Hiện tại chính là giờ làm việc, mà biệt thự ở vùng ngoại ô của Âm Mật Vi cách trung tâm thành phố mất một giờ đồng hồ, nếu như phải đi về đổi, hiện tại nhất định là không kịp.
Lại nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Âm Mật Vi, hiển nhiên đang đợi nàng chính là một hội nghị trọng yếu rồi.
Âm Mật Vi làm sao sẽ lãng phí thời gian a?"Người đại diện của Đào tiểu thư đang đợi sẵn rồi" Triển Nhan nhỏ giọng nói ở bên tai Âm Mật Vi, lại nhìn đồng hồ trên tay một chút, có chút sốt ruột, "Lần sau hẹn được chỉ sợ là nửa năm sau! "Thời Sở Yêu giương lên khóe miệng, quay người đi đến trước quầy, lại lấy hai ly cà phê, tiện tay đưa ly cà phê sữa cho Âm Mật Vi, khẽ mỉm cười nói:"Không nên từ chối ý tốt của tôi.
Ly cà phê này, coi như là tôi nhận lỗi.
"Âm Mật Vi nhận lấy cà phê, hút một hơi, hỏi: "Nhà của cô ở đâu?"Thời Sở Yêu cười cười: "Mười phút.
"Nhưng mà mười phút theo như lời của Thời Sở Yêu là mười phút đi tàu điện ngầm, lúc đi đến trạm tàu điện ngầm, Thời Sở Yêu quyết đoán ngăn cản ý niệm muốn đi theo trong đầu của Triển Nhan, chỉ mang theo một mình Âm Mật Vi rời khỏi.
Kỳ thật cho dù lái xe thì đến nhà Thời Sở Yêu cũng chỉ mất mười lăm phút mà thôi, nhưng mà thư kí toàn năng như Triển Nhan luôn luôn ở xung quanh quay trái lại xoay phải, thủy chung là bất tiện lại chướng mắt, nếu chuyện gì Âm Mật Vi cũng có thể để cho Triển Nhan làm thay, vậy cô còn có cơ hội gì để tiếp cận Âm Mật Vi đây?Cho nên dùng tàu điện ngầm để tránh là cách làm vô cùng sáng suốt.
Từ nhỏ Âm Mật Vi đi đến đâu đều có người đưa đón, cho dù là lúc du học ở Thụy Điển cũng chưa từng đi giao thông công cộng, bởi vậy đối với phương tiện giao thông như tàu điện ngầm các loại là vô cùng lạ lẫm.
"Cô là lần đầu đi tàu điện ngầm sao?" Thời Sở Yêu lấy vé, đưa cho Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi thản nhiên nói: "Chỉ là thấy qua mà thôi.
"Thời Sở Yêu cười rộ lên, trong lòng thầm nghĩ Âm Mật Vi thật đúng là cái đại tiểu thư không hơn không kém, hôm nay đi cùng cô chen chúc trên tàu điện ngầm, không biết có thể đem váy của nàng vò nát hay không.
Sắp tới giữa trưa, người trên tàu điện ngầm cũng không coi là nhiều, nhưng cũng chỉ có thể chứa đủ để đứng vững mà thôi.
Thời Sở Yêu dẫn Âm Mật Vi đi vào toa hành khách, đứng lại ở chỗ gần giữa hai chỗ nối tiếp nhau, Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, trên mặt nàng cũng không có vẻ gì là cảm thấy khó chịu.
Cho dù có người tò mò nhìn đến vết bẩn trên người nàng, nhưng khi lúc ánh mắt chuyển đến trên mặt Âm Mật Vi đều bị dung mạo cùng khí chất của Âm Mật Vi làm cho sợ hãi.
Âm Mật Vi xuất chúng như thế, cho dù giờ phút này quần áo nàng tả tơi, cũng tuyệt đối là một đời mỹ nhân có thể khuynh quốc khuynh thành.
Toa hành khách đúng lúc lắc lư một cái, Thời Sở Yêu nhất thời không đứng vững, bỗng chốc hướng bên người Âm Mật Vi xiêu vẹo một chút, Thời Sở Yêu theo bản năng đưa tay bắt lấy tay Âm Mật Vi, nhưng lại không nắm vững, tay lặp tức đụng phải ngực Âm Mật Vi.
Nói như thế nào đây, Thời Sở Yêu trong phút chốc này, cảm giác được cũng không phải là quần áo mềm mại tinh tế trên người Âm Mật Vi, mà là thứ được giấu kín ở dưới lớp quần áo, nhìn không tới, lại có thể sờ được đến mềm mại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...