Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 73: Cô Đường xinh đẹp tuyệt trần

Năm ngón tay của Đường Nhược Dao mở ra, nắm ngược lại theo bản năng.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Những khớp tay không có khe hở đan lấy nhau, Đường Nhược Dao khẽ ưm một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững, mượn sức từ bàn tay đang đan nhau với tay Tần Ý Nùng để chống đỡ, cơ thể mới đứng vững.

Cô lại lần nữa mất hồn trong giây lát.

Nhưng bởi vì lần này hai người đều nhắm mắt, ống kính vẫn tiếp tục, Hàn Ngọc Bình không phát hiện dị thường của Đường Nhược Dao.

Nắm tay, đặc biệt là mười ngón tay đan nhau, động tác vốn thuộc về người yêu, nó đại diện cho ý nghĩa tình cảm thuần khiết, cô và Tần Ý Nùng không thuộc trù ấy. Trong tất cả mọi kí ức của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng dường như chưa từng nắm tay mình, bao gồm cả lúc hôn. Cô ấy sẽ dịu dàng vuốt ve ngón tay, mu bàn tay cô, nhưng giống như để trêu đùa, để trợ hứng cho mục đích cuối cùng của bọn họ mà thôi.

Ngoại lệ duy nhất, chính là lúc thân mật nhất.

Thời khắc quan trọng nhất, Đường Nhược Dao không khống chế được giãy giụa rất mạnh, Tần Ý Nùng sẽ dùng một loại thái độ quyết liệt lại yêu thương đan lấy năm ngón tay cô, kề bên tai cô khẽ khàng nói lời yêu thương, cùng cô chầm chậm bình phục lại, nhịp tim vang lên cùng nhau từ kịch liệt dần trở nên chậm rãi, nhưng lại có lực, dung hòa một thể, giống như một cặp tình nhân chân chính yêu thương nhau.

Đường Nhược Dao sản sinh ý định với Tần Ý Nùng, dù dưới vô số lần trong sáng ngoài tối ám chỉ của Tần Ý Nùng, vẫn chưa từng cắt đứt ý nghĩ ấy, trong một mức độ nhất định cùng khi thân mật cùng Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng lộ ra tâm tư thật sự của mình, khiến cô mơ hồ sinh ra một loại trực giác bản thân đang được yêu.

Yêu, thứ này, đóng miệng lại, vẫn có thể thoát từ nơi khác ra.

Bất luận là Tần Ý Nùng cũng được, Thẩm Mộ Thanh cũng tốt, một khi đã bỏ xuống tấm phòng ngự của trái tim, cảm xúc được kiềm chế đè nén liền trào ra như nước lũ, muốn tránh cũng không được, không chỗ thoát thân.

Bỏ đi.

Tần Ý Nùng tỉnh táo lại nghĩ trong lòng, mượn cơ hội quay phim phóng túng một lần đi.

Lần sau không thể tiếp tục có ngoại lệ.

Hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau.

Từng tầng từng tầng không khí chồng lên nhau, nụ hôn kịch liệt, hai người cướp đoạt đi hô hấp của đối phương.

Đường Nhược Dao cảm thấy bản thân dần dần mất đi quyền chủ động, nhưng cô không rõ tại sao lại phát sinh những chuyện này.

Khi Hàn Ngọc Bình hô "Cắt", nửa người của Đường Nhược Dao nghiêng xuống, thiếu chút nữa đã ngồi lên đùi Tần Ý Nùng, hơn nữa một cánh tay đang đỡ lấy gáy của Tần Ý Nùng không biết từ lúc nào đã vòng qua cổ đối phương, khóe mắt dạt dào ý xuân.

Ngón tay của Tần Ý Nùng đặt trên mặt cô, chầm chậm vuốt ve, ánh mắt dịu dàng.

Đường Nhược Dao: "!!!"

Đối diện với ánh mắt chấn động của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng lộ ra biểu cảm như cười như không.

Mặt Hàn Ngọc Bình tái xanh.

Lần đầu hôn đến long trời lở đất thì cho qua, tại sao lần thứ hai lại tiến triển thế này?

Kĩ năng diễn xuất từ hai diễn viên chính của ông bị đứt đoạn sao? Hay là nhập vai quá sâu, hoàn toàn quên mất hình tượng nhân vật. Nên chín chắn kín đáo thì không chín chắn kín đáo, nên chủ động mạnh mẽ thì lại giống như cô vợ nhỏ.

