Chương 200: Đường Nhược Dao về Bắc Kinh
Đường Nhược Dao mở cửa ra ngoài, để lại một mình phóng viên ở nguyên vị trí ban đầu.
Cô nàng phóng viên ngẩn ngơ đứng đó, đầu óc không ngừng vang vọng câu nói này của Đường Nhược Dao.
Thời gian cô nàng ngây người quá lâu, nhân viên của đoàn làm phim phải lịch sự lên tiếng, uyển chuyển hỏi cô nàng còn có chuyện gì không, nếu không có thì bọn họ mời cô nàng rời đi.
"Ngại quá." Phóng viên thu dụng cụ phỏng vấn lại, sau đó mở cửa phòng.
Mấy ngày trước vừa vào Lập Xuân, tuy còn chưa thật sự vào xuân, đặc biệt là thành phố W nằm ở miền trung Trung Quốc, không hề có hiện tượng ấm áp, gió xào xạc, lạnh thấu tim. Phóng viên kéo chặt lấy chiếc áo lông vũ đen trên người, xuyên qua phim trường dưới sự dẫn đường của nhân viên đoàn làm phim sưởi ấm, có mấy nhân viên ngồi bên hốc đất dùng cành khô cùng lá cây đốt lửa sưởi ấm, có một cô gái từ xa xa chạy tới, ngón tay trắng bóc bị đông cứng tới ửng đỏ, nhặt một đống cành lá khô, đặt bên hốc đất, vứt vào đống lửa, ngọn lửa vốn sắp lụi tàn lại được nhóm lên lần nữa, mọi người nhường vị trí cho cô gái ấy, vây quanh sưởi ấm, cười hi hi ha ha.
Bước chân của phóng viên thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng này trở nên phức tạp.
Mãi đến khi nhân viên của đoàn làm phim lên tiếng thúc giục.
Phóng viên nhanh chân, rời khỏi phim trường, ngồi lên xe của công ty.
Cô nàng quay về lập tức chỉnh sửa đoạn phỏng vấn, viết bản thảo, giao cho chủ biên xem qua.
Chủ biên cầm bản thảo, đeo mắt kính lên, chỉ vào đoạn giải thích câu nói cuối cùng của Đường Nhược Dao, không chút khách sáo nói thẳng: "Đoạn này không phù hợp, sao em có thể phạm lỗi sai sơ đẳng thế này."
Từ sau khi trở về, dòng máu nóng hừng hực kì lạ vì viết bản thảo này cũng dần dần lạnh lại.
Nào có phóng viên nào khi mới vào nghề không mang theo nhiệt tình, mang theo cảm giác trách nhiệm cùng sứ mệnh, cho rằng có thể nói ra những chuyện bất bình trên đời, cho dù không thể, cũng phải làm sáng tỏ sự thật, không xuyên tạc hiện thực. Nhưng khi vào nghề lại giống như chiếc vại nhuộm lớn, không có khả năng tự chủ, một giọt nước trong cả đại dương có thể làm được gì?
Truyền thông chính thống còn tạm, người không có bối cảnh như bọn họ, giống như sống trong rừng rậm, áp lực sinh tồn cùng cạnh tranh như hình với bóng, thế là giới hạn của phóng viên dần dần giảm xuống, cuối cùng mặt mày toàn là điều sai trái.
Thỉnh thoảng, cô nàng cũng muốn dùng thân phận phóng viên, thật sự lên tiếng vì xã hội này, cho nên cô nàng lén đem theo mục đích cá nhân vào trong bản thảo này, đính kèm phần giải thích cho Tần Ý Nùng, tuy cô nàng không thẳng thừng, nhưng trong bài viết, ngôn từ phê phán một số người không chút uyển chuyển.
Nghe thấy câu nói này của chủ biên, cô nàng tự giễu nghĩ: Quả nhiên không được.
"Em về sửa ngay đây ạ." Phóng viên buồn bã rũ mắt, đưa tay nhận lấy bản thảo trong tay chủ biên.
Nhưng chủ biên lại đè bản thảo lại, nói: "Đây là bản thảo phỏng vấn Đường Nhược Dao, mức độ em viết về Tần Ý Nùng quá nhiều, quay về sửa lại tiêu đề mới, viết lại một bản."
Phóng viên: "???"
Chủ biên ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Nghe không hiểu à?"
Phóng viên suýt chút nữa vui vẻ tới rơi lệ, nói: "Em đi làm ngay đây ạ!" Cô nàng khẽ khom lưng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh ánh nước, nói, "Cảm ơn chủ biên!"
Chủ biên hù dọa cô nàng, nói: "Nếu lượng người đọc trượt dốc, trừ tiền thưởng tháng này của em."
Phóng viên: "Dạ?" Cô nàng cắn môi, lướt qua tia giãy giụa, cuối cùng nói, "Trừ thì trừ ạ."
Chủ biên cười xua tay: "Gạt em thôi, đi làm đi."
Trong chớp mắt chỉ thấy một cơn gió lướt qua, phóng viên xông về chỗ ngồi, mở bản word trắng tinh lên, mười ngón tay nhanh như bay, chữ nghĩa tuôn trào.
Không tới hai tiếng sau, cô nàng viết ra một bản thảo hơn nghìn chữ mạch lạc như nước chảy mây trôi, giao cho chủ biên, chủ biên chỉnh sửa cho cô nàng, nhanh chóng đăng lên trước giờ tan làm.
Nhịp tim đập thình thịch, cô nàng đang trên tàu điện ngầm, không ngừng lướt trang chủ, nhìn lượt đọc bên trên hiển thị không khí thế như trước đây, tuy đã nằm trong dự đoán, nhưng khó tránh thất vọng.
Bởi vì ngôn từ sắc bén, còn có người trực tiếp mắng cô nàng trong phần bình luận, nói cô nàng nhận tiền tẩy trắng cho Tần Ý Nùng.
Phóng viên tắt điện thoại, cất vào trong túi áo, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trắng chói mắt trong khoang tàu điện ngầm, cảm thấy đáng thương lại tuyệt vọng, hơi nóng nơi đáy mắt không khống chế được trào lên, cô nàng vội vàng nhắm mắt, cúi đầu xuống.
Đã tới điểm đích, cô nàng hòa cùng dòng người chen chúc xuống tàu, chìm vào trong biển người ngược xuôi.
Tối đó trước khi ngủ, phóng viên lại đăng nhập vào tài khoản, nhìn bình luận mới, mười bình luận thì có tới bảy bình luận khen cô nàng, có fan có nonfan, nội dung đại khái là "Cảm ơn", "Nói rất có lí", ba bình luận mắng cô nàng, một nói cô nàng là thủy quân, một nói cô nàng nịnh bợ, bình luận cuối cùng thì thăm hỏi từ mẹ tới tổ tông mười tám đời của cô nàng, mức độ dơ dáy hết sức khủng khiếp.
Phóng viên nhìn ba bình luận ác ý, vành mắt chầm chậm đỏ lên, cô nàng ấn lên bình luận chửi mắng cả nhà mình, xuất hiện mục xóa, rất lâu sau, cô nàng ấn hủy bỏ thao tác.
Cô nàng quyết định triệt để vứt chuyện này sau đầu, không tiếp tục chú ý tới diễn biến phía sau của bài viết này nữa.
Bài viết của cô nàng không phải không có mục đích viết để tạo nhiệt độ, thu hút người đọc kiếm tiền, cũng không thiếu những bình luận của fan mắng ăn bánh bao thịt người, nhưng lần này dường như vô cùng khó chịu. Cô nàng cố gắng nhắm mắt lại, để những bình luận ác ý biến mất trong đầu, rất muộn mới ngủ được.
Hai ngày sau, cô nàng tan làm như thường ngày, lên tàu điện ngầm đeo tai nghe nghe ngạc, bỗng Wechat ting một tiếng, nhận được một tin nhắn từ chủ biên: [Tiểu Tiểu, bài viết của em lên hot search rồi]
Phóng viên Tiểu Tiểu: "!!!"
Cô nàng lập tức đăng nhập Weibo.
Top 1 hot search theo thời gian thực: [Đường Nhược Dao Nói Về Tần Ý Nùng]
Tên ai trong hai người này xuất hiện, cũng đều đáng để lên hot search, đừng nói tới việc hai người đồng thời xuất hiện.
Nhấp vào khái quát, xuất hiện ngay đầu tiên là bài viết của phóng viên, tiêu đề sử dụng câu nói kia của Đường Nhược Dao: "Người mang lửa cho mọi người, không thể để họ chết lạnh trong gió tuyết", tính đến hiện tại, đã hơn mười nghìn lượt chia sẻ, vẫn đang không ngừng tăng cao với tốc độ khả quan, lượng thảo luận kinh người.
[Đường Nhược Dao đóng cửa đóng phim, đừng đề cập]
[Fan khống chế bình luận phiền muốn chết, có thể để lại một nơi sạch sẽ yên tĩnh không, cũng đâu phải bôi nhọ thần tượng của các người, cút]
[Tôi lên mạng tìm kiếm rồi, mời mọi người thưởng thức, bản hoàn chỉnh là: Người mang lửa cho mọi người, không thể để họ chết lạnh trong gió tuyết; Người mang phúc cho mọi người, không thể để họ đơn độc chiến đấu; Người mở ra con đường tự do, không thể để họ bị vây hãm trong khốn đốn. Đường Nhược Dao có văn hóa quá, không hổ là học bá, tôi thấy cái đám anh hùng bàn phím chỉ biết nói, tức chết tôi rồi!]
[Nếu bầu trời tăm tối, vậy cứ mò mẫm sinh tồn; Nếu lên tiếng là nguy hiểm, vậy cứ giữ im lặng; Nếu tự thấy không có sức lực phát sáng, vậy thì cứ cuộn tròn nơi góc tường. Nhưng, đừng quen với tối tăm mà biện hộ cho tối tăm, cũng đừng đắc ý vì sự tạm bợ của bản thân, đừng mỉa mai những người dũng cảm hơn mình. Chúng ta có thể nhỏ bé tự ti như cát bụi, nhưng không thể quằn quại như sâu bọ.]
[Tôi luôn không hiểu những người không có một xu dính túi, vẫn lên mạng gõ phím có tâm lí gì? Làm màu, làm màu cái mẫu thân mày, chẳng lẽ cô ấy có tài dự báo tương lai từ mười ba năm trước, biết hôm nay có thể thanh minh cho bản thân, nên cô ấy liên tục quyên góp mấy trăm triệu tệ? Những người này thật sự là ngu không để đâu cho hết cái ngu]
[Tôi mặc kệ có phải tạo nhiệt kinh doanh hay không, nhưng chỉ bằng việc chị ấy quyên góp cả trăm triệu tệ này, tôi bằng lòng nhìn thấy chị ấy trên hot search mỗi này! Tức chết tôi rồi, cmn!]
[Không phải tôi nói, mọi người sớm đã phong Hoàng rồi, một số cư dân mạng thật sự đánh giá quá cao bản thân, Weibo là cả thế giới sao? Nói một câu thật lòng, cô ấy căn bản không thiếu chút quan tâm từ mấy người, không phải có phim mới ra rạp lại kéo nhau đi xem sao, kĩ năng diễn xuất tốt quan trọng hơn mọi việc khác]
[Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng có quan hệ bất hòa, hai người còn từng hợp tác, chắc chắn sự hiểu biết của Đường Nhược Dao còn nhiều hơn một số cư dân mạng chưa từng lộ mặt rất nhiều, Đường Nhược Dao có thể nói ra những lời này, còn không thể chứng minh điều gì sao?]
[Thành fan của Đường Nhược Dao rồi! Công là công, tư là tư, sẽ không mang theo ân oán cá nhân, chủ yếu là rất có văn hóa, tôi yêu học bá. Kẻ dốt văn như tôi lần đầu nghe được câu này, còn phải lên Baidu nữa đó [Che mặt]
[Dốt văn +1]
[Không liên quan lắm, không ai cảm thấy... thuyền Tần Đường rất thơm sao? Trụ cột thế hệ trước cùng tài năng thế hệ sau trong diễn đàn điện ảnh Hoa Ngữ, rồi nhìn tên họ hai người mà xem, một người là Tần, một người là Đường, vừa hay có trước có sau, Tần thống nhất sáu nước, thành lập chủ quyền, Đường mở ra thời kì hưng thịnh, trăm nước quỳ lạy]
[Mẹ kiếp, mẹ kiếp, đẩy thôi, đẩy thôi! A a a a a a a a a thơm quá đi! Thiên hạ đệ nhất Tần Đường!]
Topic về cặp đôi Tần Đường đã nguội lạnh từ lâu, sau một đợt máu gà, lại trồi lên một nhóm fan lớn, fan CP ban đầu càng thêm vui vẻ, trang đầu chia sẻ toàn là hình ảnh mờ ám của hai người, xếp hạng topic cũng nhanh chóng tăng lên.
Không thể không nói sức hấp dẫn của hai người quá lớn, ngoài hào quang trên người, một người lạnh lùng như tiên trên trời, một người quyến rũ như yêu trong tranh, cho dù là cặp đôi đồng giới cũng không thể xoi mói nhan sắc, hoàn toàn phù hợp với tất cả ảo tưởng hoàn hảo của fan CP.
Một chút đường làm chất xúc tác, fan CP đã có thể điên cuồng sản xuất đường theo trí tưởng tượng của bản thân. Suy cho cùng đẩy thuyền là việc của fan, liệu có liên quan gì tới chính chủ?
Tần Ý Nùng ra mắt mười ba năm, số lượng tác phẩm nhiều không đếm xuể, tác phẩm của Đường Nhược Dao tương đối ít, nhưng bộ phim nào cũng là phim xuất sắc, hơn nữa cũng không ít cảnh quay, nếu không ổn thì còn có quảng cáo cùng video hoạt động tại hiện trường, đều giống như chính bản.
Tài liệu mênh mông như biển, các hộ cắt ghép video chuyên nghiệp đương nhiên cũng hăng hái mài dao.
Chỉ hận không lọt hố sớm hơn!
Tác phẩm đồng nhân tăng vọt nóng bỏng, truyện tranh, văn đồng nhân, cùng các video trên mạng bắt đầu trào lên với số lượng lớn.
Quan Hạm đêm ngày chìm đắm trong cơm chó, hạnh phúc giống như chuột sa chĩnh gạo, sau đó có một lần không nhịn được nở nụ cười trước mặt hai người Tần Đường.
Tần Ý Nùng nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn cô một cái.
Quan Hạm lạnh mặt, xóa bỏ đoạn cắt ghép về CP Tần Đường trên xe sang trong đầu đi, dáng vẻ nghiêm túc hỏi han: "Chị Tần?"
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, lại cúi đầu xuống, giở xem xấp ảnh chụp thiệp mời cưới.
Quan Hạm nghiêng đầu nhìn cửa sổ, tránh khỏi tầm mắt của Tần Ý Nùng, nụ cười lại cong trên khóe mắt.
Bát cơm này thơm quá, cắt ghép thần tiên gì đó, nhìn thôi mà khiến Quan Hạm đỏ mặt tim đập nhanh.
Ngón trỏ của Tần Ý Nùng cong lên, gõ lên đầu gối theo tiết tấu, khẽ híp mắt lại, lại nói: "Quan Hạm?"
Quan Hạm quay đầu, hồi phục vẻ nghiêm túc: "Có."
Ánh mắt Tần Ý Nùng vi diệu: Quan Hạm có biết cửa xe đã chiếu hết biểu cảm phơi phới của mình lại không nhỉ?
Quan Hạm trước đây không phải như thế, thân là bà chủ, Tần Ý Nùng cảm thấy bản thân nhất định phải quan tâm cô một chút. Tần Ý Nùng cân nhắc giây lát, hỏi: "Gần đây em có chuyện vui gì à?"
Quan Hạm vô thức lộ ra một tia cười nhàn nhạt, nói: "Có."
Người khác đẩy thuyền chỉ có thể gào thét kết hôn nơi đầu môi, còn cô sắp được đích thân tham dự hôn lễ của con thuyền này! Đây không thể gọi là chuyện vui bình thường, mà là chuyện vui ngút trời!
Càng không nói tới sản lượng đêm ngày của chính chủ, Tần Đường ngày đêm chèo thuyền, khiến cô đẩy tới mức mất đi lí trí.
Tần Ý Nùng hiểu sai ý của cô, cho rằng cô đang yêu đương, nói: "Có bạn trai hay bạn gái à? Tôi có quen không?"
Quan Hạm: "Dạ?"
Tần Ý Nùng lập tức biểu đạt xin lỗi: "Hỏi vậy mạo phạm tới em sao?"
Quan Hạm: "Không ạ." Cô còn có chút mơ hồ, tại sao lại có liên quan tới bạn trai bạn gái rồi, càng kì quái hơn là, trong đầu đột nhiên hiện lên một khuôn mặt chưa từng nghĩ tới.
Quan Hạm lắc đầu, nói: "Chị Tần, chị hiểu lầm rồi, em không yêu đương."
Tần Ý Nùng cũng không lúng túng, tự nhiên hỏi: "Vậy sao em cười..." Cô ấy ngừng lại giây lát, nói, "Ngọt ngào như thế?"
Quan Hạm: "Là vì chuyện khác."
Bản thân yêu đương nào có ngọt ngào bằng CP yêu đương.
Tần Ý Nùng có chút hiếu kì: "Có tiện nói không?"
Quan Hạm lộ ra vẻ chật vật: "Không tiện lắm."
Nếu để Tần Ý Nùng biết bản thân là fan CP của Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, đầu óc ngày ngày điên cuồng bắn pháo hoa, chẳng phải danh tiếng trợ lí một đời anh minh của cô sẽ vỡ nát tới mức không sót lại mảnh vụn nào sao, tuyệt đối không thể lộ ra chuyện tan nát hình tượng như thế.
"Được rồi." Tần Ý Nùng không gạn hỏi, cúi đầu nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại.
1 giờ 42 phút chiều, còn cách tám phút thời gian máy bay của Đường Nhược Dao hạ cánh.
Đường Nhược Dao tới thành phố W quay phim đã một tháng, lúc này quay về để làm gì? Đương nhiên là vì – kết hôn!
Ngón tay của Tần Ý Nùng khẽ run, khẽ hít vào một hơi, nhắc tới hai chữ này liền không thể suy nghĩ được gì nữa, đầu óc trống rỗng, cô ấy khóa màn hình lại, nhìn thẳng về phía lối ra.
Hai giờ rưỡi, bóng dáng của Đường Nhược Dao xuất hiện trong tầm mắt của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nhìn thấy bóng người càng ngày càng gần, hô hấp ngừng lại, ngón tay nắm lấy phần da trên ghế ngồi, đầu ngón tay đâm lên, đè lại kích động bỏ mặc tất cả xông tới của bản thân.
Đường Nhược Dao bỗng nhiên dừng tại chỗ nhìn ngang nhìn dọc một lúc, dường như không tìm được xe.
Tần Ý Nùng lập tức dặn dò, nói: "Bật đèn nháy."
Tài xế nghe lệnh làm theo.
Bãi đỗ xe rộng lớn, ánh đèn từ chiếc Maybach đen tuyền sáng lên, Đường Nhược Dao quan sát xung quanh, kéo vành mũ vốn đã thấp càng thấp hơn, mới cúi đầu nhanh chân đi về phía chiếc xe kia, vừa tới gần, liền nghe thấy "cạch" một tiếng, giống như âm thanh mở khóa, cánh cửa xe phía sau gần Đường Nhược Dao nhất mở ra, đang mở hờ.
Đường Nhược Dao mở cửa, cúi lưng ngồi lên, đóng cửa vô cùng thuần thục, nếu có người ở gần cô, tuyệt đối sẽ hoài nghi bản thân bị hoa mắt, "xì" một cái người đã biến mất.
Đường Nhược Dao ngồi lên xe liền nhào thẳng vào lòng Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng vững vàng ôm lấy cô.
Thịch, thịch.
Âm thanh từ nhịp tim của hai người kịch liệt, hòa vào nhau.
Một tay Tần Ý Nùng nắm lấy eo cô, một tay dính lên mặt Đường Nhược Dao, khẽ khàng vuốt ve, ánh mắt nhuộm lên màu tối khác lạ, yết hầu thoáng động đậy, nhìn chăm chú lên môi đỏ của cô không buông, tự ý hôn xuống.
Đường Nhược Dao tự nhiên đón lấy, đang định tiến sâu, đầu óc ù ù rung lên.
Cô, nhìn thấy một chiếc gáy xuyên qua vai của Tần Ý Nùng, còn là chiếc gáy vừa quay đi.
Chiếc gáy quen thuộc kia không còn nghi ngờ gì nữa – chính là Quan Hạm.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đường Nhược Dao vội vàng dừng lại, đẩy Tần Ý Nùng ra, mặt mày đỏ ửng.
Tần Ý Nùng nhìn sang men theo tầm mắt của Đường Nhược Dao, giải thích: "Buổi chiều chị ăn cơm ở ngoài, sau đó đi thẳng tới đây, lát nữa còn có việc, liền dẫn Quan Hạm theo."
Quan Hạm cứng ngắc quay đầu lại, chào hỏi: "Chào cô Đường."
A a a a a! Hôn rồi!
Đường Nhược Dao: "... Chào chị." Cô vùi mặt vào lòng Tần Ý Nùng, ngẩng đầu trách móc cô ấy.
Đầu ngón tay của Tần Ý Nùng lướt tới một lọn tóc tán loạn trước trán cô, vén ra sau tai cho cô, cúi đầu hôn khẽ lên chiếc trán trắng mịn của Đường Nhược Dao, dịu dàng nói: "Chị sai rồi, làm việc không nói trước với em."
Ánh mắt người phụ nữ ấy trêu đùa, mang theo ý cười, nói: "Sao chị biết em vội như vậy chứ?"
Đường Nhược Dao nắm lấy vạt áo trước của Tần Ý Nùng, đỏ mặt nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc là ai vội?"
Vừa lên xe liền muốn hôn.
"Chị vội, được chưa?" Tần Ý Nùng nắm tay cô, ôm vào lòng bàn tay, hiền lành cười nói.
Đường Nhược Dao: "Hừ."
Không chút kiêng nể mắng yêu.
Quan Hạm nghe thấy cả rồi.
Quan Hạm chết rồi.
Quan Hạm chết đi sống lại.
Tại sao trong mắt cô mang theo nước mắt, là vì CP của bản thân rải đường ngay trước mặt cô.
Hai người trêu đùa chút chuyện không quá lộ liễu, Đường Nhược Dao nghiêm túc hỏi Tần Ý Nùng: "Lát nữa chị phải tới công ty à?"
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, nói: "Chị đưa em về nhà trước."
Đường Nhược Dao nói: "Chị bận như thế, không cần đích thân tới đón em."
Tần Ý Nùng nói: "Vậy sao được, chị muốn gặp được em đầu tiên."
Trái tim Đường Nhược Dao lập tức tràn ngập tình cảm dạt dào, không nhịn được hôn lên gò má trắng mịn của Tần Ý Nùng, nhỏ tiếng ở bên tai yêu thương gọi cô ấy: "Bảo bảo."
Một tiếng, nối tiếp một tiếng.
Trái tim Tần Ý Nùng nặng nề đập lên, ước gì có thể co chặt hai tay, ra sức hôn người trước mắt, muốn làm nhiều chuyện hơn với đối phương. Cô ấy sắp không khống chế được bản thân, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Đừng nói chuyện với chị nữa."
Đường Nhược Dao: "???"
Tần Ý Nùng nép vào bên tai cô, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy được, nhỏ tiếng nói: "Chị không nhịn được, muốn..."
Lời phía sau không tiện nói trên Tấn Giang.
Đường Nhược Dao nghe xong, mặt càng thêm đỏ.
Hai người tạm thời không nói chuyện, cũng không ôm nhau, chỉ có bàn tay nắm lấy bàn tay, cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh đang lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ.
Ngồi xe khoảng mười phút, Đường Nhược Dao đột nhiên nói: "Em có thể tạm thời không về nhà không?"
Tần Ý Nùng: "Ừm?"
Đường Nhược Dao: "Em tới công ty với chị."
Tần Ý Nùng khẽ ngây ra, nghĩ tới việc Đường Nhược Dao và bản thân xuất hiện cùng nhau, cho dù đã đeo khẩu trang cùng kính râm cũng có khả năng bị người khác nhận ra, ước chừng là trăm phần trăm. Tuy Phòng làm việc đều là người mình, nhưng không sợ nghìn phần cũng sợ một phần nghìn, Tần Ý Nùng không muốn để quan hệ của Đường Nhược Dao và bản thân lộ ra trước khi chuyện này vẫn chưa hoàn toàn an toàn.
Cô ấy dịu giọng dỗ dành, nói: "Bây giờ không được, một thời gian nữa, chị sẽ dẫn em tới, được không?"
Đường Nhược Dao nói: "Chị lên trên, em ở trong xe đợi chị."
Tần Ý Nùng lập tức nói: "Không được."
Sao có thể một mình Đường Nhược Dao ở trong xe được? Cô ấy không yên tâm.
Đường Nhược Dao nói một câu, khiến Tần Ý Nùng thay đổi chủ ý.
Cô nói: "Em cũng muốn sau khi chị tan làm, có thể gặp được chị đầu tiên."
Tần Ý Nùng im lặng một lúc, nói: "Đợi lát nữa sau khi xe dừng, chị lên tầng trước, một lúc sau, sẽ bảo Quan Hạm dẫn em lên, được không?"
Như vậy tỉ lệ bị nhận ra sẽ giảm đi rất nhiều.
Đường Nhược Dao gật đầu.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu dặn dò: "Quan Hạm."
Quan Hạm nói: "Đã hiểu."
Tần Ý Nùng vốn dĩ đã quay đi, lại quay lại nhìn Quan Hạm thêm lần nữa, dường như ban nãy lại nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Quan Hạm?
Tần Ý Nùng nhíu mày không thể quan sát, rất kì quái.
Chiếc Maybach đen tuyền dừng trong bãi đỗ xe, Quan Hạm xuống xe trước, đứng ngay ngắn bên cửa, nhìn hai người Tần Đường lưu luyến không nỡ xa nhau một khoảng thời gian chưa tới mười phút, đẩy thuyền tới đầu óc quay cuồng.
Cuối cùng Tần Ý Nùng hôn khẽ lên môi Đường Nhược Dao, nhỏ tiếng dặn dò gì đó, đẩy cửa xuống xe.
Quan Hạm ngồi lại vào xe.
Đường Nhược Dao và Quan Hạm nhìn nhau, nhàn nhạt gật đầu, hồi phục dáng vẻ lạnh lùng không ăn khói lửa nhân gian của mình.
Trong lòng Quan Hạm nhớ lại bát cơm chó đã phát ngày hôm nay.
Mười phút sau, Quan Hạm kiểm tra khẩu trang, kéo vành mũ cho Đường Nhược Dao, rũ xuống mấy lọn tóc mái, che đi đôi mắt màu hổ phách có độ nhận diện cao, dẫn Đường Nhược Dao đến thang máy chuyên dụng, trực tiếp đi lên tầng có văn phòng của Tần Ý Nùng.
Bây giờ đang là thời gian đi làm, công ty tương đối yên tĩnh, người đi lại cũng ít, trong phòng trà có mấy người đang nhàn nhã nói chuyện linh tinh.
Ở bên ngoài Quan Hạm có hình tượng núi băng, không ít nhân viên sợ cô. Để Quan Hạm dẫn Đường Nhược Dao lên là lựa chọn không thể tốt hơn, Đường Nhược Dao tận mắt nhìn thấy một em gái đi từ phòng trà ra ngoài, nhìn thấy Quan Hạm, đầu tiên là khựng lại, sau đó bước chân lùi về sau, giả vờ tự nhiên quay lại chỗ vừa ra.
Đường Nhược Dao vô thức bật cười.
Quan Hạm thuận lợi không bị cản trở dẫn theo Đường Nhược Dao, thấy Đường Nhược Dao nhìn ngang nhìn dọc, mặt mày hiếu kì, cũng phối hợp chậm bước lại, nhỏ tiếng giới thiệu: "Đây là phòng Quản lí Nghệ sĩ... kia là phòng họp, bình thường chị Tần sẽ họp ở đó..."
Đường Nhược Dao nhìn theo hướng Quan Hạm chỉ, căn phòng được dựng bằng tấm kính trong suốt, ở ngoài có thể nhìn bao quát vào trong.
Đột nhiên Đường Nhược Dao trào lên một nghi vấn, nói: "Lúc Tần Ý Nùng họp ở đây, có ai đặc biệt ở ngoài nhìn không?"
Quan Hạm thành thật nói: "Có."
Trong công ty có rất nhiều em trai em gái mê muội Tần Ý Nùng, lần nào cũng giả vờ có việc ngang qua, thật ra là đang nhìn Tần Ý Nùng bên trong. Người ta thường nói phụ nữ lúc nghiêm túc là lúc đẹp nhất, huống hồ Tần Ý Nùng vốn dĩ đã là người phụ nữ xinh đẹp, mặc lên bộ đồ tây sẫm màu, áo sơ mi màu trắng, cao ráo mê người, đường cong rõ ràng. Cúc áo trang nhã đóng tới cúc thứ hai từ dưới lên, lộ ra xương quai xanh tinh tế trắng bóc, hỏi xem ai có thể cưỡng lại.
Từ nhân viên tới nghệ sĩ, mọi người đều không cưỡng lại được.
Đường Nhược Dao cúi đầu, nhân lúc Quan Hạm không chú ý tới mình, thoáng chu môi.
Cô biết mà.
Tần Ý Nùng lên trên đã mười phút cũng không làm gì, nhàm chán ngồi trên ghế năm phút, năm phút sau đứng trước cửa, làm hòn vọng thê.
Quan Hạm dẫn Đường Nhược Dao tới trước cửa văn phòng, cong tay gõ cửa.
Vừa gõ một tiếng, còn chưa kịp lên tiếng, cánh cửa trước mặt đột ngột được mở từ trong ra, một tay đưa ra kéo lấy tay Đường Nhược Dao, ra sức ôm lấy, người bên cạnh Quan Hạm đã không thấy đâu.
Quan Hạm: "..."
Đây là đói khát quá rồi sao?
Suy nghĩ chuyển động, không hổ là chiến hạm của cô!
Trong phòng, cách một cánh cửa, không khí mê người.
Tần Ý Nùng đè Đường Nhược Dao ở bên cửa, một tay ôm lấy gáy cô, mu bàn tay chặn lên cánh cửa lạnh lẽo rắn chắc, ân cần tránh cho Đường Nhược Dao bị đụng đầu.
Bình thường chiều cao của hai người tương đương, hôm nay Tần Ý Nùng đi giày đế thấp, Đường Nhược Dao đi giày đế bằng, thấp hơn nửa cái đầu so với Tần Ý Nùng, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ gần ngay trước mặt, tay rảnh rang cuộn lấy lọn tóc dài thẳng tắp trước ngực Tần Ý Nùng, quấn lên đầu ngón tay, mang theo nụ cười nhỏ tiếng hỏi: "Chị muốn làm gì?"
Khi thật sự ở riêng, Tần Ý Nùng lại không vội, còn nhàn rỗi chơi đố chữ với Đường Nhược Dao, nói: "Em đoán xem."
Đường Nhược Dao nhướng mày nói: "Em?"
Tần Ý Nùng: "..."
Kịch bản này sai rồi.
Sai thì sai, dù sao câu nói này của Đường Nhược Dao cất lên, đã không có cách nào diễn tiếp nữa.
Trong văn phòng của Tần Ý Nùng có phòng nghỉ để cô ấy nghỉ trưa, giường không lớn, cũng không nhỏ, hai người nằm vẫn thừa.
Rất lâu sau.
Đường Nhược Dao nằm trong lòng Tần Ý Nùng, gò má hiện lên màu đỏ ửng khác thường, lồng ngực khẽ trập trùng, mặt mày mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt. Dáng vẻ Tần Ý Nùng vẫn chìm đắm, tản mạn hôn lên má, lên môi Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao vuốt ve tóc dài tán loạn sau lưng cô ấy, đáy mắt dịu dàng như nước.
Cuối cùng Tần Ý Nùng và cô trao nhau một nụ hôn sâu, hương vị mới dần dần tản đi, nhưng cánh tay từ đầu tới cuối vẫn không buông, quấn chặt lấy cô, yên tĩnh bình phục.
Sau đó, Tần Ý Nùng rời giường mặc xong quần áo, ngăn Đường Nhược Dao muốn rời giường cùng mình, dịu dàng nói: "Chị còn có chút việc phải xử lí, em ngủ thêm lúc nữa đi."
Đường Nhược Dao lắc đầu: "Em không buồn ngủ, em muốn ở cạnh chị." Nói xong liền nhặt lấy quần áo ở cuối giường.
Tần Ý Nùng: "Không được."
Sắc mặt Đường Nhược Dao lập tức có chút đáng thương.
Tần Ý Nùng mới nói thật lòng: "Em ở bên, chị không có tâm tư làm việc."
Đường Nhược Dao chớp chớp mắt, nằm lại vào trong chăn.
Tần Ý Nùng nhìn cô cười lên, dịu giọng nói: "Ngoan."
Đường Nhược Dao nhắm mắt, ngẩng cằm lên.
Tần Ý Nùng đi tới hôn cô, Đường Nhược Dao cố ý quyến rũ, phát huy kĩ năng hôn môi tiến bộ thần tốc của mình tới cảnh giới hoàn hảo, một tay Tần Ý Nùng vô thức luồn tìm kiếm tay cô, nắm chặt lấy cổ tay, đè lên gối.
Sau đó.
Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao lại lần nữa rúc vào vòng tay mình: "..."
Tần Ý Nùng mặc lại quần áo, lần này đã rút ra bài học, chỉ hôn trán Đường Nhược Dao, nói: "Chị đi làm việc đã."
"Vâng." Đường Nhược Dao biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, cũng có lẽ là vì nguyên nhân không có cách nào diễn lại trò cũ.
Tần Ý Nùng ra ngoài mấy bước, không biết nghĩ tới chuyện gì lại quay lại, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy máy điện tử cầm tay tới, nói: "Nếu chán quá thì có thể chơi điện tử, chị sẽ quay lại nhanh thôi."
Đường Nhược Dao cúi đầu nhìn chiếc máy xanh đỏ xa lạ trong tay mình, nói trong lòng, nhìn mình giống người thích chơi điện tử tới vậy sao?
Nhưng nếu Tần Ý Nùng đã đưa cô, cô cũng nên chơi thử xem.
Tần Ý Nùng lại lấy ra một đống đồ hộp trong ngăn kéo ra, một hộp ô mai, một hộp bò khô... đồ ăn vặt chất đầy bàn, cuối cùng đặt một hộp chân gà rút xương lên trên cùng.
Đường Nhược Dao: "???"
Gò má Tần Ý Nùng thoáng đỏ, lúc này muốn lấp liếm sự thật, nói: "Ninh Ninh tới công ty mấy lần, những thứ này đều là con bé để lại, không phải chị mua, ừm... em cứ ăn thoải mái đi."
Mặt mày Đường Nhược Dao cong cong: "Biết rồi, mẹ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...