Tuy rằng giữa hai đứa nhỏ dường như có khúc mắc, nhưng Dương Quang vẫn luôn cho rằng, chỉ khi làm quen quá dễ dàng thì tình hữu nghị này mới nhanh chóng kết thúc.
Hơn nữa dù khi Nghiêm Huy phát hiện Dương Quang là người xấu lập tức muốn kéo đứa nhỏ nhà mình qua phía nó, Dương Quang cảm thấy sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn giữa hai đứa.
Thực tế chứng minh đúng như hắn đã nghĩ, Nghiêm Huy không phải là đứa nhỏ thù dai.
Mặc dù nhóc vẫn rất phòng bị Dương Quang, nhưng ngoại trừ cảm giác không được tự nhiên lúc ban đầu, vài ngày sau thái độ của nhóc với Dương Hi Ngôn đã lập tức khôi phục lại như trước kia, tiếp tục chạy vòng quanh đứa nhỏ.
Đến cả Nghiêm Phong cũng phải cảm thán tốc độ điều chỉnh cảm xúc của thằng nhóc này thật nhanh.
Đối với việc này, Dương Quang vẫn giữ thái độ tán thành, nhận được sự bảo vệ của đứa nhỏ nhà mình khiến hắn rất vui vẻ.
Nhưng như Nghiêm Phong đã nói, đến cả Dương Quang cũng không có khả năng vẫn luôn đi đi về về một mình, càng đừng nói là đứa nhỏ.
Thời gian hắn có thể ở bên Dương Hi Ngôn quá ít.
Có thằng nhóc dở hơi nhà Nghiêm Phong ở đây, đối với đứa nhỏ cũng không phải chuyện xấu.
Vì thế Dương Quang quyết định không nhúng tay vào, hắn cảm thấy cách thức ở chung của hai đứa nhóc này rất thú vị.
Ví dụ như một màn trước mặt: Dương Hi Ngôn yên tĩnh ăn sáng, không thèm nhìn Nghiêm Huy bên cạnh.
Nghiêm Huy lại không dám đến gần quá, mà căn bản Dương Hi Ngôn cũng không thèm đáp lời nhóc, Nghiêm Huy chỉ đành trề môi, vô cùng giận dữ trừng ông chú nhà mình.
“Nhìn chú làm gì?” Dưới cái nhìn trừng trừng của Nghiêm Huy, Nghiêm Phong hết sức tao nhã ăn xong bữa sáng rồi mới mở miệng.
Hắn buồn cười nhìn nhóc nói: “Nhóc chỉ có chút bản lĩnh này thôi hả? Không phải có thể quấn người không buông sao?”
“Cậu ấy không thèm để ý con.” Nghiêm Huy tủi thân.
“Đâu phải chỉ có hôm nay mới không để ý nhóc.” Giữa hai đứa nhỏ này, mỗi ngày vẫn là Nghiêm Huy không ngừng gọi từng tiếng ‘Hi Ngôn’, ‘Hi Ngôn’, mặc kệ người ta có để ý đến nó hay không.
Cứ như vậy hơn một năm trời mới có thể khiến Dương Hi Ngôn thỉnh thoảng đáp lại nhóc một lần.
Lần này xem như quay lại phương thức ở chung lúc ban đầu mà thôi.
Đối với việc Nghiêm Huy kiên trì lâu như vậy vẫn không từ bỏ, ít nhiều gì Nghiêm Phong cũng có thêm nhận thức mới về đứa cháu của mình.
Dù có ầm ĩ một chút nhưng là kiểu tính cách không đạt được mục đích sẽ không chịu thua.
Nói gì cũng thấy đúng là di truyền của nhà bọn họ.
“Cái đó…cái đó không giống nhau!”
“Không giống chỗ nào?” Lần này người tiếp lời lại đổi thành Dương Quang, hắn buông ly cà phê xuống thản nhiên nói: “Chuyện người lớn trẻ con không quản được, chú là người tốt cũng được, người xấu cũng không sao, chú nhóc, ông nhóc đều biết rồi, nên thằng nhóc quỷ mới mấy tuổi đầu như nhóc không cần để tâm chuyện này làm gì.”
Nói đến lại buồn cười, rõ ràng Dương Hi Ngôn và Dương Quang là chú cháu, Nghiêm Huy lại cứ nhất định cho rằng Dương Quang là người xấu, mà Dương Hi Ngôn lại là người tốt vô tội cái gì cũng không biết, nhất định phải thuyết phục được cậu cắt đứt quan hệ với Dương Quang.
Hành vi kiểu này nói dễ nghe là đơn thuần, nói nghiêm túc là ngu xuẩn.
“Hừ!” Nghiêm Huy căn bản không muốn nói chuyện với hắn, nhóc hừ mũi một cái, vậy mà vừa nhìn thấy ánh mắt của Dương Hi Ngôn, nhóc lại trở nên ngượng ngùng.
Nghiêm Huy không biết làm sao, đành phải cầu cứu Nghiêm Phong.
“Chú…”
Nghiêm Phong thở dài cốc đầu nhóc, nói: “Sao ngốc dữ vậy?” Bài xích rõ ràng thế này đứa nhỏ kia chịu để ý đến nhóc mới là lạ.
Đến cả việc hắn chỉ tùy ý nói một câu Dương Quang không phải người tốt đã bị đứa nhỏ ghim lâu như vậy.
Hắn chỉ điểm: “Xin lỗi chú Dương đi.”
“Tại sao chứ!” Nghiêm Huy vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không có năng lực che giấu sự yêu thích hay ghét bỏ của mình, nhóc trừng Nghiêm Phong, không phục nói: “Con đâu có nói sai, bọn họ chính là…”
“Còn muốn bị đánh tiếp?” Nghiêm Phong nhìn bộ dáng không cam tâm của nhóc, lại quan sát Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn Nghiêm Huy chằm chằm.
Nghiêm Phong nói với đứa nhỏ: “Đừng để ý, nhóc bảo vệ chú hai của mình, nó lại bảo vệ cha mình, ông mình và cả rất nhiều người khác trong nhà nữa.” Chỉ là lập trường không giống mà thôi, mặc dù hắn cảm thấy Nghiêm Huy có hơi ngốc, nhưng vẫn không cảm thấy nhóc làm sai.
Dương Hi Ngôn nhìn Nghiêm Phong, lại nhìn Nghiêm Huy, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Dương Quang vừa ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra ngoài.
“Chú hai…” Cậu đứng dậy theo hắn, ngơ ngác nhìn Dương Quang.
“Ừ.” Dương Quang nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cậu, hắn cười cười bước đến xoa đầu đứa nhỏ, nói: “Chuyện này hơi phức tạp, bây giờ giải thích mấy đứa cũng không hiểu.”
Dương Quang nói với cậu, cũng là nói với Nghiêm Huy: “Ở chung cho tốt.”
Mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn sang Nghiêm Huy…Dương Quang nhíu mày, nói với Nghiêm Phong: “Khuyên bảo thêm đi.”
Phải ra ngoài rồi, Dương Quang xoa xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, nói với Nghiêm Phong: “Mấy ngày tới có lẽ tao sẽ bận rộn, làm phiền mày.”
Hắn đến thành phố C cũng có việc cần làm.
Vốn hắn tính toán vẫn có thời gian ở với đứa nhỏ, nhưng lại vì vài nguyên nhân ngoài ý muốn mà bận đến lu bù.
Cũng may còn có Nghiêm Phong và Nghiêm Huy chơi với cậu, nếu không Dương Quang ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy áy náy.
Hắn dẫn đứa nhỏ đến đây, kết quả là ném vào khu sơn trang này rồi không thèm quản nữa, nói sao cũng thấy không được.
Nghiêm Phong gật đầu, chuyện làm ăn của Dương Quang hắn không quan tâm, nhưng đứng trên lập trường bạn bè hắn hỏi thăm một câu: “Rất khó giải quyết?”
“Vẫn ổn, chỉ là thời gian không được dư dả lắm.”
Nghiêm Phong bĩu môi nói: “Tao biết ngay mày gọi tao đến làm bảo mẫu.”
Dương Quang cũng bật cười, “Biết rồi sao còn đến?”
Nghiêm Phong bất đắc dĩ: “Cũng quen rồi.” Hắn biết rõ thân phận của Dương Quang, cũng biết có rất nhiều chuyện không phải bản thân Dương Quang muốn là được.
May mà Dương Hi Ngôn rất nghe lời, nếu là đứa nhỏ bình thường không biết sẽ náo loạn đến mức nào.
Thấy Dương Quang sắp ra khỏi cửa, đột nhiên Nghiêm Phong nhớ đến một chuyện, hỏi thăm: “Nghiêm Huy ầm ĩ muốn vào nội thành chơi, có vấn đề gì không?” Nơi yên tĩnh thế này, thằng nhóc như Nghiêm Huy chịu ngây ngốc ở đây mới là lạ.
“Không sao.”
.
Thế nhưng hiện tại, Dương Quang hối hận với câu trả lời đó rồi.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện chẳng bằng để đứa nhỏ chờ ở sơn trang, sự việc đã không đến mức thế này…
“Đã liên hệ quản lý yêu cầu sơ tán khẩn cấp, các anh em đều đang tìm.”
“Ừ, tìm được rồi mau chóng đưa về đây.” Dương Quang khoát tay, nhíu mày nhìn vòng quay bánh xe cao chọc trời.
Nơi đây là công viên giải trí lớn nhất thành phố C, diện tích lớn, công trình nhiều, hai đứa nhỏ lại mất tích.
Hắn hỏi Nghiêm Phong: “Có cần báo cho phía anh mày không?” Chỉ có đứa nhỏ nhà mình thôi thì còn đỡ, dù sao chuyện trong nhà tạm thời còn chưa lan được đến thành phố C.
Hơn nữa dù vô tình gặp người xấu, hắn cũng tin rằng đứa nhỏ có năng lực bảo vệ mình.
Nhưng Nghiêm Huy không giống như vậy.
“Không cần.” Nghiêm Phong đẩy mắt kính, ánh mắt lợi hại đánh giá xung quanh, hắn nói: “Người bình thường sẽ không biết rõ tình hình nhà tao, không nguy hiểm như mày nghĩ đâu.” Nếu không hắn sao có thể tùy ý dẫn Nghiêm Huy ra ngoài.
“Tao lo cho mày.” Nếu như Nghiêm Huy có chuyện gì, lập trường của Nghiêm Phong nhất định sẽ sụp đổ.
Ông già nhà hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
“Dẹp mày đi.” Nghiêm Phong liếc hắn một cái nói: “Nếu như Nghiêm Huy thật sự có chuyện gì, tao chỉ nghi ngờ là do mày tìm người làm thôi!” Cái này đương nhiên là đùa giỡn.
Hắn không biết Dương Quang thông qua con đường nào biết được vài chuyện người khác không biết, là bạn bè hắn sẽ không nghi ngờ Dương Quang nhưng không thể không cảnh cáo.
“Sau này ít nghe ngóng chuyện nhà tao đi, nếu để cha tao đề cao cảnh giác tao cũng không giúp nổi mày.”
“Yên tâm đi.” Có rất nhiều chuyện Dương Quang không cách nào nói rõ với Nghiêm Phong được.
Thực tế hắn rất ít khi nghe ngóng bối cảnh trong nhà và chuyện riêng tư của mấy người kia, tất cả những gì hắn biết đều do chính miệng bọn họ kể với hắn trong suốt mười năm trời kia.
Dương Quang nói: “Tao không có năng lực vậy đâu, trí tưởng tượng phong phú hơn người khác một chút thôi.”
“Vậy mày đổi nghề làm thầy tướng số luôn đi.” Nghiêm Phong tin mới lạ.
“Bang chủ, tìm được rồi.”
Khi hai đứa nhỏ được dẫn đến trước mặt Dương Quang, đôi mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
“Chuyện gì xảy ra? Tìm được ở đâu?” Dương Quang ôm chặt đứa nhỏ không ngừng run rẩy, ánh mắt sắc bén bắn về phía Nghiêm Huy đang áy náy.
Nhóc bị dọa sợ vội trốn sau lưng Nghiêm Phong, không dám ló đầu ra.
Đàn em trả lời: “ Trong nhà ma.”
“Nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghiêm Phong kéo Nghiêm Huy phía sau lưng ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
Vừa nhìn đã biết Dương Hi Ngôn bị dọa sợ quá mức rồi, dù thế nào cũng phải cho Dương Quang một lời giải thích.
“Con…con cũng không biết…” Nghiêm Huy lắp bắp kể lại chuyện dẫn Dương Hi Ngôn vào nhà ma, Nghiêm Huy mím môi tủi thân giải thích cho bản thân: “Con cũng không biết Hi Ngôn sợ mấy người giả ma như thế…cậu ấy cứ ngồi xổm ở đó không chịu động đậy…con kéo cậu ấy đi cũng không được…” Nếu không phải vì hết cách rồi đành chạy ra ngoài cầu cứu, vừa lúc gặp được đàn em Dương Quang đang tìm người, nhóc cũng không biết còn phải giằng co với Dương Hi Ngôn trong nhà ma bao lâu nữa.
“Về rồi tính sổ với nhóc sau!” Dạy dỗ thằng nhóc đầu sỏ xong, Nghiêm Phong hỏi Dương Quang: “Cần tao xin lỗi không?”
Dương Quang bĩu môi, “Quản lý tốt thằng nhóc ngang ngược nhà mày là được rồi!” Bế đứa nhỏ còn đang run rẩy lên, Dương Quang nói, “Về đã rồi nói.”
Suốt đường đi, Dương Hi Ngôn vẫn luôn ôm chặt cổ Dương Quang không buông, cho dù hắn có nhẹ giọng trấn an thế nào cũng không có tác dụng.
Dương Quang thử dùng sức kéo đứa nhỏ ra, thế nhưng đối diện với ánh mắt sợ hãi cầu xin của cậu, hắn chỉ đành bỏ cuộc.
Nhẹ vỗ tấm lưng căng cứng của đứa nhỏ, Dương Quang suy nghĩ có nên gọi Tư Đồ Lỗi đến một chuyến không.
Hắn sợ thành quả mình nỗ lực biết bao lâu lại bị phá hủy vì hành vi tự chủ trương của Nghiêm Huy lần này.
Quả nhiên, hắn vẫn không cách nào thích được thằng quỷ nhỏ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...