Tần Ý Nùng buông Đường Nhược Dao ra, uống ngụm nước, ung dung rước họa vào người: "Đạo diễn Hàn, là vấn đề của cháu."

Hàn Ngọc Bình thâm trầm nói: "Cháu có vấn đề gì?"

Tần Ý Nùng liếm môi, khẽ cười: "Cô Đường xinh đẹp tuyệt trần." Không nhịn được ăn nhiều đôi miếng.

Không ngờ Đường Nhược Dao không có một chút năng lực đề kháng, hóa thành một vũng nước với sự tấn công của cô ấy.

Bản thân người xinh đẹp tuyệt trần đỏ bừng mặt mũi.

Hàn Ngọc Bình căm hận vỗ bàn: "Cháu lăn tới đây cho tôi!"

Tần Ý Nùng nháy mắt phải với Đường Nhược Dao, co quắp chống đỡ da mặt đi tới.

Cô ấy nặng nề thở dài một tiếng trong lòng, còn nói thoát vai chắc chắn Hàn Ngọc Bình sẽ không tin, không chừng còn nghi ngờ bọn họ, bắt Đường Nhược Dao cùng đến nghe mắng chung.

Tần Ý Nùng giả thiết thành thật bàn giao với Hàn Ngọc Bình, nhưng một là quan hệ của bản thân và Đường Nhược Dao không rõ ràng, tương lai đã định sẵn mỗi người một ngả; hai là cô ấy quả thật không bàn giao được thứ gì, lẽ nào nói hai người là quan hệ nhân tình cũ sao? Ba là không muốn gián tiếp ảnh hưởng đến trạng thái của Đường Nhược Dao, nếu Hàn Ngọc Bình thật sự biết được, chắc chắn Đường Nhược Dao có thể nhìn ra.

Đây không phải đoàn làm phim của Lâm Quốc An, cô ấy còn phải làm việc chung với Đường Nhược Dao hai tháng nữa, đến lúc đó muốn lúng túng cũng không kịp.

Tần Ý Nùng cân nhắc tốt xấu, quyết định một mình gánh họa, duy trì nguyên trạng, có thể kéo dài một ngày thì được một ngày.

Hàn Ngọc Bình đóng cửa phòng nghỉ lại, bên trong chỉ còn lại ông và Tần Ý Nùng.

Hàn Ngọc Bình quay người, mặt âm u chất vấn: "Cháu có ý gì?"

Tần Ý Nùng bật cười: "Chính là ý mà chú thấy thôi, cháu cùng cô Đường ở phim trường sớm tối bên nhau, nảy sinh chút tình cảm, cháu đơn phương."


Hàn Ngọc Bình: "..."

Biểu cảm trên khuôn mặt ông sửng sốt giống như "Cháu đang nói cái quái gì thế", trầm giọng chất vấn: "Cháu có biết chỗ này là chỗ nào không?"

"Phim trường."

"Cháu còn biết đây là phim trường?" Hàn Ngọc Bình đột nhiên nâng tông giọng, tức giận nói.

Tần Ý Nùng ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Cháu sai rồi, cháu sẽ tự suy ngẫm lại."

Phòng nghỉ này được dựng lên dành cho Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng sợ ồn, cho nên điều kiện cách âm tốt hơn chỗ khác rất nhiều, đóng cửa phòng lại, người bên ngoài không thể nghe thấy gì.

Hàn Ngọc Bình nổi trận lôi đình, người trên phim trường đều lặng ngắt như tờ.

Đường Nhược Dao đứng phía trước, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về hướng kia một cái.

Qua mười mấy phút, Hàn Ngọc Bình đen mặt bước ra, Tần Ý Nùng tươi cười ngập mặt đi theo phía sau. Hàn Ngọc Bình vừa quay đầu, Tần Ý Nùng liền biểu diễn màn lật mặt trong kịch Tứ Xuyên, kéo tai xuống, sầu khổ như mất sổ gạo, dáng vẻ tự kiểm điểm sâu sắc.

Hàn Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dần dần hòa hoãn lại.

Đường Nhược Dao quay mặt đi, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Bản Sắc... diễn!"

Cảnh hôn này quay rất thuận lợi, hai người phối hợp ăn ý, muốn duy mỹ có duy mỹ, muốn cảm xúc có cảm xúc.

