Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 109: Em sẽ không buông tay

Cánh tay của Tần Ý Nùng bị Đường Nhược Dao khoác lấy, Tần Ý Nùng thử rút ra, không rút được, cô ấy nhìn đoạn đường rất ngắn từ trong nhà đến ngoài sân, từ bỏ giãy giụa, dứt khoát để mặc cho cô khoác tay.

Xe chuyên dụng dừng trước cổng.

Lên xe rồi cũng không thể mặt dày như vậy nữa đúng không? Tần Ý Nùng nghĩ.

Trước giờ Tần Ý Nùng đến phim trường đều rất rầm rộ, ngoài Quan Hạm còn một đoàn đội trợ lí ngoài biên chế, năm nghìn con vịt cung kính bên xe, nhìn thấy hai người tay trong tay xuất hiện, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đồng loạt nhìn tới.

Tần Ý Nùng vô thưởng vô phạt liếc sang Đường Nhược Dao như con chim nhỏ nép vào lòng người, lo lắng nghĩ: "Sao còn không buông? Hình tượng ngự tỉ lạnh lùng sắp tan vỡ rồi."

Đường Nhược Dao lưu luyến không nỡ buông tay Tần Ý Nùng ra, đứng bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhìn theo Tần Ý Nùng khom lưng lên xe, khóe môi khẽ cong lên, rồi theo sau cô ấy cùng lên xe.

Quan Hạm lên thứ ba, những trợ lí khác nhanh chóng theo sau, người cuối cùng phụ trách đóng cửa xe.

Quan Hạm ấn bộ đàm, tài xế lái xe, xe chuyên dụng vững vàng tiến về phía trước.

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao sánh vai ngồi cạnh nhau, bên cạnh có năm sáu trợ lí, thiên hạ thái bình trời đất an lành, theo lí mà nói Tần Ý Nùng không sợ thứ gì, nhưng trong lòng cô ấy lại căng thẳng một cách lạ lùng, cứ cảm thấy phải làm chút chuyện gì đó, sau khi vô thức nuốt nước bọt lần thứ ba để giải tỏa thần kinh căng thẳng, Tần Ý Nùng mở miệng nói với Quan Hạm: "Đưa bịt mắt cho tôi, tôi hơi buồn ngủ."

Không dây vào được nhưng cô ấy trốn tránh được.

Quan Hạm: "Vâng."

Tần Ý Nùng đeo bịt mắt, hai tay mười ngón tay đan lấy nhau, quy củ yên phận đặt trên bụng, cơ thể tự nhiên thả lỏng thoải mái, nghiêng đầu sang phải, nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp đều đặn.

Nhóm trợ lí đi theo Tần Ý Nùng đã lâu, đều rất tự giác, thấy cô ấy nghỉ ngơi, ai nấy đều im lặng, tập trung tinh thần, ngay cả con ngươi cũng không dám liếc lung tung, chỉ sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của bà chủ.

Khoang xe im lặng như tờ.

Duy chỉ có một người ngoại lệ, người đó chính là Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao nghiêng mặt, một tay chống cằm, không chớp mắt quan sát khuôn mặt lúc ngủ của Tần Ý Nùng, trong ánh mắt mơ màng mang theo vẻ si mê, trên khuôn mặt không ngăn được ý cười.

Nhóm trợ lí: "???"

Nhóm trợ lí: "!!!"

Bọn họ giữ nguyên cổ bất động, dùng ánh mắt nhanh chóng tiến hành trao đổi.

Năm vị trợ lí trao đổi ánh mắt hừng hực khí thế, bất ngờ nhiều thêm một đôi mắt, bọn họ tạm thời chưa phát hiện, mãi đến khi có một người phát hiện không đúng, ánh mắt lần nữa thăm dò, với phát hiện chị cả của bọn họ - tổng quản Đại nội Quan Hạm.

Dưới uy nghiêm của cô, nhóm trợ lí nhanh chóng cảm thấy tim đập tay run, lập tức im lặng như gà.

Quan Hạm thở dài trong lòng: Ôi, ngay cả bạn đẩy thuyền chung cũng không có.

