Chương 198: Người yêu của em ơi, đó chỉ là giấc mơ thôi
Bộ phận tuyên truyền của "Tiêu Hồng" rất biết cách làm việc, một bộ phim nghệ thuật hoàn toàn không cần kiêm tốn, nói chính xác hơn, Weibo chính thức có thể làm việc theo tâm trạng, tự mình chơi của mình, thường xuyên đăng tải một số câu chuyện thú vị từ phim trường, làm hậu kì rồi thêm phụ đề, âm nhạc thư thái.
Fan của những diễn viên hở ra là đóng cửa quay phim mấy tháng cũng dựa vào cái này để tiếp tục kéo dài con đường hâm mộ.
Đường Nhược Dao là nữ chính, xuất hiện trong ống kính không ít, phần lớn thời gian cô đều ngồi ở một bên, cầm kịch bản nghiêm túc nghiên cứu, toàn thân lạnh toát, không nhìn ra cảm xúc rõ ràng.
Fan hâm mộ của Đường Nhược Dao lấy những bức ảnh rõ ràng ra đối chiếu, nhanh chóng phát hiện, thần tượng có một thứ đồ trước giờ chưa từng rời tay, thứ đồ đó là một chiếc lò sưởi tay nho nhỏ cực kì tinh tế, lúc đứng cũng cầm, lúc ngồi cũng cầm, lúc nằm trên ghế trong phòng nghỉ cũng cầm.
Fan lũ lượt tham khảo giá bán thứ đồ cùng loại, đồ Tần Ý Nùng tặng há lại dễ tìm đến vậy, có người hiểu hàng nhìn ra chiếc lò sưởi tay cô dùng này có giá trị không nhỏ. Đầu tiên là các bài đăng trong nhóm tám chuyện, sau đó bị tài khoản marketing đẩy lên Weibo, rồi lên hot search.
[Mấy năm nay giới giải trí dễ kiếm tiền quá nhỉ, một thứ đồ làm ấm tay tùy tiện cũng có giá gần triệu tệ [Hóng hớt]
[Fan của Đường Nhược Dao còn nói cô ta vất vả giản dị nữa đấy, xây dựng hình tượng cũng tốt gớm]
[Người ta kiếm tiền thì ăn mất cơm nhà mày à? Có những minh tinh kĩ năng diễn xuất như cái rắm chó còn đòi cát-xê trên trời, sao không thấy chúng mày bất bình đi, cái lũ chỉ biết bới lông tìm vết]
[Cô ta kiếm nhiều tiền như thế thì vất vả là đúng rồi, sau này làm ơn mấy đứa hâm mộ đừng nói ai đồ của mấy đứa vất vả nhường nào được không? Cho tôi tiền tôi có thể chịu khổ gấp đôi]
[Đường Nhược Dao đóng cửa quay phim, đừng lôi chị ấy vào, cảm ơn]
Tần Ý Nùng lật tới mấy bức ảnh trên phim trường của Đường Nhược Dao, bị cắt ra lấy cảnh đặc tả, mỗi bức đều cầm lò sưởi tay.
"Em thích cái này lắm sao?" Cô ấy ngẩng đầu lên, hỏi Đường Nhược Dao đi từ bếp ra.
Đường Nhược Dao bưng đĩa hoa quả đã cắt sẵn trong tay, tiện tay đặt đĩa lên bàn trà, lau khô tay, đi tới hỏi: "Cái gì ạ?"
Tần Ý Nùng đưa ảnh cho cô xem.
Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm, không biết ai đã chụp bức ảnh đó, vừa đúng vào khoảnh khắc bản thân đang nhìn chiếc lò sưởi tay mà thất thần, vẻ mặt tình cảm, khiến người trong cuộc là Đường Nhược Dao vô cùng lúng túng.
Cô mất tự nhiên mím môi lại, rồi mới nói: "Vâng."
"Vâng cái gì? Thích hay không thích?" Tần Ý Nùng muốn hỏi rõ ràng.
"Thích." Đường Nhược Dao nói xong, nhanh chóng đút một miếng trái cây vào miệng cô ấy.
Gò má Tần Ý Nùng động đậy, chầm chậm nuốt trái cây xuống. Trong lúc đó vẫn nhìn chăm chú Đường Nhược Dao, ánh mắt có ánh sáng tản mạn của tình ý.
