Tay nghề nấu ăn của Phó Kính Thâm được luyện ra hoàn toàn là dựa vào ba năm kết hôn cùng Lương Tri mà có, thói quen ăn cơm của tiểu cô nương không tốt, miệng kén chọn, rất nhiều này nọ đều không ăn được, nhưng mà những thứ cô, phần lớn đối với thân thể lại rất hữu ích.
Thời điểm Phó Kính Thâm ngẫu nhiên nấu ăn, cũng sẽ làm những thứ đó nhiều hơn một chút.
Nhưng mà Lương Tri không thích, lúc ấy cô ghét bỏ hắn, cũng sẽ ghét đồ ăn hắn làm.
Trong lòng mặc dù cảm thấy rất hợp khẩu vị, nhưng ngoài miệng vẫn là một câu dễ nghe cũng chưa từng nói.
Hai người cùng nhau đi vào nhà ăn, Lương Tri bị Phó Kính Thâm kéo đến rửa sạch tay, lúc trở về đã thấy trên bàn có hai bát canh, vẻ mặt ngạc nhiên, rốt cuộc nam nhân trước mắt còn có bao nhiêu kỹ năng mà cô không biết, cô cảm thấy dường như không có chuyện gì mà hắn không làm được.
Phó Kính Thâm ngồi đối diện cô, lấy cơm cho cô, theo thói quen thay cô gắp thức ăn.
Bọn họ không phải lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm, Lương Tri cũng không khẩn trương, bất an như lần đầu tiên nữa, thay vào đó lực chú ý dồn hết vào bàn ăn chứa đầy những món ngon trước mặt.
"Em thích món này." Cô gắp một miếng thăn heo ngâm chua ngọt, hướng Phó Kính Thâm giơ giơ lên, theo sau nhét vào miệng, hai má phồng lên, thỏa mãn ăn cơm.
"Này cũng thích."
Mới ăn mấy miếng, cô như muốn nói hết những lời khen ngợi mà cô đã nợ anh ba năm, Phó Kính Thâm biết cô thích ngọt, đại đa số dựa theo khẩu vị của tiểu cô nương mà làm.
Nhưng mà cô mới vui vẻ ăn được một nửa, lại đột nhiên từ trong miếng thịt rán nhỏ lại có một lát ớt xanh, từ trước đến nay Lương Tri đều không thích ớt xanh, luôn cảm thấy thứ này có mùi vị rất kỳ quái, tiểu cô nương cau mày, cơ hồ là theo bản năng, nhặt lát ớt xanh nhỏ trong bát gắp sang bát của Phó Kính Thâm.
Động tác thói quen tự nhiên, sau khi ném xong, ngay cả chính cô đều sửng sốt một trận.
Trên tay, cô gái cầm chiếc đũa cương một chút, khi ngước mắt lên nhìn anh lần nữa, trên mặt nam nhân không hiểu mà hiện lên một nụ cười ái muội, lông mày nhướng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nghiền ngẫm nhìn cô.
Lương Tri xấu hổ cực, tựa hồ có chút không biết làm sao, nắm bắt muốn đem này nọ gắp trở về, lỗ tai không nhịn được đỏ lên: "Em không phải cố ý.."
Nhưng mà không đợi cô gắp xong, chiếc đũa người đàn ông đã đi trước cô một bước, gắp lấy lát ớt xanh, chậm rãi bỏ vào trong miệng, rồi sau đó tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, hắn tiếng nói nặng nề, lại tương đương câu nhân, khẽ cười một tiếng: "Đừng khẩn trương, trước đây em vẫn luôn như vậy, tôi a, chính là thùng rác của em, em không muốn ăn, đều vứt cho anh."
Cho dù là mất trí nhớ, một số thói quen phát triển trong ba năm qua cũng sẽ vô tình mà tự nhiên đem ra ngoài, Lương Tri cúi đầu cắn cắn chiếc đũa, hai má hồng thấu, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lại cúi đầu, mặt đều phải vùi vào bát canh, hảo hảo ăn cơm."
"..."
Từ lúc gặp chuyện không may tới nay, rất nhiều thời điểm, Phó Kính Thâm đối với cô đều kiên nhẫn như đang dỗ dành con gái, cô cũng không có đi qua cố ý giả vờ nuông chiều cùng tùy hứng, trong khung là tiểu cô nương nghe lời, cũng vui vẻ bị hắn quản.
Dĩ vãng ở biệt thự, mẹ Lâm là người dọn dẹp bàn ăn và bát đũa, khi chưa gặp Phó Kính Thâm cô chưa bao giờ được phục vụ theo cách này, ngay từ đầu còn rất ngượng ngùng, vì vậy cô sẽ đến bên cạnh bà, nghĩ hỗ trợ cùng nhau thu thập.
