“Bang chủ, bọn chúng đều dùng xe cũ, không gắn biển số, bắt được người lập tức phân tán ra, rõ ràng đã có âm mưu từ trước.
“Tuần Thành nhìn vẻ mặt Dương Quang âm trầm, có chút lo lắng nói: “Tôi đang nghĩ có phải bên Hồng Môn ra tay không?”
“Có lẽ không phải.” Mặc dù ông hai Hồng vẫn luôn hằn học với Dương Quang, nhưng nếu lão ta muốn làm, sẽ chỉ nhắm trực tiếp vào hắn, chứ không phải bắt cóc Dương Hi Ngôn.
Cái này không khác nào bứt dây động rừng.
Hơn nữa nếu bị Dương Quang cắn ngược lại một cái, ông ta cũng không dễ chịu gì.
“Vậy…” Bên thành Tây đã quét dọn sạch sẽ, không thể có tàn dư sót lại.
Dương Quang híp mắt nói, “Liên lạc với Tôn Ninh Vũ, tra thành Bắc!”
Người đầu tiên Dương Quang loại trừ là Tôn Ninh Vũ.
Con người này vô cùng cẩn trọng, trước khi Phong Khởi hoàn toàn công khai, số người bắt được thông tin rất ít, y tuyệt đối sẽ không chọc đến Diệm Bang vào lúc này.
Bang phái ở thành Bắc không ít, nhưng quy mô cũng không lớn, người có lá gan này…
Tuần Thành hỏi: “Bang chủ nghi ngờ… Long Môn?”
Dương Quang nhìn anh, không nói lời nào.
Thật ra không cần nói trong lòng Tuần Thành cũng biết rõ.
Hiện giờ người dám mạo hiểm lớn như vậy để bắt Dương Hi Ngôn đi, ngoài Long Môn không có người thứ hai.
Xem ra là ghi hận chuyện mời khách không thành khi trước.
Dù sao đối phương cũng không phải người có lòng độ lượng.
Tuần Thành nói: “Tôi chuẩn bị một chút…” Nếu đối phương đã làm đến mức độ này, nhất định không chỉ đơn giản dùng tiền có thể giải quyết.
Nhưng Tuần Thành mong rằng bang chủ Long Môn – cái gã trông chẳng khác gì kẻ cướp kia, vẫn nên có đầu óc một chút.
Ít nhất trước khi cử người đến đàm phán, tốt nhất gã đừng đụng đến ngón tay nào của Dương Hi Ngôn, nếu không thì… thành phố S này, thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Không biết do e ngại thủ đoạn của Diệm Bang, hay vì đối phương thật sự khẩn cấp, không đến vài giờ, cặp sách của Dương Hi Ngôn và thiệp mời đã được đưa đến trước cửa Diệm Bang.
Đối với lời uy hiếp rõ như ban ngày trong thiệp, Dương Quang im lặng nhếch khóe môi.
“Bang chủ cậu…” Ngày mai đi thật sao?
Lời mời chỉ dành cho một người, chẳng khác gì tự trói mình lại dâng lên hang sói.
Xem ra đối phương đã điều tra rõ ràng, biết được tác dụng uy hiếp của Dương Hi Ngôn lớn đến mức nào.
Tuần Thành có chút hối hận, nếu biết sớm đã chú ý Long Môn nhiều hơn rồi.
Bị một bang phái nhỏ uy hiếp bằng cách này, đừng nói Dương Quang, đến cả anh cũng bị chọc giận.
“Không có gì để tức giận.” Thấy vẻ mặt Tuần Thành ngập tràn tức giận, ngược lại Dương Quang còn an ủi anh, khóe môi cong lên, nụ cười của hắn mang theo hơi thở lạnh lẽo, nói: “Lọt hố một lần mới thông minh hơn một chút.” Thuận buồm xuôi gió lâu rồi, bọn họ đều có chút lơi lỏng, lần này vừa lúc gõ lên một hồi chuông cảnh báo.
Vẫn còn một đêm, những gì hắn cần làm chính là khống chế tất cả mọi chuyện vào trong phạm vi của mình.
Dương Quang dặn dò Tuần Thành: “Sắp xếp người đi, để lại vài đứa trông nhà, còn lại toàn bộ đến thành Bắc.”
Sau đó hắn tự mình gọi điện cho Tôn Ninh Vũ, “Trước khi trời tối tôi muốn biết vị trí của cháu tôi, tôi giúp cậu diệt Long Môn!”
Tôn Ninh Vũ gặp mặt Dương Quang không ít lần, mặc dù không có giao tình gì sâu đậm nhưng cũng biết việc Dương Hi Ngôn mất tích đối với Dương Quang là chuyện lớn.
Tôn Ninh Vũ nghi ngờ hỏi, “Giúp tôi?”
Dương Quang hừ lạnh, “Tôi không có hứng với thành Bắc, nếu Long Môn không chọc đến tôi, tôi cũng không đụng vào gã ta!”
Hắn đã nói rõ, Tôn Ninh Vũ cũng không phải người không biết thức thời, “Tôi biết rồi.” Sau đó dặn dò toàn bộ người của mình đi tìm.
Tôn Ninh Vũ khá quen thuộc thành Bắc, cũng vì điểm này nên Dương Quang căn bản không đặt lời mời ngày hôm sau vào mắt.
Hắn biết đứa nhỏ sẽ sợ hãi, nhưng nhất định không sợ đến mức đánh mất lý trí.
Dương Quang biết đứa nhỏ sẽ ghi nhớ những gì hắn dạy lúc trước, tạm thời có thể không lo lắng lắm cho an nguy của cậu.
‘Không sao, chỉ cần tìm được người trước khi trời sáng.’ Nhưng cho dù có tự trấn an bản thân thế nào, cảm giác bất an trong lòng hắn vẫn không khó mà tiêu tan.
‘Trong kho hàng trên núi của Long Môn.’
Lúc nghe được tin tức này, ánh mắt của Dương Quang phút chốc trở nên bén nhọn, “Đi.” Dương Quang phất tay dẫn người lên núi.
“Người đâu?” Tốc độ của hắn rất nhanh, đáng tiếc chỉ còn lại kho hàng trống không.
Đứa nhỏ tự mình trốn thoát, hiện trường kẻ chết người bị thương la liệt, hơn nữa rõ ràng bản thân đứa nhỏ cũng bị thương rồi.
“Tìm cho tôi!” Sắc mặt Dương Quang trở nên u ám, biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, khiến hắn đánh mất đi vài phần bình tĩnh.
Thành Bắc rất loạn, loạn đến mức Dương Quang không dám tưởng tượng một đứa nhỏ bị thương sẽ gặp phải điều gì ở đây.
“Bang chủ…” Tuần Thành vốn muốn khuyên Dương Quang bình tĩnh một chút, nói không chừng đứa nhỏ đã tự chạy về rồi, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Dương Quang liếc qua, anh lại không thể nói nên lời.
Tựa như sư tử bị chọc giận, hơi thở tàn bạo quanh người Dương Quang khiến Tuần Thành cũng bị dọa sợ.
Bang chủ, thật sự nổi giận rồi!
“Dương Quang, Hi Ngôn vẫn chưa có tin tức sao?” Mặc dù chuyện Dương Hi Ngôn bị bắt cóc không liên quan đến Nghiêm Phong, nhưng người bị bắt ngay trước cổng trường, Nghiêm Phong cho dù là hiệu trưởng hay là bạn của Dương Quang đều vô cùng quan tâm đến tình hình.
“Ừ, còn đang tìm.” Suốt hai ngày nay một chút tin tức cũng không có, tâm tình của Dương Quang đã không còn đủ bình tĩnh như biểu hiện ban đầu nữa.
Không biết đứa nhỏ sẽ gặp phải nguy hiểm gì, không biết Long Môn liệu có tìm được đứa nhỏ trước không.
Vì tìm Dương Hi Ngôn, Dương Quang thiếu điều lật tung ba tấc đất ở thành Bắc lên, lại không dám gây ồn ào quá lớn, hắn sợ tin tức lan truyền ra, tình cảnh đứa nhỏ sẽ càng nguy hiểm hơn.
Vì thế trong sự tìm kiếm âm thầm, mãi đến ngày thứ ba mới tìm được Dương Hi Ngôn.
Khi đứa nhỏ được dẫn đến trước mặt Dương Quang, quần áo trên người đã rách rưới như nhóc ăn mày, chân không mang giày, khắp mặt, tay, đùi phủ đầy vết thương, gương mặt nhỏ đen đen, chỉ có đôi mắt khi nhìn thấy Dương Quang vẫn rực sáng tựa sao trời.
“Chú hai!”
Dương Quang còn chưa động đậy, đứa nhỏ đã nhào đến chui đầu vào lòng hắn, dáng vẻ như chú chim ưng bé nhỏ cuối cùng cũng tìm về được nhà mình.
Dương Quang siết chặt lấy thân thể nhỏ bé run rẩy, đôi mắt một màu u ám.
Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai!
Đứa nhỏ không ăn cơm vài ngày, rõ ràng đã đói lắm rồi, nhìn tốc độ ăn cơm nhanh chóng hơn so với mọi khi không biết bao nhiêu lần, viền mắt của má Kỳ cũng phải ửng hồng.
Bà đưa canh cho cậu, còn dặn dò: “Ăn chậm thôi, còn nhiều lắm, đừng vội.”
Dương Quang ngồi bên cạnh nhìn đứa nhỏ, từ đầu đến cuối không hề có biểu tình gì.
Từ lúc Dương Hi Ngôn trở về, Dương Quang vẫn không nói lời nào, cho dù là an ủi hay hỏi han, hắn cũng chưa từng hé răng.
Đứa nhỏ có thể cảm giác được hắn tức giận, nhưng cậu biết không phải giận cậu.
Dương Hi Ngôn bèn buông đũa đến gần kéo hắn.
“Ăn no rồi?”
“Dạ.”
“Đi thôi.”
Dẫn theo đứa nhỏ vào phòng tắm trên lầu, khi toàn bộ vết thương trên thân thể nhỏ bé lộ ra, ánh mắt Dương Quang lại giảm thêm vài độ đông lạnh chết người.
Hắn nhỏ giọng nói: “Chịu khó một chút.” Sau đó cởi quần áo giúp cậu tắm rửa.
Đứa nhỏ vẫn luôn nhìn hắn, tầm mắt cậu nhìn từ chân mày, đến đôi mắt sâu thẳm, lại lướt đến khuông cằm kiên nghị.
Sau đó cậu mặc kệ bọt xà phòng trên tay, đột nhiên xoa xoa hàng râu lún phún của hắn.
Chú hai, rất lo lắng cho cậu…
Dương Quang thản nhiên nhìn đứa nhỏ, kéo tay cậu xuống, “Đừng nhúc nhích.”
Hắn giúp đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ, lấy khăn to bọc cả người cậu lại.
Dương Hi Ngôn không thích ứng với việc không mặc gì cho lắm, đứa nhỏ bất giác nhìn nhìn quần áo của mình.
Dương Quang nói: “Khoan mặc đồ, đợi chú Tư Đồ kiểm tra vết thương đã.” Vừa đưa đứa nhỏ về đến Tất Viên, Dương Quang cũng liên lạc với Tư Đồ Lỗi, hiện giờ đang đợi bên ngoài.
Đứa nhỏ gật đầu, nắm tay hắn rời khỏi phòng tắm.
Tư Đồ Lỗi biết tâm tình Dương Quang không tốt nên cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng kiểm tra vết thương rồi thoa thuốc cho đứa nhỏ.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, hắn hỏi Dương Quang: “Mày định làm sao?”
Dương Quang không thèm để ý, hắn biết mấy hôm nay nhất định đứa nhỏ ngủ không ngon, bèn ôm cậu lên giường, “Ngủ đi.”
Đứa nhỏ cho rằng hắn sẽ rời đi, vội bắt lấy quần áo của hắn, ánh mắt sợ hãi vẫn chưa tan đi.
Dương Quang vỗ lưng cậu, an ủi nói: “Đừng sợ, ngủ đi, chú không đi.”
Đứa nhỏ nhìn hắn thật lâu rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng bàn tay nắm chặt lấy hắn vẫn chưa từng buông lơi.
Dương Quang điều chỉnh bàn tay nhỏ đang nắm lấy quần áo của hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng lập tức khiến đứa nhỏ mở bừng mắt, tràn ngập hoảng sợ nhìn hắn, “Như vậy làm sao ngủ ngon được?” Dương Quang nhíu mày, cứng rắn kéo tay đứa nhỏ ra, sau đó dùng tay mình nắm chặt lấy tay cậu, “Chú ở với nhóc, không đi, đừng sợ.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, chỉ vài chữ đơn giản đã xua tan sự sợ hãi trong ánh mắt đứa nhỏ.
Cậu nhìn thấy sự lo lắng trong mắt người đàn ông, con ngươi nhẹ cong cong, nhích đầu đến sát bên đùi Dương Quang rồi mới chậm rãi nhắm mắt lần nữa.
Xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ, Dương Quang ngẩng đầu nhìn Tư Đồ Lỗi vẫn còn đứng trong phòng, hắn không nói lời nào, chỉ nhếch khóe môi, lại khiến Tư Đồ Lỗi ngây ngẩn cả người.
Đó là nụ cười nhạt màu nhưng lại lạnh lẽo đến tận cùng.
Chuyện của Dương Hi Ngôn, mấy người có quan hệ tốt với Dương Quang đều lập tức nhận được thông tin qua miệng của Tư Đồ Lỗi.
Vì vậy mọi người nhanh chóng gọi điện cho Dương Quang.
Vẫn là câu hỏi khi nãy, “Mày định làm sao?”
“Làm sao?” nhìn đứa nhỏ tựa sát đùi mình chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, con ngươi Dương Quang lại trở nên u ám, “Thế lực xã hội đen phải bắt đầu thanh lọc rồi.” Khi trước Phong Khởi nổi lên dẫn đến sự thay đổi to lớn, không ngờ hiện tại lại bắt đầu từ tay mình.
Thật sự là bị ép từng bước đến nước đường này mà!
Tạm thời không động đến Hồng Môn được, Phong Khởi không cần động đến, phải giữ lại một đường dây ở thành Bắc, vậy ngoài hai bang phái đó ra, cộng thêm cả Diệm Bang, thành phố S không cần những thế lực khác tồn tại! Mà Long Môn, chắc chắn diệt!
Sự lãnh khốc trong giọng nói của hắn truyền qua điện thoại, mấy người còn lại đều rơi vào trầm mặc trong chốc lát.
Quen biết nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Dương Quang thật sự nổi giận.
Vì thế cũng là lần đầu tiên, mọi người gặp nhau vào một ngày không phải thời gian tụ họp cố định, ít đi tiếng cười vui, nhiều thêm chút nghiêm túc.
Nghiêm Phong nói: “Tao có đánh tiếng với người trong nhà rồi, mấy người phía trên thành phố S sẽ biết phải làm thế nào.”
Dương Quang liếc hắn, “Cha mày nghe lời mày sao?”
Nghiêm Phong nhún vai, “Thì ông ấy cũng không mong tao nhúng tay vào để bị liên lụy, dù sao cũng chỉ nói thêm vài câu.” Hơn nữa thành phố S cũng loạn bao nhiêu năm rồi, cần có người sắp xếp thống nhất lại, tìm một bang phái xã hội đen có giao thiệp với chính phủ đẩy lên ghế đầu tiên, cũng là sự đồng ý ngầm của cấp trên.
Hắn không nói, Dương Quang cũng tự hiểu, cười nói: “Xem ra ông già nhà mày cũng khá tán thưởng tao nhỉ!”
Nghiêm Phong nhìn hắn, nói: “Với mày mà nói, chưa chắc là chuyện tốt.” Được quan chức chính phủ nhớ thương, mặc dù có thêm chút lợi ích, nhưng cũng có rất nhiều điều kiện hạn chế.
Dương Quang không để ý cười cười, “Không sao, cái gì cũng có hai mặt của nó.” Chính phủ hay xã hội đen từ trước đến nay chưa từng là sự tồn tại thuần khiết.
Giao thiệp nhiều năm với chính phủ, Dương Quang càng biết xem xét thời thế hơn ai hết.
Hơn nữa hắn còn nhiều hơn người khác một phần ký ức, những quan chức được hắn đẩy lên ở thành phố S cũng không ít, cho dù không có sự giúp đỡ của gia đình Nghiêm Phong, Dương Quang vẫn có thể mượn sức được từ phía chính phủ, chỉ có điều bây giờ từ trong tối trở thành hành động ngoài sáng mà thôi.
Mạc Tĩnh Thành xoa mũi, “Nếu nhà Nghiêm Phong đã nhúng tay vào, xem ra tao không cần đi xin ông anh mình nữa, tao cũng chỉ có thể trợ giúp kinh tế thôi… nhỉ?”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi, cảm thán: “Có tiền có quyền thật là tốt!” Hắn chỉ có chút tác dụng vào lúc Dương Quang bị thương mà thôi.
Thiệu Phong hỏi trực tiếp luôn: “Cần tao giúp gì?”
Số lần Dương Hi Ngôn tiếp xúc với bọn họ suốt mấy năm nay không ít.
Mặc dù nói vì cậu là cháu của Dương Quang nên mới đối xử có chút khác biệt, nhưng đối với đứa nhỏ luôn yên tĩnh theo sau Dương Quang này, mấy người bọn họ vẫn mang tâm lý bao che khuyết điểm nha.
Dương Quang nghĩ ngợi một lúc, nói: “Nếu có thể, tao muốn lôi kéo viện trợ nước ngoài.” Hắn biết Thiệu Phong có năng lực này.
Thiệu Phong gật đầu, “Tao biết rồi, sẽ liên hệ giúp mày.”
Dương Quang cười cười thả lỏng bờ vai nói: “Tao vốn không muốn để tụi mày dính vào.” Nguồn lực nhân sự mấy năm nay hắn gầy dựng không ít, người ở giới chính trị kinh doanh đều có.
Mặc dù không có bọn họ giúp đỡ, thời gian có thể lâu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Được rồi, bạn bè có thể giúp thì giúp, dù sao Hi Ngôn cũng là học sinh của tao!”
“Đúng vậy, Tiểu Ngôn bị thương có nặng không?” Mạc Tĩnh Thành cũng tán thành, có chút lo lắng hỏi Tư Đồ Lỗi, “Lần đầu tiên trải qua chuyện đáng sợ như vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến tâm lý không?”
“Vẫn ổn, mặc dù có nhiều vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm.” Về phần bóng ma tâm lý… Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Quang, hỏi: “Cảm xúc của nhóc mấy ngày nay thế nào?”
“Không có gì khác thường quá lớn, ngủ không yên lắm, khá dính người.”
“Ồ, gặp chuyện như vậy ngủ không yên là bình thường.” Tư Đồ Lỗi gật đầu, kết luận: “Vậy không có gì khác thường rồi.”
Tư Đồ Lỗi thấy Dương Quang nhìn hắn, bèn nhún vai hỏi ngược lại: “Nhóc dính mày từ đó đến giờ rồi.” Vậy nên việc này có gì khác thường sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...