Khóe mắt Đường Nhược Dao khẽ cong lên, đút thêm cho cô ấy mấy miếng nữa, mãi tới khi Tần Ý Nùng nói "Không ăn nữa", mới hỏi: "Sắp xếp hành lí cùng em không?"
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao thu dọn toàn bộ đồ đạc từ khách sạn tới đây, căn bản đều là quần áo, treo lên tủ quần áo lớn chiếm không gian của cả một mặt tường trong phòng ngủ, phân chia với Tần Ý Nùng, mỗi người một nửa.
Quần áo ra ngoài bình thường không thể đặt cùng nhau, bởi vì chiều cao của hai người tương đương, một khi bất cẩn mặc nhầm rất dễ bị đám cư dân mạng thần thông quảng đại phát hiện dấu vết.
Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm giới hạn do hai người tạo ra, vẻ mặt thâm trầm.
... Vẫn chưa phải lúc.
Tần Ý Nùng thấy Đường Nhược Dao đứng trước tủ quần áo mất hồn, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
Đường Nhược Dao nói: "Không có gì?"
Nói đi cũng phải nói lại, hai người đường hoàng sống chung ở thành phố W như vậy, sẽ không bị phóng viên phát hiện chứ?
"Phát hiện cũng không sao." Tần Ý Nùng cười lên, giọng điệu có chút đắc ý, nói, "Bọn họ không dám tung ra."
Ánh mắt Đường Nhược Dao sáng lên.
Nhân trước khi cô lên tiếng, Tần Ý Nùng khen ngợi: "Em thông minh ghê, vừa đoán đã đoán ra."
Đường Nhược Dao: "..." Đối diện người yêu mang theo lớp kính lọc của tình nhân cùng tình yêu của mẹ mở ở mức lớn nhất, còn có thể làm gì nữa? Yên tâm hưởng thụ thôi.
Hiện tại Tần Ý Nùng có nhà họ Kỷ làm chỗ dựa, lại có chuyện cháu gái Kỷ Vân Dao chớp mắt liền loại bỏ Phòng làm việc Hỷ Tư năm ngoái, cho dù có kẻ chụp được mục đích thực sự của Tần Ý Nùng tới thành phố W, cũng không phải tùy tiện tung ra, ít rất sẽ liên lạc với An Linh, mà An Linh nghe lệnh Tần Ý Nùng, nhất định sẽ đè xuống.
Chẳng trách Tần Ý Nùng chọn nhà họ Kỷ, còn là kế sách một mũi tên trúng hai đích.
Thu dọn hành lí xong, Tần Ý Nùng vào bếp nấu cơm, Đường Nhược Dao hoàn tất công việc của trợ thủ, liền ôm cô ấy từ phía sau, gác cằm lên vai người phụ nữ ấy, thỉnh thoảng dùng môi cọ lên gò má trắng nõn trơn mịn của cô ấy.
Tần Ý Nùng cũng không chê cô cản trở công việc, đi đến đâu dắt theo tới đó, hai người giống như song sinh dính liền, ôm ôm ấp ấp dính dính hơn một tiếng đồng hồ, mới thuận lợi bưng cơm canh lên bàn.
Đường Nhược Dao đột nhiên nói: "Chị đút cho em nhé?"
Tần Ý Nùng khẽ ngây ra, lập tức vui vẻ nói: "Được." Cô ấy cầu mà không được.
Tần Ý Nùng kéo chiếc ghế ở gần mình nhất tới, nhưng Đường Nhược Dao không ngồi xuống, chỉ chăm chú nhìn cô ấy.
Tần Ý Nùng nói: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao đè xuống nỗi xấu hổ, biểu cảm nghiêm túc yêu cầu: "Em muốn ngồi trên đùi chị, được không?"
Tần Ý Nùng cười cười: "Được."
Nếu nói hôm qua như con cún to dính người, vậy hôm nay Đường Nhược Dao chính là cao dán, dính lấy Tần Ý Nùng không chịu buông, làm ra phản ứng nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều, khiến Tần Ý Nùng hưng phấn khác thường, mãi tới khi trăng lên cao, mới thỏa mãn buông người trong lòng ra.
Tần Ý Nùng đi rửa tay, Đường Nhược Dao chống nửa người trên dựa vào đầu giường, hai má đỏ ửng, đôi mắt giống như nước ngày thu.
