nghe thấy khi nãy, hẳn là tiếng đèn bị quét đổ.
Thấy Dương Quang, Dương Hi Ngôn ngẩn người, thuận theo tầm mắt hắn nhìn xuống đất, hỏi: “Chú hai, con làm ồn đến chú sao?”
“Không có.” Dương Quang nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, chậm rãi đến gần.
Trên mặt đứa nhỏ không còn một giọt máu nào, đến cả bờ môi cũng tái nhợt.
“Vậy…” Thấy hắn vẫn im lặng nhìn cậu chằm chằm, trên mặt Dương Hi Ngôn có chút bất an, cẩn thận hỏi: “Con lại làm sai cái gì sao?”
Dương Quang chuẩn bị ngồi xuống bên giường cậu, lại vì câu nói này mà cứng đờ tại chỗ.
Hắn khẽ cúi người, con ngươi sâu thẳm nhìn Dương Hi Ngôn chăm chú.
“Không có.” Cứng người một lúc, Dương Quang ngồi xuống, vươn tay xoa đi mồ hôi trước trán rồi ấn cậu vào chăn.
“Ngủ đi.”
Dương Hi Ngôn vẫn mở to đôi mắt đen như mực nhìn hắn, trong mắt thoáng qua sự nghi hoặc.
Người này lên lầu để ở với mình sao?
Thấy cậu không nhắm mắt, Dương Quang cho rằng cậu chưa hết hoảng hốt, nghĩ đến việc có lẽ đứa nhỏ bị dọa sợ rồi, hắn vỗ vai cậu an ủi: “Chỉ là mơ thôi, đừng sợ, ngủ đi.”
Âm thanh của hắn chậm rãi nhẹ nhàng, biểu tình cũng dịu dàng hơn mọi khi một chút.
Mà dáng vẻ như vậy lại khiến Dương Hi Ngôn nhớ đến cảnh tượng hắn an ủi cậu lần trước…
Dương Hi Ngôn lập tức trợn mắt, “Chú hai…” Âm thanh của cậu run rẩy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Quang, cậu lại bắt đầu kích động, vội nắm chặt lấy quần áo của hắn, giãy dụa muốn ngồi dậy, “Chú đồng ý không đưa con đi! Chú đồng ý rồi!”
“Tại sao tôi phải đưa nhóc đi?” Dương Quang không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên kích động như thế, sợ cậu mất khống chế, hắn vội lên tiếng, nhíu mày, nhẹ vỗ về tấm lưng của Dương Hi Ngôn, bảo đảm với cậu: “Đừng sợ, tôi không đưa nhóc đi, sẽ không đưa nhóc đi đâu.”
“Thật sao?” Dương Hi Ngôn nắm chặt tay hắn không buông, ánh mắt bướng bỉnh nhìn hắn chằm chằm.
“Thật! Sẽ không đưa nhóc đi nữa.” Đứa nhỏ sợ đến mức này sao?
Bất chấp cảm giác mất tự nhiên trong lòng mình, Dương Quang vươn tay ôm cậu vào lòng, vỗ về tấm lưng cứng ngắc như thể sẽ gãy rời bất cứ lúc nào.
“Đừng sợ, tôi sẽ không đưa nhóc đi, đừng sợ!”
Nhưng mà biểu tình của hắn càng dịu dàng, giọng nói càng nhẹ nhàng, Dương Hi Ngôn lại càng hoảng sợ.
Vì vậy mặc cho Dương Quang an ủi thế nào, sự khẩn trương trong mắt cậu vẫn chưa từng mất đi.
“Hi Ngôn?”
Thấy cậu tựa như chim sợ cành cong, Dương Quang nhíu mày hỏi: “Tôi đã đồng ý không đưa nhóc đi, nhóc đang sợ cái gì?”
“Con không biết.” Dương Hi Ngôn lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Dương Hi Ngôn nói: “Lần trước lúc chú hai dỗ con, cũng là muốn đưa con đi, đồng ý đón con về, cũng không đến.”
Lời cậu nói không hề có chút ý tứ trách cứ nào, nhưng vẫn khiến hô hấp của Dương Quang chợt ngừng.
Dương Quang có chút khổ sở hỏi: “Có phải trong mắt nhóc, chú hai không đáng để tin tưởng nữa rồi?”
“Không phải.” Dương Hi Ngôn cảm nhận được sự mất mát của hắn bèn rụt vào lòng Dương Quang.
Cậu nhìn bàn tay mình đang nắm chặt lấy quần áo của hắn, vẻ mặt buồn bã, sau đó cứng đờ buông tay ra, khép nửa mắt nói: “Con chỉ không biết nên làm thế nào.” Dường như cậu làm thế nào cũng sai hết.
“Không sao.” Dương Quang xoa gương mặt gầy gò của đứa nhỏ, gắng gượng nở nụ cười, “Sau này không hiểu tôi sẽ dạy nhóc, yên tâm ngủ đi, tôi ở đây.”
Dương Hi Ngôn trầm mặc nhìn hắn thật lâu rồi gật đầu, “Dạ.” Cậu nhắm mắt, mệt mỏi đến độ không muốn tiếp tục suy nghĩ vì sao thái độ của hắn lại như vậy nữa.
Dương Hi Ngôn cuộn tròn trong lòng Dương Quang, mặc cho hơi thở ấm áp bao lấy bản thân.
Cậu tham lam, lưu luyến thời khắc này.
Đứa nhỏ trong lòng không hề giống dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi chút nào.
Cậu quá gầy, quá nhiều tâm sự, cho dù chìm vào giấc ngủ nhưng trên mặt vẫn vương nét buồn thương.
Dương Quang cảm thấy từ lúc hắn đưa đứa nhỏ này đi, cậu cũng dần biến đổi từng chút một thành bộ dáng hiện tại, hình chụp trong ngăn kéo nhiều như thế, không hề có lấy một chút ý cười.
Dương Hi Ngôn không thích cười, từ nhỏ đã là như thế.
Những lúc vui vẻ cậu chỉ nhẹ cong đuôi mắt, đôi khi lại khẽ nhếch môi, nhưng ý cười cũng chỉ là phảng phất.
Để rồi khi đứa nhỏ trở về, đến cả bộ dáng vui vẻ nho nhỏ đó cũng không còn nữa.
Phần lớn thời gian, trong mắt cậu đều là bi thương, áp lực, lúc nhìn hắn lại mang theo chút tủi thân không nói thành lời.
Không thể nói, không dám nói…
Hiện giờ nghĩ lại, bản thân Dương Quang đối xử với đứa nhỏ này vô cùng hà khắc.
Từ lúc mang Dương Hi Ngôn về Tất Viên, hắn vẫn luôn đề phòng cậu, không dám thân thiết quá.
Về sau đứa nhỏ dần trưởng thành, hắn đưa cậu đi, đợi đến khi trở về lại càng phòng bị nghiêm ngặt hơn, hoàn toàn xa lánh cậu.
Mà Dương Hi Ngôn lại chưa từng oán hận hắn, cho dù hiện tại cảm thấy mình bị lừa gạt, vẫn cố chấp không rời không bỏ.
Khung cảnh Dương Hi Ngôn bật khóc kia Dương Quang sẽ nhớ mãi, thứ vỡ tan không chỉ là nước mắt, mà còn là niềm tin đứa nhỏ này đã trao cho hắn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Dương Hi Ngôn nghi ngờ hắn, trong lòng Dương Quang đã nghẹn lại.
Lúc trước, hắn dẫn đứa nhỏ đến Ám Dạ, rõ ràng đứa nhỏ sợ hãi chất lỏng đỏ tươi trong ly rượu kia, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà uống.
Cho dù sau đó khó chịu đến thế nào, chỉ cần hắn mở miệng, đứa nhỏ sẽ không do dự mà làm theo, ngốc nghếch đến mức người khác không còn gì để nói.
Thế nhưng hiện tại, Dương Quang nghĩ nếu hắn lại đưa một ly rượu ép Dương Hi Ngôn uống, đứa nhỏ này liệu có cho rằng hắn bỏ thuốc sau đó vứt cậu đi hay không.
Đây không phải trò cười, nếu tình cảnh ấy thật sự xảy ra, Dương Quang sẽ rất khổ sở, đến cả thử hắn cũng không dám thử.
Đứa nhỏ trong lòng bất an cựa quậy, Dương Quang nhẹ vỗ lưng ôm cậu chặt hơn.
Dương Quang nhớ đến lời Kỷ Mặc Ưu từng nói, Thiệu Phong làm như vậy vì muốn giúp hắn nhìn rõ trái tim mình.
Nếu đã như vậy, vì sao hắn càng mê man hơn?
Mất tích bảy tám ngày, công việc cần xử lý dồn lại thành một đống lớn, nhưng đứa nhỏ trong lòng vẫn luôn ngủ không yên ổn, từng tiếng nói mớ vang lên khiến giữa đôi mày của Dương Quang hằn thêm không biết bao nhiêu vết.
“Tôi ở đây, đừng sợ!” Đáp lại, trấn an, Dương Quang nhớ đến đống tài liệu trong phòng sách, chỉ đành thở dài một hơi.
Thôi kệ đi, đã không xử lâu như vậy, lâu thêm một ngày cũng không quan trọng.
.
Lúc Dương Hi Ngôn tỉnh lại đã là đêm khuya, người khiến cậu ngủ yên trong lòng hắn không thấy đâu, bên cạnh trống không.
Vươn tay chạm đến nơi Dương Quang ngồi, vậy mà vẫn còn chút hơi ấm, rõ ràng hắn vừa rời đi không lâu.
Dương Hi Ngôn ngồi dậy, ngơ ngác một lúc rồi mới xốc chăn rời giường.
Ánh đèn trên hành lang tỏa ra ánh sáng mềm mại, không gian có chút yên tĩnh, vì vậy Dương Hi Ngôn dễ dàng nghe được tiếng động phát ra từ phòng sách.
Cửa phòng sách không đóng, Tuần Thành đang cùng Dương Quang thương lượng vấn đề gì đó, hắn cúi đầu lướt nhanh qua những tài liệu trước mặt.
Cậu vừa đến thì Dương Quang đã phát hiện.
Thấy Dương Hi Ngôn vẫn mặc áo ngủ mà không khoác thêm áo ngoài, Dương Quang nhíu mày.
“Lại đây.”
Dương Hi Ngôn đến gần, để mặc Dương Quang xoa đôi tay lạnh lẽo của cậu.
“Má Kỳ có giữ ấm canh dưới bếp, xuống ăn thêm chút gì đó đi.” Dương Quang khoác áo của hắn lên người cậu rồi dặn dò.
Dương Hi Ngôn cảm nhận được hơi thở ấm áp bao lấy mình, cậu kinh ngạc nhìn hắn.
Khi Dương Quang hoài nghi rằng có phải đứa nhỏ chưa tỉnh ngủ hay không, cậu lại đột nhiên vươn tay ra.
Đầu ngón tay có chút lạnh khẽ chạm đến gương mặt cương nghị của người đàn ông trước mặt, sau đó lập tức rụt về.
Ấm áp, không phải giấc mơ.
“Sao vậy?” Thấy cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm tay mình, Dương Quang cất tiếng hỏi.
Dương Hi Ngôn lắc đầu, cậu nhìn hắn, lại nhìn Tuần Thành đang đợi một bên, hỏi: “Con quấy rầy chú rồi, phải không?”
“Không có.” Dương Quang xoa đầu cậu nói: “Đi ăn chút gì đi.”
“Dạ.”
Thấy cậu vừa lưỡng lự lại có chút ngơ ngác bước ra ngoài, Dương Quang chợt ngừng một chút rồi hỏi Tuần Thành: “Anh đói không, có muốn ăn đêm không?” Nhìn bộ dáng hiện tại của đứa nhỏ, hắn thật sự không yên tâm để cậu xuống bếp một mình.
Cuối cùng cả ba người cùng xuống lầu, ngồi trước bàn ăn.
Má Kỳ biết nhất định Dương Quang sẽ tăng ca nên đã chuẩn bị không ít đồ ăn, vẫn luôn được giữ ấm.
Dương Quang trở về, không ai vui vẻ bằng má Kỳ.
Bà lớn tuổi rồi, Dương Quang mất tích, Dương Hi Ngôn lại trở thành bộ dáng như vậy, bà cũng lo lắng hãi hùng theo, ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng đổ bệnh.
Hôm nay Dương Quang trở về, bà vừa xuất viện được hai ngày, vừa nhìn thấy hắn dẫn theo Dương Hi Ngôn về thì khóc mãi.
Sau đó bà vội đi nấu canh bổ, thề phải nhanh chóng bồi dưỡng lại thịt trên người Dương Hi Ngôn.
Tuần Thành tự mình ra tay, Dương Quang giúp Dương Hi Ngôn múc canh, thêm hơn nửa chén cháo.
Hắn nói với cậu: “Phải ăn hết cháo, canh ăn được bao nhiêu thì ăn, biết chưa?”
Dương Hi Ngôn gật đầu.
Cậu rũ mắt ăn từng ngụm nhỏ hết chén cháo rau củ, vừa yên tĩnh lại thật vô hại.
Tuần Thành nhìn Dương Hi Ngôn, lắc lắc đầu, ai có thể tưởng tượng được người khuấy động cả vùng trời thành phố S lại là một đứa nhỏ điềm đạm như thế!
Ăn cơm xong, Tuần Thành lại pha thêm hai ly cà phê mang lên lầu.
Dương Hi Ngôn vừa tỉnh ngủ, cũng không thể ép cậu ngủ tiếp, Dương Quang hỏi: “Có muốn xem ti vi không?”
Dương Hi Ngôn lắc đầu, dừng một lúc rồi hỏi: “Con có thể ở trong phòng sách không?” Sợ Dương Quang từ chối, cậu vội vàng cam đoan: “Con sẽ không làm phiền hai người.”
“Được.” Nhìn thấy cậu ngay cả loại yêu cầu nhỏ nhoi này cũng mang theo chút sợ hãi, ánh mắt Dương Quang tối lại.
Hắn ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu nói: “Chú hai đảm bảo sẽ không đưa nhóc đi, không cần phải sợ hãi như vậy, muốn làm gì thì cứ làm.
Điều kiện tiên quyết là phải chăm sóc thân thể cho tốt, không được đổ bệnh.”
“Dạ.” Thấy Dương Hi Ngôn gật đầu, Dương Quang mới vừa lòng, đứng lên nói với Dương Hi Ngôn: “Về phòng lấy thêm thảm lông hoặc thay đồ khác đi.” Thời tiết hiện giờ vẫn chưa lạnh lắm, nhưng tình huống cơ thể của cậu hơi kém, vẫn không thể để bệnh nặng thêm nữa.
“Dạ.”
Trở lại phòng sách, Dương Quang ngồi xuống, gật đầu với Tuần Thành, hỏi: “Còn chịu nổi không? Không được thì cứ nghĩ ngơi, tôi tự làm cũng được.”
“Không sao, buổi chiều tôi có về ngủ một chút.” Tuần Thành cười cười, nhìn Dương Hi Ngôn ôm một tấm thảm vào phòng, yên tĩnh làm ổ trên sô pha, vẻ mặt vô cùng bình thản, anh có chút xúc động nói: “Vẫn là lúc có bang chủ thì cậu Ngôn mới giống một đứa trẻ.” Chỉ mang theo ba bốn anh em lại dám xông vào Hồng Môn, Tuần Thành tự thấy bản thân anh không có lá gan đó.
Anh sẽ không nói đứa trẻ này hành động lỗ mãng, dù sao tính cách của Dương Hi Ngôn thế nào Tuần Thành vẫn khá hiểu biết.
Nghe anh nói, Dương Quang nhìn Dương Hi Ngôn một cái, lại bổ sung một câu: “Nhóc vốn là một đứa nhỏ.” Sau đó hắn thu hồi tầm mắt, cầm tài liệu lên tiếp tục hoàn thành công việc.
Dương Hi Ngôn ôm sách, yên lặng làm ổ trên sô pha, cậu cúi đầu có vẻ như tập trung xem sách, nhưng thật ra lâu lắm rồi vẫn chưa lật sang trang khác.
Cậu không dám ngẩng đầu, cả nhìn trộm cũng không dám.
Dương Hi Ngôn chỉ có thể lắng nghe âm thanh trầm thấp của người đàn ông kia, tưởng tượng biểu tình trên mặt của hắn khi nói những lời này là thế nào.
Cậu đã đồng ý sẽ không thích hắn nữa, vì vậy rất sợ ánh mắt của mình sẽ để lộ dấu vết.
Thật ra, cậu không làm được, cậu chỉ có thể nỗ lực kiềm chế bản thân, không thể làm ra chuyện gì khiến chú hai chán ghét thêm nữa.
Yêu một người, vì người bằng lòng hạ mình xuống tận cùng cát bụi.
Bởi vì người ấy là ánh sáng nơi cậu, chiếu rọi tất thảy trong sinh mệnh này.
Sự bảo hộ chẳng nói thành lời, im hơi lặng tiếng.
Nào sợ sự kiên trì này vĩnh viễn không thể đơm hoa kết trái, nhưng chỉ cần có thể ở bên người, vốn đã là một loại hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...