Ánh mắt của Đường Nhược Dao dịch chuyển xuống, đến bàn tay của Tần Ý Nùng. Ngón tay của Tần Ý Nùng cực kì xinh đẹp, trắng bóc thon dài, nhưng không phải loại gầy gò quắt queo giống như cây đánh lửa, mà là loại dài có độ cong có gấp khúc, khớp tay rõ ràng, muốn mảnh khảnh có mảnh khảnh, muốn căng tròn có căng tròn, cho dù là duỗi thẳng hay cong lại, đều vô cùng đẹp đẽ, cũng... rất có lực, vẫn luôn đi thẳng vào trọng điểm.

Dáng người Tần Ý Nùng cao ráo, khung xương cũng không bé, trời sinh hợp với mọi loại quần áo, đặc biệt là khí thế mạnh mẽ trên thảm đỏ, đôi tay thon dài trắng bóc sạch sẽ như thế rất phù hợp với cô ấy. Đường Nhược Dao nghĩ đến đây im lặng cười cười, cho dù Tần Ý Nùng có đôi tay múp míp thịt như bạn nhỏ, cũng hóa Tây Thi trong mắt kẻ có tình như bản thân, cho dù chỉ nghĩ thôi, quả thật cũng rất đáng yêu.

Ngón tay không dài, đủ dùng là được.

Tối qua Tần Ý Nùng chung chăn chung gối với Đường Nhược Dao, lại bận bịu cả đêm, chất lượng giấc ngủ nâng cao rõ ràng, lúc này tinh thần dồi dào, nào có thể ngủ được. Cô ấy có thể phát giác được ánh mắt của Đường Nhược Dao trên mặt mình, dừng lại một thời gian dài, Tần Ý Nùng sắp dựng lông toàn thân dưới cái nhìn của cô, muốn kéo bịt mắt lên tiếng cản lại. Nhưng người này đột nhiên thu ánh mắt về.

Bàn tay của Tần Ý Nùng vẫn chưa mọc được mắt, trong tình huống đeo bịt mắt không phát hiện Đường Nhược Dao đang "thưởng thức" tay mình, thế là dần dần tự nhiên hơn một chút.

Tất cả trợ lí không biết tình huống đặc thù trong khoang xe đã thu lại cảnh tượng này vào đáy mắt: "!!!"

Cả đường bình yên vô sự.

Xe chuyên dụng vững vàng dừng ở phim trường, trợ lí mở cửa xuống xe, Tần Ý Nùng ngồi ở sau, giả vờ làm vẻ vừa tỉnh ngủ tháo bịt mắt xuống, ánh mắt mơ màng, giọng mũi lười biếng nói: "Đến rồi à?"

Đường Nhược Dao tự nhiên cướp lấy việc của Quan Hạm, đáp lời: "Đến rồi, em đỡ cô xuống xe."

Tần Ý Nùng nhướng mày: "Đỡ tôi?" Bản thân già đến mức đi đường phải cần người đỡ sao?

"Ý của em là, nhìn cô xuống xe." Đường Nhược Dao cười nói.

"Em xuống trước đi."

"Vâng." Đường Nhược Dao vịn ghế đứng dậy, chầm chậm chuyển động, sau đó vịn lấy mép cửa, xuống xe.


Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng của cô, nghi hoặc híp mắt.

Tại sao có cảm giác chân Đường Nhược Dao giống như hơi nhũn? Ảo giác sao?

Trong đầu Quan Hạm điên cuồng chạy chữ, bởi vì chữ đồng thời nhảy ra quá nhiều, nhất thời cô cũng không rõ rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì.

Quan Hạm xuống thứ hai, lập tức đứng bên cửa xe, đưa một cánh tay vào bên trong, Tần Ý Nùng đưa tay nắm lấy lòng bàn tay Quan Hạm, vững vàng xuống xe.

Tần Ý Nùng luôn có loại khí chất có thể biến bất cứ nơi bùn đất nào trở thành thảm đỏ lễ trao giải, cho dù lúc này chỉ mặc quần áo thể thao đi giày vải.

Cơn gió thổi đến làm mái tóc dài của cô ấy lay động, Tần Ý Nùng cao ráo mảnh khảnh, mặc trên người bộ đồ thể thao màu trắng lại càng thêm cao, ống quần hơi ngắn, thấp thoáng nhìn thấy mắt cá chân tinh tế.

Ánh mắt Đường Nhược Dao dần sâu thẳm, tối qua cô ra sức giữ chặt lấy nơi này.

Tần Ý Nùng đi được một đoạn, mới phát hiện Đường Nhược Dao không đi theo, quay đầu khó hiểu nói: "Ngây ra đó làm gì?"

"Đến đây." Đường Nhược Dao như người tỉnh từ cơn mơ, nhanh chân đuổi theo.

Tần Ý Nùng phòng bị cô, bên trái là Quan Hạm, bên phải là trợ lí A Tiêu, trái phải có người bảo vệ, hoàn toàn không cho Đường Nhược Dao bất cứ cơ hội chen vào. Đến phim trường, hai người ngắn gọn tạm biệt nhau, ai đi trang điểm của người nấy.

Tần Ý Nùng ngồi trước gương, thợ trang điểm tạo hình cho cô ấy, mấy vị trợ lí cuối cùng cũng tìm được cơ hội, thầm nổi gió nói chuyện trong nhóm chat.

Trợ lí 1: [A a a a a cuối cùng chị Tần cũng theo đuổi được người ta về tay rồi! Nhân dân Thành Đô gửi điện chúc mừng!]

Trợ lí 2: [Nhân dân Nam Kinh cũng gửi điện chúc mừng!]

A Tiêu: [Các cô có thấy ban nãy ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn chị Tần không, có thể tràn nước ra đấy]

Trợ lí 3: [Tôi nghi giờ cô đang nghĩ bậy bạ, nhưng tôi không có chứng cứ [Nhìn]

A Tiêu: [Tôi nói nước là nước bọt, mắt kém đánh thiếu chữ! Cô nghĩ gì thế hả!]

Trợ lí 4: [Chị Tần không hổ là chị Tần, lúc mới đến phim trường, Đường Nhược Dao vô cùng lịch sự với chị ấy, không nóng không lạnh, bây giờ biến thành cô gái si tình mất rồi, thật sự không thể so sánh được nữa]

A Tiêu: [Chị Tần xinh đẹp, tính cách lại tốt, ai có thể ngăn cản được khí thế của chị ấy, nếu chị ấy đồng ý theo đuổi tôi, tôi lập tức nằm ngửa [Một giấc mơ bay qua cửa sổ, tôi còn chưa ăn lạc đã say rồi, bây giờ tôi đi uống hai viên Cephalosporin]

Trợ lí 1: [Các cô có chú ý về sau cô ấy nhìn chăm chú vào tay chị Tần không, điều này đại diện cho cái gì? Hi hi hi]

Trợ lí 3: [Tôi hoài nghi cô đang nghĩ bậy bạ, hơn nữa tôi nắm chắc chứng cứ rồi!]

Trợ lí 1: [Hơn nữa, lúc xuống xe chân cô ấy còn nhũn ra cơ mà]

A Tiêu: [Mẹ kiếp cô là Leeuwenhoek! @Trợ lí 1]

Trợ lí 1: [Quá khen ha ha ha, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, không thẹn với tiền lương cao mà chị Tần phát cho tôi]

Quan Hạm liếc một mắt sang, sau gáy đám trợ lí lạnh toát, vội vàng cất điện thoại vào túi, căng thẳng nhìn Quan Hạm, nhỏ tiếng nói: "Chị Quan Hạm."

Quan Hạm nhìn đám trợ lí trong phòng, ai nấy đều cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, nhìn đầu ngón tay cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm gì, quá nửa là tám luận chuyện linh tinh về Tần Ý Nùng.

Quan Hạm đưa tay ra, lạnh giọng nói: "Điện thoại."

Trợ lí đen mặt, trong lòng nói bản thân mạng ngắn, không sợ chết mở khóa màn hình điện thoại, đưa tới.

Mấy vị trợ lí khác đang sầu khổ.

Tám chuyện lung tung bị bắt được, không ai có quả ngọt để ăn.

Mặt Quan Hạm không cảm xúc lướt một lượt nhật kí trò chuyện trong nhóm chat, trả lại, thản nhiên nói: "Chị Tần phát lương cao cho các cô là để các cô ở sau lưng thảo luận về đời sống tình cảm của chị ấy sao?"

Trợ lí ủ rũ cúi đầu: "Em không dám nữa ạ."

Quan Hạm ngừng lại, nhàn nhạt nói: "Không có lần sau."

Trợ lí mạnh mẽ ngẩng đầu: "Dạ?"

Chỉ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Quan Hạm, chỉ qua loa như thế liền tha cho bọn họ, không phải Quan Hạm cũng yêu đương rồi chứ?


Quan Hạm tới cạnh Tần Ý Nùng, mí mắt Tần Ý Nùng khẽ nhắm, khóe miệng cong lên, hỏi cô: "Sao thế? Đám trẻ nhỏ kia lại không nghe lời à?"

"Vâng."

"Chọc em tức giận sao?"

"Cũng không phải." Quan Hạm nói.

"Hình như em có chút kích động?" Tần Ý Nùng tùy tiện nói.

Quan Hạm đè xuống chút kích động nhỏ bé trong giọng nói, bình tĩnh nói: "Không ạ."

Ban nãy lúc xuống xe, chân Đường Nhược Dao nhũn sao? Thế mà bản thân không chú ý tới!

...

Tân Tinh bị vứt bỏ như thường ngày, rất lâu sau mới theo xe của nhân viên đoàn làm phim tới phim trường, ngựa không dừng cương chạy tới phòng trang điểm tìm Đường Nhược Dao. Đường Nhược Dao vừa trang điểm xong, đứng lên khỏi ghế, không chút hổ thẹn nói: "Vất vả rồi."

Tân Tinh chống đầu gối thở hổn hển, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi rói: "Không vất vả." Cô nàng hỏi, "Lần này em làm chuyện xấu có đạt không?"

Đường Nhược Dao làm cử chỉ tay "OK", khen ngợi nói: "Giỏi lắm."

Trong lòng Tân Tình tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Đường Nhược Dao lấy chai nước cho cô nàng, Tân Tinh vặn nắp bình uống một ngụm, chủ động báo cáo nói: "Ảnh hậu Tần cũng trang điểm xong rồi, lúc em vừa tới thấy cô ấy đi tới chỗ đạo diễn."

Đường Nhược Dao nghi hoặc nhướng mày, vị trợ lí Tân Tinh này cũng có "một năng lực" rồi.

Đường Nhược Dao không chậm trễ thời gian, vội vàng mở cửa phòng nghỉ ra ngoài.

Hai người ở trong phòng có thể như chim nhỏ nép vào người, ở phim trường còn nép vào người ta thì không thích hợp, nhưng Đường Nhược Dao đã có cách, thỉnh thoảng cố ý tạo cơ hội tiếp xúc thân thể với Tần Ý Nùng.

Ví như chạm vào vai Tần Ý Nùng, chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, vai chạm vai cũng không phải chuyện bất ngờ. Lại ví như chạm vào mu bàn tay của Tần Ý Nùng, hoặc là trực tiếp nắm lấy tay cô ấy, khẽ vuốt ve ngón tay thon dài trắng bóc của đối phương đôi cái.

Đều thuộc về phạm vi tiếp xúc thân mật bình thường, hơn nữa cô có chừng mực thích hợp, mỗi lần đều kịp thời thu vuốt lại trước khi Tần Ý Nùng không vui lên tiếng, cong môi cười cười với cô ấy, làm bộ ngây thơ không vẩn đục, khiến người ta không tức giận nổi.

Tần Ý Nùng ứng phó với phương châm tám chữ "địch lùi ta tiến, địch mệt mỏi ta làm phiền" đến nỗi tinh thần thể lực mệt mỏi, chỉ đành biến Đường Nhược Dao thành con mèo nhỏ thích làm phiền chủ nhân, mặc cô tự tung tự tác.

Hàn Ngọc Bình nhìn thấy hai người bọn họ làm lành như ban đầu, trong lòng người già cũng cảm thấy an tâm, gọi người đến cùng nói tới cảnh quay hôm nay.

Phân đoạn phim du lịch tuần trăng mật chỉ còn lại mấy cảnh, hôm nay phải quay cảnh cuối cùng trước khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi về nhà, bọn họ cùng nhau leo lên một ngọn núi nổi tiếng ở địa phương, trên đỉnh núi có một ngôi miếu rất linh thiêng, ngập tràn tiếng kinh Phật. Thể chất của Thẩm Mộ Thanh không tốt, giữa đường đã mệt lả, Hàn Tử Phi kéo Thẩm Mộ Thanh đến nơi vắng người nghỉ ngơi.

Gió rừng thổi qua, hai người sánh vai ngồi bên nhau, ngắm mây xanh lơ lửng trên bầu trời, ngắm thác nước trong núi, ngắm chim muông nhỏ bé thỉnh thoảng lướt qua rừng rậm, nghe tiếng kinh phật thấp thoáng truyền từ đỉnh núi xuống, trời đất tĩnh lặng.

Hàn Ngọc Bình nói: "Đoạn đầu tiên nói thoại sau xong, 10 giây sau Đường Nhược Dao giơ tay kéo lấy Tần Ý Nùng vào lòng, Thẩm Mộ Thanh sợ người khác nhìn thấy, có động tác nhìn sang xung quanh một cái, nhưng không khí rất tốt, Thẩm Mộ Thanh không từ chối, tự nhiên dựa sát một chút."

Hàn Ngọc Bình nói với Tần Ý Nùng: "Thái độ chỗ này của cháu đã trải qua vẻ cẩn thận ban đầu, muốn chủ động. Đang vội về nhà, trong lòng cháu bất an, cứ có dự cảm không lành, muốn tranh thủ thời khắc cuối cùng hai người ở bên nhau."

Tần Ý Nùng gật đầu.

Hàn Ngọc Bình lại nhìn Đường Nhược Dao: "Đại khái cháu vẫn giữ tâm trạng tình yêu nồng cháy, trong lòng đều khát vọng cùng chờ đợi với tương lai, tính toán năm sau cũng vào thời gian này dẫn Thẩm Mộ Thanh đi đâu chơi, không phát hiện sự khác thường của đối phương, giống như những ngày trước, không có gì để nói."

Đường Nhược Dao cũng gật đầu.

Hai nữ chính nhìn nhau một cái, ánh mắt Tần Ý Nùng lóe lên, rồi rời đi.

Đường Nhược Dao không nói gì, rời đi chuẩn bị, lên men cảm xúc.

"Bản Sắc, phân đoạn 32, cảnh 2, lần 1, diễn!"

Hàn Tử Phi đeo ba-lô leo núi trên lưng, một tay cầm hai chiếc gậy leo núi, một tay nắm lấy tay Thẩm Mộ Thanh, nhìn quanh bốn phía, mặt mày vui vẻ, giơ gậy leo núi chỉ về một hướng: "Ở kia có tảng đá to, chúng ta đến đó nghỉ một lúc đi."

Thẩm Mộ Thanh cận thị nhẹ, ra ngoài không đeo kính, khẽ híp mắt lại nhìn về hướng Hàn Tử Phi vừa chỉ, thấp thoáng thấy được tảng đá kia, nhưng từ chỗ đang đứng đến được tảng đá đó, đoạn đường cũng rất dài.

Chân Thẩm Mộ Thanh đã mềm nhũn ra, thầm kêu khổ.


Cả đường lên núi, ba-lô do Hàn Tử Phi đeo, đồ đạc căn bản cũng do Hàn Tử Phi cầm, cô ấy nhẹ nhàng cũng mệt tới thở dốc, nhưng Hàn Tử Phi lại không đỏ mặt tim không đập nhanh, thật khiến người ta sinh ra một tia không cân bằng trong lòng.

Tuổi tác càng thành thục cũng sẽ biến thành một cô gái nhỏ trong tình yêu, Thẩm Mộ Thanh, cô vợ dịu dàng có chồng có con ba mươi mấy tuổi, cắn lấy môi, đột nhiên làm hành động không ai ngờ tới, chọc vào cánh tay Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi đau hít một hơi, không quan tâm kêu đau, lắp bắp hỏi: "Sao, sao thế?"

Phản ứng hoang mang của người yêu trẻ tuổi khiến Thẩm Mộ Thanh vô thức rũ mắt bật cười, khẽ giọng nói: "Không có gì."

"Vậy đang yên đang lành chị chọc em làm gì?"

"Ai bảo thể lực của em tốt vậy chứ?" Thẩm Mộ Thanh nâng mí mắt lên, khẽ nói.

Hàn Tử Phi mấy ngày nay được nếm trái cấm đột nghiêng nghĩ sai ý, gò má trắng bóc nhanh chóng đỏ lên có thể thấy được bằng mắt thường, ấp úng một lúc, trên khuôn mặt như hoa nổi lên một tia xấu hổ, lắc lư cổ tay của người phụ nữ ấy, dịu dành nhỏ tiếng nói: "Lúc trước khi... cũng không nói thế."

Thẩm Mộ Thanh đứng ngây tại chỗ biến thành con cua bị hấp chín, mặt đỏ tía tai, khắp mặt phì ra khói.

"Em..."

Cô ấy thẹn quá hóa giận, hất tay Hàn Tử Phi ra đi trước.

"Chị đợi em đã." Hàn Tử Phi nhanh chân đuổi theo.

Một khúc nhạc đan xen, đã khiến bước chân mềm nhũn của Thẩm Mộ Thanh lại có sức lực, thuận lợi đến được tảng đá kia. Không biết bạn nhỏ chọc người yêu tức giận đuổi kịp lúc nào, cởi ba-lô leo núi và gậy xuống, ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Thanh đang hướng mắt về nơi phương xa, nắm lấy tay cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Có phải chị không thích tối đó em như thế..."

Chuyện này còn chưa xong đã nhắc tới chuyện khác, mặt Thẩm Mộ Thanh đỏ gay nói: "Im miệng!"

Hàn Tử Phi ngậm miệng, tủi thân nói: "Ờ."

Thẩm Mộ Thanh lại phì cười thành tiếng.

Hàn Tử Phi chớp mắt: "Không giận nữa à?"

"Vốn dĩ cũng không giận." Sao nỡ giận Hàn Tử Phi chứ? Thẩm Mộ Thanh duỗi đôi chân dài ra, hai tay chống bên người, ngửa mặt nhìn những áng mây trôi lơ lửng trên trời, đường cong gò má tinh tế dịu dàng.

"Ờ."

Người yêu trẻ tuổi bình thường miệng lưỡi linh hoạt biến thành miệng ngốc, Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy lạ hỏi: "Sao hôm nay em lại thẫn thờ thế?"

"Có sao?"

"Có."

"Có lẽ là vì, em vừa nhìn thấy chị liền quên mất phải làm sao để mở miệng nói chuyện rồi."

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Vâng, chỉ nói cho một mình chị nghe thôi."

Thẩm Mộ Thanh nhìn Hàn Tử Phi một cái thật sâu, quay mặt đi, khóe môi cong lên.

Hai người sánh vai ngồi một lúc, Hàn Tử Phi đặt tay lên vai Thẩm Mộ Thanh, kéo người phụ nữ ấy vào trong lòng. Tay Thẩm Một Thanh chống lên phiến đá, khẽ ngăn lại sức lực của cô.

"Sẽ không có người tới đây đâu." Hàn Tử Phi dịu dàng nói, chú ý đến hành động nhìn trái phải của người phụ nữ ấy.

"Ừ." Thẩm Mộ Thanh thả lỏng tiến vào lồng ngực đối phương.

Trong núi có gió, những cơn gió thổi qua khiến lá cây xào xạc, giống như một ca khúc mênh mang mơ hồ.

Thẩm Mộ Thanh khẽ run lên.

Hàn Tử Phi phát giác, lập tức quan tâm nói: "Chị lạnh sao?"

Thẩm Mộ Thanh sụt sịt mũi, nói: "Hơi hơi."

"Chị đợi chút, em nhớ em có mang theo áo khoác, em tìm cho chị." Hàn Tử Phi buông xuống cánh tay đang ôm người phụ nữ ấy ra, đến một bên lục tìm ba-lô leo núi, nhưng bị người phụ nữ ấy kéo cổ tay lại.

"Không cần đâu." Thẩm Mộ Thanh sống nội tâm, không nói được những lời như bảo cô ôm chặt hơn một chút, chỉ là nắm lấy cổ tay Hàn Tử Phi bất động.

Hàn Tử Phi tự biết ý đi tới, chủ động vòng chặt cái ôm.

"Thế này đỡ lạnh chưa?"

"Ừm." Tóc dài hơi lạnh của Thẩm Mộ Thanh kê dưới cằm Hàn Tử Phi, tay cũng vòng lấy chiếc eo mảnh mai của đối phương.

Cô ấy rất hiếm khi chủ động như thế, cho dù là khi làm chuyện kia, cũng nín nhịn nhiều hơn biểu đạt, Hàn Tử Phi không quen, cứng người hai giây, dần dần thả lỏng, đôi mắt cong lên, cúi đầu dịu dàng hôn lên tóc dài của người phụ nữ ấy, trong lòng trào lên sự dịu dàng vô hạn.

Hàn Ngọc Bình ngoài ống kính, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm lên màn hình, giơ tay, biểu thị cho người của tổ đạo cụ chuẩn bị.

Thẩm Mộ Thanh nhắm mắt trong cái ôm của Hàn Tử Phi, lông mi bất an run lên, Hàn Tử Phi chìm trong tình cảm dịu dàng của người yêu ban tặng, không hề phát giác.


Tầm nhìn của cô đột nhiên chuyển hướng về một nơi nào đó, ánh mắt sáng lên, nhỏ tiếng gọi tên của người phụ nữ ấy: "Thẩm Mộ Thanh."

Thẩm Mộ Thanh ngẩng mắt lên, đang định hỏi sao thế, ngón trỏ của Hàn Tử Phi đè lên môi cô ấy, làm động tác "suỵt" với Thẩm Mộ Thanh, dùng khẩu hình miệng nói: "Bướm."

Bướm?

Thẩm Mộ Thanh nhìn theo tầm mắt của Hàn Tử Phi, ở nơi cách bọn họ vài bước chân, có một mảng hoa cỏ nho nhỏ, có mấy con bướm với đôi cánh rực sắc, dừng trên đầu hoa thụ phấn.

Những con bướm này không sợ người, có người cũng không tránh, thậm chí còn có một con bướm xanh tung cánh bay về phía hai người, khẽ chạm vào đầu ngón tay của Thẩm Mộ Thanh, lướt qua trước mắt cô ấy, sau đó quyết định dừng lại trên đỉnh đầu của Hàn Tử Phi.

Hàn Tử Phi nhìn lên, không dám động đậy.

Con bướm đó dừng một lúc, rồi lại tiếp tục bay lên.

Hàn Tử Phi cười to.

Thẩm Mộ Thanh ghen: "Tôi không bằng một con bướm."

Hàn Tử Phi cười nói: "Sao thế được? Bướm nào có thể bì với chị?"

Ý cười trong mắt Thẩm Mộ Thanh nhạt đi mấy phần, lướt qua một tia buồm bã, đột nhiên nói: "Nếu thật sự có thể biến thành một con bướm thì thật tốt."

"Dạ?"

Thẩm Mộ Thanh nhìn cô một cái thật sâu, nói: "Không có gì."

Nếu có kiếp sau, Thẩm Mộ Thanh nguyện làm một con bướm, có thể tùy hứng dừng trên đầu trên tay Hàn Tử Phi, cho dù sinh mạng của cô ấy chỉ có một mùa hè ngắn ngủi, chí ít cũng từng bùng cháy, từng nhiệt huyết.

Hàn Tử Phi không biết suy nghĩ của người phụ nữ ấy, hỏi: "Chị thích bướm sao?"

"Ừ."

"Tại sao?"

"Tự do."

"Cũng chẳng lâu nữa chị cũng sẽ tự do, đợi chị li hôn thuận lợi, em cũng sắp tốt nghiệp rồi, em chuyển nhà cùng chị, đến nơi không ai biết chúng ra, sống cuộc sống vui vẻ của chúng ta." Hàn Tử Phi cúi đầu nhìn Thẩm Mộ Thanh, trong mắt trong lòng tràn ngập niềm vui, nụ cười tự nhiên, "Chị thấy được không?"

"... Ừ."

"Mỗi năm chúng ta sẽ đi du lịch hai lần, trước tiên là đi một lượt trong nước, sau đó ra nước ngoài. Chị thích bướm, em nghe nói ở Mexico có một khu bảo tồn bướm chúa, còn gọi là 'Thung lũng bướm vua', bướm bay rợp trời, sau này em dẫn chị đi xem."

Yết hầu của Thẩm Mộ Thanh tắc lại như bị nhét cuộn bông gòn, không thể không hắng giọng, mới khàn khàn nhả ra được một chữ: "Ừ."

"Còn..."

...

"Cắt." Hàn Ngọc Bình cầm loa phóng thanh, nói, "Tốt lắm, hai cháu nghỉ ngơi chút đi."

Tần Ý Nùng nhận lấy khăn giấy Quan Hạm đưa, dịu đàng đè lên khóe miệng, chống phiến đá đứng dậy, dự đinh đi sang một bên.

Đường Nhược Dao níu lấy cổ tay cô ấy, nói: "Cô Tần."

Tần Ý Nùng nhìn tay cô, nghiêng đầu, bày ra ánh mắt nghi hoặc.

Đường Nhược Dao nắm chặt không buông, chăm chú nhìn vào mắt cô ấy, chỉ dùng âm thanh hai người có thể nghe được, nói từng câu từng chữ: "Phim chỉ là phim, em không phải Hàn Tử Phi, chị không phải Thẩm Mộ Thanh, em sẽ không buông tay, vĩnh viễn sẽ không."

Tần Ý Nùng ngây người.

Đường Nhược Dao không đợi Tần Ý Nùng trả lời, thậm chí không cho cô ấy thời gian phản ứng, nói xong câu nói này cô liền rời đi trước.

Đường Nhược Dao rất hiếu kì tại sao con bướm kia lại chuẩn xác bay lên đầu mình, chạy tới hỏi tổ đạo cụ, nhân viên tổ đạo cụ nói cũng không biết, mấy người nhìn nhau bật cười, nói chỉ là trùng hợp.

Trong kịch bản vốn viết rằng chỉ có hai người nhìn thấy bướm mà thôi, bởi vì đây là ý nghĩa tượng trưng quan trọng trong phim, sau này sẽ dùng tới, Hàn Nhọc Bình đưa ra yêu cầu với tổ đạo cụ là, bắt buộc phải để bướm bay trước mặt hai người, ai biết con bướm kia phát huy quá đặc sắc, bản thân vừa vặn diễn hoàn chỉnh cảnh phim của mình.

Bởi vì con bướm kia phát huy vô cùng tốt, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ Hàn Ngọc Bình xem đoạn phát lại không bới móc được chi tiết nào, tình cảm của hai người trong đoạn phim này vừa vặn, Tần Ý Nùng diễn đạt vẻ hướng tới cùng giãy giụa, Đường Nhược Dao vẫn dũng cảm tiến về phía trước như cũ, không chút sợ hãi.

Hàn Ngọc Bình thử quay lại một đoạn, cảm xúc của hai diễn viên chính căng tràn, vẫn diễn nhập tâm như cũ, nhưng con bướm lại không chịu phối hợp nữa, hiệu quả giảm xuống rất nhiều.

Hàn Ngọc Bình dùng cảnh quay đầu tiên, thuận lợi qua cảnh.

Cảnh quay này cũng thuận lợi đạt yêu cầu, rất tiết kiệm thời gian cho lịch trình đã được sắp xếp của đoàn làm phim. Cũng vì thế, tiến trình ba ngày chậm trễ do hai người xin nghỉ ba ngày cũng đã đuổi kịp căn bản.

Những cảnh quay đã sắp xếp cũng trở nên hợp lí, đoàn làm phim không nhanh không chậm quay thêm mấy ngày, phân đoạn du lịch tuần trăng mật hoàn toàn kết thúc, chỉ còn lại một cảnh duy nhất trong kịch bản, cũng là cảnh cuối cùng – cảnh phim giường chiếu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận