Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 101: Khẽ khàng cắn lấy

Tần Ý Nùng kích thích, đột nhiên mở to mắt, cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.

Còn Đường Nhược Dao trong đêm tối cắn lấy môi, giữ chặt lấy cổ tay của Tần Ý Nùng, nghe theo trái tim của mình, khẽ khàng đè xuống.

Đầu ngón tay bị cắn khẽ, có chút ấm, nếu Tần Ý Nùng đã tỉnh táo rồi, sẽ không để cho Đường Nhược Dao tùy tiện tiếp tục càn rỡ như thế, cô ấy bắt đầu giãy giụa, hai người một kéo một đẩy, kéo cưa lừa xẻ, không cẩn thận đi quá chừng mực, Đường Nhược Dao bị đau rên lên một tiếng.

Tần Ý Nùng nhân lúc cô thả lỏng, giãy khỏi sự trói buộc của cô.

"Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao nhỏ tiếng gọi cô ấy, âm thanh mang theo sự buồn bã.

Tần Ý Nùng mím chặt môi.

"Tần Ý Nùng." Đường Nhược Dao lại gọi thêm một tiếng nữa, ánh mắt nhìn lên trần nhà chua xót.

Cô chỉ gọi tên của người phụ nữ ấy, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, lần cuối cùng âm thanh của bản thân trở nên khàn khàn, nói được một chữ "Tần" liền không còn âm thanh nữa, một hàng nước mắt trượt khỏi đáy mắt, im lìm rơi xuống gối đầu.

Âm thanh tiếng khóc trong tiếng gọi ấy được cô kịp thời nuốt xuống, không muốn để cho Tần Ý Nùng bắt được.

Đường Nhược Dao sợ Tần Ý Nùng phát hiện sự khác thường của bản thân, điều chỉnh hô hấp đến mức khẽ khàng nhất, vệt nước mắt trên má đã khô đi, cơ thể cô bất động, chỉ quay đầu, yên lặng nhìn người phụ nữ cũng chẳng hề động đậy ấy một lúc, rất lâu sau, khẽ nói: "Xin lỗi cô Tần."

Tần Ý Nùng đột nhiên nắm chặt hai tay thành quyền, dùng sức đến nỗi ngón tay trắng bệch.

Đường Nhược Dao nói: "Ngủ ngon."

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

Đường Nhược Dao biết cô ấy chưa ngủ, thở dài trong lòng một cái, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ, nhắm mắt lại.

Cô thật sự tính đi ngủ, bên vai đột nhiên bị một cánh tay lật lại, cả người đột nhiên nhẹ tênh. Cô phản ứng nhanh, không để toàn bộ trọng lượng bản thân đè xuống, mà là lập tức dùng khuỷu tay chống lên, ổn định cơ thể.

Một tay Đường Nhược Dao ở trên người Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng im lặng không lên tiếng, chủ động ngửa mặt hôn lấy cô.

Bờ môi Tần Ý Nùng vẫn mềm mại như thế, nhưng rất lạnh, hô hấp cũng rất trầm.

Đường Nhược Dao bị Tần Ý Nùng hôn đến mơ màng, ý thức phản ứng lại, mới nhớ ra phải đẩy cô ấy ra.

"Tần Ý Nùng."

Tần Ý Nùng không quan tâm, bắt lấy tay Đường Nhược Dao muốn làm theo hành động ban nãy của cô.

"Tần Ý Nùng!" Đường Nhược Dao tức giận.

Lại thế rồi, lại hy sinh thân mình để bồi thường. Mỗi lần chọc mình đau lòng buồn bã đều không nói một lời, sau đó lại dùng chiêu này, chị ấy coi mình là gì chứ? Đồ chơi sao?

Đường Nhược Dao rơi vào cơn giận, khẽ trách móc: "Chị có thể đừng như thế được không?"

Âm thanh của Tần Ý Nùng hơi khàn, mang theo nụ cười khẽ vui vẻ: "Không phải em thích sao?"

"Em..." Cô ấy cố tình xuyên tạc ý của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao tự giác hiểu được lúc này đấu khẩu với Tần Ý Nùng sẽ làm bản thân tức chết, quả thật người phụ nữ này quá mềm lòng, bản thân không ra tay được với Đường Nhược Dao, liền đâm dao vào chính bản thân mình, dứt khoát nhanh nhẹn, không hề lôi thôi dài dòng.

Lồng ngực của Đường Nhược Dao phập phồng kịch liệt, vò đã mẻ lại sứt, nói: "Có ngày nào đó em chết đi, chính là bị chị làm tức chết."

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Không được nói lung tung."

Đường Nhược Dao giống như đâm được vào sườn của Tần Ý Nùng, không phải là hai bên cùng tổn thương sao, tổn thương cô cô không để tâm, dứt khoát nguyền rủa mình: "Con người đều sẽ chết, hôm nay không chết thì ngày mai chết, em cũng không ngoại lệ. Chị xem có ca sĩ ngã trên sân khấu mà chết, có diễn viên quay phim ngã ngựa chết, người đang đi đường bình thường cũng có thể bị xe đâm, vận đen của con người đến rồi đều phải nộp mạng, không chừng em..."

Tần Ý Nùng không thể nhịn được nữa, giơ tay bịt lấy miệng Đường Nhược Dao.

Ánh mắt của Đường Nhược Dao dịu dàng, khóe môi khẽ cong, hôn lên lòng bàn tay của cô ấy, giống như chiếc lông lướt qua.

Ngón tay của Tần Ý Nùng đột nhiên co lại, muốn rút tay về.

Đường Nhược Dao đưa tay ra ôm lấy gáy Tần Ý Nùng, từng ngón tay thon dài, dịu dàng luồn qua mái tóc đen láy của cô ấy, Tần Ý Nùng dần dần quên mất chuyện không vui ban nãy trong không khí yên tĩnh cùng tình cảm này, hô hấp thả lỏng, vô thức dựa sát vào lòng Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao cúi đầu, hôn lên môi cô ấy một cái như chuồn chuồn đạp nước.

Lông mi dài của Tần Ý Nùng rung lên, rũ mí mắt xuống.

"Tối nay em quá lỗ mãng, ghen lồng ghen lộn, em xin lỗi chị, xin lỗi." Đường Nhược Dao nghiêm túc nói.


Tần Ý Nùng cắn môi dưới, trên mặt lướt qua một tia giãy giụa.

"Tôi..."

"Thật ra..."

Hai người lên tiếng cùng lúc, Đường Nhược Dao đè xuống mừng vui điên cuồng, vội vàng nói: "Chị nói đi."

Tần Ý Nùng co chặt ngón tay, bởi vì mất tự nhiên, cho nên nói năng ấp a ấp úng: "Lâm Nhược Hàn muốn tới thăm tôi, chúng tôi gọi điện thoại... ừm... chỉ nói chuyện này thôi."

"Thăm? Lúc nào ạ?"

"Chắc... ngày kia, có khả năng cô ấy sẽ đến đoàn làm phim."

"Ồ, vậy..."

Tần Ý Nùng không cho Đường Nhược Dao cơ hội hỏi nhiều, ngắt lời nói: "Tôi muốn đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."

Đường Nhược Dao ân cần nuốt lại lời muốn nói, dịu giọng: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tần Ý Nùng khẽ nói, sau đó cuộn bản thân lại.

Đường Nhược Dao thoáng ngạc nhiên.

Dạo gần đây bản thân mặt dày ôm lấy cô ấy đi ngủ, Tần Ý Nùng không làm tư thế ngủ này nữa, hôm nay có chuyện gì vậy? Cô đang lo lắng có phải tâm trạng đối phương đột nhiên không vui không, nhưng cảm giác Tần Ý Nùng co lại giây lát, sau đó lại thả lỏng, giống như lá cây xấu hổ.

Cô đột nhiên nghĩ đến một suy nghĩ to gan.

Không phải Tần Ý Nùng... xấu hổ chứ?

Cô đưa tay ra, sờ vành tai của Tần Ý Nùng, nóng bỏng cả tay.

Đường Nhược Dao cười: "Tần..."

Tần Ý Nùng thẹn quá hóa giận nói: "Em còn phí lời thì ra ngoài ngủ đi."

Đường Nhược Dao im lặng cười lên.

Tần Ý Nùng nhắm chặt mắt, tuy Đường Nhược Dao không tạo ra âm thanh, nhưng bản thân cảm nhận được chấn động từ lồng ngực đối phương, khiến Tần Ý Nùng càng chật vật, ước gì có thể đá đối phương xuống giường.

Khó khăn lắm mới đợi được bản thân cười xong, Đường Nhược Dao đùa dai dính lên tai Tần Ý Nùng nói: "Đây là giường của em."

Tần Ý Nùng vô thức muốn tiếp lời "Vậy tôi ra ngoài", Đường Nhược Dao đã nhanh chóng chặn miệng Tần Ý Nùng lại trước khi cô ấy kịp nói ra.

Tần Ý Nùng: "Ưm."

Đường Nhược Dao tỉ mỉ vuốt ve viền môi của Tần Ý Nùng, sau đó cạy hàm răng, mềm mại đan xen, dây dưa triền miên cuộn lấy nhau.

Đôi môi tách ra, hô hấp của Tần Ý Nùng hỗn loạn, lồng ngực phập phồng, cả người đã làm tổ trong cái ôm của Đường Nhược Dao, không có một khe hở, cô ấy vẫn muốn sát lại gần thêm, thế là không ngừng chui vào trong.

Đường Nhược Dao ôm chặt lấy Tần Ý Nùng, cảm nhận cảm xúc rung động của cô ấy, cũng dần dần có cảm giác.

Ban nãy cô vừa bị đối phương từ chối không chút do dự, bây giờ chẳng qua chỉ là một nụ hôn ngủ ngon tình cảm trước khi ngủ, nhưng lại tu thành chính quả.

"Tần Ý Nùng..." Âm thanh của Đường Nhược Dao có chút khàn, bờ môi còn vệt nước vừa hôn xong ban nãy lại tỉ mẩn hôn lên má cô ấy.

Tần Ý Nùng không lên tiếng, không từ chối.

Phía sau tai phả đến hơi ấm, Tần Ý Nùng khẽ ngâm nga một tiếng, không khống chế được rướn cổ lên, co tay nắm chặt lấy ga giường bên dưới...

...

Vì ngày hôm sau phải tranh thủ lên máy bay, Tần Ý Nùng đã cài báo thức điện thoại. Bảy rưỡi sáng, cô ấy đúng giờ được báo thức gọi tỉnh, mơ mơ màng màng muốn bắt lấy điện thoại, trước mặt bị một bóng mờ trùm lên, âm thanh làm phiền người ta trong cơn mộng mị lập tức biến mất. Sau đó đôi môi nóng lên, bên tai truyền đến âm thanh chín chắn dịu dàng của người phụ nữ trẻ tuổi: "Chị ngủ thêm một lúc nữa đi, em đi nấu cơm."

Đường Nhược Dao xuống giường, động tác yên lặng, quay lưng với Tần Ý Nùng mặc quần áo.

Tần Ý Nùng híp mắt nhìn cô.

Đường Nhược Dao quay lại, Tần Ý Nùng vẫn chưa nhắm mắt, chỉ là cuộn lại trong chăn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đường Nhược Dao hỏi cô ấy: "Còn buồn ngủ sao?"


Tần Ý Nùng không nói, dùng động tác nhắm mắt trả lời.

Đường Nhược Dao đắp lại chăn cho cô ấy, lại hôn khẽ lên trán một cái, mới lặng lẽ ra ngoài.

Tần Ý Nùng mở mắt, nhìn bức tường trước mặt mất hồn.

Lần đầu tiên có thể giải thích là nhất thời xúc động, lần thứ hai phải nói thế nào? Có thể dự đoán được, cô ấy không chủ động nhắc tới, Đường Nhược Dao quyết không mở miệng nhắc tới chuyện này trước, cô rất thông minh.

Hai người hiểu rõ trong lòng, ngậm miệng không nói, sau đó có cơ hội chung chăn chung gối thích hợp, liền như ngựa đứt cương.

Không suy nghĩ đến vấn đề khác, Tần Ý Nùng đột nhiên cảm giác bản thân quá thiệt thòi, luôn bị lợi dụng, tuy rất thoải mái, nhưng về mặt tâm lí vẫn phải có xúc cảm. Tối qua cảm xúc đến lúc nồng đượm, thiếu chút nữa cô ấy đã làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Không tiếp tiếp tục như vậy được nữa.

Tần Ý Nùng trầm lại, ngửi mùi hương trong không khí, không biết có phải do tác dụng tâm lí hay không, cứ cảm thấy kì quái, thế là xuống giường mở cửa thông gió trao đổi không khí mới.

Tự mình đổi túi rác, ra ngoài đánh răng rửa mặt.

Quan Hạm sét đánh bất động ngồi ở sô-pha, thấy Tần Ý Nùng tỉnh giấc, biểu cảm bình tĩnh hỏi cô ấy có việc gì dặn dò hay không, nhận được đáp án phủ định liền tiếp tục chơi game. Ánh mắt lướt qua túi rác đen buộc chặt miệng mà Tần Ý Nùng vứt ra ngoài cửa, lập tức đứng bật dậy, bạch bạch bạch tiến hành quan sát phân tích.

Sáng hôm qua là Đường Nhược Dao đi vứt rác, sáng hôm nay là Tần Ý Nùng, điều này chứng tỏ điều gì?

Quan Hạm lần lượt nhìn về hai bóng người bận rộn trong phòng bếp và phòng vệ sinh, lộ ra nụ cười yên lòng.

Đường Phỉ phải đi học, không có thời gian đợi Đường Nhược Dao làm bữa sáng cho nó, vội vàng chào hỏi chị gái rồi ra cửa. Tần Ý Nùng suy nghĩ chu đáo lại nhanh nhạy hơn cô, Đường Phỉ vẫn phải ở đây một thời gian, Đường Nhược Dao và Giang Tuyết Trân lại ồn ào thành như thế, cậu bé chỉ có thể ở lại căn nhà này một mình, Tần Ý Nùng tìm một dì giúp việc chăm sóc ăn ở cho Đường Phỉ, lúc sáng sớm đã tới đây.

Đường Nhược Dao bàn giao một số việc, dì giúp việc đáp ứng, sau đó cô gửi tin nhắn cho Đường Phỉ, nói bản thân phải về rồi, đợi cậu bé thi xong sẽ đến đón nó. Tần Ý Nùng ở bên cạnh nhìn thấy cô ấy nhắn tin, hỏi: "Số điện thoại của em trai em là gì?"

Đường Nhược Dao: "Dạ?"

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm.

Quan Hạm ở bên cạnh giải đáp, nói: "Bình thường cô bận như thế không chắc có thời gian quan tâm cậu ấy."

Đường Nhược Dao nhướng mày: "Lẽ nào cô Tần không bận sao?"

Quan Hạm nói: "Tôi không bận, có chuyện gì có thể để Đường Phỉ tìm tôi."

Đường Nhược Dao mới đầu mơ màng, sau đó đầu óc chuyển biến, hiểu ra.

Tần Ý Nùng làm vậy là muốn để Đường Phỉ được bao bọc dưới ngọn cờ bảo vệ của cô ấy sao?

Tâm trạng Đường Nhược Dao phức tạp, không biết nên vui vì Tần Ý Nùng yêu ai yêu cả đường đi lối về, chăm sóc cho cả em trai cô, hay là nên buồn vì Tần Ý Nùng đã làm đến bước này vì cô, nhưng không ở bên cô.

Đường Nhược Dao đọc số điện thoại của Đường Phỉ, Quan Hạm lưu lại.

Không muốn làm phiền thì không muốn làm phiền, nhưng Đường Nhược Dao không để ý việc có thêm một lớp quan hệ với Tần Ý Nùng. Ngộ ngỡ tương lai xuất hiện chuyện chẳng thể ngờ, không chừng Đường Phỉ còn có tác dụng.

Đường Phỉ đang ngồi trong lớp học hắt xì một cái, xoa xoa mũi, hoàn toàn không biết chị gái nó vì yêu đương mà tính toán cả với nó.

8 giờ 50 phút, ba người cùng nhau xuất phát đến sân bay.

Hai người ngụy trang như bình thường, khẩu trang mũ lưỡi trai, khiêm tốn lên máy bay.

Khoang hạng nhất, chỗ ngồi cùng hàng, Quan Hạm đặt.

Tần Ý Nùng mím môi, quay đầu nhìn Quan Hạm phía sau một cái, Quan Hạm đáp lại một ánh mắt nghi hoặc. Không phải vẫn luôn đặt chỗ ngồi như thế sao? Cô thật sự không lấy việc công để vụ lợi cá nhân.

Tối qua những hai lần, đến quá nửa đêm mới ngủ, sau khi kết thúc Tần Ý Nùng mệt đến mức nghiêng đầu ngủ mất, Đường Nhược Dao dọn dẹp xong tiếp tục công việc, lại yên lặng suy nghĩ chút chuyện, ngủ muộn hơn Tần Ý Nùng, cho nên vừa lên máy bay, mí trên liền bắt đầu đánh nhau với mí dưới.

Tần Ý Nùng ngủ nghỉ đầy đủ, bày sách lên bàn trước mặt, yên lặng đọc sách.

Đường Nhược Dao ngủ say rồi, mu bàn tay động đậy, chiếc chăn đắp trên eo trượt xuống, Tần Ý Nùng thấy vậy, giơ tay tới thay cô kéo lên, ánh mắt nhìn lên gò má của Đường Nhược Dao không rời đi.

Không ai để ý đến quyển sách kia.

Không biết qua bao lâu, mi mắt Đường Nhược Dao khẽ rung lên, đã ngủ được một giấc, Tần Ý Nùng vội vàng thu tầm mắt lại, đã không kịp lật sách, dứt khoát nhắm nhắt giả vờ ngủ.


Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng, vươn vai, một tay chống cằm, một tay nắm tay vịn, nghiêng mắt qua nhìn khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh của người phụ nữ ấy, vô thức lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Quan Hạm ở phía sau chứng kiến tất cả mọi việc.

Hai người này, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tư thế hạn hán gặp mưa rào, lúc mở mắt giống như muốn lập tức hôn nhau.

Tần Ý Nùng giả vờ giả vờ, sau đó thật sự ngủ mất.

Ánh mắt của Đường Nhược Dao nhìn tới cuốn sách đang mở trên bàn của cô ấy, gập bìa lại nhìn – "Truyện Ludwig Wittgenstein". Hai ngày nay ở nhà Tần Ý Nùng vẫn luôn đọc cuốn sách này, không phải cuốn sách này đã cho cô mượn từ lâu rồi sao? Bây giờ vẫn còn đang ở biệt thự mà đoàn làm phim thuê cho bọn họ nữa mà.

Lúc nào lại mua một quyển nữa vậy?

Cô dứt khoát lấy đến lật mở, vốn mang theo tâm tư có thể nhìn thấy niềm vui bất ngờ nào đó – ví dụ như chữ viết tay gà bới của Tần Ý Nùng, tiếc là Tần Ý Nùng quá biết mình biết người, không lưu lại một chữ.

Máy bay đột nhiên gặp phải đối lưu, kịch liệt nghiêng ngả mấy cái, Tần Ý Nùng bị giật mình tỉnh lại, Đường Nhược Dao đặt quyển sách xuống, nghiêng người ôm lấy cô ấy, động tác vô cùng tự nhiên.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy nhíu mày: "Buông ra."

Giọng điệu không mấy nghiêm nghị, nhưng Đường Nhược Dao biết ý buông ra, ngồi về chỗ.

Cô biết khi về đoàn làm phim, Tần Ý Nùng sẽ không để bản thân được đằng chân lân đằng đầu, Đường Nhược Dao đã làm tốt công tác tư tưởng từ trước. Binh đến tướng chặn, nước đến dân ngăn, cô không tin Tần Ý Nùng là sắt thép, mềm cũng đã mềm nhũn rồi, ở trong lòng cô hóa thành nước không chỉ một hai lần, muốn trở về nguyên trạng cũng không dễ dàng như thế.

Dù sao hai người không ngủ, Đường Nhược Dao bèn đẩy rèm cửa lên, ánh sáng từ ngoài tầng mây lọt vào, cô đột nhiên híp mắt lại.

Buổi chiều máy bay hạ cánh, tài xế của Tần Ý Nùng tới đón người, Đường Nhược Dao giẫm bước lên nền đá trước cửa biệt thự, chỉ vào một gốc đào trong sân vui vẻ nói: "Nở rồi!"

Tần Ý Nùng nhìn theo hướng cô chỉ, cành đào xanh tươi đã nở đầy hoa đỏ thẫm, từng bông nối tiếp từng bông, giống như vô tận, hai gốc đào bên cạnh đang rung rinh trong gió, nở ra những bông hoa hồng trắng các màu.

Một cơn gió thổi qua, trong không khí phảng phất mùi hương hoa nhàn nhạt không hề ngấy.

Mùa hoa đào vào độ tháng Ba tháng Tư, đúng lúc bọn họ tới đây quay phim, hoa đào trong vườn lại trọc lốc, chậm chạp không nở, Đường Nhược Dao thỉnh thoảng bò trên bậu cửa sổ phòng khách ngắm cảnh, còn nói đùa với cô ấy có phải cây giả không, nếu không thì là lúc chủ nhà trồng bị người ta lừa rồi.

Hiện tại những cây đào khác đã tàn úa, đào trong vườn lại vừa bắt đầu nở.

Đường Nhược Dao đi đến bên cây, đưa tay ngắt một bông, cúi mặt ngửi, cảnh tượng yên lặng đẹp đẽ. Cô đột nhiên ngẩng mặt, cong môi cười với cô ấy: "Tần Ý Nùng."

Trái tim Tần Ý Nùng nặng nề nhảy lên một cái, quỷ sai thần khiến đi về phía Đường Nhược Dao.

Phía sau Đường Nhược Dao ánh lên một mảng hoa đào trắng hồng, gió thổi qua, xào xạc rơi xuống, cả cơ thể cô đứng dưới gốc cây trong cơn mưa hoa, mặt mày cong lên, giống như chờ đợi một cảnh gặp gỡ diễm lệ.

Tần Ý Nùng bước một bước, đến trước mặt Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao giơ tay, xòe lòng bàn tay ra.

Tần Ý Nùng mím môi, vẻ mặt chần chừ.

Đường Nhược Dao không chủ động nắm lấy tay cô ấy, chỉ xòe ra như thế, một cánh hoa từ trên cây rụng xuống, quay vòng theo cơn gió, khẽ khàng rơi xuống lòng bàn tay trắng bóc của cô.

Tần Ý Nùng vẫn không động đậy.

Đường Nhược Dao bất đắc dĩ, nói: "Giúp em gỡ hoa xuống, hơi ngứa."

Tần Ý Nùng đến gỡ hoa đào, Đường Nhược Dao nhân cơ hội ấy nắm lấy tay cô ấy, đem những ngón tay lạnh lẽo của người kia ôm chặt trong lòng bàn tay ấm áp.

Trong ánh mắt của Đường Nhược Dao trào lên tình cảm dạt dào, chăm chú nhìn Tần Ý Nùng: "Chủ động nắm tay em, không khó đến vậy, đúng không?

Tần Ý Nùng không lên tiếng.

Đáy lòng Đường Nhược Dao thở một tiếng thật dài, sau đó ôm người phụ nữ ấy vào trong lòng, chiếc cằm thân mật cọ lên má Tần Ý Nùng, vân vê bên tóc mai, dịu dàng nói: "Em đợi chị."

Trái tim Tần Ý Nùng đột nhiên run lên, cắn chặt răng, giãy ra ngón tay được Đường Nhược Dao bao bọc, tự luồn qua kẽ tay từ phía sau, ra sức bóp chặt lấy mu bàn tay của cô.

Đây tuyệt đối không phải là tư thế nắm tay chân chính, thậm chí ngón tay còn bị đè ép đến đau đớn. Đường Nhược Dao lặng lẽ chờ đợi, một bàn tay vuốt ve lấy mái tóc dài sau gáy của Tần Ý Nùng.

Rất lâu sau, Tần Ý Nùng buông tay Đường Nhược Dao ra, cơ thể cũng lùi khỏi cái ôm của cô, không nói một lời đi về phía cửa.

Quan Hạm đi theo phía sau, quay đầu nhìn Đường Nhược Dao một cái, biểu cảm mù mịt.

Đường Nhược Dao vẫy vẫy tay mình, lộ ra vẻ mặt đau đớn, giơ lên quan sát, ngón tay đã đỏ ửng vì bị Tần Ý Nùng bóp lấy.

Mấy ngày nghỉ phép, Quan Hạm cũng không ở, trợ lí cũng không đổi nguyên liệu nấu ăn mới trong tủ lạnh, buổi tối Đường Nhược Dao xuống bếp làm ba bát mì, mỗi bát một quả trứng, nhìn cầu thang trống vắng, lên tầng gõ cửa.

Không đợi cô đến trước mặt Tần Ý Nùng, Quan Hạm đã nói: "Tối nay chị Tần không ăn, dặn dò không cần gọi chị ấy."

Là bản thân quá vội vã ép buộc sao? Đường Nhược Dao quan tâm nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, nhịn lại không nhiều lời, quay sang hỏi Quan Hạm: "Chị ăn không? Em nấu cho chị một phần."

Quan Hạm lưu loát: "Cảm ơn."

Đường Nhược Dao đi một bước quay đầu ba lần, Quan Hạm nhìn ra, nhưng không nói gì.

Không ai biết Tần Ý Nùng đang nghĩ gì, Quan Hạm cũng không biết.


Tần Ý Nùng không nghĩ gì hết, bản thân trống rỗng ở trong phòng, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Nhưng tửu lượng của cô ấy quá tốt, uống thế nào cũng không say, bên chân có mấy bình rượu trống rỗng nghiêng ngả trên sàn, ly cuối cùng vào bụng, cô ấy dựa vào ghế nằm nghiêng đầu ngủ mất.

...

Tâm tình Đường Nhược Dao bất an suốt cả tối.

Ban đêm có cơn mưa nhỏ, mưa bên ngoài táp vào cửa sổ, bộp bộp bộp, khiến người ta càng thêm lo lắng. Cách năm ba tiếng cô lại ra ngoài một lần, lảng vảng quanh đoạn đường ngắn từ phòng mình tới cửa phòng Tần Ý Nùng.

Có một lần chạm mặt Quan Hạm, Quan Hạm đang định gõ cửa phòng Tần Ý Nùng, quay mắt sang nhìn Đường Nhược Dao, lại thu tay về.

Đường Nhược Dao: "..."

Cô nói: "Chị gõ đi, em không vào."

Quan Hạm lặng lẽ nhìn cô không nói gì.

Sau khi trải qua đêm ấy, mức độ tín nhiệm của Đường Nhược Dao trong lòng Quan Hạm đã biến thành con số 0.

Quan Hạm làm tư thế muốn quay về.

Đường Nhược Dao gọi cô: "Em về phòng, chị gõ cửa đi."

Cô làm thật lùi về, đóng cửa phòng thật chặt.

Lúc này trên mặt Quan Hạm mới lộ ra một tia lo lắng.

Đã là đêm khuya, Tần Ý Nùng không hề gửi cho Quan Hạm lấy một tin nhắn. Dựa theo lời dặn dò từ lần trước của Tần Ý Nùng, gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng Tần Ý Nùng không bắt máy. Quan Hạm vô cùng sốt ruột, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.

Hơi rượu tỏa ra khắp phòng.

Quan Hạm nín thở, lần sờ công tắc trên tường, ấn bật đèn.

Trong phòng trống rỗng, nhìn quanh không một bóng người. Quan Hạm nhớ lại sự việc lần trước, việc đầu tiên là đi mở tủ quần áo, tủ quần áo cũng không có người, lúc sau kéo rèm cửa ban công mới tìm thấy Tần Ý Nùng đang ngủ.

Mặt mũi Tần Ý Nùng đỏ gay, say đến bất tỉnh nhân sự.

Quan Hạm cúi đầu dọn dẹp chai rượu cho cô ấy, vừa dọn dẹp vừa đếm, trong lòng thở dài: "Đã uống bao nhiêu đây?

Quan Hạm chuyển Tần Ý Nùng lên giường, mới phát hiện trước người cô ấy bị rượu làm ướt, ướt một mảng, ẩm ướt dính nhớp, vải trên chỗ đó thẫm hơn những chỗ khác rõ mồn một, nhất thời khó xử.

Ngủ như vậy chắc chắn không ổn, mình giúp chị ấy thay quần áo?

Tuy Quan Hạm là trợ lí 24 giờ ở cạnh Tần Ý Nùng, bình thường sẽ phối đồ cho cô ấy, nhưng trước giờ bản thân chưa từng cởi quần áo cho đối phương ngoại trừ áo khoác, Tần Ý Nùng cũng không cho phép cô chạm vào.

Quan Hạm nhíu mày thật chặt, nghĩ tới một người, không có ai có đủ tư cách hơn người đó.

Cô ra ngoài tìm người, mở cửa gấp gáp, thiếu chút nữa đụng phải một bóng người. Đường Nhược Dao kịp thời lùi sau hai bước, giãn ra khoảng cách, hỏi: "Chị ấy thế nào rồi?"

Quan Hạm không phí lời, nói: "Uống say rồi, cô thay quần áo giúp chị ấy được không?"

Uống say?

Đường Nhược Dao chỉ bắt được nửa câu trước, trong lòng sửng sốt: "Tại sao lại uống say?"

"Tôi không biết." Sắc mặt Quan Hạm bình tĩnh, quay người nhường đường cho Đường Nhược Dao, "Vào đi."

"Vâng." Đường Nhược Dao lập tức vào phòng, nhìn thấy những chai rượu Quan Hạm đã thu dọn trên bàn, nhanh chân đi về phía giường.

Tần Ý Nùng say rượu yên ổn nhắm mắt, vô cùng yên tĩnh, nếu không phải lồng ngực còn đang đều đặn phập phồng, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện chẳng lành. Đường Nhược Dao nắm lấy tay Tần Ý Nùng, cảm nhận được chút nhiệt đột cơ thể của người bình thường trong cảm giác lạnh lẽo, mới lặng lẽ yên tâm.

"Chị ra ngoài trước đi." Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn chăm chú vào Tần Ý Nùng không buông, tự nhiên dặn dò Quan Hạm.

Quan Hạm ít nói bất ngờ nói nhiều thêm một câu.

"Sau khi thay đồ cho chị Tần xong, cô Đường cũng về phòng mình đi, đừng ở lâu, có lẽ sẽ tốt hơn chút."

Đường Nhược Dao ngây ra, khẽ mím môi: "Em biết rồi."

Tần Ý Nùng say rượu có liên qua đến cô, vốn dĩ là chuyện ván đã đóng thuyền. Có lẽ cô ấy không muốn vừa tỉnh lại, đã lập tức nhìn thấy cô.

Đường Nhược Dao không kịp cảm nhận tâm trạng buồn bã của bản thân, toàn bộ tâm tư đã đặt hết cho Tần Ý Nùng.

Cô chọn một chiếc váy ngủ chất vải mềm mại trong tủ quần áo đặt bên gối, đỡ Tần Ý Nùng dậy đổi quần áo đã bẩn, vắt khô khăn ấm lau người cho cô ấy, bận rộn hơn nửa tiếng, mệt đến toàn thân đổ mồ hôi.

Đường Nhược Dao ngồi bên mép giường, rất lâu không động đậy.

Đèn trong phòng vì chập mạch lóe lên một cái, cô mới như người trong mộng tỉnh lại, nắm lấy tay phải mềm nhũn vô lực của Tần Ý Nùng, vùi đầu lên mu bàn tay thơm lấy thơm để, đắp kĩ chăn cho cô ấy, lặng lẽ đi tới cửa phòng, tắt đèn, đóng cửa.

Cô lật qua lật lại, giống như người mất ngủ, không ngừng nghĩ lại hành động ban ngày, là bản thân đi sai một bước, mới dẫn đến kết cục như vậy sao?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận