Mà Âm Mật Vi tựa như một con rối bị chơi hỏng, được vây bên cạnh lan can không thể động đậy, vì vậy, Thời Sở Yêu có thể ăn nhiều thứ hơn nữa.
Cái loại xúc cảm ôn nhu mềm mại này lại làm cho Thời Sở Yêu không cách nào phân biệt được cuối cùng là vật gì, có lẽ là vành tai nhỏ bé tinh xảo của Âm Mật Vi, có lẽ là cái cổ ưu nhã của Âm Mật Vi, hoặc có thể, là vị trí mềm mại nhất dưới khuy áo thứ hai của Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu không nhớ ra được lúc nằm mơ cô dùng tâm tình gì để làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác chân thật trong mơ, thế cho nên lúc cô mở mắt ra, lại đưa tay dò xét bên cạnh.
Khá tốt, chẳng qua là gối đầu, mà không phải Âm Mật Vi.
Nhưng mà đây chỉ là vừa mới bắt đầu cơn ác mộng, buổi sáng sau khi rửa mặt, Thời Sở Yêu vẫn nhất định một mực giữ lại hương vị son môi Âm Mật Vi bên khoé môi, bất luận là Thi Mạn Nhu, hay là a di đến quét dọn phòng đều biểu thị là không có mùi gì khác, nhưng Thời Sở Yêu vẫn kiên trì cho rằng có hương vị đặc thù lưu lại trên người mình rồi.
Vì để chứng minh son môi anh túc hồng này có phải hay không có ảnh hưởng lớn như vậy, sáng sớm Thời Sở Yêu liền lôi kéo Thi Mạn Nhu cửa hàng chuyên về son môi cổ, liên tiếp thử rất nhiều loại son môi, hơn nữa tựa như trả thù chỉ thử mãi một loại.
Đến mười năm sau này chỉ sợ cũng dùng không hết.
"Mạn Nhu, cậu cùng Thương Luật Viện từng hôn sao?" Lúc Thời Sở Yêu rời khỏi cửa hàng, hỏi.
Thi Mạn Nhu cười rộ lên: "Làm gì vậy, muốn dò xét việc riêng tư sao?"Thời Sở Yêu do dự một lát: "Cùng phụ nữ hôn môi, có phải sẽ làm cho người ta rất khó quên hay không?"Thi Mạn Nhu nghĩ nghĩ: "Tất nhiên sẽ rồi, môi của nữ nhân mềm mại lại có hương vị ngọt ngào, hôn lên tựa như ăn bánh ngọt.
"Sau khi Thời Sở Yêu đưa Thi Mạn Nhu đến cao ốc tài chính tiếp tục làm việc liền quay trở về, tuy rằng tối hôm qua bị giấc mơ kỳ quái kia quấy nhiễu, nhưng mà nhờ vào việc mua sắm điên cuồng quả thực là giảm bớt không ít.
Khi đi ngang qua quán cà phê, Thời Sở Yêu xuống xe, hướng nhân viên phục vụ gọi một ly cà phê Mocha đặc biệt đậm đặc, sau khi vừa đi ra ngoài, liền thấy Âm Mật Vi ở phía đối diện cũng sắp đi đến quán cà phê.
Âm Mật Vi mặc bộ váy màu hồng cánh sen, mang kính râm, khuyên tai kim cương trên vành tai lấp lánh dập người, Âm Mật Vi khí chất hạng nhất, chẳng qua chỉ là từ trên xe xuống mua cà phê mà thôi, cả người lại tự nhiên mà toả ra khí tràng của nữ đại minh tinh quay diễn trên đường phố.
Với bộ dạng không coi ai ra gì này của Âm Mật Vi, tất nhiên là không nhìn thấy cô rồi.
Thời Sở Yêu cũng bình tĩnh đi phía về trước, cố gắng dần dần rút ngắn khoảng cách cùng Âm Mật Vi, lúc Âm Mật Vi gần trong nháy mắt, Thời Sở Yêu liền cố ý nghiêng người, cổ tay nghiêng một cái, ly cà phê cứ như vậy đổ từ trong tay xuống, chuẩn xác mà rơi lên người Âm Mật Vi.
"A!"Cơ thể Âm Mật Vi chợt bị bỏng, đồng thời đang dốc hết sức vũ bỏ cà phê trên y phục, bọt cà phê liền theo vạt áo, từ áo vẫn lan ra đến tất chân rồi.
"Cô sao lại không cẩn thận như vậy!" Triển Nhan từ phía sau chạy đến, vội vàng xem xét tình huống của Âm Mật Vi, Âm Mật Vi tháo kính râm xuống, ý bảo với Triển Nhan là không sao.
Cũng là lúc này, Âm Mật Vi thấy rõ người đứng ở trước mặt nàng, khiến nàng một thân toàn cà phê chính là Thời Sở Yêu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...