Trừ bỏ năm ấy đến đón Dương Hi Ngôn trong tang lễ của Dương Nghiên, bao nhiêu năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Quang trở lại nhà họ Dương.
Không vội vàng như năm xưa, lần này hắn đứng lặng im, ngắm nhìn sân nhà thời thơ ấu đã từng có lúc thật náo nhiệt.
Cha không còn, Dương Nghiên không còn, bây giờ đến cả chú Dương cũng không còn nữa… Ông lão hiền lành nhìn hắn lớn lên từng ngày, cố chấp canh giữ tòa nhà này cả một đời.
Bốn chữ ‘cảnh còn người mất’ này, vẫn luôn mang lại cảm giác thật thê lương cô quạnh.
Cho dù Dương Quang không phải là kiểu tính cách chất chứa cảm xúc sầu não, nhưng khi từng người trong ký ức của hắn dần biến mất, khi một thân một mình đứng nơi sân nhà bị vứt bỏ giữa dòng chảy của năm tháng tang thương, tâm trạng ít nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
“Bang chủ…” Tuần Thành thấy vẻ mặt có chút lạnh lùng của hắn, anh do dự thật lâu mới lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm thấp khó chịu này.
Tuần Thành nhận hoa cúc trắng từ tay một đàn em, bước đến gần nói với Dương Quang: “Nếu đã đến rồi vẫn là lên xem một chút đi, bao nhiêu năm rồi…”
Chuyện gia đình Dương Quang anh cũng biết được đôi chút, bao nhiêu năm Dương Quang không trở về đây, không đi tảo mộ cũng vì khúc mắc trong lòng.
Cũng phải, những chuyện kia nếu rơi xuống người anh, không biết chừng anh sẽ càng cực đoan hơn cả Dương Quang.
Nhưng người chết thì trăm mối oán hận rồi cũng biến mất, tuy rằng như thế không công bằng với người sống, nhưng dưới bia mộ lạnh băng kia chỉ còn lại xương khô, làm sao có thể đi giải quyết mấy chuyện đó với bọn họ được kia chứ.
Dương Quang nhíu mày nhìn bó cúc trắng trong tay Tuần Thành, vẫn không nói nên lời trách mắng với việc anh tự hành động.
Hôm nay chỉ vì cảm xúc đột nhiên dâng trào nên đến xem, hắn hoàn toàn không có dự định đi tế mộ.
Không phải không dám, chỉ cảm thấy có lẽ bọn họ cũng không muốn gặp hắn.
Nhưng Tuần Thành lại nói thêm một câu, thay đổi ý định của hắn.
Anh nói: “Xem như vì cậu Ngôn, bang chủ cũng nên đến thăm bọn họ.”
Dương Quang chần chừ một lúc rồi vẫn gật đầu.
Xem thì xem thôi, thỉnh thoảng chọc tức bọn họ, hắn rất vui vẻ làm.
Nghĩa trang nhà họ Dương cách đây không xa, vì có thuê người chăm sóc nên cũng không đến nỗi tiêu điều.
Phía trước vài tấm bia thậm chí còn có nén nhang chưa đốt xong, sương khói lượn lờ phảng phất trước tấm ảnh chân dung ố vàng.
Vẻ mặt Dương Quang bình tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, ánh mắt không gợn sóng lướt qua từng cái tên và di ảnh trên bia mộ, nhìn Tuần Thành đặt từng bó cúc xuống.
Nói đến thì Dương Quang không còn nhớ rõ dáng vẻ của những người này thế nào nữa, rõ ràng là người thân, nhưng nhìn đến những bức ảnh này lại chỉ ngập tràn cảm giác xa lạ.
Những hồi ức cũ rồi sẽ bị thay thế bởi ký ức mới, người rời đi trước cũng sẽ có ngày hoàn toàn bị lãng quên, đây là quy tắc của thời gian!
Tuần Thành đặt hết hoa cúc lên mộ rồi gật đầu khích lệ Dương Quang, sau đó mang người rời đi đợi cách đó không xa, chừa không gian lại cho hắn.
Đối với sự săn sóc này, Dương Quang có chút bất mãn bĩu môi.
Chẳng lẽ Tuần Thành cho rằng hắn sẽ giống những người đi thăm mộ khác, lầm bà lầm bầm một mình với bia mộ lạnh băng?
Có tác dụng gì chứ? Người chết cũng sẽ không cho hắn bất kì phản ứng gì, cho dù bọn họ có giống bản thân hắn lúc ấy, là một linh hồn trôi lơ lửng nhìn thấy tất cả mọi việc hắn làm.
Nhưng có muốn bất mãn hay căm phẫn trách cứ, người sống cũng không cảm giác được gì.
Chết chính là chết, một tấm mộ bia, một bộ xương khô, đây là kết thúc cuối cùng của tất cả mọi người, mà người chết cũng không cách nào giúp được người sống.
Cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, khiến mấy đóa hoa cúc nghiêng ngã hỗn độn, thậm chí còn rơi xuống đất, tựa như chủ nhân của bia mộ từ chối việc hắn đến bái tế vậy.
Dương Quang kéo lại vạt áo, nhìn từng đóa hoa rơi nát tan dưới chân mình, đột nhiên bật cười.
Dương Quang chưa từng nghĩ bản thân làm sai, ngược lại hắn còn cảm thấy mình là người khá rộng lượng.
Gia sản nhà họ Dương hắn không tranh, năm ấy Dương Nghiên biết được tính hướng của hắn mắng to một tiếng biến thái, đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn cũng không oán hận.
Thậm chí vì để con anh ta có thể sống tiếp, hắn còn vắt hết óc nghĩ hết đường chống lại vận mệnh…
Dương Quang cong khóe môi trào phúng, càng nghĩ hắn càng thấy mình giống thánh mẫu!
Hắn không phải là người mềm lòng, từ trước đến nay đều không phải, nhìn tất cả những việc hắn đã làm sẽ biết.
Vì phòng tránh phiền phức về sau, diệt cỏ tận gốc hắn làm không ít.
Khóc lóc cũng vậy, cầu xin cũng thế, cho đến nay hắn chưa từng để những thứ này cản trở quyết định của mình.
Chỉ có đứa nhỏ ấy, hết lần này đến lần khác dễ dàng đâm vào yếu điểm mềm mại trong lòng hắn.
Tất cả những gì tôi làm, không phải vì anh…
Dương Quang trầm mặc thật lâu trước mộ của Dương Nghiên, cuối cùng lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo bành tô.
Không nghĩ đến một người thiếu hụt biểu tình, tâm tư lại có thể tinh tế đến vậy, rõ ràng Dương Quang không hề yêu cầu y làm như vậy.
Đối với sự kinh ngạc của Dương Quang, Thiệu Phong cũng không giải thích gì, y chỉ cảm thấy mình nên làm như thế, tận mắt nhìn thấy sẽ chân thật hơn nhiều so với lời kể.
Đứa nhỏ trong hình gầy hơn so với nửa năm trước, may mà chưa đến mức không chấp nhận được, Dương Quang nhìn thấy cũng yên lòng hơn.
Thật ra ngoài tấm hình được gửi đến tay Dương Quang ra, còn có một lá thư của đứa nhỏ viết.
Dương Quang đã từng nói, đứa nhỏ chỉ có thể viết thư, và cậu vẫn luôn nghe lời, lần này cũng thế.
Chú hai, con không sợ, đừng lo lắng…
Vài chữ ngắn gọn trên trang giấy trắng, thậm chí Dương Quang có thể tưởng tượng ra biểu tình của đứa nhỏ khi đặt bút viết những chữ này.
Từng câu chữ cực kỳ giống với cách nói chuyện thường ngày của đứa nhỏ, nét chữ bớt đi vài phần non nớt, lại khiến Dương Quang nhớ đến tấm thiệp vẫn kẹp trong quyển sách nào đó hắn đã cố ý quên đi.
Chú không lo lắng…
Anh mắt hắn mang theo ý cười cũng trở nên mềm mại hơn trước, Dương Quang liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nghiên trên mộ bia, cúi người nhặt một đóa cúc trắng chặn lên bức ảnh.
Nhóc lớn rồi, nhóc rất tốt…
Làm chú hai của nhóc, tôi sẽ làm hết tất cả những gì có thể trong khả năng của mình.
Mà anh, Dương Nghiên, nếu như anh trên trời có linh, làm một người cha thất trách, cũng nên phù hộ cho đứa nhỏ nhà mình…
Để nhóc khỏe mạnh bình an trưởng thành, để nhóc sống, sống thật tốt…
“Bang chủ…” Nhanh vậy sao?
“Lần sau đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch này nữa.” Dương Quang lướt qua Tuần Thành, thản nhiên nói: “Tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Hắn biết Tuần Thành có ý tốt, nhưng dư thừa rồi.
Những lời hắn không muốn nói với người sống, sao lại có thể nói với người chết?
Nhìn theo bóng lưng của Dương Quang, Tuần Thành cười cười, vẻ mặt thêm phần bất đắc dĩ.
Bang chủ nhà mình không dính dáng chút nào đến hai chữ yếu đuối nha! Nếu không anh cũng sẽ không giật dây Dương Quang đến đây thăm mộ.
Mặc dù nhìn bang chủ nhà mình giống như không có gì khác thường, mặt ngoài cũng đã thích ứng được chuyện đứa nhỏ kia rời đi nửa năm rồi.
Nhưng trong đôi mắt hắn thỉnh thoảng ẩn chứa tình tự nào đó, khiến Tuần Thành cảm giác trong lòng Dương Quang cất chứa quá nhiều câu chuyện.
Là thuộc hạ, cái gì cũng hỏi thì không ổn, anh chỉ có thể nhìn thấy trong mắt, gấp ở trong lòng.
Vốn nghĩ rằng hiếm khi Dương Quang có thể bộc lộ cảm xúc như hôm nay, anh muốn tìm một nơi để hắn có thể trút bầu tâm sự, người chết cũng là người nghe tốt nhất, cái gì cũng không nói.
Tuần Thành sợ rằng người có kiên cường hơn nữa rồi cũng sẽ có ngày bị đè ép đến suy sụp.
Cho dù người đàn ông này cường thế hơn bất kì ai.
.
Vì một đứa nhỏ, hắn thanh trừng toàn bộ thế lực xã hội đen ở thành phố mấy chục vạn dân, Tuần Thành đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Dương Quang không chỉ nghĩ, hắn thật sự làm!
Nếu thanh trừng thành phố S là lời nói thật, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy kế hoạch này quá mức điên cuồng kiêu ngạo.
Thật ra nếu Long Môn không ra tay trước, không ép Dương Quang đến nước này, hắn cũng không dám có dã tâm lớn như vậy.
Một thành phố lớn như thế, thành Đông Tây Nam Bắc thêm khu vực trung tâm, thế lực xã hội đen đan xen phức tạp.
Những bang phái có tên tuổi cũng không ít, không có tên tuổi lại càng hằng hà sa số.
Muốn hoàn toàn bình định một thành phố như vậy, có thể nghĩ đến cần phải tốn bao nhiêu sức người, của cải, lại cần phải có thời gian dài đến mức nào.
Suốt ba năm ròng rã vẫn chưa thể sửa sang sạch sẽ đến từng ngõ ngách, những bang phái tầm trung đã sụp đổ không ít, mà những bang phái nhỏ mặc dù gặp phải ảnh hưởng không lớn, nhưng khó đảm bảo lần hành động này của Dương Quang sẽ không bị ghi hận sau lưng.
Vì vậy biện pháp triệt để nhất chính là diệt cỏ tận gốc.
Bởi vì hành động quá lớn, toàn bộ bang phái ở thành phố S đều bị liên lụy, bao gồm cả Diễm Bang và Hồng Môn.
Có tránh thế nào cũng không hoàn toàn thoát khỏi liên lụy.
Một kế hoạch đã có chuẩn bị, lại là do chính tay Dương Quang lập ra, so với Hồng Môn, một chút tổn thất của Diệm Bang không tính là tổn thất.
Về phía Hồng Môn, xưởng gia công bị niêm phong, đường vận chuyển bị bại lộ, mặc dù thoát được cửa chết, nhưng đổ máu xem như không ít.
Cũng nhờ có Dương Quang che giấu giúp, nên ông hai Hồng mới không tính sổ lên đầu hắn.
Mặc dù ít nhiều gì lão ta cũng hoài nghi mọi việc quá mức trùng hợp.
Sao lại có thể đúng lúc đến thế, cháu của Dương Quang bị bắt cóc, sau đó đột nhiên nhảy ra một Phong Khởi, Long Môn bị nuốt chửng, thành Bắc bắt đầu loạn lạc… Nếu một tòa nhà lớn bị nổ tung đến mức không còn viên gạch nào đứng vững cũng sẽ không có ai chú ý.
Nhưng toàn bộ khung xương của thế lực xã hội đen ở thành phố S bắt đầu lắc lư, không gấp cũng không được.
Dù nghĩ thế nào ông hai Hồng vẫn cảm thấy ngọn nguồn xuất phát từ Dương Quang, nhưng lão vẫn không tin Dương Quang có năng lực đến thế.
Muốn thanh trừng toàn bộ thế lực xã hội đen của một thành phố, không phải là chuyện một người nào đó hoặc một thế lực nào đó có thể làm được.
Đầu tiên cần có sự đồng ý ngầm của cán bộ chính phủ thành phố S, nên giữ lại ai nên lật đổ ai, nếu không đạt được nhận thức chung, vậy hỗn loạn không chỉ mỗi các thế lực xã hội đen.
Ông hai Hồng luôn thận trọng, Diệm Bang lại là kẻ địch lớn nhất của Hồng Môn ở thành phố S, vì thế đối với những việc Dương Quang làm, ông hai Hồng cũng không phải bị che mắt cái gì cũng không biết.
Chính vì biết, mới không tin Dương Quang có thể làm được.
Thằng nhóc kia không phải đèn cạn dầu, nhưng nếu thật sự muốn đi được đến bước đường này, hắn vẫn có kém nhiều lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông hai Hồng đành quy tất cả cho may mắn.
Chỉ có thể nói, may mắn của Dương Quang không tồi, may mắn của Diệm Bang cũng không tồi.
Bởi vì người được lợi lớn nhất trong chuyện này, chính là Diệm Bang.
Hồng Môn bị thương nặng, Phong Khởi mới nổi lên một thời gian ngắn căn bản không đạt được thành tựu gì, mà phía cao tầng thành phố S đã có ý tứ rõ ràng, thành phố S nên bình ổn lại.
Từ xưa đến nay kẻ mạnh làm vua, ông hai Hồng trơ mắt nhìn Diệm Bang được đẩy lên vị trí cao nhất của thế lực xã hội đen ở thành phố S, lão muốn nghiến nát răng mình.
Lão chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày bị một thanh niên thế hệ sau như Dương Quang đè trên đầu, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vị trí này Diệm Bang ngồi rất vững chãi.
Lão chẳng đành mà phải nhìn thằng nhóc kia với cặp mắt khác xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...