Nhưng mà vài lần xuống dưới phát hiện chính mình chỉ biết thêm phiền.
Mẹ Lâm tuy rằng cũng yêu chiều mà mặc kệ cô, nhưng cô cũng tự mình phát hiện ra, theo thời gian cô cũng không vào phòng bếp nữa.
Nhưng mà giờ phút này nhà trọ chỉ có hai người, cô cùng Phó Kính Thâm.
Tối hôm qua, cô hưởng thụ hắn cả đêm dốc lòng chiếu cố, làm hại anh cả đêm không ngủ ngon.
Sáng nay người ta sớm rời giường công tác, cô còn miễn cưỡng lại ở ngủ trên giường, liền ngay cả cơm trưa đều là Phó Kính Thâm làm tốt.
Lương Tri cũng không muốn làm con sâu gạo, vì thế cơm trưa qua đi, cô tự nhiên muốn dọn dẹp bát đũa.
Khi cô đang dọn dẹp bát đũa, Phó Kính Thâm đang ở phòng bếp đun lại thuốc cho cô.
Tiểu cô nương một bên xếp bát, một bên lại nhịn không được nghĩ đến buổi sáng tỉnh lại, thời điểm chạy đến thư phòng tìm anh, trên bàn của anh có một đống tài liệu lớn, mới nhìn đến một nửa văn kiện, Lương Tri tuy rằng một chữ cũng xem không hiểu, nhưng theo văn kiện số lượng cũng có thể nhìn ra được đến, Phó tiên sinh nhà nàng công tác cường độ rất lớn.
Phó Kính Thâm vẫn còn đang nói chuyện ngoài ban công, liên tiếp dùng thuật ngữ phương diện tài chính, cô dù muốn nghe lén góc tường đều không nhớ nổi hai cái từ, khi nam nhân quay lại phòng làm việc lại tắt máy tính, cô đứng ở góc bàn, nhịn không được hỏi: "Bề bộn nhiều việc nha?"
"Không vội." Hắn sớm đã thành thói quen xem cuộc sống giả dối trên thương trường, người ở bên ngoài xem là công việc rối loạn lại phức tạp, đến hắn này ngược lại thành một loại lạc thú, buôn bán trò chơi, chơi rất vui sướng.
Lương Tri ngẩng đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ điển và trang nhã bên cạnh tủ sách, mặc dù đã gần 12 giờ nhưng tài liệu cần xử lý trên bàn đã chất thành đống, trông không giống như cô vừa đến đây, huống hồ thời điểm cô vừa rồi tỉnh lại, có ý thức sờ sờ giường lớn bên kia, dĩ nhiên không có độ ấm.
Lương Tri đứng im lặng nhìn anh một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Phó tiên sinh, tối hôm qua anh không ngủ ngon, hôm nay còn thức dậy sớm như vậy nha?"
Trong lời nói của cô còn mang theo điểm hơi đau lòng, Phó Kính Thâm nhướng mày, nâng mắt nhìn cô, một lúc sau mới cười nói: "Trụ cột gia đình."
Lương Tri không dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cô sửng sốt trong giây lát, tim đập đều nhanh rất nhiều.
Nhưng mà đợi đến lúc Phó Kính Thâm bưng dược theo phòng bếp đi ra, anh nhìn thấy cô gái nhỏ vừa bị anh "kết liễu" ở bàn ăn, tiểu cô nương thoạt nhìn tâm tình tốt lắm, anh còn có thể nghe thấy cô đang ngâm nga 1 bài hát nào đó.
Anh luôn coi cô như tâm can bảo bối mà cưng chiều, tay Lương Tri được dưỡng nên mềm mại, chẳng sợ hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một trận đều có thể mạc danh kỳ diệu nổi lên phản ứng, làm sao nhìn xem cô làm việc này.
Nam nhân vài bước đi đến bên cạnh cô, bàn tay to vươn ra, một tay đỡ lấy chồng bát lung lay sắp đổ, thản nhiên nói: "Này đó không cần em động, uống thuốc rồi đi phòng khách chơi, trà sữa cũng cho em phóng trên bàn trà."
"Để em đi, em còn có thể rửa bát." Cô cũng không yếu ớt như vậy, việc này, nguyên bản ở nhà cũng thường giúp đỡ bà nội làm.
Nhưng mà Phó Kính Thâm là không cho cô cơ hội, đưa tay ra bóp chặt đôi má mềm mại của cô, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch, đi chơi."
Lương Tri mở to hai mắt to chớp chớp nhìn hắn, môi nhếch, nhưng ý cười đáy mắt lại một chút cũng không giấu được.
Dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân, cô ngoan ngoãn uống thuốc, bịt mũi đem bát thuốc uống cạn, sau đó xoay người chạy về phòng khách.
Đợi cho Phó Kính Thâm bước ra một lần nữa, kia tiểu nữ nhân không khỏi làm cho người ta bớt lo lắng chính là đang cầm cốc trà sữa, cười tủm tỉm ngồi xếp bằng ở trên sô pha xem ti vi.
Trên TV, cô ngẫu nhiên tìm kiếm các chương trình giải trí, bên trong còn có một số người là bạn cùng lớp của cô, dù sao cũng là sinh viên khoa diễn xuất.
Hầu hết họ đều bước chân vào làng giải trí, ba năm thời gian, cũng đủ để 1 sinh viên vô danh trở thành những tài năng trẻ được xuất hiện trên màn hình.
Lương Tri nhìn những gương mặt quen thuộc trên tivi, còn cảm thấy khá mới lạ.
Phó Kính Thâm bước đến ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh cô, Lương Tri tựa hồ không có giống phía trước như vậy sợ hắn, thấy hắn lại đây, còn hơi xê dịch nhường anh vị trí đối diện TV.
Vừa ngồi xuống, cô gái nhỏ lại nhìn 2 cái gối mà mình đã chiếm, từ trong lòng rút ra một cái, khẳng khái hào phóng đưa cho Phó Kính Thâm, mỉm cười ngọt ngào: "Này cho anh ôm."
Phó Kính Thâm sửng sốt trong giây lát, thật sự không nhịn được mà nhếch môi cười, vui vẻ tiếp nhận, ôm ở trong ngực, rồi sau đó lười biếng dựa vào ghế sô pha, chiếc gối vừa được kéo ra khỏi lòng người nào đó, còn mang theo hương thơm thoang thoảng của cô, hắn tựa hồ rất mẫn cảm với mùi cơ thể cô, thậm chí còn có chút mê muội nghiện, nhưng mà nam nhân làm sao muôn ôm gối, mỹ nhân ở bên, gối ôm kiểu gì..
Lương Tri nhìn chăm chú vào màn hình TV, chương trình giải trí này đã được phát sóng trước đây, giờ phút này cũng không biết là đã được phát lại bao nhiêu lần rồi, Phó Kính Thâm đối này đó không có hứng thú, cô xem TV, hắn thì cong môi nhìn cô.
Tiểu cô nương cười khúc khích, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cánh tay hắn nói: "Nhìn kìa, đó là bạn học của em, xinh quá."
Nhưng mà Phó Kính Thâm lại không nghĩ vậy, cũng chỉ có tiểu bảo bối nhà hắn chính mình không biết, khuôn mặt của cô, có bao nhiêu phần khiến người khác thích, so với ai khác đều phải xinh đẹp.
Buổi chiều thời điểm, Từ Cải biết được Phó Kính Thâm ở nhà trọ bên này, đem tiểu bác mỹ đã làm kiểm tra toàn thân đưa tới.
Tiểu tử kia được tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo may đo riêng cho thú cưng, phấn nộn đáng yêu, bộ lông trắng như tuyết.
Thời điểm vừa ôm tới được, tiểu tử kia còn có chút khiếp đảm, hai mắt như hạt nho to tròn xoay tới xoay lui, tránh ở cạnh cửa không dám nhúc nhích.
Lương Tri mặc váy bong bóng ấm áp màu vàng đuổi tới bên cạnh nó, cũng ngồi xổm trên mặt đất giống nó, một người một chó nhìn nhau, Lương Tri tâm đều phải bị này vật nhỏ đáng yêu đến mềm nhũn.
Cô đem vật nhỏ ôm vào trong ngực, một ngụm một cái "Tiểu bảo bối" kêu nó, đôi tay mảnh khảnh vươn ra ôm lấy cục bông nhỏ, bàn tay của cô cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, thích vô cùng.
Hai mắt Phó Kính Thâm nhìn chằm chằm, trong lòng thế nhưng bắt đầu chua chua, liền ngay cả chính hắn đều cảm thấy buồn cười, so đo với cả tiểu súc sinh, nhưng mà ánh mắt không mang ý tốt của hắn, vẫn là làm cho tiểu bác mỹ trong lòng Lương Tri không khỏi rụt lui thân mình.
Tiểu động vật thực thông nhân tính, đừng nhìn kích thước của nó, khả năng nhìn sắc mặt của nó có khi còn tốt hơn Lương Tri rất nhiều lần.
Vừa đến nó đã biết cô gái nhỏ xinh trước mặt rất thích nó, mà nam chủ lạnh lùng dường như không mong muốn gặp nó một chút nào, vật nhỏ bị hắn trừng mắt nhìn hai mắt, cũng biết xem xét thời thế, hiểu được trước mắt nên lấy lòng ai, chui thẳng vào lòng Lương Tri, đầu nhỏ còn cọ cọ cô làm nũng, trốn tránh không dám nhìn Phó Kính Thâm.
Phó Kính Thâm môi mỏng mím chặt, đôi mắt sắc bén nhíu lại, trong mắt ẩn chứa vô số mũi dao lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đầu tiểu súc sinh kia, nó hướng chỗ nào cọ đâu? Kia địa phương hắn cũng chưa cơ hội cọ qua!
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, tiểu bác mỹ hiểu ý sợ tới mức run lên, Lương Tri nhận thấy được trong lòng tiểu bảo bối co rúm lại thân mình, xoay người xem Phó Kính Thâm đằng sau.
Này một người một chó mở to hai mắt vô tội đều đang nhìn hắn, dường như hắn đang là người ngoài.
Lương Tri cong môi, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó Kính Thâm cũng không biết là sợ hãi, chỉ cảm thấy có chút muốn cười, tiểu cô nương không kìm lòng được, ngữ khí mềm mại cười năn nỉ hắn: "Anh đừng hung nó nha."
Phó Kính Thâm hừ cười một tiếng, dù nhìn thế nào thì hắn cũng thấy giống như một người mẹ và một người cha nghiêm khắc, hắn kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng cấp kia này nọ một khuôn mặt dễ nhìn chút.
Vật nhỏ bản lĩnh rất lớn, gặp Phó Kính Thâm đối chính mình thái độ dịu đi rất nhiều, chiếc đuôi nhỏ với vẫy vui vẻ hơn bất kỳ ai khác.
Sau bữa tối, Phó Kính Thâm lái xe chở Lương Tri cùng con chó nhỏ trở về biệt thự.
Mẹ Lâm đang canh cửa đón người, thời điểm tối hôm qua bà đi nhà trọ để giao đồ, Lương Tri khó chịu ngủ thiếp đi, tay ôm chăn bông, chờ bà ra khỏi phòng ngủ, tiểu cô nương mới mơ mơ màng màng chuyển tỉnh, bởi vì đau đớn duyên cớ, cả người đều mơ mơ màng màng, thậm chí còn không nhớ rõ bà đến căn hộ để giao đồ, giờ phút này bước ra khỏi xe và nhìn thấy mẹ Lâm ở cửa, Lương Tri không hiểu được mà bắt đầu cảm thấy ngại ngùng.
"Phu nhân đã trở lại?" Mẹ Lâm cười tiếp nhận tiểu bác mỹ trong tay cô.
Nhưng mà khi bà nói ra điều này, Lương Tri đỏ bừng cả hai má.
Trong khoảng thời gian này, cô cùng mẹ Lâm ở trong biệt thự, bà chăm sóc cô ân cần chu đáo, cô khỏe lên rất nhiều, trong mắt cô vẫn luôn coi bà như cha mẹ ruột của mình.
Tối hôm qua cô không về biệt thự, ở cả đêm bên ngoài, giờ phút này về nhà luôn có cảm giác căng thẳng khi cả đêm không trở về bị cha mẹ bắt gặp, cô chậm rãi đi đến trước mặt mẹ Lâm, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bà, ấp úng nói: "Tối hôm qua, ngày hôm qua quá muộn, tôi liền không trở về, ở bên ngoài cả một đêm.."
Lâm mẹ tự nhiên không có tư cách trách mắng cô, huống hồ bà cũng biết tối hôm qua là cái cái gì tình huống, nhưng mà bà còn không có mở miệng nói chuyện, phía sau nam nhân liền khóa kỹ xe đã đi tới, một tay mang theo túi để đựng con chó nhỏ đi đến bên cạnh cô, không chút để ý hỏi: "Tán gẫu cái gì vậy?"
"Không có." Lương Tri hai má cháy sạch lợi hại.
Phó Kính Thâm nhướng mày, liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang thẹn thùng của cô, lại nhìn sang mẹ Lâm, mỉm cười nói thêm: "Tối hôm qua cô ấy ngủ cùng tôi."
Lời này được coi là đương nhiên, nhưng Lương Tri lại xấu hổ đến hận không thể tìm cái khe trên mặt đất để chui xuống, cô gái động tác nhỏ nhiều, bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ đưa ra phía sau hắn véo một cái, nhưng mà lực đạo như là gãi ngứa, Phó Kính Thâm đáy mắt chứa ý cười, dùng lực một chút đem tay nhỏ bé của cô nắm chặt, đặt ở lòng bàn tay vuốt ve.
"Đừng thẹn thùng, Phó phu nhân."
"..." .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...