Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 226: Ảnh thị Tần Đường

Sau khi làm rõ hiểu lầm, Tần Ý Nùng bảo tất cả mọi người giải tán, trực tiếp tan làm.

Một nhóm người ào ào tản đi, đối diện với ánh mắt bào chữa của Tần Ý Nùng, mọi người không muốn đi cũng phải đi, hành lang được được dọn dẹp sạch sẽ.

Tần Ý Nùng tự nhiên nhận lấy hộp cơm trong tay Đường Nhược Dao, nắm tay cô đi về văn phòng.

Quan Hạm đứng nguyên tại chỗ, như thần giữ cửa, chặn lại mọi ánh mắt muốn hóng hớt.

Đường Nhược Dao được Tần Ý Nùng dẫn vào phòng giống như cô vợ nhỏ, chỉ có một mình Quan Hạm nhìn thấy, ánh mắt Quan Hạm phát sáng.

"Sao chị lại ra ngoài?" Sau khi vào văn phòng, Đường Nhược Dao nhỏ tiếng hỏi, vành tai trắng bóc vẫn còn lưu lại một tia ửng hồng, cô lấy tay kia vén tóc ra sau tai, để che giấu.

"Đợi em sốt ruột quá." Tần Ý Nùng nói.

Vành tai của Đường Nhược Dao lại nóng lên.

Rõ ràng ngày nào cũng gặp nhau, lại giống như cặp đôi mới cưới.

Đặt hộp cơm lên bàn trà, hai người cùng đi rửa tay, ở bên trong chị chị em em một lúc, ngọt ngào một phen mới ra ngoài ăn trưa.

Tần Ý Nùng nhìn đôi tay mở nắp hộp của Đường Nhược Dao, ngẩng mặt lên, ánh mắt mong chờ hỏi: "Nấu món ngon gì thế? Đích thân em vào bếp à?"

Cô ấy đang hỏi về món ăn, nhưng mắt lại nhìn Đường Nhược Dao.

Đột nhiên Đường Nhược Dao nhớ tới câu nói khi hai người còn ở trong đoàn làm phim năm ấy: Cô Đường xinh đẹp diễm lệ.

Người phụ nữ trẻ tuổi vô thức cong khóe môi.

"Sườn xào chua ngọt, cá sóc sốt, thịt quay, ngó sen hấp đường..." Đường Nhược Dao bày từng tầng thức ăn ra, nói, "Còn có món cuối cùng, dưa chuột xào."

Một đĩa dưa chuột xào được đặt trước mặt Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao chỉ vào hai món trong đó, nói: "Hai món này với dưa chuột xào là em nấu, những món còn lại là mẹ nấu."

Đường Nhược Dao gọi mẹ ngày càng thuận miệng, đã tới mức có thể buột miệng nói ra.

"Buổi trưa ở nhà làm gì?" Tần Ý Nùng đơm hai bát cơm trắng, đưa một bát cho Đường Nhược Dao, nói chuyện phiếm."

Đường Nhược Dao bưng bát lên, vừa nhớ lại vừa đáp: "Đăng Weibo, đọc sách, chơi trò chơi với Ninh Ninh, nấu cơm. Còn chị?"

Tần Ý Nùng nói: "Đi họp, họp xong thì phát hiện bài đăng Weibo của em, gọi điện thoại cho em, em nói sẽ tới đây, liền đợi em tới suốt từ đó."

Hai người nhìn nhau cười lên, gắp thức ăn vào bát cho đối phương.

Cuộc sống không cần ầm ầm sóng dậy, hạnh phúc khó có được nhất chính là bình phàm. Cho dù ở bên ngoài hai người là bà chủ công ty, hay là Ảnh hậu trẻ tuổi nổi tiếng không thôi, khi ở bên đối phương, chỉ là người yêu hết sức bình thường của nhau.

Nói tới bài đăng Weibo kia, Tần Ý Nùng nói: "Sau này đừng đăng những thứ đó nữa."

Đường Nhược Dao nghi hoặc: "Ừm? Tại sao?"

Tần Ý Nùng nói: "Cuộc sống của hai chúng ta ra sao, không cần thiết phải để những người không liên quan thấy được."

Đường Nhược Dao ngoan ngoãn trả lời: "Vâng."

Tần Ý Nùng đột nhiên thông suốt, chính xác mà nói cũng không tính là thông suốt, chỉ là thay đổi tư duy nhìn nhận vấn đề mà thôi. Hai người sống cuộc sống của hai người, muốn cười thì cười, muốn náo loạn thì náo loạn, có thể trong tương lai sẽ có những cuộc cãi vã vô thưởng vô phạt, đều là cuộc sống của bọn họ. Lâm Nhược Hàn nói đúng, cô ấy có nhà có xe, vợ con đầy đủ, không đáng để tức giận với những người kia.

Tần Ý Nùng không thấy mất vui nữa, liền thẳng thắn nói: "Thật ra chị giận dỗi lung tung với em vì những fan hâm mộ kia, chứ không phải thật sự cảm thấy em không nói lời yêu thương với chị ở nơi công cộng là không yêu chị."

Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Giận dỗi lung tung?

Suy nghĩ của cô chuyển động, nheo mắt lại, nói: "Em biết rồi."

Tần Ý Nùng nói: "Tóm lại sau này chị sẽ không nhắc tới chuyện này nữa, cũng không để ý nữa."

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Chuyện này cứ thế mà qua đi.

Ăn cơm xong, hai người thu dọn bàn trà, Đường Nhược Dao nói: "Bộ phim mới tiếp theo em nhận, mồng mười tháng sau sẽ khởi quay, chị có đi cùng em không?"

Tháng Hai, Đường Nhược Dao nói có thời gian rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể vào đoàn làm phim, kịch bản tới tìm cô liền ùn ùn kéo tới, cuối cùng chọn được một bộ phim gián điệp có tên "Song Ảnh", cô vào vai diễn đảng viên ngầm.

Tần Ý Nùng giúp cô qua ải, nhân vật chủ chốt cùng diễn viên đều thuộc hạng nhất. Nếu không phải trong tay Tần Ý Nùng đã có "Võ Tắc Thiên", không chừng cô ấy sẽ nhận kịch bản này. Tuy không thể đích thân diễn xuất, nhưng Tần Ý Nùng có thể đầu tư, Tần Ý Nùng đã tính toán phản ứng doanh thu phòng vé sau khi bộ phim lên sóng.

Tần Ý Nùng nói: "Chị xem lịch trình đã." Đưa Đường Nhược Dao tới đó có lẽ không vấn đề, nhưng có thể ở lại bao lâu còn phải nghiên cứu thêm.

"Vâng." Đường Nhược Dao nói.

Thu dọn bàn trà xong, hai người ngồi trên sô-pha nói chuyện một lúc, sau đó về phòng nghỉ bên trong ngủ trưa cùng nhau. Buổi chiều Tần Ý Nùng làm việc, Đường Nhược Dao nằm trên ghế trước cửa sổ sát đất đọc kịch bản phim.

Thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau, khóe môi nhẹ nhàng cong lên nụ cười.


Ráng chiều hiện lên nơi đường chân trời, Tần Ý Nùng tắt máy tính, hai người nắm tay nhau về nhà.

Buổi tối giống như Đường Nhược Dao nói trong bài đăng Weibo, cùng nhau "sinh baby".

Đầu tháng Sáu, Đường Nhược Dao chụp ảnh bìa tạp chí, trên Weibo chính thức của tạp chí đăng lên một đoạn phỏng vấn thú vị nho nhỏ. Hỏi minh tinh về hiểu biết liên quan tới từ "fans", Đường Nhược Dao trả lời không đúng không sai, nửa hiểu nửa không.

Vấn đề cuối cùng, phóng viên hỏi: "Nhược Dao có suy nghĩ thế nào về fan hâm mộ cuồng nhiệt, ngày ngày gọi bạn là vợ, là chồng? Có mang tới phiền phức gì cho bạn không?" Phóng viên cười, "Dù sao cũng là người đã có gia đình, Ảnh hậu Tần sẽ ghen chứ?"

Đường Nhược Dao nói: "Bình thường chị ấy rất bận, không chú ý nhiều tới phương diện trên mạng. Nhưng cá nhân tôi cảm thấy... loại xưng hô này có chút mạo phạm."

Phóng viên: "Là thế nào nhỉ?'

Đường Nhược Dao nói: "Tôi hi vọng fan của tôi yêu thích tôi vì tác phẩm của tôi, mà không phải vì cá nhân Đường Nhược Dao thế này thế kia. Tôi cũng không thích mọi người gắn mác bất kì định nghĩa nào về tôi, nếu bắt buộc phải có, tôi hi vọng là 'Phim ảnh của cô ấy diễn rất hay'."

Đường Nhược Dao tự nhiên ngồi trên sô-pha, chân dài nhã nhặn đan lấy nhau, mỉm cười, nói: "So với fans, tôi thích gọi mọi người là người đam mê điện ảnh hơn."

Phóng viên tiếp lời: "Gần đây Nhược Dao nhận phim mới rồi sao?"

Đường Nhược Dao: "Đúng vậy, tuần sau sẽ vào đoàn làm phim, một bộ phim đề tài gián điệp."

Phóng viên: "Vô cùng chờ đợi bất ngờ mới mà Nhược Dao sẽ mang lại cho chúng ta."

Đường Nhược Dao chia sẻ đoạn phỏng vấn này trên trang cá nhân của mình, trước đây fan hâm mộ gào thét a a a a a, sau đó gọi "vợ", gọi "chồng" hỗn loạn, sau khi xem xong video dần dần có những bình luận khác.

[Nghe lời chị, phải làm người đam mê điện ảnh, không làm fan]

[Những người ngày ngày kêu gào kia thu mồm về chút đi, muốn Đường Đường nói thẳng là chị ấy rất ghét mấy người sao?]

[Đường Đường là diễn viên, không phải thần tượng kiếm cơm bằng hình tượng, mọi người tôn trọng nghề nghiệp của cô ấy chút đi, quan tâm tới tác phẩm, chủ đề hiện tại có thể lướt xem rồi #Song Ảnh# #Song Ảnh Đường Nhược Dao#]

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe lời.

[Trước đây sao không thấy cô nói để ý, bây giờ cô và Tần Ý Nùng yêu đương thì bắt đầu để ý rồi à. Thật không coi fan hâm mộ ra cái gì nữa à? Rời fandom thôi.]

[Phàm là sao nữ yêu đương đều mắc bệnh cuồng yêu, tạm biệt không tiễn]

[Lần trước đăng một bài tỏ tình tan vỡ hình tượng, khiến không ít người chê cười cô, hôm nay lại cố tình chia sẻ bài phỏng vấn này, thấy người ta đuổi fan, nhưng không thấy ai đuổi như cô, chê bản thân nhiều fan quá sao. Chúng tôi theo cô lâu như thế, Tần Ý Nùng mới ở bên cô được bao lâu? Sau này nếu có chia tay, đừng quay về cầu xin fan chúng tôi, ờ, quên chưa nói, bắt đầu từ hôm nay tôi không theo dõi cô nữa, thích làm gì thì cứ làm]

Đối thủ lặng lẽ hoạt động một phen, "Fan của Đường Nhược Dao" lên hot search.

Công chúng hóng chuyện hỏa tốc ập tới, không chút khách sáo lên tiếng mỉa mai.

Cư dân mạng 1: [Tôi còn tưởng là chuyện gì. Thì ra lại là đám fan hâm mộ hiện nay tự cho mình là nhất, thật sự trong lòng không biết áng chừng sao? Cho mấy người một câu mà trước đây tôi nghe được: Biết tại sao minh tinh phải mời vệ sĩ không? Chính là để chặn lại đám fan hâm mộ các người đó]

Cư dân mạng 2: [Câu nói chống đối "Chúng tôi theo cô lâu như thế, Tần Ý Nùng mới ở bên cô được bao lâu", tôi nghe mà xốn xang ghê, để tôi trả lời cho, hai người là thanh mai trúc mã, đã quen nhau từ khi còn nhỏ, chỉ riêng chuyện này fan các người đã thua rồi]

Cư dân mạng 3: [Thật không hiểu nổi phong cách hiện nay, cái gì cũng đến lượt fan lên tiếng, xin đám fan các người buông tha cho vị diễn viên chân chính này được không? Cô ấy đóng phim, không phải tồn tại vì các người, nhìn đám thiểu năng này ông đây lại muốn phỉ nhổ]

Fan CP tham gia: [Tần Đường là thật! Thơm chết tôi rồi!]

Lâm Nhược Hàn lướt tới đoạn phỏng vấn này, quyết đoán tắt điện thoại đi, trong lòng nghĩ Tần Ý Nùng lại muốn tới khoe khoang với mình. Đợi cả một ngày, Tần Ý Nùng không có lấy chút động tĩnh, cô không nhịn được nhắn tin tới: [Có phải cô quên chuyện gì không?]

Tần Ý Nùng đã cai internet: [???]

Lâm Nhược Hàn chia sẻ liên kết cho cô ấy.

Tần Ý Nùng xem xong, im lặng giây lát, khó hiểu hỏi: [Có phải chê bản thân đút cẩu lương cho bản thân không đủ, còn muốn để người khác đích thân đút cho em ấy một lượt sao?]

Lâm Nhược Hàn: [...]

Lâm Nhược Hàn: [Bai bai][Tạm biệt]

Tần Ý Nùng cười to.

Sau đó Tần Ý Nùng chia sẻ cho Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao trả lời bằng tin nhắn thoại: "Vốn dĩ em cũng không thích, chỉ là lười tính toán mà thôi, hiện tại vừa hay, mượn danh tiếng của chị, trả lại trong sạch cho em."

Tần Ý Nùng giả vờ không vui nói: "Nói vậy là chị còn bị lấy làm bia đỡ đạn à?"

Đường Nhược Dao không thể nhịn cười, phối hợp với cô ấy: "Đúng thế, đúng thế."

Tần Ý Nùng phì cười.

Sau khi Đường Nhược Dao mạnh dạn lấy lời bài hát tỏ tình, Nhâm Tinh Nguyệt cũng sáng tác ca khúc cho Lâm Nhược Hàn, tên là "Bảo bối".

Cư dân mạng bày tỏ: Không có cách nào tiếp tục cuộc đời này nữa!

Lâm Nhược Hàn dương dương tự đắc, cuối cùng cũng trả lại một chiêu cho Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng hào phóng biểu thị sự ngưỡng mộ của bản thân, thật ra trong lòng không hề ngưỡng mộ chút nào, một ca khúc có bao nhiêu chữ, Đường Nhược Dao còn viết luận văn mấy trăm nghìn chữ cho cô ấy nữa kìa. Nhưng đây là tín vật định tình của hai người, không thể nói cho bất kì người nào.

Ngày 10 tháng 6, Đường Nhược Dao vào đoàn làm phim "Song Ảnh", Tần Ý Nùng xử lí công việc trong tay xong, cùng bay tới địa điểm quay phim ở tỉnh Z với cô.


Hai người đường đường chính chính, không hề che giấu, cùng nhau xuất phát ở sân bay thủ đô, lên cùng một chuyến bay, đáp xuống thành phố H.

Tháng trước hai người công khai trong lễ trao giảo Kim Quế, người người đều biết, người phụ trách sinh hoạt của đoàn làm phim sắp xếp người tới đón nhận được thông báo từ trợ lí của Đường Nhược Dao, đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng thật sự sau khi đón được hai người, trong đó có một người là Tần Ý Nùng danh tiếng lẫy lừng, ánh mắt vẫn quay cuồng mất mấy giây.

Người phụ trách sinh hoạt đi trước mấy bước, nhận lấy hành lí trong tay Quan Hạm và Tân Tinh: "Để tôi làm là được."

Người phụ trách nhìn sang hai người Tần Đường, Tần Ý Nùng lên xe trước, quay người nắm tay Đường Nhược Dao dắt lên xe.

Ánh nắng chiếu lên một bên vai Đường Nhược Dao, giống như nửa người của cô đang phát sáng. Cô ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ trong xe, khóe môi ngập tràn nụ cười, tình cảm trong ánh mắt chuyển động, không cần nhìn biểu cảm của Tần Ý Nùng trên xe cũng có thể đoán được, cô ấy chắc chắn cũng có vẻ mặt yêu thương hệt như Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao lên xe, bỏ lại ánh mặt trời chiếu lên mặt đất.

Người phụ trách thu tầm mắt về, có chút hoang mang nghĩ trong lòng: Đây rốt cuộc là diễn hay là thật, sao lại huyền ảo tới vậy, có loại cảm giác không chân thật.

Trên đường người phụ trách vẫn luôn quan sát cặp tình nhân mà thế giới bên ngoài đồn đại biến hóa khôn lường này.

Hành động của bọn họ không hề khác với những cặp tình nhân bình thường khác, chỉ là tay nắm bàn tay, ngồi hàng cuối nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng truyền đi tiếng cười, thường là Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao trong kính chiếu hậu chỉ cong mắt, nhưng không phát ra tiếng cười.

Người phụ trách nhìn rất lâu, cảm thấy rất bình thường. Nếu bắt buộc phải nói, chính là muốn dính lấy nhau hơn những cặp tình nhân khác, Tần Ý Nùng còn đỡ, không có quá nhiều khác biệt so với hình tượng nguyên bản của cô ấy, Đường Nhược Dao... người phụ trách không có cách nào liên kết một Đường Nhược Dao mà mình quen thuộc với Đường Nhược Dao kia, luôn hoài nghi cô bị quỷ nhập hồn.

Mọi người trên xe có suy nghĩ khác nhau, cũng tới được khách sạn mà đoàn làm phim đã sắp xếp.

Bọn họ ân cần đặt một căn phòng hào hoa cho Đường Nhược Dao, phù hợp cho tình nhân ở chung. Hiện tại Tần Ý Nùng có thể quang minh chính đại ở chung với cô, không cần thiết phải mua hay thuê biệt thự ở gần phim trường nữa, huống hồ khách sạn ở gần phim trường hơn, càng tiện cho Đường Nhược Dao.

Người phụ trách lấy thẻ phòng, đưa hai người lên tầng, để lại số điện thoại liên lạc, rồi biết ý rời đi.

Quan Hạm và Tân Tinh dọn dẹp vệ sinh, đổi chăn ga gối đệm mới tự mang tới, bận sứt đầu mẻ trán.

Tần Ý Nùng không có đất dụng võ, ở lại cũng bất tiện, đề nghị: "Chúng ta ra ngoài đi dạo không?"

Đường Nhược Dao gật đầu.

Hai người đeo khẩu trang, ra khỏi khách sạn, đi dọc theo con đường trong khách sạn, nhàn nhã dạo bộ không đích đến. Vừa hay vào chiều tối ráng chiều ngập trời, chiếc bóng của cả hai lưu lại sau lưng, đan lấy nhau, kéo dài thật dài.

...

Hai ngày sau, tin tức từ các tài khoản marketing lớn nhỏ khác nhau đồng loạt đăng bài.

[Tần Ý Nùng tiễn Đường Nhược Dao ở sân bay thủ đô, vô cùng tình tứ]

[Tần Ý Nùng không nỡ xa Đường Nhược Dao, đích thân đưa Đường Nhược Dao tới đoàn làm phim]

[Đường Nhược Dao tới đoàn làm phim "Song Ảnh", Tần Ý Nùng không rời một giây]

[Vợ cưng dính người: Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao như hình với bóng, ngay tới chuyện này cũng muốn ở chung?]

Trong ảnh sân bay được tung ra, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao mặc đồ đôi đứng cùng nhau, có lẽ bị thứ gì bay vào mắt, Đường Nhược Dao hơi nhắm mắt, Tần Ý Nùng dùng một tay ôm lấy mặt cô, cẩn thận thổi mắt cho cô.

Cư dân mạng bày tỏ:

[Thơm chết tôi rồi, thơm chết tôi rồi]

[Có thể, nhưng không cần thiết [Doge]

[Ha ha ha ha ha tôi tin câu nói kia của Tần Hoàng rồi: Tôi rất dựa dẫm vào em ấy]

[Chà, vào đoàn làm phim cũng phải đích thân đi theo, yêu chiều cỡ nào đây?]

[Nào chỉ là dựa dẫm, thật sự là siêu cấp dính người, có chút đáng yêu, làm sao đây? Trước đây khi chưa công khai, Tần Hoàng nín nhịn chết rồi, hiện tại có thể phô ra bao nhiêu thì phô]

Bởi vì tần suất lên hot search quá nhiều, cũng có cư dân mạng bình luận:

[Gần đây hoạt động nhiều quá, mất thiện cảm rồi, vẫn nên khiêm tốn chút đi, đừng gậy ông đập lưng ông]

Cư dân mạng nói gì là chuyện của cư dân mạng, người trong cuộc không hề để tâm.

Tần Ý Nùng ở lại thành phố H hai ngày, sau đó quay về Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống đi đi về về giữa thủ đô và thành phố H. Đến phim trường thăm Đường Nhược Dao mấy lần, cũng lên hot search. Bị fan hâm mộ là các diễn viên quây lại đòi kí tên, sau đó cùng Đường Nhược Dao hôn nhau trong phòng ngủ, rồi cùng nghỉ trưa.

Tháng Tám, Tần Ý Nùng đi công tác dài ngày, bay ra nước ngoài, bàn bạc lịch trình hợp tác cụ thể về "Võ Tắc Thiên" với đạo diễn Robin cùng những công ty sản xuất khác, tiến triển thuận lợi, dự tính sang năm có thể khởi quay.

Tháng Chín, hợp đồng của Đường Nhược Dao tới hạn kết thúc, Mục Thanh Ngô bắt đầu chuẩn bị công việc thành lập Phòng làm việc cho Đường Nhược Dao, dẫn theo mấy cán bộ lão thành từ Truyền thông Tinh Nhuệ, Tần Ý Nùng cũng gửi cho Mục Thanh Ngô mấy nhân viên lâu năm có kinh nghiệm phong phú, giúp đỡ Phòng làm việc vận hành, một tháng sau, Phòng làm việc Đường Nhược Dao treo biển hiệu trên tòa nhà của Tần Ý Nùng.

Tháng Mười, Đường Nhược Dao đóng máy, về công ty quản lí xử lí việc kết thúc hợp đồng.

Vị lãnh đạo cấp cao trước đây từng nói chuyện với Đường Nhược Dao, Cao Hải, vô cùng cảm khái, vốn dĩ cho rằng Đường Nhược Dao có thân thế ghê gớm, lúc đó cô mượn cớ thay người quản lí cũng đã nói "người nhà hi vọng em có thể bươn chải", ai ngờ người nhà trong miệng cô lại là Tần Ý Nùng chứ?

"Hi vọng sau này em như ánh sao sáng chói, tỏa sáng rực rỡ." Cho dù có thế nào, mua bán không thành cũng còn tình cảm, Cao Hải càng không thể đắc tội với Tần Ý Nùng, anh ta đưa tay phải ra, chân thành chúc phúc.


"Cảm ơn giám đốc Cao."

Đường Nhược Dao và Cao Hải thân thiện bắt tay nhau.

Cao Hải đích thân tiễn cô ra cửa, trên đường gặp người quản lí cũ Nguyễn Cầm, Nguyễn Cầm đang vội làm việc, bước chân vội vã, đi tới gần mới phát hiện là Đường Nhược Dao, muốn quay đầu cũng đã không kịp, cô ta bứt da đầu chào hỏi: "Giám đốc Cao, cô Đường."

Nguyễn Cầm cúi đầu rời đi.

Sợ hãi, hèn mọn, khác một trời một vực so với người năm đó đã tác oai tác quái đè đầu cưỡi cổ Đường Nhược Dao.

Cao Hải biết Đường Nhược Dao và Nguyễn Cầm có khúc mắc, nhìn sang sắc mặt Đường Nhược Dao.

Biểu cảm của Đường Nhược Dao không có lấy một chút biến hóa, khi nhìn Cao Hải liếc sang, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt: "Sao thế ạ?"

Cao Hải nói: "Không có gì."

Anh ta đưa tay về phía trước, nói: "Thang máy ở bên kia."

Đường Nhược Dao nói: "Em biết đường mà." Tốt xấu gì cô cũng đã ở đây bảy năm.

Cao Hải chỉ cười cười.

Đến cửa đại sảnh tầng một, Đường Nhược Dao nói: "Giám đốc Cao xin dừng bước, không cần tiễn đâu ạ."

Cao Hải chu đáo hỏi: "Có xe tới đón chưa?"

Đường Nhược Dao nói: "Có rồi ạ."

Cao Hải tiễn thêm đôi bước nữa, giọng điệu ôn hòa nói: "Vậy tôi xin tiễn tới đây thôi."

Đường Nhược Dao nói cảm ơn.

Cao Hải nhìn cô lên chiếc Maybach đỗ trước cửa, rồi quay đầu vào trong.

Ánh sáng phía sau xe tối tăm, người phụ nữ ấy nắm lấy một tay Đường Nhược Dao nắm trong tay mình, ngón tay vuốt ve mu bàn tay mịn màng của cô, dịu dàng hỏi: "Xử lí xong cả chưa?"

"Ừm." Đường Nhược Dao nhìn lên tòa nhà quen thuộc trước mặt qua cửa xe, ánh mắt chăm chú không chuyển động lúc lâu, ngay cả trả lời cũng chậm mất hai giây.

"Không nỡ sao?" Tần Ý Nùng nhìn theo tầm nhìn của cô.

"Không phải." Đường Nhược Dao thu ánh mắt về, bình tĩnh nói, "Em vừa gặp Nguyễn Cầm."

Cái tên này quả thật đã quá xa xôi, Tần Ý Nùng mất mấy giây nhớ lại, mới đáp: "Ừm."

Nhưng Đường Nhược Dao cũng không nói tiếp.

Tần Ý Nùng cũng không hỏi thêm.

Cô gặp Nguyễn Cầm, giống như suy nghĩ hiện lên trong đầu Tần Ý Nùng ban nãy, giống như một người từ rất xa xôi, xa tới mức cô gần như quên mất còn có người này. Cô không nghĩ gì hết, chỉ là gặp được người trong kí ức, chỉ thế mà thôi.

Tần Ý Nùng hỏi: "Tới văn phòng mới của em, hay là đi ăn luôn?"

Đường Nhược Dao nói: "Tới văn phòng đi, em vẫn chưa được nhìn."

Sau khi phim đóng máy liền tới Truyền thông Tinh Nhuệ, chỉ nghe Mục Thanh Ngô nói Tần Ý Nùng đã giúp rất nhiều, Đường Nhược Dao biểu thị đã biết, sau đó cho qua, giữa hai người đã không còn cần phải nói lời cảm ơn nữa.

Mặt mày Tần Ý Nùng nhướng lên không thể phát giác, hiển nhiên là hài lòng với quyết định của cô.

Biển hiệu mới rất hoành tráng, logo cực lớn viết tên công ty, Đường Nhược Dao đứng dưới bậc thềm, bất cẩn ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên ngây ra.

Ảnh thị Tần Đường.

Đường Nhược Dao mở to mắt, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.

Khuôn mặt Tần Ý Nùng cong cong cười lên.

Hơi nóng từ đáy mắt trào lên, Đường Nhược Dao sụt sịt mũi, không cho nước mắt rơi xuống, thút thít nói: "Lúc nào chị..." Dường như cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Tần Ý Nùng đưa một tay ra khẽ khàng ôm lấy vai cô, nói: "Lúc em quay phim."

Công ty ban đầu của Tần Ý Nùng tên là Truyền thông Bình An, đó là nguyện vọng lớn nhất của cô ấy vào thời điểm đó, chỉ cần Kỷ Thư Lan và Ninh Ninh có thể bình an mà sống, đừng giống như chị gái Tần Lộ Nùng là được. Lúc đó Tần Ý Nùng không thể hình dung được, cô ấy sẽ có được một người yêu mình bên mình suốt cả đời.

Đường Nhược Dao nhào vào trong lòng Tần Ý Nùng, cuối cùng không thể nhịn được rơi nước mắt.

Tần Ý Nùng ngẩng đầu nhìn logo phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, chói mắt tới mức hai mắt cô ấy cũng thấy chua xót.

Tần Ý Nùng nhắm mắt lại, gác cằm lên vai Đường Nhược Dao, khẽ cười lên.

Hai người đứng trước cửa yên lặng ôm lấy nhau một lúc, Tần Ý Nùng dịu dàng vỗ lên lưng người phụ nữ trẻ tuổi, cười nói: "Còn không mau vào sẽ bị đám khỉ quây lại đó."

Đường Nhược Dao nâng tay áo của cô ấy lên lau nước mắt.

Tần Ý Nùng dở khóc dở cười: "Ơ."

Đường Nhược Dao buông tay cô ấy xuống, nắm chặt lấy, nói: "Vào trong thôi."

Tần Ý Nùng dẫn Đường Nhược Dao tới tầng đặt Phòng làm việc của cô, nhân viên bên trong đều đang làm việc. Tần Ý Nùng có thẻ ra vào, lấy ra quẹt một cái, nghe thấy cửa tự động mở ra, cô gái lễ tân ngẩng đầu lên...

Miệng cô nàng há ra lúc này có thể nhét được quả trứng gà.

Tần Ý Nùng tiếp nhận ánh mắt của mọi người, cũng làm bà chủ một phen, cảm giác tương đối không tệ.

Nơi này trước khi được đưa vào sử dụng, quá trình cải tạo đều là Tần Ý Nùng trông coi, cô ấy quen đường quen lối dẫn Đường Nhược Dao tới văn phòng, nhân phía sau lưng thì thầm to nhỏ: "Sao giám đốc Tần còn quen với nơi này hơn chị Đường nhỉ? Trước đây cũng không thấy cô ấy tới đây mà?"

"Cô ngốc à, tòa nhà này là của giám đốc Tần."


"Nghe nói Phòng làm việc còn do đích thân giám đốc Tần sắp xếp."

Tần Ý Nùng đóng cửa, ở sau lưng Đường Nhược Dao lên tiếng hỏi: "Em thấy thế nào?"

Đường Nhược Dao đánh giá văn phòng mới, rộng rãi, cửa sổ sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, góc tường có mấy chậu cây xanh, không trang trí quá nhiều, duy chỉ có chi tiết tinh tế có thể nhìn bằng mắt thường, vừa nhìn liền có cảm giác thoải mái, hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng niềm nở nói: "Thử ghế làm việc chị mua cho em đi."

Tần Ý Nùng nói xong, bản thân không đi tới gần, Đường Nhược Dao không vạch trần cô ấy, ngồi lên ghế sau bàn làm việc, ánh mắt lướt qua khung ảnh đặt trên bàn, lộ ra nụ cười thấu hiểu.

Gương mặt Tần Ý Nùng tiếc nuối: "Bị em đoán ra rồi."

Đường Nhược Dao cười nói: "Không có, em chỉ đoán được chị chuẩn bị bất ngờ, nhưng không biết cụ thể là gì."

Tần Ý Nùng đi tới, đầu ngón tay chạm vào khung ảnh, nói: "Bức ảnh chụp chung vào lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, lần trước nhờ bạn fan nọ chụp hộ, chị rửa ra rồi."

"Em biết." Đường Nhược Dao nhìn nụ cười xán lạn của hai người trong khung ảnh, ánh mắt dịu dàng.

Tần Ý Nùng nói: "Sau này chúng ta sẽ có nhiều ảnh chụp chung hơn."

Đường Nhược Dao khẽ nói: "Vâng."

Một tay Tần Ý Nùng chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Cho nên phải mua máy ảnh."

Đường Nhược Dao: "Ừm, dạ?"

Đột nhiên cô ngẩng đầu lên.

Tần Ý Nùng cười thật to.

Đường Nhược Dao cũng cười thật to thành tiếng.

Để chúc mừng Đường Nhược Dao thành lập Phòng làm việc cùng đóng máy phim, song hỷ lâm môn, Tần Ý Nùng mời khách, mời bạn bè của Đường Nhược Dao cùng bạn bè của bản thân, mở một bữa tiệc sôi động.

Tần Ý Nùng đưa tay chặn lại chai rượu trước mặt mình, người bạn cầm chai rượu vang chuẩn bị rót rượu cho cô ấy lộ ra vẻ kì quái.

Tần Ý Nùng quay đầu nhìn Đường Nhược Dao: "Chị có thể uống rượu không?"

Đường Nhược Dao nói: "Một chút chút."

Tần Ý Nùng buông miệng chai ra, hất cằm, nói: "Rót đi, một chút chút."

Người bạn vừa rót rượu vừa trêu đùa nói: "Vợ quản nghiêm nhỉ."

Ánh mắt Tần Ý Nùng sáng lên, lúng túng cười cười.

Người bạn lập tức lộ vẻ giật mình.

Tần Ý Nùng còn biết xấu hổ?

Duy chỉ có Lâm Nhược Hàn nhìn rõ chân tướng căm tức không thôi, liền ở bên cạnh vạch trần hành động này: "Cô ấy chính là cố ý muốn mắt qua mày lại chứ còn gì nữa! Thật không biết xấu hổ!"

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Tôi không có, không phải vậy, đừng nói lung tung. Tôi từng phẫu thuật dạ dày, không thể uống nhiều."

Đúng lúc Nhâm Tinh Nguyệt đút hạt kiên đã bóc vỏ sẵn vào miệng Lâm Nhược Hàn.

Tần Ý Nùng nhướng mày nói: "Rốt cuộc là ai muốn thể hiện tình cảm đây, vừa nhìn là biết đúng không? Cô ấy khinh bỉ một tiếng, "Vừa ăn cướp vừa la làng."

Mấy người bạn đang ngồi xoay cổ tay xoa bàn tay, ép gần Lâm Nhược Hàn.

Lâm Nhược Hàn ôm đầu chạy mất, vừa chạy vừa mắng.

Tần Ý Nùng thấy người gặp nạn mà vui, vui vẻ cười to.

Ba người phòng 405 vây quanh Đường Nhược Dao, tíu ta tíu tít, hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương.

Rất muộn mới kết thúc, mọi người ôm nhau – tạm biệt, hẹn lần sau gặp lại.

Đường Nhược Dao uống chút rượu, có chút say, bước chân nhẹ tênh, đi đường xiên xiên vẹo vẹo. Tần Ý Nùng dìu cô lên xe, sau khi ngồi vào chỗ liền ngoan ngoãn, gối đầu lên vai Tần Ý Nùng, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên cười với cô ấy, tiếng cười thánh thót.

Một tay Tần Ý Nùng vuốt ve lưng cho cô, chỉnh trang tóc dài của người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt dịu dàng, khẽ khàng nói chuyện với cô, âm thanh ngày càng nhỏ, dần dần dù có nghe kĩ cũng không nghe được.

Ánh đèn trong thành phố rực rỡ, chiếc xe bị bóng đêm như nước che khuất, hướng về điểm cuối xa xôi. Những tòa nhà sừng sững, đường phố lùi về sau, tất cả dần trở nên nhạt nhòa, ngay cả ánh trăng sáng bên đường chân trời, cũng được phủ lên một lớp kính lọc vàng nhạt cũ kĩ.

Sạp hàng nhỏ bên đường réo rắt vang lên một bài ca cũ:

Nếu không gặp được em, tương lai tôi sẽ đi về đâu

Ngày tháng sẽ thế nào, cuộc đời liệu có gì để trân trọng hay không

Có lẽ gặp được một ai đó, sống cuộc đời bình phàm

Chẳng biết tình yêu ngọt ngào như mật liệu có tồn tại hay không

Mặc cho thời gian vội vã trôi đi, tôi chỉ quan tâm em

Mặc cho thời gian vội vã trôi đi, tôi chỉ quan tâm em.

***

HẾT.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui