Chương 65: Tại sao không làm sáng tỏ
"Đạo diễn Hàn." Đường Nhược Dao đến phim trường, trước tiên chào hỏi Hàn Ngọc Bình.
Hàn Ngọc Bình còn đến sớm hơn bọn họ, không nóng không lạnh gật đầu với cô, ánh mắt lướt qua vai cô, nhìn thẳng tới Tần Ý Nùng đang nhanh chân bước đến phía sau lưng cô.
Đợi Hàn Ngọc Bình rời đi mấy bước, Tân Tinh mới bất mãn nhỏ tiếng nói với Đường Nhược Dao: "Đạo diễn Hàn đối xử cũng khác biệt quá đi mất."
Khuôn mặt nhìn thấy cô không hề có cảm xúc, nếu không phải Đường Nhược Dao chào hỏi ông ấy, ông ấy sẽ làm như không thấy người này trong mắt, cũng không thèm nhìn cô, nhưng nhìn thấy Tần Ý Nùng lại lập tức nhích lại.
Đường Nhược Dao cũng không để ý, nói: "Vốn tôi và cô Tần đã khác biệt rồi." Đừng nói tới giao tình với Hàn Ngọc Bình, ngay đến địa vị trong giới giải trí cũng là một trời một vực.
Tân Tinh buột miệng lẩm nhẩm nói: "Tin đồn trên mạng cũng không phải không có lí."
Câu này đương nhiên là nói tới tin đồn của Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình.
Biểu cảm của Đường Nhược Dao lập tức khó coi, khẽ trách móc nói: "Đừng tung tin đồn bậy bạ."
Tân Tinh nói thầm một tiếng, ngậm miệng lại.
Chuyện này gọi là tin đồn sao, nếu không phải thật, tại sao có nhiều người đều nói về nó như thế? Cũng không thấy hai người tránh hiểu lầm ở đoàn làm phim, đạo diễn Hàn hở một chút là một mình chạy đến phòng nghỉ của người ta, ai biết làm gì chứ.
Tần Ý Nùng nhìn Hàn Ngọc Bình đi tới với đôi mắt sáng như ngọn đuốc, sắp đi đến trước mặt mình, cô ấy nhanh chóng cong khóe môi, vui vẻ nói: "Đạo diễn Hàn, chú làm gì thế? Sao cháu thấy chú giống như muốn quỳ xuống thế?"
Hàn Ngọc Bình: "..."
Ông lười đấu võ mồm với Tần Ý Nùng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đè thấp âm thanh nói: "Tôi xin lỗi cháu. Chuyện tối qua..."
Ánh mắt Tần Ý Nùng nhanh chóng trầm xuống, nhanh đến mức khiến người ta không thể nào bắt được, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Đã giải quyết rồi."
Hàn Ngọc Bình nghi hoặc: "Thật sao?"
Tần Ý Nùng hất cằm về phía Quan Hạm bên cạnh, Hàn Ngọc Bình nhìn theo tầm mắt của cô ấy, đối diện với vẻ mặt lạnh lẽo của Quan Hạm. Hàn Ngọc Bình khẽ vỗ vỗ miệng, Quan Hạm làm việc ông có thể tin được.
Hàn Ngọc Bình vẫn không yên tâm bổ sung một câu: "Có gì cần tôi giúp đỡ, cháu cứ nói. Suy cho cùng chuyện này xảy ra sau khi cháu vào đoàn phim, đoàn phim không thể đùn đẩy trách nhiệm, tôi..."
Tần Ý Nùng dùng ánh mắt kì quái đánh giá ông.
Hàn Ngọc Bình nổi gai ốc vì bị cô ấy nhìn chằm chằm, lời nói nghẹn trong cổ họng không nuốt vào cũng không nhả ra được, không thể chịu đựng lùi sau một bước nhỏ, đợi lúc phản ứng lại, Hàn Ngọc Bình lập tức bảo bản thân đứng thẳng, bằng vai phải vế với Tần Ý Nùng.
Mái tóc xoăn dài của Tần Ý Nùng mềm mại buông thõng, được chải chuốt nho nhã tinh tế, cô ấy lấy ngón tay vơ lấy một lọn tóc, hờ hững cuộn lại thành từng vòng từng vòng, một lúc sau, đôi mắt khẽ híp lại, cười với Hàn Ngọc Bình đang bối rối, nói: "Gần đây chú ngày càng có tuổi rồi đúng không? Sao lại nói nhiều thế chứ? Còn... ồ, tràn ngập tình yêu của mẹ."
Nếu là hơn mười năm trước, có đánh chết Hàn Ngọc Bình cũng không nghĩ tới, có một ngày Tần Ý Nùng sẽ trở thành dáng vẻ lõi đời như hiện tại.
Hàn Ngọc Bình ngẩn tò te, lập tức tức thành hồ lô, hất áo rời đi.
Ông không nên cho Tần Ý Nùng vẻ mặt hiền hòa.
Quan Hạm nhìn Hàn Ngọc Bình tức đến nỗi mặt vừa đỏ vừa trắng, lại nhìn Tần Ý Nùng cười đắc ý thỏa mãn bên cạnh, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.
Có thể là từ lần trước, sau khi Hàn Ngọc Bình dùng kế sách mềm mỏng khuyên Tần Ý Nùng về nước nghỉ ngơi thành công, hoặc có thể sớm hơn một chút, hai năm gần đây, Hàn Ngọc Bình đã có xu hướng tiến hóa thành ông bố già, trước đây ngoài lạnh trong nóng, bây giờ ngoài nóng trong cũng nóng, Tần Ý Nùng không kịp thích ứng, trong lòng càng thấy lạ lùng, không có chuyện gì liền chọc ngoáy ông đôi câu.
Hàn Ngọc Bình cũng theo đó mà vui vẻ, liên tục chuyển biến giữa hình tượng người cha hiền từ và người cha nghiêm khắc.
Tần Ý Nùng hé môi, Quan Hạm nhích tai lại gần cô ấy.
"Đợi lát nữa bảo người mang canh lê cho đạo diễn Hàn hạ hỏa."
"Vâng ạ."
Tần Ý Nùng lại giơ tay, Quan Hạm lùi về bên người cô ấy.
Khoảnh khắc tầm nhìn vừa rộng mở, Tần Ý Nùng vừa hay bắt được ánh mắt từ xa nhìn tới của Đường Nhược Dao, không biết đã nhìn cô ấy bao lâu, Tần Ý Nùng tự nhiên lướt qua người cô, giả vờ như đang ngắm phong cảnh xung quanh, nhanh chân bước về phòng nghỉ.
Đường Nhược Dao chỉ mang theo một mình Tân Tinh, chưa bắt đầu trang điểm, cô muốn đi lại phim trường thêm một lúc, tìm cảm giác.
Địa điểm quay phim sát với bối cảnh thời đại của câu chuyện, là sự giao thoa thế kỉ, phong cách kiến trúc vẫn có hơi hướng lịch sử, nhưng tường còn rất mới, có lẽ để quay phim nên được quét lại sơn, bên ngoài tường là những sợi dây điện màu đen bám dọc theo tường, vài sợi hoặc vài bó dây được nối lại với nhau, không có kết cấu, lại bị thời gian phủ lên, tràn ngập vẻ đẹp xưa cũ.
Không biết do đoàn phim sắp xếp hay nơi này vốn đã như thế, khiến Đường Nhược Dao bỗng nhớ lại những kí ức về thời niên thiếu.
Trong phòng được thống nhất sử dụng đèn sợi đốt đơn giản, tổng thể trang trí đơn giản sạch sẽ, phòng khách được trang trí chiếc sô-pha vải bố màu xanh sẫm, tờ báo cũ trên bàn trà, vô cùng chi tiết. Đường Nhược Dao đi vào phòng ngủ của mình, nhân viên tổ phối cảnh còn đang ở bên này chọn chi tiết, quay đầu nhìn thấy cô, theo đó là những tiếng "cô Đường" vang lên không dứt.
"Tiểu Vương." Nhìn thấy người phụ trách giống như tổ trưởng lấy ra chiếc bút trong ống bút trên bàn học, đưa cho một nhân viên, "Đổi cái này đi."
"Đổi thành cái nào ạ?"
"Cậu mang qua đây, để tôi chọn."
"Vâng."
Người phụ trách này nhìn thấy Đường Nhược Dao chỉ gật đầu, sau đó dặn dò một người khác rót nước cho cô, Đường Nhược Dao lấy lí do không muốn làm phiền đến công việc của bọn họ liền nhanh chóng rời đi.
Đường Nhược Dao từ bên trong ra ngoài chưa được bao lâu, một nhân viên liền chạy qua gọi cô, bảo cô đi trang điểm.
Đường Nhược Dao vừa diễn vai sinh viên thời Dân quốc, lần này lại diễn vai học sinh cấp ba. Vô thức thầm cười một tiếng trong lòng, càng diễn càng trẻ ra.
Cô ngồi ngay ngắn trước gương, nhân viên tạo hình đang tạo hình kiểu tóc cho cô, tạo hình tóc của học sinh rất đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa là được, đột nhiên anh chàng đó ngừng lại, ngón cái và ngón trỏ cuộn lấy mái tóc vừa dài vừa dày của cô, thở dài một câu: "Cô Đường, tóc cô dày thật."
Thời đại người hói, Đường Nhược Dao đùa giỡn với anh chàng: "Bây giờ dày cũng có tác dụng gì, sớm muộn cũng hói thôi."
Nhà tạo mẫu tóc ha ha ha, nói: "Có thể dày một năm thì được một năm." Anh chàng cầm dây buộc tóc lên tay, vừa buộc tóc cho cô vừa hỏi: "Thế này có chật lắm không, hay là lỏng một chút?"
"Lỏng chút đi." Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Đường Nhược Dao cơ bản không còn buộc tóc đuôi ngựa, cùng lắm là buộc tóc thấp hơi lỏng, cảm giác da đầu bị buộc chặt thật xa lạ.
Khí chất và tạo hình của một người có liên quan rất lớn với nhau, ví dụ như hiện tại, Đường Nhược Dao nhìn mái tóc đuôi ngựa trong gương, tóc mái đã bị gạt hết ra phía sau, lộ ra cái trán mũm mĩm bóng loáng của bản thân, vẻ mặt sạch sẽ, lập tức có cảm giác trẻ đi vài tuổi.
Nhân viên tạo hình nhìn vào gương cùng cô: "Cô thấy thế này được chưa?"
Đường Nhược Dao ngẩn ra, nói: "Được rồi."
Lần này có lẽ Tần Ý Nùng lại muốn gọi cô là bạn nhỏ.
Thợ trang điểm bày ra đủ loại dụng cụ, vỗ tay nói: "Được rồi, nhắm mắt lại nào, cần trang điểm rồi."
...
Quả thật tuổi tác của Tần Ý Nùng và vai diễn trong phim cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, mấy tháng nữa là cô ấy đã ba mươi, nhưng trạng thái da dẻ vẫn rất tốt, đàn hồi căng tràn, không kém gì những cô gái hơn đôi mươi.
Thợ trang điểm nhìn rất lâu, lấy phấn xoa lên trái phải, ngược lại khiến Tần Ý Nùng già đi hai tuổi.
Tần Ý Nùng: "..."
Lớp trang điểm của Tần Ý Nùng còn đơn giản hơn Đường Nhược Dao rất nhiều, nhưng tạo hình tóc giày vò cô ấy rất lâu.
Mái tóc dài xoăn gợn sóng kiều diễm yêu mị không thể giữ lại, nhân viên tạo mẫu tóc nhuộm lại tóc cho Tần Ý Nùng thành màu đen, duỗi tóc xoăn thành tóc thẳng, tạo hình này không chỉ dùng một lần, quá trình vô cùng lâu la, Tần Ý Nùng giữ thẳng cổ không động đậy, con ngươi chúc xuống, nhìn máy tính bảng trên bàn, trên màn hình đang phát bộ phim Nam Mỹ thể loại nhẹ nhàng.
Không biết qua bao lâu, giữa chừng còn tiện ăn cơm trưa, nhân viên tạo hình nói: "Xong rồi."
Tần Ý Nùng giơ tay, nắn bóp chiếc gáy đau nhức, chống lên thành ghế đứng dậy.
Quan Hạm đi tới đỡ lấy tay cô ấy.
Tần Ý Nùng giả vờ như không nghe thấy thở dài một tiếng: "Mệt chết tôi mất."
Mỗi lần quay phim, trang điểm là công việc lãng phí nhiều thời gian nhất, ngồi im không được động đậy, ngoài ngủ ra, muốn làm chút chuyện khác cũng không có cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần.
"Mấy giờ rồi?" Cô ấy hỏi.
Quan Hạm giơ tay nhìn đồng hồ: "Bốn rưỡi chiều rồi ạ."
Tần Ý Nùng: "Những người khác chụp xong hết rồi à?"
"Gần xong rồi." Quan Hạm suy đoán hàm ý, nói, "Buổi sáng Đường Nhược Dao chụp xong rồi, Đới Vĩnh Thanh cũng chụp xong từ sáng, chỉ có ai chưa xếp được lịch thì rời tới buổi chiều, nhưng giờ này có lẽ là xong xuôi hết rồi."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, nói: "Bây giờ chúng ta qua đó luôn, đừng để nhiếp ảnh gia chờ lâu."
Đoàn phim còn chưa chính thức khởi quay, về cơ bản nhân viên hậu cần đều phải chạy khắp phim trường, diễn viên có thể tùy ý đi lại, Đường Nhược Dao tất bật ở đoàn phim, đi lòng vòng một lúc liền ngồi xuống đọc kịch bản, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn một cái về cửa phòng nghỉ đóng chặt từ sáng tới giờ, chỉ thỉnh thoảng có trợ lí ra vào của Tần Ý Nùng.
Không phải nói chụp tạo hình nhân vật sao? Tất cả mọi người đều chụp xong rồi, chỉ có duy nhất Tần Ý Nùng vẫn không có động tĩnh gì.
"Tiểu Đường." Đới Vĩnh Thanh cất tiếng gọi từ gần đó, "Chúng tôi muốn về khách sạn, em có về cùng không?"
Đường Nhược Dao lắc lắc đầu: "Em ngồi đây thêm lúc nữa ạ."
Đới Vĩnh Thanh xua tay: "Vậy chúng tôi đi trước nhé."
Đường Nhược Dao: "Tạm biệt, ngày mai gặp."
Quên mất đã là lần thứ mấy nhìn về hướng kia, cánh cửa lớn đã lâu không có phản ứng đã có động tĩnh, trước tiên là đám trợ lí nối đuôi nhau đi ra, sau đó là vệ sĩ áo đen lũ lượt nhường đường.
Đường Nhược Dao đột nhiên tập trung tinh thần.
Một bàn chân bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, động tác của Đường Nhược Dao vô cùng nhanh nhẹn đứng lên, dẫn theo Tân Tinh nhanh chóng chạy đến địa điểm chụp ảnh, chiếm lấy một vị trí đẹp, còn có thể giả vờ bản thân vẫn luôn ở đó.
Tần Ý Nùng hờ hững quét qua phim trường, nhíu mày không thể phát giác.
Đường Nhược Dao đi rồi sao?
Bỏ đi.
Tần Ý Nùng không nghĩ nhiều đến thế, dẫn theo nhóm trợ lí vô cùng phô trương đi tới địa điểm chụp ảnh.
Phần lớn nhân viên ở phim trường đều đã tan làm, nhưng cũng đến góp vui. Tần Ý Nùng diễm lệ vô song, mĩ mạo hơn người, cho dù trên mạng đồn đại đời tư của cô ấy thế nào, nếu có cơ hội gặp người thật, đều phải tranh thủ nắm lấy.
Khu chụp ảnh quả nhiên người đông như hội, Đường Nhược Dao thầm thở dài bản thân đến quá sớm, ngang nhiên chiếm giữ vị trí trên cùng bên cạnh nhiếp ảnh gia. Một lúc sau cô lại hối hận, như thế này quá dễ thấy.
Cô nhìn bốn phía một cái, nói vào tai Tân Tinh đôi câu, Tân Tinh gật đầu, biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Tần Ý Nùng tản ra bức tường người tiến vào, tầm mắt liền nhìn tới một cô nữ sinh cấp ba buộc tóc đuôi ngựa ngồi trong góc, còn đang đọc quyển sách hay thứ gì đó đang cầm trên tay. Cô ấy mơ màng chớp mắt một cái, đây là con nhỏ của nhân viên đoàn phim sao?
Nhìn lần nữa, dáng vẻ có chút quen mắt, cô gái kia cúi đầu, hai bên tóc mai đen láy mềm mại vén qua tai, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng, góc nghiêng tinh tế.
Mặc đồng phục cấp ba vào cũng rất giống học sinh.
Tần Ý Nùng vô thức cong khóe môi, ánh mắt lướt qua người Đường Nhược Dao, đi vào giữa địa điểm chụp hình.
Tầm mắt đang cúi của Đường Nhược Dao thấy đôi giày da màu nâu của Tần Ý Nùng đi qua trước mặt, lúc này mới to gan ngẩng đầu lên nhìn.
Tần Ý Nùng dưới ống kính như biến thành một người khác.
Chiếc áo khoác màu đỏ nổi bật được Tần Ý Nùng cởi xuống, đưa đến vai của trợ lí, lộ ra chiếc áo len cao cổ màu trắng ngà, bó sát làm lộ ra những đường cong mềm mại, tóc dài đen bóng, ngay ngắn bằng phẳng vén ra sau tai, khuôn mặt cô ấy được tạo hình dịu dàng xinh đẹp, không còn vẻ quyến rũ, nhiều thêm một phần đoan trang hiền thục thuộc về phần tử tri thức.
Tần Ý Nùng ngồi trước bàn cầm bút cho lời phê bài kiểm tra, động tác giơ ngón tay vén tóc đều ngập tràn vẻ nho nhã mẫu mực.
Hai mắt nhiếp ảnh gia sáng lên, chụp liên tiếp mấy tấm, Tần Ý Nùng giơ tay, nói bên tai Quan Hạm mấy câu, Quan Hạm trao đổi với nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia gật gật đầu.
Quan Hạm tháo chiếc kính mắt của mình xuống, đưa đến tay Tần Ý Nùng.
Một tay Tần Ý Nùng mở gọng kính ra, cúi đầu xuống, chầm chậm đeo chiếc kính gọng vàng lên, mang theo nụ cười ngẩng mặt nhìn thẳng vào ống kính.
Không khí dường như bị ấn nút tạm dừng.
Đường Nhược Dao nghe được một tiếng hét vang dội.
Cô tưởng rằng bản thân không cẩn thận phát ra tiếng lòng, thiếu chút nữa bịt miệng mình lại ngay tại chỗ.
Kết quả tiếng hét kia vang lên không ngớt.
Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn về giữa đám người kia, có cô gái dùng một tay bịt chặt miệng mình, đè nén âm thanh kích động xuống, nhưng nó vẫn lộ ra qua kẽ hở, một tay còn lại sống chết nắm chặt lấy cánh tay của người bạn bên cạnh. Người bạn kia cũng không tốt hơn cô nàng ấy bao nhiêu, mặt mũi đỏ gay, dáng vẻ như thiếu ô-xy sắp ngất đi đến nơi.
"Mắt kính giết người! Tôi chết rồi."
"Tôi không xong rồi."
"Tôi chết đi lại sống lại rồi."
"Các cậu có ai thân với nhiếp ảnh gia không, tôi muốn những tấm ảnh tạo hình này, toàn bộ."
Có cần phô trương đến vậy không?
Đường Nhược Dao nghĩ, một tay ra sức bóp lấy huyệt hợp cốc ở tay còn lại, để trái tim đã loạn nhịp của bản thân bình tĩnh lại. Không biết có phải bị cô gái kia ảnh hưởng hay không, cô cũng cảm thấy bản thân có chút thiếu ô-xy.
Tân Tinh vỗ vai Đường Nhược Dao, nhỏ tiếng nói: "Sao mặt chị lại đỏ thế?"
Đường Nhược Dao sặc một tiếng, hít thở thật sâu.
Tần Ý Nùng nhíu mày xem ảnh ở chỗ nhiếp ảnh gia, không hài lòng nói: "Có phải loại kính này không hợp bằng kính không gọng đúng không?"
Nhiếp ảnh gia thẳng thắn nói: "Kính không gọng trông càng cặn bã hơn."
Tần Ý Nùng nhướng mày, quay mặt nhìn Hàn Ngọc Bình, Hàn Ngọc Bình nói: "Không đeo thì tốt hơn."
Có bộ phim vì để đắp nặn hình tượng nhân vật, ví dụ như giáo viên, thanh niên văn nghệ, đều thích đeo thêm chiếc kính, gọng đen, không gọng, viền vàng, đủ các thể loại khác nhau, đây được coi là một loại đạo cụ. Tuy vậy, không phải ai cũng thích hợp, Tần Ý Nùng đeo kính, đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng khuôn mặt của cô ấy vốn đã thu hút ánh nhìn, cộng thêm chiếc chính gọng vàng cướp ống kính, đây nào có phải giáo viên đứng đắn, cả người giáo viên này đều tỏa ra hương vị hồ ly ngàn năm.
Tần Ý Nùng tán thành nói: "Cháu cũng thấy vậy, nhưng nhân lúc còn chưa xác định, thử chút xem sao? Biết đâu đấy?"
Hàn Ngọc Bình: "Ờ, cũng được."
Ông hô lên giữa hiện trường: "Ai cho mượn kính đi, tốt nhất là không cùng kiểu dáng."
Lời vừa thốt ra, những người đeo kính lũ lượt tháo xuống, tranh nhau đưa về phía trước.
Tần Ý Nùng lần lượt thử đủ các loại kính, cặn bã không gọng, đạo đức bại hoại gọng đen, lanh lợi mê hoặc gọng tròn...
Không gian chụp ảnh trở thành nơi nuôi gà, tiếng gà kêu lũ lượt vang lên không ngớt, Hàn Ngọc Bình lạnh lùng lên tiếng hai lần giữ trật tự, mới có thể ép xuống được sự nhốn nháo tại hiện trường.
Mỗi lần Tần Ý Nùng đeo thử kính, Đường Nhược Dao đều tưởng tượng cảnh hôn của mình và cô ấy, cùng những phân cảnh thân mật hơn trong kịch bản. Cô đè Tần Ý Nùng ở bên bàn học, một tay chầm chậm tháo kính của cô ấy xuống, nhìn vào đôi mắt mơ hồ không quen vì đột nhiên bị mất đi mắt kính của cô ấy, khóe mắt toát lên vẻ quyến rũ mê người mà không rõ.
Tần Ý Nùng sẽ căng thẳng nhìn về hướng cửa, cho dù biết không có ai bước vào, nhưng cô ấy vẫn nhỏ tiếng ngăn cô lại: "Đừng."
Nhưng cô sẽ không nghe.
Cô dùng ngón cái không nhanh không chậm vuốt ve lấy đôi môi cô ấy, cảm nhận sự giãy giụa cùng dục vọng đã trào lên còn làm dáng của Tần Ý Nùng, sau đó nhích lại gần, hô hấp ấm áp phủ lên trên môi. Làm trò xấu xa, khẽ chạm vào môi cô ấy. Đợi khi cô ấy tiến lại gần sẽ rời đi, khi chạy trốn lại tiến công.
Rất lâu rồi cô không hôn Tần Ý Nùng, sắp không nhớ được hương vị của cô ấy nữa rồi.
Yết hầu của Đường Nhược Dao khẽ chuyển động.
Người nào đó hoàn toàn không biết Đường Nhược Dao ngồi phía dưới đang mang theo tâm tư gì, Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình xem lại toàn bộ ảnh một lượt, thảo luận với nhau cuối cùng vẫn quyết định không đeo kính.
Đường Nhược Dao ở khá gần bọn họ, nghe được kết quả thảo luận có chút thất vọng.
Ai biết có cơ hội chuyển biến, Tần Ý Nùng xem lại một bức ảnh trong số đó: "Bức này cũng tạm, lúc sửa bài vở có thể đeo thử xem, tương đối có cảm giác."
Hàn Ngọc Bình: "Có cảm giác?"
Tần Ý Nùng đè giọng xuống, nói: "Cháu nhớ có một cảnh..." Cô ấy nhìn về hướng Đường Nhược Dao một cái, nói, "Em ấy hôn cháu ở bên bàn học, nếu có mắt kính, có phải sẽ thể hiện được cảm giác bối rối và giãy giụa khi đó không?"
Hàn Ngọc Bình như có suy nghĩ gì đó.
Đạo diễn tái hiện lại cảnh phim, ông tưởng tượng một lúc, cảm thấy không phải không có lí, nhưng... Hàn Ngọc Bình nói: "Nếu như thế, cháu phải bị cận nhẹ, bình thường phải thêm chút chi tiết."
Tần Ý Nùng cam đoan nói: "Cận thị không thành vấn đề, cũng không phải chưa từng diễn, chú muốn cận bao nhiêu độ cháu cận cho chú bấy nhiêu độ, người mù cũng được."
Hàn Ngọc Bình: "Cháu lại lảm nhảm gì thế?"
Tần Ý Nùng vui vẻ cười to.
Đoạn hội thoại sau đó, hai người họ nhỏ tiếng nói chuyện, Đường Nhược Dao không nghe rõ, chỉ nghe được tiếng cười sảng khoái của Tần Ý Nùng.
"Được rồi, hôm nay chụp đến đây là được." Hàn Ngọc Bình vỗ vỗ tay, bảo nhiếp ảnh gia kết thúc công việc, mọi người vây quanh địa điểm chụp ảnh cũng dần dần tản đi, Đường Nhược Dao mang theo mái tóc buộc đuôi ngựa đang định rời đi, Tần Ý Nùng ở sau lưng gọi cô lại.
"Bạn nhỏ."
Đường Nhược Dao cứng người lại, quay đầu: "Cô Tần, đạo diễn Hàn."
"Sao em lại ở đây?" Tần Ý Nùng biết rõ còn hỏi, cười nói.
"Buổi chiều ở đây xem mọi người chụp ảnh tạo hình ạ."
"Ồ ~" Tần Ý Nùng kéo dài âm, nhận lấy chiếc áo khoác đỏ trên tay Quan Hạm khoác lại lên người, lộ ra một nụ cười. Cô ấy rời khỏi ống kính, cho dù có để tóc đen, chúng không có cách nào che giấu vẻ phong tình yêu mị từ trong xương cốt.
Ví dụ như khoảnh khắc cô ấy khẽ vẫy tay với Đường Nhược Dao, hai chân Đường Nhược Dao thiếu chút nữa không khống chế được mà chạy nhanh về phía Tần Ý Nùng.
Cô không động đậy, Tần Ý Nùng liền chủ động đi về phía cô, nhìn trên dưới đánh giá một lượt, đưa ra ý kiến: "Trang điểm cũng không tệ."
"Nào có ạ." Đường Nhược Dao khiêm tốn nói.
Tần Ý Nùng giống như đột nhiên biến thành người nước ngoài, không nghe hiểu tiếng Trung Quốc, dựa theo mặt chữ đáp lời: "Ừm? Chỗ nào cũng không tệ. Tóc, mũi, mắt, tai, miệng, đều xinh đẹp." Ngừng một lúc, ngữ điệu của cô ấy vô cùng chân thành đưa ra nghi vấn, "Sao em lớn lên lại xinh đẹp như thế? Vừa trắng vừa cao vừa gầy, ai gặp em mà không thích chứ?"
Đầu óc Đường Nhược Dao quay cuồng một trận, từ chiếc cổ trắng mịn đến vành tai trắng bóc đều đỏ ửng lên.
Cái miệng này của Tần Ý Nùng, ở bên ngoài quen đi tàu hỏa, cô gái nhỏ đều thích nghe lời hay ý đẹp, bình thường cô ấy gặp người ở Phòng làm việc cũng tiện miệng khen đôi câu, còn có trợ lí nhỏ, cũng không keo kiệt nói lời ngon ngọt. Người xinh đẹp đến từng sợi tóc như Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng không cẩn thận, liền khen quá trớn.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng lập tức hối hận vô cùng.
Đại não trống rỗng của Đường Nhược Dao bị mấy câu nói của cô ấy nhào nặn tới mơ hồ, mà trong đống mơ hồ ấy lại bị câu cuối cùng làm tỉnh táo, ai ở vị trí nấy.
Cô nhìn Tần Ý Nùng trước mặt, trong lòng nghĩ: Chị gặp em cũng đâu có thích.
Tần Ý Nùng sốt ruột muốn tìm câu gì để bổ sung, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Đường Nhược Dao nhanh chóng hồi phục vẻ điềm tĩnh bình thường, bình tĩnh kiềm chế nói: "Cô Tần quá khen rồi, cô mới thanh lịch tao nhã, có một không hai."
Tần Ý Nùng chớp chớp mắt.
Đường Nhược Dao gật đầu: "Đạo diễn Hàn, cô Tần, em về khách sạn trước đây, hai người chậm rãi nói chuyện đi ạ."
Để lại Tần Ý Nùng ngây người tại chỗ, lông mày Tần Ý Nùng dần nhíu lại, nhìn sang Hàn Ngọc Bình im lặng không nói câu nào từ đầu đến cuối.
"Đạo diễn Hàn."
"Ừm?" Hàn Ngọc Bình vốn không nghe những lời thừa thãi của hai người bọn họ, vẫn luôn chìm trong suy nghĩ của bản thân, nói, "Cảnh phim cháu nói ban nãy tôi nghĩ lại rồi, ngoài cảm giác giãy giụa ra, còn tương đối hấp dẫn."
"Hấp dẫn?"
"Đúng thế." Hàn Ngọc Bình không ngừng lẩm nhẩm bước đi, "Nhưng quay thế nào đây, tôi nghĩ... trước tiên quay về vẽ phác họa phân cảnh đã."
Hai người một trước một sau rời đi, Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn Quan Hạm một cái, Quan Hạm đẩy mắt kính, đáp lại cô ấy bằng ánh mắt vô tội.
Chụp ảnh tạo hình xong, không lâu sau liền lên lịch trình khởi quay chính thức.
Mấy ngày nay Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao giữ khoảng cách không xa không gần, buổi sáng xe của đoàn phim không bị hỏng nữa, cô cũng không có cơ hội ngồi xe của Tần Ý Nùng. Có khi đoàn phim có diễn viên mời ăn cơm, hễ Tần Ý Nùng không đi, Đường Nhược Dao suy nghĩ một lúc, cũng từ chối. Ở đoàn phim có thể nói nhiều chuyện, nhưng cũng không thể nói quá nhiều.
Bọn họ gặp nhau ở đoàn phim, Tần Ý Nùng sẽ cười với cô, sẽ trêu đùa mấy câu không đầu không đuôi với cô, mới đầu Đường Nhược Dao còn vì thái độ thân thiện của Tần Ý Nùng mà không nắm bắt được suy nghĩ của đối phương, sau đó phát hiện cô ấy dịu dàng với tất cả diễn viên trong đoàn phim, thường mua hoa quả chia cho mọi người cùng ăn. Cô bảo Tân Tinh đi nghe ngóng những người trước kia từng ở chung đoàn phim với Tần Ý Nùng, biết được trước giờ cô ấy đều như thế, tính cách rất tốt, tuy ra vào có chút phô trương, nhưng hoàn toàn không hề mắc bệnh ngôi sao, là một nghệ sĩ rất hợp tác.
Đường Nhược Dao liền hiểu được, mang theo nguyên tắc có đi có lại mới toại lòng nhau, cũng cười cười với đối phương, không tiếp tục tự trói buộc mình, có lúc còn chủ động đi tìm Tần Ý Nùng diễn thử, Tần Ý Nùng tự nhiên tiếp đón.
Tần Ý Nùng nhìn ra biến hóa của cô trong mắt, trong lòng khẽ thở phào một tiếng.
Ở đây là phim trường, cô ấy không muốn Đường Nhược Dao quá kiêng kị quan hệ lúc trước của hai người mà tưởng tượng ra một nhà tù, bọn họ là đồng nghiệp có thể bình đẳng giao tiếp, ở đây điểm xuất phát của hai người là như nhau.
Cuối tháng Hai, "Bản Sắc" khởi quay ở một thành phố nhỏ phía nam. Do hạn chế về đề tài nên bộ phim không thể lên sóng trong nước, cho nên hôm đó căn bản cũng không mời truyền thông, không làm tuyên truyền, những nhân viên chủ chốt làm một nghi tức đơn giản, thắp hương bái Phật chụp ảnh chung, phát lì xì, khiêm tốn tuyên bố khởi quay.
Nhưng đoàn phim muốn khiêm tốn, có người lại muốn để bọn họ phô trương.
Ngày khởi quay, Tần Ý Nùng lên hot search, nhanh chóng chiếm vị trí đầu bảng.
Tiêu đề được đặt vô cùng giễu cợt, tài khoản marketing tập hợp chia sẻ, một đoạn video nhanh chóng lan truyền trên mạng. Video gồm ba đoạn nhỏ được lấy từ camera của khách sạn, một đoạn là người phụ nữ kia đi vào, một đoạn là Tần Ý Nùng đi vào, đoạn cuối cùng là người phụ nữ kia quần áo không chỉnh tề đi ra ngoài.
Đường Nhược Dao cũng xem được đoạn video đó, mới biết người phụ nữ trên giường kia ban đầu có dáng vẻ gì, gợi cảm hở hang, tóm lại là cố ý hãm hại Tần Ý Nùng.
Tài khoản marketing nói, Tần Ý Nùng gần đây khởi quay phim mới, theo người trong cuộc tiết lộ, cô ấy ở trong đoàn phim không muốn cô đơn, liền dẫn theo một người phụ nữ mặt mũi xinh đẹp hầu hạ bên cạnh. Tài khoản marketing còn nói, người phụ nữ này là người mẫu của tạp chí nhỏ, bình thường chụp hình ở XX, lên Baidu tìm kiếm là có kết quả, từng câu từng chữ đều có chứng cứ xác thật.
Quả nhiên khiến cho cư dân mạng hóng chuyện sục sôi.
Mọi người đều biết, chỉ số thông minh của cư dân mạng chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi, khi nhìn đến bình luận Weibo, Đường Nhược Dao liền cảm thấy những thứ bản thân tận mắt chứng kiến hôm đó đều là giả.
Trong đoàn phim cũng bắt đầu bàn tán, Đường Nhược Dao không chỉ một lần nghe được nhân viên đoàn phim bàn tán sau lưng Tần Ý Nùng.
Tư liệu bẩn này thật ra sơ hở trăm bề, nếu đổi thành Đường Nhược Dao gặp phải thủ đoạn như thế, Mục Thanh Ngô có cả trăm cách thức làm sáng tỏ cho cô, còn có thể dễ như trở bàn tay cho đám dân mạng hóng chuyện bậy bạ một cái bạt tai nhớ đời.
Nhưng Tần Ý Nùng và đoàn đội của mình lại không có chút phản ứng nào.
Đường Nhược biết bản thân gần đây to gan hơn rất nhiều, nhưng không ngờ được bản thân lại dám ngồi xuống bên cạnh Tần Ý Nùng, thẳng thắn hỏi một câu ngay tại hiện trường: "Tại sao không làm sáng tỏ?"
...
Có thể bạn quan tâm:
Trong tiếng Trung Quốc, khi sử dụng những từ như 小、阿、老 vào trước tên người, thường để chỉ cách gọi thân thiết, bớt đi phần xã giao khi giao tiếp.
Từ 小/xiǎo/ Tiểu: Thường để gọi người nhỏ tuổi hơn người nói.
Từ 阿/ā/ A: Thường để gọi người bằng vai phải lứa, hoặc nhỏ tuổi hơn người nói.
Từ 老/lǎo/ Lão: Thường để gọi những người bằng vai phải lứa, hoặc lớn tuổi hơn người nói.
Nên khi sử dụng trong tiếng Việt, những từ này sẽ được viết hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...