Một tay cô lười biếng đặt lên mắt, không thích ứng được với ánh sáng sáng lên đột ngột. Cổ họng Đường Nhược Dao nuốt xuống, khẽ ho một tiếng, tự mình bưng cốc nước trên tủ đầu giường lên, uống hai hơi đã thấy đáy.
Tần Ý Nùng ra ngoài thấy vậy, lại đi ra rót cho cô thêm một cốc, sau đó chui vào trong chăn ôm lấy cô. Một người rõ ràng ban nãy có tính chiếm hữu mạnh như thế, lúc này lại giống như con mèo nghe lời, ngoan ngoãn phủ phục bên chủ nhân.
Năm ngón tay của Đường Nhược Dao luồn qua mái tóc đen dài óng ả của cô ấy, thỉnh thoảng vuốt thẳng tóc dài sau gáy của Tần Ý Nùng, chầm chậm mở lời: "Em nghe Quan Hạm nói hết rồi."
Không cần nói nhiều, chắc chắn Quan Hạm đã khai báo toàn bộ sự việc.
Tần Ý Nùng đáp lại một tiếng ừ.
Đường Nhược Dao nói: "Có phải nếu em không hỏi Quan Hạm, chị sẽ giấu em mãi không?"
Tần Ý Nùng phủ nhận rất nhanh: "Không phải."
Đường Nhược Dao ờ một tiếng, bình tĩnh nói: "Vậy chị định khi nào thì nói với em?" Không đợi Tần Ý Nùng trả lời, cô đã cướp lời, nói, "Một năm nữa, hai năm nữa, hay là năm năm mười năm nữa? Đợi chị thích ứng việc những ngày không có em sẽ không mất ngủ nữa, chị sẽ nhắc tới chuyện này giống như một trò đùa, nói, em không biết sao? Thời gian chúng ta vừa yêu nhau, em đi quay phim, chị ở nhà chẳng thể ngủ nổi, như vậy sao?"
Tần Ý Nùng câm nín.
Đường Nhược Dao nói: "Chị luôn như vậy, muốn xử lí xong tất cả mọi việc, để chúng không xuất hiện nguy cơ. Em biết rất nhiều việc em không giúp được chị, nhưng em không ngờ, ngay cả chuyện của chính chị cũng..."
Đường Nhược Dao sinh ra một loại cảm giác thất bại nồng đượm.
Cô dừng lại giây lát, giống như tức giận, nói: "Thôi bỏ đi."
Người phụ nữ chết tiệt, từ lúc mình về nhà tới giờ, đã cho chị ấy nhiều cơ hội chủ động bàn giao như thế, rõ ràng chị ấy biết mình biết, nhưng vẫn vờ như không có chuyện gì, ăn thì đã ăn, làm thì cũng làm, còn làm hung hăng như thế.
Dựa vào cái gì chứ? Lần này nhất định phải khiến chị ấy mở lời mới thôi!
Đầu óc Tần Ý Nùng đang tính toán xem bản thân nên diễn đạt như thế nào, bất ngờ nghe thấy một câu "thôi bỏ đi", tim đập chân run, bị dọa tới mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, buột miệng nói: "Không thể bỏ qua!"
"Em nói bỏ qua là bỏ qua, em không tính toán cũng không được sao?" Đường Nhược Dao kéo cao chăn, che cả đầu đi. Ở góc độ Tần Ý Nùng không nhìn thấy được, khóe miệng khẽ cong lên.
"Không được!" Tần Ý Nùng kéo chăn của cô xuống.
Cô ấy ra tay không khống chế tốt lực, Đường Nhược Dao chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh lướt qua, khắp nơi đều lạnh lẽo, đôi mắt cô vô thức nhắm lại, lúc mở ra, Tần Ý Nùng đã đắp kĩ chăn lại cho cô.
Đường Nhược Dao chỉ để lộ đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: "Vậy chị nói đi."
"Chị..."
"Không nói thì thôi." Đường Nhược Dao tiến hành cao ngạo tới triệt để, quay người dùng chiếc gáy đen láy đụng vào cô ấy.
Tần Ý Nùng chưa từng thấy Đường Nhược Dao như vậy, sắp xếp ngôn từ, nói: "Chị không nói với em, là vì sợ ảnh hưởng em quay phim."
Đường Nhược Dao vẫn không động đậy.
Những lời như thế đã từng nói một lần, đương nhiên không có tác dụng. Tần Ý Nùng không thấy biểu cảm của cô, không nhanh không chậm tiếp tục giải thích: "Nếu em biết chị không ngủ được, chắc chắn sẽ trực tiếp mua vé về Bắc Kinh, cho nên..."
Đột nhiên Đường Nhược Dao ngắt lời cô ấy: "Thế thì sao?"
Tần Ý Nùng ngây ra.
Đường Nhược Dao quay người lại, không mang theo bất kì cảm xúc nào lặp lại một lần nữa.
Logic tỉnh táo của Tần Ý Nùng dường như bị tắc nghẽn, cô ấy nhìn thấy thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt Đường Nhược Dao, hé miệng ra, dựa vào trí nhớ thốt ra những lời đã nghĩ sẵn: "Bộ phim của em vừa bắt đầu khởi quay, em lại đột ngột về thủ đô, sẽ ảnh hưởng tới tiến độ quay phim, còn cả ấn tượng của Phàn Hồng và mọi người với em."
Mà vấn đề của chị cũng không thể giải quyết trong một sớm một chiều, em quay về cũng không thể giúp ích, không nên biến khó khăn của một người thành hai người. Câu nói quan trọng hơn này Tần Ý Nùng giữ lại không nói.
Đường Nhược Dao cười lạnh: "Cho nên?"
Tần Ý Nùng im lặng, nói: "Xin lỗi."
"Em không cần." Đường Nhược Dao hiếm khi dùng ngữ điệu lạnh lùng, khóe mắt cô đỏ ửng, nói, "Chị cảm thấy trong lòng em chị không sánh bằng một bộ phim sao?"
Tần Ý Nùng lập tức phủ nhận: "Không phải."
Đường Nhược Dao tức giận nói: "Vậy thì vì cái gì? Chị dựa vào cái gì mà xem nhẹ bản thân như thế?" Đây là người cô đặt trên đầu trái tim, ngay cả bản thân Tần Ý Nùng cũng không thể coi thường.
Cảm xúc của cô kích động, tức tới mức thao thao bất tuyệt, "Hay là chị nghĩ trong lòng em tương lai của hai chúng ta không bằng một bộ phim?"
Màu máu trên mặt Tần Ý Nùng trở nên xám ngắt, cắn môi dưới tới trắng bệch.
Yết hầu Đường Nhược Dao động đậy, tạm thời nuốt lại câu xin lỗi, khẽ nói: "Rõ ràng chị biết chị quan trọng với em nhường nào, tại sao cứ để những lí do vô vị như thế chen ngang vào giữa chúng ta?"
Tần Ý Nùng nói Đường Nhược Dao là toàn bộ của cô ấy, đối với Đường Nhược Dao mà nói, đâu có gì khác biệt?
Hai người là người yêu đã định sẵn sẽ không xa rời, cho dù ngày tháng, sống chết cũng không thể cách xa.
Tần Ý Nùng cúi mặt xuống: "Chị..."
Năm ngón tay thõng bên người cô ấy dùng sức tới nỗi khớp tay trắng bệch.
Đường Nhược Dao nghiêng người sang, ôm người phụ nữ ấy vào lòng, cảm nhận thân thể căng cứng của cô ấy chầm chậm thả lỏng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Tần Ý Nùng.
Rất lâu sau.
Âm thanh buồn bã của Tần Ý Nùng truyền ra từ vòng tay cô: "Ban nãy em dọa chị sợ."
Đường Nhược Dao lập tức nói: "Em sai rồi." Đây chẳng phải vì bị chọc tức sao?
Tần Ý Nùng ngừng lại mấy giây, hừ một tiếng nói: "Tha thứ cho em." Dù sao cũng là cô ấy có lỗi.
Không khí thả lỏng hơn một chút.
Tần Ý Nùng nhích lên, bằng tầm mắt với Đường Nhược Dao, cô ấy đưa tay ra, dịu dàng xoa lên đôi mày mảnh của cô, đầu ngón tay cảm nhận được đường cong của lông mày, mới thở dài nói: "Chị không nói với em, không muốn để em về, không phải vì chậm trễ quay phim, mà là sợ sau khi em về rồi, chị sẽ không nỡ cho em quay lại."
Nghe ra có chút trúc trắc, Đường Nhược Dao chỉnh đốn, đại khái hiểu ra, lên tiếng: "Vâng."
Nội tâm cô âm thầm nhảy nhót, thì ra Tần Ý Nùng không nỡ xa mình như vậy. Lần trước tiễn cô tới sân bay, là vì không nỡ, cho nên mới biểu hiện lạnh nhạt.
Tần Ý Nùng nhìn biểu cảm vui vẻ trên mặt Đường Nhược Dao, liền biết cô không ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Cô ấy hít sâu một hơi, nói: "Chị nằm mơ, chính là buổi tối ngày đầu tiên em rời đi."
"Mơ gì ạ?"
Tần Ý Nùng cắn môi, tiến hành xử lí từ ngữ, khiến giấc mơ kia nghe không đáng sợ nữa.
Đường Nhược Dao thỉnh thoảng tiếp lời trong quá trình tường thuật giấc mơ của cô ấy.
"Ngày đầu tiên chị đã mơ thấy em rồi sao?" Vui vẻ điên cuồng không thể khống chế.
"Trên sô-pha? Không phải giống chúng ta hôm qua sao? Coi như là giấc mơ thành hiện thực rồi à?" Mặt mày tươi cười.
"Giấc mơ của chị dài quá, mấy hôm trước em mơ thấy chị, chỉ có một chút tình tiết, sau khi tỉnh còn quên sạch rồi." Giọng điệu ngưỡng mộ.
Không biết tại sao tâm tình nặng nề của Tần Ý Nùng tan như mây khói cùng với những câu chen lời của Đường Nhược Dao, cuối cùng cô ấy không nhịn được cười lên, biến một cơn giác mộng thành một giấc mơ đẹp.
Tần Ý Nùng: "..."
Trái tim Đường Nhược Dao bị câu chuyện của Tần Ý Nùng làm ấm, không nhịn được cọ vào lòng người phụ nữ ấy, Tần Ý Nùng đè xuống bàn tay càn rỡ của cô, điều chỉnh hô hấp, nói: "Nghe chị nói xong đã."
Đường Nhược Dao ngoan ngoãn nói: "Chị nói đi."
Dù sao cũng là mơ, Tần Ý Nùng suy nghĩ rồi nói: "Lần thứ hai chị tỉnh lại trong giấc mơ, tứ chi của em có xiềng xích, bị khóa ở trong phòng chị."
Đường Nhược Dao buột miệng nói: "SM sao?"
Không ngờ Tần Ý Nùng chị là như thế!
Tần Ý Nùng: "Gì cơ?"
Đường Nhược Dao ho ho, chớp mắt hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tần Ý Nùng: "..."
Sao lại cảm thấy đôi mắt bạn gái nhà mình đột nhiên lại sáng như vậy? Dáng vẻ hình như rất hưng phấn, là ảo giác sao?
Tần Ý Nùng đè nghi hoặc xuống, cố gắng dùng giọng điệu thả lỏng kể lại những lời của Đường Nhược Dao, giống như đây thực sự chỉ là một giấc mơ cổ quái, không có bất kì liên quan gì tới thực tế.
"Em nói chị khóa em ở đó, không cho em đi quay phim, không cho em ra ngoài, không cho em đi gặp bạn bè của em." Tần Ý Nùng lược bỏ câu "Em hận chị", lo lắng bất an nhìn Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao đợi tiếp tục rất lâu, hỏi: "Hết rồi sao?"
Tần Ý Nùng nói: "Hết rồi, sau đó chị tỉnh rồi."
Đường Nhược Dao đang nghe tới cao trào, đột nhiên kết thúc, cảm thụ chỉ nghĩ thôi cũng rõ.
Cô và Tần Ý Nùng mắt lớn nhìn mắt bé giây lát, không nản lòng hỏi: "Chị không phát sinh chuyện gì đó với em lúc đeo xích sắt sao?"
Tần Ý Nùng thành thật lắc đầu.
Cô ấy bị dọa tỉnh, còn có thể làm gì?
Tần Ý Nùng thấy vẻ mặt Đường Nhược Dao kì quái, lông mày khẽ nhíu lại, cẩn thận hỏi một câu: "Chúng ta... nên phát sinh cái gì sao?"
"Không có gì." Đường Nhược Dao nhìn cô ấy rất lâu, sửa lại. Hai tay cô ôm lấy mặt Tần Ý Nùng, ra sức hôn một cái lên môi cô ấy, khen ngợi nói, "Bảo bảo ngoan quá."
Đơn thuần như thế, không nên nói với chị ấy thì hơn.
Tần Ý Nùng: "???" Sao đột nhiên lại ngoan thế?
Đường Nhược Dao mặc sức tưởng tượng xiềng xích một phen, đè xuống ý xuân chuyển động trên mặt, mới nhớ ra, hỏi: "Chị mơ giấc mơ này, có liên quan gì tới việc không muốn em quay về?"
Tần Ý Nùng không nắm chắc tâm tư của Đường Nhược Dao, nhưng bản năng cảm thấy không ổn, lại phải bứt da đầu nói tiếp: "Sợ chị sẽ xích em lại như trong giấc mơ chăng?"
Đường Nhược Dao im lặng một giây, đột nhiên cười điên cuồng: "Ha ha ha ha ha ha."
Tần Ý Nùng: "..."
Tần Ý Nùng đã biết từ lâu, tư duy logic của bản thân và Đường Nhược Dao căn bản không giống nhau.
Đường Nhược Dao cười tới sắp đứt hơi, rất lâu sau mới lau đi vệt nước vì cười quá nhiều trên khóe mắt, nói: "Người yêu của em ơi, đó chỉ là giấc mơ thôi."
Tần Ý Nùng đã không có cách nào nói tiếp.
Tần Ý Nùng làm bộ mặt không còn gì lưu luyến trần thế, Đường Nhược Dao ý thức bản thân như hiện tại không thích hợp, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đó chỉ là một giấc mơ, cho dù không phải là mơ, cũng không có gì to tát."
"Không có gì... to tát sao?" Tần Ý Nùng gần như hoang mang, nói, "Chị đã xích em lại." Cô ấy nghi ngờ Đường Nhược Dao không hiểu bản thân đang nói gì.
"Vậy thì xích lại là được." Đường Nhược Dao không quan tâm, nhún vai nói, "Em còn muốn xích chị lại nữa."
Tần Ý Nùng thật sự không thể sửng sốt hơn, nói: "Em cũng từng nghĩ sao?"
Thật ra Đường Nhược Dao chưa từng nghĩ tới, cô chỉ nghĩ nếu có thể biến bản thân hoặc Tần Ý Nùng thành đồ chơi thu nhỏ biến to, có thể mang theo mình mọi lúc mọi nơi thì thật tốt, nhưng tóm lại chỉ là cách nói khác nhau mà thôi, liền gật đầu nói: "Đương nhiên."
Nhận thức đã xây dựng xong của Tần Ý Nùng dần dần sụp đổ.
Thì ra cách nghĩ như thế của cô ấy, không phải là... bị bệnh sao? Vương Lâm không lừa cô ấy đúng không?
Đường Nhược Dao gọi cô ấy hai tiếng liên tiếp, Tần Ý Nùng không phản ứng, cô không thể không cất cao giọng, Tần Ý Nùng mới hoàn hồn như vừa tỉnh từ cơn mê, ánh mắt chầm chậm có tiêu cự, nhìn lên khuôn mặt lo lắng của người phụ nữ trẻ tuổi, chầm chậm nở một nụ cười, dịu dàng an ủi nói: "Chị không sao."
Đường Nhược Dao thở phào một hơi.
Cô nghĩ lại, vẫn cảm thấy cả tối Tần Ý Nùng rất khác thường, không yên tâm hỏi một câu: "Chị còn có chuyện gì giấu em không?"
Tần Ý Nùng nói: "Hết rồi."
Đường Nhược Dao nói: "Nếu có nhất định phải nói cho em."
Tần Ý Nùng trầm ngâm giây lát, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa, nói: "Chị nghĩ ra rồi, có một chuyện."
Đường Nhược Dao hỏi: "Là gì?"
Tần Ý Nùng nhìn cô: "M nghĩa là gì?"
Đường Nhược Dao nhớ bản thân từng định nghĩa cho cô ấy, nói: "Là đáng yêu."
"Thật sao?" Ánh mắt Tần Ý Nùng như cười như không.
Mí mắt của Đường Nhược Dao đột nhiên giật lên, da đầu tê dại, nói: "Thật mà."
Tần Ý Nùng: "Ờ? Em cũng vậy sao?"
Đường Nhược Dao cười một tiếng nhạt nhẽo.
Tần Ý Nùng xuống giường xỏ dép, đi về một góc, hai tay đè lên mép vali đã mở sẵn mật mã, gọi Đường Nhược Dao tới, sau đó mở hành lí ngay trước mặt Đường Nhược Dao.
Vật báu trước mắt, đều là...
"!!!" Hai tay Đường Nhược Dao nhanh chóng che mắt.
Tần Ý Nùng buồn cười kéo tay cô xuống, căn bản không thể kéo được.
Tần Ý Nùng bất đắc dĩ, đóng vali lại, dẫn con đà điểu nhỏ đang xấu hổ quay lại giường.
Đường Nhược Dao kiểm tra hai tay cô ấy, căng thẳng nói: "Chị không lấy cái gì tới sao?"
Hai tay Tần Ý Nùng trống không, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Lấy rồi."
Đường Nhược Dao lục soát người cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, không tìm thấy thứ gì, tức tới nỗi cắn lên má Tần Ý Nùng một cái. Đã rất lâu rồi Tần Ý Nùng không bị cô cắn, lại cảm thấy thân mật không thôi.
Cô ấy vuốt ve đầu người yêu đang tức tới xù lông, cười hỏi: "Là em nói vậy đó, chị mang đồ tới, em còn giãy giụa, nào có ai như em?"
Đường Nhược Dao giận hờn nói: "Em nào biết chị sẽ nghe lời như thế?"
Tần Ý Nùng nhướng mày, nói: "Một câu em nói chị đều nghe theo."
Đường Nhược Dao không nhịn được cười lên: "Đáng ghét."
Tần Ý Nùng nắm lấy nắm đấm không có chút sức nào của cô, dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô, dỗ dành nói: "Có muốn thử chút không?" Giống như người lớn dùng kẹo ngọt dỗ dành trẻ con.
"Không muốn!" Đường Nhược Dao chắc như đinh đóng cột.
"Thật sự không muốn sao?" Tần Ý Nùng giỏi dẫn dụ.
Đường Nhược Dao liếc một cái về chiếc vali nhỏ ở góc nhà, nhớ lại kí ức ban nãy của mình, mặt đỏ tim đập nhanh, âm thanh nhỏ đi: "Không muốn." Nhưng không kiên quyết như ban nãy.
"Thế thì thôi vậy." Tần Ý Nùng quyết đoán nói, đưa tay ra tắt đèn.
Đường Nhược Dao kéo tay áo cô ấy, muốn nói lại ngừng: "Tần..."
Tay của Tần Ý Nùng dừng giữa không trung, mang theo nụ cười nhìn cô, dịu dàng nói: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao kéo lấy người phụ nữ ấy, nói ra mấy chữ nhỏ như không nghe thấy dưới ánh mắt chăm chú của Tần Ý Nùng.
Thử cũng được.
Tách.
Căn phòng rơi vào bóng tối.
Tần Ý Nùng vẫn tắt đèn đi, một cánh tay vòng lấy Đường Nhược Dao, tự nhiên nói: "Nhắm mắt, ngủ thôi."
Đường Nhược Dao: "..."
Khóe môi ấm áp của người phụ nữ nhích lại lên vành tai cô trong đêm tối, khẽ cười một tiếng, nói: "Tối mai rồi thử, ngủ ngon."
Đường Nhược Dao điều chỉnh tư thế ngủ trong lòng cô ấy, nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Ngủ ngon."
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ý Nùng nhân khi chuông báo thức vang lên liền gọi Đường Nhược Dao tỉnh dậy, dùng phương pháp cô ấy quen thuộc nhất. Đường Nhược Dao mở mắt nhìn trần nhà, hô hấp gấp gáp, nhịp tim kịch liệt, âm thầm thở dài.
Cùng là phụ nữ, Tần Ý Nùng còn lớn hơn cô những mấy tuổi, sao sức khỏe lại dồi dào vậy chứ.
Tần Ý Nùng đi súc miệng, Đường Nhược Dao nghỉ một lúc, định rời giường, nhưng một tay Tần Ý Nùng ấn vai cô lại: "Còn sớm, em ngủ thêm lúc nữa đi, chị đi làm bữa sáng."
Đường Nhược Dao vừa thả lỏng, liền chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Tần Ý Nùng làm bữa sáng với bánh mì nướng và trứng chiên nhanh chóng đơn giản, cắt trái cây bày lên đĩa, vừa định về phòng Đường Nhược Dao, đối phương đã tự ra ngoài, áo sơ mi quần dài, eo thon chân dài, giống như phong cảnh di động.
"Chào buổi sáng." Tần Ý Nùng dừng bên bàn, tầm mắt nhìn lên mặt cô.
"Chào buổi sáng." Đường Nhược Dao chống tay lên mặt bàn, chầm chậm ngồi xuống.
Tần Ý Nùng thu hết vào đáy mắt động tác mất tự nhiên của cô.
Hai người yên tĩnh ăn xong bữa sáng, Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng tập gym trong phòng tập một lúc, hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng trong sân, Tần Ý Nùng tiễn Đường Nhược Dao ngồi lên xe, hai người tự nhiên trao nhau một nụ hôn khẽ.
"Buổi tối gặp."
Đường Nhược Dao hạ cửa kính xuống vẫy tay với người phụ nữ ấy.
Hai người chính thức trải qua thế giới hai người ở thành phố W.
Tần Ý Nùng không nhàn hạ như trong tưởng tượng, hiện tại internet vô cùng phát triển, ở nhà cũng có thể làm việc. Mỗi tuần cô ấy phải về thủ đô ít nhất hai lần, hoặc là tham gia tiệc tùng, hoặc là vì việc của công ty, thỉnh thoảng còn tham dự lịch trình với thân phận nghệ sĩ.
Nhưng phần lớn thời gian Tần Ý Nùng đều ở thành phố W, thắp lên một ngọn đèn vì Đường Nhược Dao.
Vì nghĩ cho trạng thái tinh thần quay phim ngày hôm sau của Đường Nhược Dao, buổi tối cũng không điên cuồng như vậy, nhiều nhất chỉ một tới hai lần.
Thỉnh thoảng đoàn làm phim có cảnh quay đêm, có một lần quay tới hai giờ sáng, mưa to gió lớn, bầu trời biến thành một mảng sương mù trắng xóa.
Vì an toàn, Đường Nhược Dao không quay về, Tần Ý Nùng cũng nhắn tin cho cô, nói: [Không cần về, chị ngủ trước đây, ngủ ngon]
Đường Nhược Dao liền ngủ trên xe chuyên dụng, không tới hai tiếng liền giật mình tỉnh giấc, mí mắt của cô giật lên liên tục, trái tim cũng vô cùng khó chịu, nhìn mưa gió bên ngoài đã tạnh bớt, liền bảo tài xế lái xe về nhà.
Từ xa xa, Đường Nhược Dao đã nhìn thấy đèn điện sáng trưng từ biệt thự.
Cô xuống xe, cầm theo ô, nước mưa tung tóe trên ô, cô đi dọc theo con đường lát đá xanh hướng về phía cửa nơi có ánh đèn hắt ra.
Mưa lại bắt đầu to lên, táp vào cửa kính, rơi trên lá cây, rì rào xào xạc.
Người trong nhà không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Đường Nhược Dao thu ô lại, ấn mật mã mở cửa. Phòng khách tầng một sáng như ban ngày, tivi vẫn đang bật, âm lượng điều chỉnh tới mức gần như không nghe được, Tần Ý Nùng ngồi trên sô-pha, quay đầu nhìn về phía cô, biểu cảm ngây ra như tượng gỗ chầm chậm xuất hiện một vết rạn.
Sau đó cô ấy làm một động tác vô cùng trẻ con, cô ấy giơ tay dụi mắt, còn cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng rồi đỏ hốc mắt.
Từ đó về sau, cho dù có xảy ra chuyện gì, Đường Nhược Dao đều nhanh chóng quay về, bởi vì cô biết Tần Ý Nùng nhất định đang đợi mình.
Hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ, ngày hôm đó mới coi là kết thúc trọn vẹn.
Đầu tháng Ba, Tần Ý Nùng về Bắc Kinh, tiếp nhận phỏng vấn của hãng truyền thông, cộng đồng mạng lại dậy sóng lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...