Hàn Ngọc Bình lại mắc căn bệnh của chủ nghĩa hoàn hảo, xem lại đoạn phim hai lần, công tư phân minh: "Quay lại một đoạn." Ngừng một lúc, ông nói, "Cảnh nắm tay đoạn hai không tệ, thêm vào."

Quay liên tiếp ba đoạn, Tần Ý Nùng đã dâng trào kích thích cùng kích động nên có, hoàn hảo nhập vai Thẩm Mộ Thanh, dưới cái hôn dịu dàng của Hàn Tử Phi, đến cuối cùng mới ngại ngùng một chút.

Khí thế trên người Tần Ý Nùng mạnh mẽ, Đường Nhược Dao diễn cặp với cô ấy dễ bị dẫn dắt. Hai lần trước đều gặp tình trạng như thế, cho nên Tần Ý Nùng triệt để nhập vai, phát huy của Đường Nhược Dao liền hồi phục bình thường.

Đoạn thứ tư, Hàn Ngọc Bình tỉ mỉ xem đi xem lại, mày nhăn đến nỗi có thể kẹp chết ruồi.

Tần Ý Nùng đã quen thuộc với dáng vẻ như thế của ông ấy, càng quay tốt ông ấy càng xem lâu, thế là uống một ngụm nước, gọi Đường Nhược Dao đang đứng ngây ngốc ngẩn người chờ đợi, nói: "Em tìm ghế ngồi xuống, lần này có lẽ đạt rồi."

Một buổi tối Đường Nhược Dao hôn Tần Ý Nùng bốn lần, mỗi lần đều có cảm giác khác nhau, đặc biệt là lần cuối cùng, cô thật sự hiểu được cảm giác tươi đẹp của việc tâm tư tương thông, lưỡng tình tương duyệt, bây giờ lồng ngực đều tê dại, cảm giác ngón tay đan lấy Tần Ý Nùng vẫn rõ ràng khác thường.

Cô nghe thấy âm thanh, giật mình ngẩng mắt lên, hỏi lại một lần như thể không nghe thấy: "Gì ạ?"

Đầu lưỡi Tần Ý Nùng có chút tê, da miệng cũng có chút đau – ban nãy bị Đường Nhược Dao liên tục càn rỡ - cô ấy hắng giọng, khẩu hình miệng rõ ràng lặp lại: "Ngồi."

Ánh mắt Đường Nhược Dao vi diệu: "Làm?" Làm cái gì?

Tần Ý Nùng: "..."

Quan Hạm không nhìn nổi cuộc trao đổi trống đánh xuôi kèn thổi ngược này nữa, chủ động chuyển ghế ra sau lưng Đường Nhược Dao.

"Cảm ơn." Đường Nhược Dao bối rối nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo." Quan Hạm nói.

"Tại sao trợ lí của em lại không có năng lực quan sát như thế? Cũng không biết lấy ghế trước cho em sao?" Tần Ý Nùng ngồi khá gần Đường Nhược Dao, hai người vừa quay xong cảnh phim kia, không khí có chút ám muội, đặc biệt là khi nhìn vào đôi môi hơi sưng đỏ của đối phương, một ánh mắt chạm nhau, không khí liền phát ra tiếng xoẹt xoẹt của dòng điện vô hình, làn tràn đến lồng ngực, lập tức tìm chuyện để nói.

"Không có thói quen đó ạ, nếu em muốn ngồi sẽ về vị trí bên đó." Đường Nhược Dao không để tâm đáp lại, cưỡng ép bản thân dịch chuyển tầm mắt từ đôi môi cô ấy sang vị trí khác trên mặt, ánh mắt nghiêm chỉnh.

Tần Ý Nùng càng nghiêm chỉnh hơn cô: "Phải dạy dỗ cho tốt, tôi thấy cô ấy còn nhàn nhã hơn em."

"Em sẽ dạy ạ." Yết hầu Đường Nhược Dao ngứa ngáy, nhịn xuống kích động muốn nuốt nước bọt.

Quay đúng như kịch bản, cảnh hôn này chỉ khẽ chạm rồi dừng.

Một người không có kinh nghiệm, một người mang theo trái tim lo lắng, dù có bị sét đánh cũng không thể nổi lửa.

Hàn Ngọc Bình còn bảo Đường Nhược Dao cố tình diễn dáng vẻ ngốc nghếch cẩn thận, vừa nếm được vị liền kết thúc.

May thay cuộc trò chuyện lúng túng của hai người chẳng được bao lâu, một tiếng cao vút của Hàn Ngọc Bình từ bên kia truyền tới: "Đạt rồi!"

Đường Nhược Dao làm biểu cảm thở phào, hai tay khép lại vỗ nhẹ mấy cái cực nhanh theo tiết tấu, cổ vũ cho bản thân, toàn bộ những động tác ấy đều rất trẻ con.

Bạn nhỏ đúng là bạn nhỏ.

Tần Ý Nùng bật cười nhướng mày, ngẩng mặt nhìn tứ phía theo thói quen.

Khoảnh khắc Tần Ý Nùng dịch chuyển tầm mắt, Đường Nhược Dao nhìn về bóng lưng cô ấy dịu dàng cong khóe mắt.

Sau đó còn có nửa cảnh, là cảnh Thẩm Mộ Thanh từ chối Hàn Tử Phi.


Cảnh phim đã giảng giải từ trước, Hàn Ngọc Bình chỉ nhấn mạnh cảm xúc, bảo hai người lần lượt điều chỉnh, lúc đi còn cố ý vô tình làm ánh mắt cảnh cáo Tần Ý Nùng.

Giống như muốn nói: Cháu còn tiếp tục lấy việc công để tư lợi cá nhân thử xem?

Tần Ý Nùng dở khóc dở cười.

Trong kịch bản của bộ phim này, toàn bộ đều là Đường Nhược Dao lợi dụng cô ấy, cô ấy có thể tư lợi chút gì chứ? Để Đường Nhược Dao lợi dụng bản thân nhiều một chút sao? Nói thế nào cũng đều là cô ấy chịu thiệt cơ mà?

Đường Nhược Dao nghi hoặc chớp mắt.

Ừm, đạo diễn Hàn và Tần Ý Nùng thật kì quái.

"Bản Sắc... lần 1, diễn!"

Đường Nhược Dao rời khỏi đôi môi Tần Ý Nùng, hôn khẽ hai cái lên khoé môi, sau đó vùi mặt vào hõm cổ Tần Ý Nùng, khẽ thở dốc, ngây thơ ôm lấy cô ấy không buông.

Hô hấp của Tần Ý Nùng không ổn định.

Hai người một đứng một ngồi vô cùng bất tiện, bối cảnh cũng không đẹp, cho nên đổi vị trí, Tần Ý Nùng ngồi trên đùi Đường Nhược Dao, mà hai tay Đường Nhược Dao ôm lấy eo của cô ấy.

Tư thế ngồi có ảnh hưởng rất lớn với tâm lí, chủ động biến thành hoàn toàn bị động, ngay cả chút không gian phản kháng cũng không có, Tần Ý Nùng đè tâm lí không thích ứng xuống, tiếp tục diễn vai cô giáo Thẩm của mình.

Hàn Tử Phi tham lam ngửi hương vị trên người Thẩm Mộ Thanh, trái tim trẻ tuổi lại thấp thoáng bắt đầu động đậy.

Cô nắm lấy tay đối phương đưa lên môi, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay trắng sáng như ngọc.

Thẩm Mộ Thanh không quen co ngón tay lại, nhưng không tránh, để tùy ý Hàn Tử Phi hôn mình.

Hàn Tử Phi buông tay cô ấy ra, tiến sát lại gần gò má cô ấy, khẽ hôn lên từng chiếc hôn nồng nàn, đến vành tai, phả hơi thở nóng bỏng lên trên.

Cuối cùng Thẩm Mộ Thanh không được tự nhiên nghiêng đầu đi.

Hàn Tử Phi phát hiện Thẩm Mộ Thanh từ chối, liền không tiếp tục càn rỡ nữa, gác cằm lên vai cô ấy, dính lên tai, dịu dàng gọi tên người kia.

Thẩm Mộ Thanh.

Mộ Thanh.

Thanh Thanh.

Khi gọi "Thanh Thanh", Thẩm Mộ Thanh không nhịn được cười thành tiếng, cô ấy từ chối cách gọi này.

Hàn Tử Phi nhỏ tiếng bên tai Thẩm Mộ Thanh, nói: "Chị thích em, đúng không?" Vui sướng, lại mừng rỡ, giống như đứa trẻ cuối cùng cũng có được kẹo ngọt.

Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Thanh dần dần đông cứng.

Hàn Tử Phi không phát hiện dị thường của cô ấy, bờ môi dịch xuống khẽ liếm lấy chiếc cổ trắng thon của cô ấy, khóe mũi cảm nhận được sự chuyển động của mạch máu, hô hấp dần dần nặng nề, lại muốn tiến hành một lần thân mật mới.

Ánh mắt Thẩm Mộ Thanh giãy giụa, giãy khỏi cái ôm của Hàn Tử Phi.

...

Cảnh phía sau chỉ quay hai lần là đạt.

Hàn Ngọc Bình hô kết thúc, Quan Hạm nhanh chóng tiến đến mặc áo khoác cho Tần Ý Nùng, nhiệt độ ban ngày còn tốt, buổi tối lại nhanh chóng hạ thấp, cảnh phim này quay liên tục đến nửa đêm.

Tần Ý Nùng chà chà ngón tay đông cứng như băng, đút tay vào túi áo.

Cô ấy quay đầu nhìn thấy Đường Nhược Dao trầm ngâm khác thường.

Đường Nhược Dao hoang mang nhìn vào mắt cô ấy, ngây người mấy giây, mới nhanh chân đuổi theo: "Cô Tần."

"Ừm." Tần Ý Nùng gật đầu, nhàn nhạt nói, "Mới thoát vai?"

"Vâng." Đường Nhược Dao lúng túng nói, "Cô muốn về khách sạn sao ạ?"

"Sao thế?"

"Em đi cùng cô." Tần Ý Nùng nhướng mày, Đường Nhược Dao biết cô ấy muốn nói gì, cướp lời nói, "Em nói là cùng nhau xuống nhà, không phải muốn đi nhờ xe của cô."

Đường Nhược Dao ở cùng Tần Ý Nùng suốt một tháng trời, đã biết cách làm thế nào để lợi dụng thân phận "đồng nghiệp bình thường" của bản thân.

Tần Ý Nùng: "... Ừ."


Đoạn đường từ phim trường đến bãi đậu xe không ngắn cũng không dài, Đường Nhược Dao cố tình đi chậm lại, không biết Tần Ý Nùng không phát hiện hay lười tính toán, cũng chậm rãi hòa nhịp với bước chân cô.

Quan Hạm biết ý đi phía sau hai bước.

Vừa quay xong cảnh phim bị từ chối, tâm trạng Đường Nhược Dao bị ảnh hưởng, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung, nhưng giống như Hàn Tử Phi trong phim, cảm xúc ngổn ngang, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Sắc mặt Tần Ý Nùng nhàn nhạt, không có hứng thú nói chuyện, cô ấy kéo chặt cổ áo khoác, kéo khóa đến điểm cuối cùng, vùi cằm vào trong, giấu đi nửa khuôn mặt trắng bóc như ngọc.

Giữa đường hai người tách nhau ra, lần lượt đi về xe của mình.

Quan Hạm: "..."

Nói cùng xuống nhà thật sự chỉ cùng xuống nhà thôi sao?

Tần Ý Nùng ngồi lên xe, ánh mắt dính sát vào tấm phản quang trên cửa sổ nhìn bóng lưng của Đường Nhược Dao, rất lâu sau, giơ tay miết ấn đường.

"Quan Hạm."

"Có."

"Mua cho tôi ít đồ."

"Gì ạ?"

Rõ ràng trên xe không có người khác, nhưng âm thanh của Tần Ý Nùng lại nhỏ đi, mang theo chút bối rối: "Thì... là thứ em đặt vào túi tôi lần trước ấy."

Quan Hạm giác ngộ được ý nghĩa: "Ngày mai em sẽ đi mua." Ngừng một lúc, cô nói, "Khách sạn có an toàn không, ngộ nhỡ bị người ta biết cô Dao vào phòng chị... em đi tìm một nơi an toàn nhé?"

Mặt Tần Ý Nùng hốt hoảng, vén tóc che đi vành tai ửng đỏ: "Ai nói tôi dùng cho em ấy?"

Tự cô ấy dùng không được sao?

Quan Hạm thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, thiếu chút nữa giơ tay vả miệng, vội vàng ngậm chặt miệng.

Chẳng phải vì cô thấy hai người ở phim trường chị chị em em như thể muốn quay lại, khí thế như về phòng sẽ đại chiến ba trăm hiệp sao, trùng hợp Tần Ý Nùng lại nhắc đến thứ kia vào lúc này, cô liền nghĩ là... kết quả là tự dùng.

Nói đi lại nói lại, sao lần này dùng nhanh như thế chứ?

Quan Hạm không nhịn được đồng cảm, nghĩ: Chị Tần thảm quá.

Đường Nhược Dao chìm đắm vào những cảm xúc trong phim chưa bình tĩnh được, một cơ hội mười mươi bày ra trước mắt lại bị chính mình bỏ lỡ, hận đến mức há miệng cắn lấy cánh tay, đôi mắt sắp tức tới đỏ rồi.

... Sao lại kém cỏi như thế? Lại chọn đúng thời khắc mấu chốt mà mất tập trung!

Tân Tinh kéo tay cô khỏi miệng: "Chị đừng cắn mình nữa, có tức thì cắn em đi."

Đường Nhược Dao dừng sức nghiến răng, nắm lấy chiếc áo khoác Tân Tinh đã chuẩn bị cho mình nhưng chưa mặc, đắp lên mặt.

Tân Tinh: "Điện thoại của chị có tin nhắn mới."

Đường Nhược Dao kéo áo khoác xuống, trượt mở khóa màn hình.

Phó Du Quân: [Tiện nói chuyện không?]

Phó Du Quân rất ít khi nói chuyện riêng với Đường Nhược Dao, bình thường có chuyện gì đều @ trong nhóm chat của kí túc xá, giọng điệu nghiêm túc như hôm nay, khiến Đường Nhược Dao nghĩ ngay đến chuyện cô nhờ vả đối phương điều tra.

Đường Nhược Dao gõ chữ trả lời: [Vừa kết thúc, đang trên đường về khách sạn]

Phó Du Quân: [Về rồi nói]

Đường Nhược Dao xác nhận với cô nàng: [Chuyện của chị ấy sao?]

Phó Qu Quân trả lời: [Ừ].

Đường Nhược Dao không có thời gian phiền não nữa, nóng lòng đợi về khách sạn, đóng cửa lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Du Quân.

"Điều tra được gì rồi?"

Phó Du Quân không thích lòng vòng, cũng không thích nhiều lời, trực tiếp nói: "Người quản lí của tôi nói, có lẽ mười năm trước, hoặc là lâu hơn một chút, Tần... Cô ấy có tham gia một chương trình giải trí hay là tham dự hoạt động gì đó, bình sữa của cô ấy bị trộn thêm sơn trắng, uống rất nhiều, sau đó được đưa đến bệnh viện rửa ruột."

Đường Nhược Dao sửng sốt nói: "Sao lại lấy sơn trắng làm sữa uống? Không phải mùi khác nhau sao?"

Phó Du Quân: "Hình như lúc đó có chơi trò gì đó ở hiện trường, thi ăn cay gì đó, cay đến mức mất cảm giác. Sự việc cụ thể thì người quản lí của tôi cũng không rõ, lúc đó chị ấy dẫn dắt một nghệ sĩ khác, đúng lúc tận mắt chứng kiến việc đưa đi bệnh viện ngay tại hiện trường."

Đường Nhược Dao gặng hỏi: "Có biết là ai làm không?"

"Không biết, đến cuối cùng sự việc được giải quyết qua loa cho xong." Phó Du Quân đổi tay cầm điện thoại, một tay chậm chạp gõ lên bàn phím máy tính xách tay, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đã quá lâu rồi, rất nhiều chuyện đã bị tiêu hủy, "Lúc đó cô ấy nổi tiếng cũng bị bôi nhọ đến cực điểm, có thể là có người đơn thuần nhìn cô ấy không vừa mắt, cũng có thể là đối thủ muốn hãm hại cô ấy, nhìn có vẻ đã tính toán kĩ lưỡng, tôi nghiêng về tình huống sau."

Phó Du Quân à một tiếng: "Người giúp cô ấy trông túi xách là trợ lí của cô ấy, cũng có lẽ là vấn đề của trợ lí? Hình như công ty quản lí thời mới ra mắt của cô ấy cũng không ra gì. Người quản lí của tôi chỉ tiện miệng nhắc tới, chị ấy quản tôi nghiêm lắm, tôi không dám hỏi nhiều, ngại quá."

"Không sao, tốt hơn tôi giống con ruồi mất đầu đụng loạn xạ." Đường Nhược Dao nói, "Nếu vậy thì nguyên nhân chị ấy cẩn thận như vậy và vì năm đó uống nhầm phải sơn trắng sao? Vì sai lầm của trợ lí, cho nên không dám tin tưởng trợ lí?"

So với việc gặp phải chuyện tồi tệ kia, mức độ nghiêm trọng của chuyện này chung quy cũng thấp hơn nhiều.

"Không nhất định." Phó Du Quân dừng bàn tay đang gõ phím của mình lại, trầm ngâm lại cẩn thận lên tiếng, "Cậu nên hiểu, hai chuyện này chắc chắn không phải chuyện trước thì là chuyện sau."

Trong lòng Đường Nhược Dao khẽ cạch một cái, giọng nói vô thức cũng theo đó mà nhỏ đi.

"Ý cậu là..." Hai thứ đều có sao?


Đường Nhược Dao nắm tay thành quyền.

"Không có chứng cứ xác thực tôi không dám tùy tiện kết luận." Phó Du Quân nói, "Nhưng theo miêu tả của cậu, cẩn thận đến mức bệnh tâm lí, có thể là chuyện uống nhầm liên quan tới thứ khác, khiến ấn tượng của cô ấy quá sâu sắc, hoặc là không phải chỉ có một chuyện này."

Một người ăn uống nhầm, sẽ cẩn thận một hai tháng, thậm chí một hai năm, nhưng đến nay đã mười năm rồi, Tần Ý Nùng vẫn không có hiện tượng thả lỏng, thật không hợp lẽ thường tình.

"Cho nên vẫn không có cách nào xác định chị ấy có bị... đúng không?" Đường Nhược Dao nuốt lại mấy chữ ở giữa.

"Theo lí thuyết mà nói, đáp án của vấn đề này chỉ có bản thân cô ấy mới biết." Phó Du Quân khách quan nói.

Tay Đường Nhược Dao chống lên mặt bàn, ngón tay giữ lấy mép bàn.

"Đúng rồi, tôi còn nghe được một chuyện, không biết thật hay giả, có liên quan đến cô ấy."

"Là gì?"

"Sau khi cô ấy ra mắt, có một năm công ty làm tiệc sinh nhật cho cô ấy, làm được một nửa thì đột xuất hủy bỏ, nói là ở hiện trường tìm được một người hâm mộ cực đoan, mang theo chai axit sunfuric, sợ là đến với ý đồ xấu." Phó Du Quân nhíu mày, nói, "Chuyện này rất hoang đường, rất nhiều lỗ hổng, cậu tùy tiện nghe thôi, đừng tin là thật."

Đường Nhược Dao khẽ ừ một tiếng.

Phó Du Quân nói xong những gì cần nói, mới hỏi: "Yêu đương miễn phí thế nào rồi?

Đường Nhược Dao xoa môi, nói: "Cũng ổn." Cô đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, vội vàng nói, "Tôi có chút chuyện, đợi lát nữa nói chuyện tiếp với cậu."

Phó Du Quân: "Này."

Đường Nhược Dao xông vào nhà tắm soi gương, bờ môi bị mút sưng đỏ đã tiêu sưng hoàn toàn, ngay cả màu sắc cũng khôi phục màu đỏ nhạt bình thường, vô thức vuốt ve khoé miệng.

Sớm biết vậy cô đã chụp ảnh lưu làm kỉ niệm.

Bây giờ chỉ có thể đợi phim ra rạp, nếu lúc đó cô vẫn còn thích Tần Ý Nùng.

...

Tần Ý Nùng về khách sạn tắm nước nóng cho trôi hơi lạnh, ngồi lên giường đọc kịch bản.

Sau khi Thẩm Mộ Thanh và Hàn Tử Phi nói rõ, hai người gặp mặt chỉ nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, không hồi phục trạng thái thân thiết như thường ngày, mà buổi tối vượt giới hạn hôm đó cũng trở thành bí mật vĩnh viễn không thể nói ra của hai người.

Năm đó là năm 1999. Cuối thập niên 90, cơ cấu lại doanh nghiệp sở hữu công, rất nhiều người bị buộc thôi việc, mất đi "bát cơm" vốn nghĩ rằng có thể bưng trên tay cả một đời. Chồng Thẩm Mộ Thanh, Hứa Thế Minh là một trong những người đó, sau một đêm từ người có thể diện biến thành một tên lang thang thất nghiệp, từ mây xanh rơi xuống vũng bùn lầy, tính tình biến đổi rất lớn, say rượu, bạo lực lạnh, sau đó là bạo lực gia đình càng diễn biến càng kịch liệt.

... Bố, đừng đánh mẹ nữa!

... Cút đi! Mày là cái cục nợ!

Tần Ý Nùng đọc từng dòng chữ trong kịch bản, ra sức lắc đầu, đuổi đi những cảnh tượng cùng âm thanh không ngừng trào lên trong đầu.

Thẩm Mộ Thanh bị người chồng say rượu đánh đập, khóe miệng lưu lại vết bầm tím đáng sợ, chập chạm không tan, bị Hàn Tử Phi một tháng về nhà một lần bắt gặp, Hàn Tử Phi hoảng hốt bất an kéo lấy Thẩm Mộ Thanh gạn hỏi, Thẩm Mộ Thanh tránh không trả lời, cuối cùng biết được chân tướng sự việc từ bố mẹ, đau lòng không thôi.

Đây là điểm chuyển giao của câu chuyện, một mặt là cuộc hôn nhân cùng gia đình dần dần tan vỡ, một mặt là sự ân cần cùng quan tâm hết mực của người trong lòng, cán cân trong lòng Thẩm Mộ Thanh dần dần nghiêng về phía Hàn Tử Phi, cùng với sự thuyết phục của đối phương, dự định li hôn với chồng, theo đuổi hạnh phúc của bản thân.

Tình tiết phía sau Tần Ý Nùng đã thuộc lòng, chỉ tỉ mỉ đọc lại mấy lần những cảnh quay những ngày tiếp theo.

Ở trong phim, cô ấy bị đánh rất thê thảm, Tần Ý Nùng hứng thú nhướng mày.

Không biết bạn nhỏ có tức đến khóc lóc ở phim trường không? Hoặc là đi đánh nhau với Đới Vĩnh Thanh, diễn viên diễn vai Hứa Thế Minh.

Bạn nhỏ giả đang ở phòng bên, bạn nhỏ thật lại lên sóng.

Điện thoại đặt bên gối của Tần Ý Nùng đột nhiên ù ù rung lên, cô ấy cúi đầu nhìn, trên màn hình xuất hiện yêu cầu gọi video, người yêu cầu: NN.

Ninh Ninh.

Khuôn mặt Tần Ý Nùng dịu dàng, đặt kịch bản xuống, nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt non nớt của Tần Gia Ninh xuất hiện trên màn hình, vẫy tay chào cô ấy, mềm nhũn nói: "Chào buổi tối mẹ."

"Chào buổi tối." Tần Ý Nùng dịu dàng hỏi, "Mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?"

Tần Gia Ninh đã rất lâu rồi không gặp Tần Ý Nùng, lại trở nên dè dặt, xấu hổ vùi nửa mặt vào gối, chỉ còn đôi mắt to như quả nho đen: "Ban ngày hôm nay con ngủ sớm quá, vừa mới dậy, không ngủ được." Âm thanh của cô bé đột nhiên lí nhí như muỗi, "Nhớ mẹ."

Tần Ý Nùng nhướng cao mày, cố ý giả vờ như không nghe thấy: "Con nói gì cơ?"

Lần này Tần Gia Ninh che cả mặt đi, ngắc ngứ nói: "Con... nhớ mẹ."

"Mẹ cũng nhớ Ninh Ninh." Tần Ý Nùng cười nói.

"Vậy khi nào thì mẹ về nhà ạ?" Tần Gia Ninh hỏi.

"Khoảng hai tháng nữa."

"Lâu vậy sao." Tần Gia Ninh vẫn chưa lộ mặt ra, ủ rũ nói.

Tần Ý Nùng khó xử, vừa định nói "Để mẹ xem có thể xin đạo diễn nghỉ phép về nhà một chuyến không", lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ấy cầm điện thoại đi tới, nhìn qua mắt mèo, là Đường Nhược Dao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui