Làm Càn - Huyền Tiên

Chương 175: Liên quan gì tới cô?

Lời vừa nói ra, hiện trường ầm ĩ.

Áp lực của bảo vệ tăng gấp bội, máy bộ đàm trên vai nhóm bảo vệ lập tức truyền tới âm thanh cảnh giác của đội trưởng.

Đám truyền thông im lặng giây lát, đồng loạt bùng nổ nhốn nháo, tranh đoạt nhau giơ cao máy ảnh bên ngoài giới tuyến bảo vệ nghiêm ngặt, điên cuồng chụp lại Tần Ý Nùng đang ở giữa sân khấu, ghi lại từng hình ảnh từng biểu cảm nhỏ của cô ấy.

Ngay cả trong hội trường, cách một hành lang, cũng có thể phát giác động tĩnh thấp thoáng bên ngoài.

Không ít người lũ lượt liếc ngang liếc dọc.

Đường Nhược Dao biết cuối cùng chỉ còn lại một mình Tần Ý Nùng, cho nên cô luôn chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Hiện tại sao rồi?

Một trong những đạo diễn hiện trường nhíu mày, cầm điện thoại lên, giống như đang hỏi tình huống bên ngoài, sau đó sắc mặt người đó thoáng biến đổi, không rõ là tức giận hay vui vẻ, tạm thời vứt lại việc quản lí hiện trường, trực tiếp xông ra ngoài, còn dẫn theo mấy nhân viên.

Đám minh tinh cũng tám chuyện, mọi người trong hội trường túm năm tụm ba cùng nhau, vang lên những tiếng bàn luận khe khẽ.

Phần lớn đều hỏi có chuyện gì, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Đường Nhược Dao nóng như lửa đốt, nắm chặt lấy ngón tay, nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào.

Bên ngoài, thảm đỏ, sân khấu.

Người dẫn chương trình chấn động, miệng lưỡi lắp bắp nói: "Người..." Cô nàng nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng, nhờ vào phản ứng bản năng kịp thời nuốt lại những lời phía sau, nhưng làm thế nào cũng không biết phải hỏi gì nữa.

Kế sinh nhai nghề dẫn chương trình của cô nàng, gặp trận Waterloo đầu tiên trên hiện trường thảm đỏ Kim Hòe.

Mấy giây sau, người dẫn chương trình điều chỉnh cơ mặt của mình, miễn cưỡng để bản thân cười lên, nói: "Chuyện này đúng là phải chúc mừng rồi."

Tần Ý Nùng cong khóe mắt, tự nhiên tiếp nhận: "Cảm ơn."

Người dẫn chương trình: "..." Không đúng, cô nàng phải tiếp lời thế nào đây?

May mà Tần Ý Nùng giúp người giúp tới cùng, bên ngoài ân cần bổ sung, thực tế qua loa cho xong chuyện, mỉm cười nói: "Tôi đã kết hôn từ bốn năm trước, vẫn chưa nói với mọi người." Cô ấy chắp hai tay thành chữ thập, làm tư thế xin lỗi, "Hi vọng lúc này nói ra vẫn chưa muộn."

Tần Ý Nùng diễm lệ quyến rũ trời sinh, lúc tỏ ra yếu ớt, khóe mắt hoa đào thoáng rủ xuống, lộ ra ánh sáng tản mạn, rung động lòng người. Cho dù là khác giới hay cùng giới, đều không thể không sinh ra cảm giác thương yêu trong lòng theo bản năng.

Người dẫn chương trình không phải truyền thông, cho dù trong lòng cô nàng có hiếu kì tới cỡ nào, cũng sẽ không sống chết dây dưa tới đời tư của Tần Ý Nùng trên hiện trường phát sóng trực tiếp trọng đại thế này, huống hồ Tần Ý Nùng còn giải vây giúp cô nàng hai lần.

Cô nàng như lẽ đương nhiên nhận lấy bậc thềm mà Tần Ý Nùng đưa ra, cười nói: "Đương nhiên không muộn, hi vọng Ảnh hậu Tần có một buổi tối vui vẻ ở lễ trao giải Kim Hòe, người yêu của cô chắc chắn sẽ vui vẻ vì cô."

...

Răng lợi đám phóng viên hai bên thảm đỏ như muốn vỡ vụn, ai cũng hi vọng lúc này có thể nhập hồn vào người dẫn chương trình, sau đó bọn họ chỉ có thể an ủi bản thân, còn có phỏng vấn hậu trường.

Tần Ý Nùng đi từ thảm đỏ tới đường vào hội trường, thân hình thong dong, bước đi uyển chuyển, đung đưa kiều diễm.

Thảm đỏ kết thúc, mãi tới khi không nhìn được dù chỉ góc váy của Tần Ý Nùng nữa, đám đông mới thu lại máy ảnh dù chưa tận hứng, sau đó nhanh như chớp giật chui vào trong xe của mình, hoặc trực tiếp ngồi bên đường, mở máy tính xách tay mang theo bên mình, ánh sáng trong mắt tóe ra, bắt đầu tranh thủ từng giây từng phút biên tập tin tức.

Đáy mắt công chúng ngồi trước màn hình xem trực tiếp đương nhiên thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Bao gồm cả một nhóm người ở nhà họ Tần.

Đường Phỉ nghe tới nỗi mặt đỏ bừng, không ngờ chị dâu lại ngầu như thế, trực tiếp nói "người yêu của tôi", không biết chị gái mình có nghe được không, liệu có vui vẻ tới ngất đi không.

Ninh Ninh mơ hồ chớp mắt: "Người yêu là gì ạ?"

Hai người già nhìn nhau, Kỷ Thư Lan nhìn Đường Phỉ.

Đường Phỉ, cậu bé đang lớn, nó cũng xấu hổ, ấp úng giải thích: "Người yêu chính là... người đã kết hôn... dùng để xưng hô với đối phương, gọi là người yêu."

Ninh Ninh ồ một tiếng: "Vậy mẹ và cô Đường đã kết hôn chưa ạ?"

Đường Phỉ tan vỡ trong lòng: Sao cậu biết được, chị cậu vẫn chưa nói với cậu!

Cậu bé suy đoán, nói: "Có lẽ rồi?" Chưa từng nghe chị dâu gọi chị gái là người yêu sao?

Đường Phỉ đột nhiên gật đầu: "Kết hôn rồi!"

Ninh Ninh cúi đầu xuống, yên lặng suy nghĩ chút chuyện.

...


Lễ trao giải Kim Hòe còn chưa bắt đầu, những tin tức hình ảnh đẹp đẽ của rất nhiều sao nữ trên thảm đỏ còn chưa kịp đăng tải, hot search đầu tiên liền hiện ra, ngang nhiên chiếm giữ vị trí đầu bảng, phía sau còn có một chữ "HOT" bắt mắt.

[Tần Ý Nùng Đã Kết Hôn Từ Bốn Năm Trước]

Công chúng xem trực tiếp lũ lượt lên sóng cùng nhau hóng hớt hiện trường.

[Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, mất khả năng ngôn ngữ]

[Lúc trước khi cô ta sinh con, tôi đã nghĩ, minh tinh thật sự rất thần kì, rõ ràng bình thường không chút tiếng động, lúc nào có thai cũng không rõ, phì một cái liền có thêm một đứa trẻ, là tôi quá ngây thơ rồi, cô ta lại có thể lặng lẽ kết hôn, chấn động cả nhà tôi]

[Bốn năm trước cô ấy cùng ai ở bên nhau?]

[Nếu cô ta kết hôn sớm vậy, thế tại sao còn nhiều tin đồn như thế, chồng cô ta cũng hài lòng sao?]

[Có lẽ tìm một cậu trai trẻ giống Đường Nhược Dao chăng? Bao nuôi chơi chơi, căn bản không quản lí được cô ta]

[Hóng hớt thì hóng hớt, tại sao lại lôi Đường Đường nhà chúng tôi vào, Đường Đường nhà tôi là duy nhất, không hẹn, cảm ơn]

Hoàng phi, nhóm fan hâm mộ của Tần Ý Nùng đã không còn là thất tình nữa, mà là không còn gì lưu luyến với đời.

Cái gì? Thần tượng nhà các người bị lộ tin có bạn trai, bạn gái? Thần tượng nhà chúng tôi ở trước mặt công chúng cả nước, đột nhiên nhấn mạnh tuyên bố đã kết hôn! Có dữ dội không? Chúng tôi có thảm không? Fan thật thảm.

Nhưng fan cũng là những người đầu tiên tự tìm đủ loại thông tin ngay khi tin tức nổ ra, đi chứng thực chồng của Tần Ý Nùng rốt cuộc là ai.

Điện thoại của An Linh đã nổ tung.

Cô bận sứt đầu mẻ trán, nhưng tâm trạng lại sảng khoái hơn bao giờ hết.

Nín nhịn nhiều năm như thế, cuối cùng cũng bắt đầu nhướng mày thở phào.

Đây đều là những chuyện sau này, tương lai sẽ kể tiếp.

Lúc này, Tần Ý Nùng đã vào trong hội trường, cô ấy nhận lấy bút kí tên do nhân viên đưa tới, đến phía trước bảng kí tên, liếc mắt mấy cái, tìm được tên của Đường Nhược Dao trong những chữ kí dày đặc.

Cô ấy im lặng thu tầm mắt về, phóng khoáng kí tên mình lên, lịch sự đưa lại bút kí.

Lễ trao giải không kết thúc nhanh như vậy, hiện tại thuộc về thời gian hàn huyên, Tần Ý Nùng tìm mấy vị Ảnh đế Ảnh hậu đạo diễn lão làng, mọi người tụ họp nhỏ tiếng trao đổi, giao lưu tình hình gần đây.

Một nhóm lưu lượng trẻ tuổi, có người đang bận quét mặt, có người ngồi yên tại chỗ của mình, không biết làm sao cho đúng.

Tin tức ở bên ngoài của Tần Ý Nùng đã truyền vào trong, Tần Ý Nùng phớt lờ những ánh mắt thăm dò cùng đánh giá, ngược lại mấy người bên cạnh, có giao tình với cô ấy, nhiệt tình hỏi han: "Kết hôn lúc nào thế? Giấu cũng kĩ nhỉ, thế mà không để lọt phong thanh gì."

Tần Ý Nùng duy trì cách nói thống nhất: "Mấy năm rồi." Đến chỗ thích hợp liền lộ ra một nụ cười ngại ngùng.

Bạn cùng giới khẽ chọc lên tay cô ấy, trách móc: "Sao không gửi thiệp mời cho chúng tôi? Không có thành ý."

Tần Ý Nùng làm thái độ xin hãy khoan dung, nhẹ nhàng nói: "Lần sau mời mọi người ăn cơm, bù đắp cả kẹo hỉ, được không?"

Đều là người trong giới, biết chỗ khó xử của ngành này, bạn bè cũng không thật sự tức giận, cho bậc thềm liền nhận.

Mọi người vừa nói vừa cười.

Cách đó không xa, có một người phụ nữ đứng đó, ánh mắt lướt qua một tia âm u. Gương mặt của cô ta có thể nhận thấy lớn hơn Tần Ý Nùng mấy tuổi, cũng mặc chiếc váy chói mắt, búi tóc, trên cổ đeo chiếc dây chuyền ngọc trai trùng điệp, lớp trang điểm tinh tế, năm tháng cho cô ta vẻ nhã nhặn thong dong, nhưng người bên cạnh lại tự động tránh đi.

Trò đùa, ai không biết Hách Mỹ Hoa và Tần Ý Nùng là đối thủ một mất một còn, không biết cũng được người ở hiện trường bổ túc.

Cổ đại có "Trời sinh Du há còn sinh Lượng". Cận đại có "Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong". Hách Mỹ Hoa chính là Mộ Dung Phục.

Hách Mỹ Hoa và Tần Ý Nùng ra mắt cùng thời, ân oán tranh chấp có thể gọi là dây dưa tới tận chân trời. Hai người đều là nữ diễn viên xuất chúng, trong những lần đồng thời lọt vào đề cử hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất trong ba giải thưởng quyền lực nhất của làng điện ảnh Hoa Ngữ, Hách Mỹ Hoa đều thất bại liên tiếp, thỉnh thoảng có một lần giành giải, là vì lần đó Tần Ý Nùng không tham dự, bị truyền thông gọi là "Vua hời" mới giành được Ảnh hậu, mất hết mặt mũi.

Từ đó Hách Mỹ Hoa liền coi Tần Ý Nùng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ước gì có thể loại bỏ Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng có tiếng tăm tệ hại như ngày hôm nay, không thiếu được "công lao" của Hách Mỹ Hoa.

Hách Mỹ Hoa biết được Tần Ý Nùng sẽ tới tham dự lễ trao giải, không quan tâm tới sự khuyên nhủ của người quản lí cùng nhà tạo hình, cố ý mặc váy dài màu sắc hệt với cô ấy, muốn chèn ép Tần Ý Nùng trên thảm đỏ, để mọi người nhìn rõ ai mới là con cưng của trời.

Nhưng chưa từng nghĩ tới, phía tổ chức sắp xếp đối phương hạ màn, cô ta còn không thể gặp mặt Tần Ý Nùng, giống như đấm lên gối bông, nuốt nghẹn tới không ổn.

Ánh mắt cô ta lúc sáng lúc tối, trợ lí bên cạnh sợ run bần bật.

Cô ta có chút oán giận Tần Ý Nùng, rõ ràng đã nhiều năm không xuất hiện, lại cứ phải xuất hiện ở Kim Hòe lần này, Nữ chính xuất sắc nhất lần này không chút bất ngờ lại thuộc về Tần Ý Nùng, không phải vả mặt Hách Mỹ Hoa ngay trước mặt mọi người sao?

Ngày mai truyền thông lại góp vui, không chê chuyện lớn gõ ra tiêu đề "Tần Ý Nùng liên tục giành giải Nữ chính, Hách Mỹ Hoa tối tăm mặt mày tại hiện trường", hàng năm bị lấy ra làm trò đùa, đổi lại người khác liệu có ai không tức giận.

"Chị Mỹ Hoa..." Cô nàng tha thiết, thử cứu vãn.

Hách Mỹ Hoa cong lên nụ cười miệng cười da không cười với cô nàng, cúi đầu, hất hất cằm.


Trợ lí thở dài trong lòng, tỉ mỉ chỉnh sửa vạt váy lễ phục cho cô ta, Hách Mỹ Hoa ngẩng chiếc cổ thon dài lên, dây chuyền ngọc trai với màu sắc thượng hạng lóe lên ánh sáng rung động lòng người, tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ trắng bóc của cô ta, xán lạn rực rỡ.

"Ý Nùng, lâu rồi không gặp."

Tần Ý Nùng đã sớm nhìn thấy Hách Mỹ Hoa, chỉ là giữ thái độ nước sông không phạm nước giếng, không muốn chào hỏi cô ta. Nhưng đối phương chủ động tìm tới, Tần Ý Nùng không tiện thất lễ, cong môi cười nói: "Cô cũng thế, lâu rồi không gặp."

Hai người nhiệt tình ôm nhau, sắc mặt của những người xung quanh biết nội tình không chút biến hóa.

Giới giải trí rất rộng, cũng rất nhỏ, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sau lưng dù có cấu xé đấu đá nhau thế nào, cũng phải duy trì vẻ thân thiện trên bề mặt. Đây là cách đối đãi mà mọi người ngầm thừa nhận.

Hai người vừa gặp mặt, mấy chiếc máy ảnh ở hiện trường đã lướt qua, ngắm chuẩn hai người họ.

Khán giả xem trực tiếp cũng bắt đầu làm việc, gõ chữ như thấy người gặp họa mà vui.

[Vương gặp vương rồi, ban tổ chức cũng biết chơi đấy]

[Sao tôi lại thấy vui vẻ khi thấy cảnh tượng các đại hoa bề ngoài không gợn sóng bên trong sóng ngầm mãnh liệt thế nhỉ]

[Đại hoa cấu xé nhau mới đáng xem, tư liệu bẩn đều là làm thật ăn thật, đám tiểu hoa hiện tại còn chưa bì kịp, náo loạn chút đỉnh thôi]

[Hách Mỹ Hoa đã có ý định muốn ăn Tần Ý Nùng rồi, ha ha ha ha ha]

Hách Mỹ Hoa thả lỏng cái ôm, mặt lộ ra nụ cười khoa trương, thân thiết nắm lấy tay cô ấy, hàn huyên nói: "Nghe nói cô kết hôn rồi à?"

Tần Ý Nùng im lặng rút tay ra, thẳng thắn vô tư: "Đúng thế."

Hách Mỹ Hoa khẽ "a" một tiếng, hỏi: "Chúng tôi có quen không? Trong giới hay ngoài giới thế?"

Giả câm giả điếc, lấy thẳng thắn làm EQ, lời này đừng nhắc tới quan hệ giữa hai người bọn họ ngoài thù oán thì không có bất cứ giao tình gì hết, cho dù là những người bạn ban nãy của Tần Ý Nùng, cũng phải quen với việc nhìn mặt mà bắt hình dong, hờ hững cho qua chủ đề này.

Cô ta mạo phạm tới Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng vốn muốn tìm câu gì đó để chặn họng cô ta, suy đi nghĩ lại quả thật bản thân không cần phí lời với Hách Mỹ Hoa, chắc chắn hai người không thể hòa thuận vui vẻ. Tần Ý Nùng mạnh dạn cong môi cười cười, cười tới nỗi Hách Mỹ Hoa mù mờ.

Chỉ thấy môi đỏ của Tần Ý Nùng thoáng động đậy, khẽ nói: "Liên quan gì tới cô?"

Lời nói của Tần Ý Nùng không sắc nhọn, không trào phúng, chỉ có ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh, đang trần thuật một chuyện hết sức bình thường.

Hách Mỹ Hoa: "Cô..." Cô ta bị đánh tới nỗi không kịp trở tay, không kịp phản ứng lại.

Những người bên cạnh cũng ngẩn ra.

Đây có còn là Tần Ý Nùng dịu dàng, hiền lành với tất cả mọi người nữa không? Hôm nay cô ấy uống nhầm thuốc sao?

Tần Ý Nùng vứt lại câu này, đơn giản tạm biệt những người đứng xem, cong môi cười nhạt, thong dong rời đi.

Màn hình bùng nổ.

[Mẹ kiếp, có phải Tần Hoàng phóng đại rồi không? Tại sao chưa nói được đôi câu Hách Mỹ Hoa liền ngẩn ra tại chỗ thế]

[Có ai biết đọc khẩu hình không! Tôi cần đại biểu đọc khẩu hình miệng cấp mười!]

[Tôi tôi tôi! Hình như chị ấy nói: Liên quan gì tới cô]

[Vừa hay, ha ha ha, rất có khí chất, Tần Hoàng không hổ là Tần Hoàng, đột nhiên biến thành fan rồi làm sao đây?]

[Vốn dĩ hai người đó cách biệt quá lớn, cho dù là giải thưởng hay độ nhận diện, Hách Mỹ Hoa trong tối ngoài sáng tranh đấu với Tần Hoàng, chỉ là Tần Hoàng không tính toán với cô ta, không tỏ chút thái độ với cô ta, cô ta còn thật sự nghĩ người ta là mèo bệnh]

Hách Mỹ Hoa tức chết rồi!

Tần Ý Nùng lại dám dùng thái độ này đối xử với cô ta!

Cô ta cố gắng hất tay trợ lí ra, nhanh chân đi về phía chỗ ngồi ban tổ chức đã sắp sẵn cho mình, mặt mày tái xanh, phảng phất một tia nguy hiểm, thần chặn đường giết thần, phật ngăn trở giết phật.

Những người trên đường lũ lượt lùi bước, Đường Nhược Dao đen đủi, lúc này vừa hay quay lưng với Hách Mỹ Hoa, đứng trên lối đi, đang ôn lại chuyện cũ với một diễn viên từng hợp tác chung, đột nhiên đôi vai cảm nhận được sức mạnh đụng vào, cả người Đường Nhược Dao đứng không vững, không khống chế được nhào về phía trước, may mắn phản ứng nhanh, tay nắm lấy thành ghế, vị diễn viên bên cạnh cũng nhanh chóng đưa tay kéo lấy cô, ân cần hỏi han: "Em không sao chứ Đường Đường?"

"Không sao." Đường Nhược Dao đứng vững, nói.

Hách Mỹ Hoa dừng chân, quay đầu nhìn lại. Tuy cô ta hống hách, nhưng có đối tượng, không tới mức càn rỡ tới mức độ này, làm tổn thương người vô tội là lỗi của cô ta, đương nhiên phải xin lỗi.

Một câu xin lỗi của Hách Mỹ Hoa vừa trào tới yết hầu, khoảnh khắc vừa nhìn rõ khuôn mặt của Đường Nhược Dao, liền nuốt về, trào phúng cười một tiếng: "Là cô à."

Đường Nhược Dao nhớ lại chút chuyện giữa Hách Mỹ Hoa và bản thân.


Tại lễ trao giải Kim Quế năm ngoái, cô giành được Nữ chính xuất sắc nhất, Hách Mỹ Hoa là khách mời trao giải, bởi vì bản thân mất hồn, người này ở trên sân khấu trực tiếp chỉ trích cô "không chuyên nghiệp, giành được chút thành tích liền dương dương tự đắc". Sau khi lễ trao giải kết thúc trực tiếp kéo cho Đường Nhược Dao một màn bôi nhọ.

Truyền thông nói Hách Mỹ Hoa nhận được của hời của Tần Ý Nùng mới giành được Ảnh hậu, Đường Nhược Dao còn trẻ nhưng sau khi giành được danh hiệu này, tinh thần lại không tập trung, điều này khiến cô ta ghim khoản nợ này cho Đường Nhược Dao sao?

Đường Nhược Dao vô tình kết thù với Hách Mỹ Hoa, cung kính cúi đầu: "Tiền bối vẫn nhớ em ạ, thật là vinh hạnh."

Thái độ của cô rất khiêm ngường, đủ cho cô ta thể diện.

Hách Mỹ Hoa hừ lạnh một tiếng, phất áo rời đi.

Đường Nhược Dao nhìn theo hướng cô ta đi tới, đúng lúc là nơi Tần Ý Nùng đứng ban nãy. Cho nên hai người nổi lên tranh chấp sao? Tần Ý Nùng thấy người đều nở nụ cười, không tức giận với ai, không hề quan tâm đến những chuyện bên lề. Hách Mỹ Hoa càn rỡ không chút kiêng kị như thế, Tần Ý Nùng sẽ không bị bắt nạt chứ?

Nhưng Hách Mỹ Hoa nổi giận đùng đùng rời đi, nhìn thế nào cũng không giống việc cô ta chiếm ưu thế.

Lẽ nào Tần Ý Nùng vùng lên bắt nạt cô ta, không phải chứ? Chắc chắn mặt trời mọc ở đằng tây rồi.

Đường Nhược Dao vội vàng muốn biết sự thật, ánh mắt lướt mấy vòng trong hội trường, ánh mắt sáng lên, Tần Ý Nùng đang nói chuyện cùng Hàn Ngọc Bình, Đường Nhược Dao cũng coi như từng hợp tác với Hàn Ngọc Bình, tới chào hỏi rất hợp tình hợp lí.

Tần Ý Nùng muốn gặp mặt cô sao? Cho nên mới cố ý tìm tới Hàn Ngọc Bình. Lồng ngực Đường Nhược Dao thoáng ngọt ngào.

Cô tạm biệt bạn cũ trước mặt, nhấc vạt váy đi về phương hướng kia, nhịp tim dần dần tăng tốc.

"Lúc trước gọi cháu tới nhà tôi ăn cơm, cháu đùn đẩy từ chối nói phải dưỡng bệnh, bây giờ khỏi bệnh rồi, cháu còn không tới tôi sẽ tức giận đấy." Hàn Ngọc Bình lạnh mặt, "Dẫn theo cả người kia cùng Ninh Ninh tới, thiếu ai thì tôi hỏi tội cháu, nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ rồi mà." Tần Ý Nùng kéo dài âm, cười đáp. Nếu ở bên ngoài cô ấy lộ ra diễm lệ quyến rũ từ tận xương cốt, ở trước mặt Hàn Ngọc Bình lại làm thái độ ngoan ngoãn nũng nịu của cô con gái.

Đặc biệt là sau khi yêu đương, ngày càng rõ ràng.

Hàn Ngọc Bình cảm khái trong lòng: Cái tên lõi đời quen thuộc ngày càng đi xa, tốt lắm.

"Đạo diễn Hàn." Đường Nhược Dao đứng cách đó ba bước, cung kính lên tiếng, trong mắt không giấu nổi một tia ngượng ngùng cùng căng thẳng.

Bạn gái cùng bố của bạn gái đều có mặt, sao cô có thể bình tĩnh được chứ?

"Tiểu Đường, tới đây." Hàn Ngọc Bình như ông bố gặp con dâu, càng nhìn càng vừa mắt, lộ ra mặt cười chưa từng xuất hiện trước mặt Tần Ý Nùng.

Hai tay Tần Ý Nùng nắm lấy bắp tay Hàn Ngọc Bình, không tán thành, nói: "Chú ~"

Hàn Ngọc Bình nổi da gà da vịt, nếp nhăn pháp lệnh hai bên mũi hoảng hốt run lên, khẽ trách móc: "Nói tiếng người cho tôi."

Tần Ý Nùng cười khoan thai, cực kì vui tai.

Lỗ tai Đường Nhược Dao như bị lông chim chạm ngứa, mềm mại ngứa ngáy, cô khống chế thu lại ánh mắt trên người Tần Ý Nùng, cẩn thận tiến lên phía trước: "Cô Tần."

Ánh mắt Tần Ý Nùng chật vật: "Lại gặp rồi, bạn học Đường."

Không phải cô cố ý không gần gũi, mà là cô vốn dĩ đã như thế. Đường Nhược Dao cũng hiểu thái độ lúc này của cô ấy với mình ngoài tình yêu đôi bên rõ như gương, còn lại không có bất kì điểm khác biệt nào so với người bên cạnh, vô thức có chút suy nghĩ.

Đây là mặt nạ mà Tần Ý Nùng đã đeo lên mặt trong nhiều năm lăn lộn ở giới giải trí, tùy tiện khoa trương, hào quang thăm thẳm, đã hòa thành một thể với bản thân cô ấy, không thể tách rời. Nhưng một Tần Ý Nùng lúng túng hướng nội dưới lớp mặt nạ kia, chỉ thuộc về một mình cô.

Cô nhanh chóng điều chỉnh, bình tĩnh lại từ tia chua xót.

Hai vị lão làng nói chuyện, căn bản không ai dám làm phiền, là vì bên cạnh Tần, Hàn vẫn coi như sạch sẽ, Đường Nhược Dao cẩn thận, giọng điệu duy trì vẻ cung kính, nhỏ tiếng hỏi: "Cô Tần và Hách Mỹ Hoa đã xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Cho dù có vô tình lọt vào tai người khác, cũng không thể tìm lông bới vết.

Tần Ý Nùng nhướng mắt hoa đào nhìn cô, tự nhiên cười nói: "Không có gì, cô ta hỏi đối tượng kết hôn của tôi là ai, có phải người trong giới không?"

Cô ấy hứng thú thưởng thức sắc mặt thoáng biến đổi của Đường Nhược Dao, còn có một tia lo lắng lướt qua trong mắt cô, cùng chút cảm xúc giống như vui vẻ gần như không thể phát giác.

Cô ấy nghĩ, chắc chắn bạn nhỏ còn chưa biết sự việc xảy ra ở thảm đỏ bên ngoài.

Cô ấy còn nghĩ: Thật ra bạn nhỏ rất muốn công khai thân phận, chỉ là tình hình còn chưa cho phép. Sẽ có một ngày, cô ấy sẽ để Đường Nhược Dao quang minh chính đại đứng bên cạnh mình.

Ánh mắt Tần Ý Nùng rơi trên đôi môi đỏ khẽ cử động của Đường Nhược Dao, con ngươi sâu lại. Hôm nay Đường Nhược Dao tô son môi màu tươi, sắc môi tươi sáng, hồng hào căng tràn, giống như ngậm một bông hoa anh đào đỏ thắm.

Yết hầu Tần Ý Nùng khẽ động đậy, cô ấy muốn hôn bạn nhỏ, nếm thử hương vị của cô từng chút từng chút.

Đường Nhược Dao không hề cảm giác được những suy nghĩ lướt qua nhanh chóng của cô ấy, căng thẳng hỏi: "Cô trả lời thế nào ạ?"

Tần Ý Nùng im lặng nuốt nước bọt, thu lại cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Ờ, tôi chọc tức cô ta."

Đầu lưỡi Đường Nhược Dao suýt chút nữa dựng đứng ngắn lại một nửa: "Cô... cô chọc tức cô ta sao?"

Sắc mặt Hàn Ngọc Bình cũng sửng sốt.

Tên lõi đời này tiến hóa rồi sao? Lõi đời tận cùng?

Tần Ý Nùng không quan tâm nhún vai, cười cười: "Tôi chỉ nói, liên quan gì tới cô."

Đường Nhược Dao ngẩn tò te.

Hàn Ngọc Bình cho Tần Ý Nùng ngón tay cái, tâm phục khẩu phục.

Đường Nhược Dao mất mấy giây tiêu hóa, mặt mày nhuộm lên đôi phần lo lắng, nói: "Làm vậy vẫn ổn chứ?" Hách Mỹ Hoa là người lâu năm trong giới, Tần Ý Nùng lại công khai làm mất thể diện của người ta.


"Không sao, yên tâm." Tần Ý Nùng nuốt lại cụm từ "bạn gái em" suýt chút nữa buột miệng nói ra, mỉm cười nói, "Tôi lợi hại lắm."

Có phải Đường Nhược Dao nhìn quen dáng vẻ mềm nhũn của cô ấy, nên hiểu lầm về cô ấy chăng?

Hàn Ngọc Bình ở bên cạnh phụ họa: "Xác thực."

Hai người tràn đầy tự tin, Đường Nhược Dao cũng không lo lắng nhiều, cô hỏi về chuyện liên quan tới bộ phim "Bản Sắc", tuy không thể công chiếu trong nước, nhưng có thể phát hành ở Đài Loan, Hồng Kông cùng nước ngoài, sang năm còn có thể gửi phim đi tranh giải.

Hàn Ngọc Bình nói: "Phim đã chỉnh sửa xong, còn chút công đoạn cuối cùng, còn lại là vấn đề ra rạp, cái này thì phải hỏi bà..." Đầu lưỡi của ông đột nhiên ấp úng, cứng rắn sửa thành, "Bà chủ của cháu."

Đường Nhược Dao: "..."

Hàn Ngọc Bình thở ra một hơi dài, khổ quá đi mất, sau này ông phải tránh chung khung hình với đôi tình nhân này, tránh để lỡ miệng nói hớ.

Bà chủ Tần Ý Nùng hắng giọng, nhịn cười nói: "Tôi dự định, giữa năm sau lên sóng."

Bộ phim tranh giải đơn thuần, không quá hà khắc trong việc chọn thời gian lên sóng, đợi công ty đưa ra thời gian thỏa đáng.

Đây là bộ phim rất có ý nghĩa kỉ niệm với hai người, Đường Nhược Dao muốn đến rạp chiếu phim xem phim chung với Tần Ý Nùng, nhưng mục tiêu hai người có thể ở chung quá xa xôi, chỉ sợ không thể thành hiện thực.

Tần Ý Nùng dường như nhìn thấy suy nghĩ của cô, mím môi nói: "Nói sau đi."

Còn chưa biết năm sau là khi nào nữa.

Sau đó hai người nói tới chuyện công, công ty truyền thông của Tần Ý Nùng đang tìm kiếm kịch bản quay phim, cô ấy có ý muốn tìm Hàn Ngọc Bình làm đạo diễn, Hàn Ngọc Bình là người khắt khe, tìm lông bới vết, Tần Ý Nùng liền tìm lời hay ý đẹp dỗ dành ông.

Đường Nhược Dao không chen miệng được, vừa hay ánh đèn trên sân khấu đã điều chỉnh xong, cô quay về chỗ ngồi của mình.

Tần Ý Nùng và Hàn Ngọc Bình ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, là vị trí trung tâm xứng với danh tiếng địa vị, Đường Nhược Dao được sắp xếp ở hàng ghế thứ năm, so sánh ra cũng coi như vị trí gần sân khấu, Tần Ý Nùng ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, người cao ráo, ngồi hàng đầu rất xuất chúng.

Đường Nhược Dao khẽ ngẩng đầu, có thể nhìn được chiếc gáy đẹp đẽ của Tần Ý Nùng, vô thức cong môi lên.

Người dẫn chương tình đang trong giai đoạn làm nóng hiện trường, theo ống kính hiện trường trêu đùa minh tinh đang tỏa sáng chói lóa, ai biết lại trùng hợp như thế, ống kính trực tiếp lướt tới nụ cười này của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao ở bên ngoài trước giờ luôn lạnh lùng ít nói, núi băng di động, người sống chớ tới gần. Không phải cô luôn luôn lạnh mặt không cười, là khúc gỗ, mà là cô rất ít khi cười, đối mặt với ống kính, với người trong giới, khóe môi khẽ cong lên, dịu dàng lịch sự. Nhưng mặt mày từ đầu chí cuối vẫn mang theo vẻ lạnh lùng xa cách như thể trời sinh, cự tuyệt người tới gần từ ngàn dặm xa xôi.

Hôm nay nụ cười ấy bị ống kính trực tiếp bắt được, lại khác hẳn phong cách thường nhật của cô, băng tuyết trong mắt hòa tan, lớp băng hai bên bờ tan chảy, nhuộm lên sắc xuân tản mạn, mang theo mấy phần tình ý triền miên không thốt thành lời.

Màn hình lớn đột nhiên chiếu lên khuôn mặt mình, bất ngờ.

Đường Nhược Dao đột nhiên giật mình, khóe môi mím chặt.

Không ít người nhìn về phía Ảnh hậu trẻ tuổi đang lớn mạnh trong hai năm gần đây.

Hách Mỹ Hoa nhướng mày, cũng ngẩng mí mắt lên.

Cô ta bị nghẹn họng bởi những lời của Tần Ý Nùng, hoàn hồn lại vẫn vừa nghĩ vừa tức, lúc này nhìn ai cũng không vừa mắt, đặc biệt là người có mâu thuẫn với cô ta.

"Nhược Dao đang nhìn gì thế, cười vui vẻ như vậy?" Người dẫn chương trình hứng thú nói.

"Tôi..." Đường Nhược Dao nhận lấy micro của nhân viên đưa tới một cách nhanh chóng, mặt không biến sắc nói, "Chỉ là mất hồn một chút."

Người dẫn chương trình gạn hỏi: "Vậy cô đang nghĩ tới điều gì, có thể chia sẻ cho mọi người biết không?"

Đường Nhược Dao lộ ra vẻ mặt khó xử.

Hách Mỹ Hoa khoanh tay, vô thưởng vô phạt mỉa mai: "Diễn viên trẻ tuổi bây giờ, càng ngày càng không chuyên nghiệp, ở nơi này còn nhiều lần mất hồn, nếu tôi nhớ không nhầm, năm ngoái nhận giải cô cũng không tập trung. Đến rồi thì tận chức tận trách, đừng để tâm trí đi chơi xa, cậy vào chút thành tích của bản thân, liền không đặt chuyện gì trong mắt, làm người khiêm tốn một chút, có lợi cho cô hơn."

Âm thanh của cô ta không lớn, nhưng mọi người xung quanh đều nghe được, vị trí của Hách Mỹ Hoa cũng ở hàng đầu.

Tính tình Hách Mỹ Hoa chính là như thế, cũng rất bảo thủ, sắp rối loạn căng thẳng với hai chữ "Ảnh hậu", đặc biệt là Đường Nhược Dao trẻ tuổi giành được vinh quang này còn để cô ta nắm được điểm yếu. Cô ta đang giận cá chém thớt, những vị lão làng trong giới đều biết, tuy Hách Mỹ Hoa chuyện bé xé ra to, nhưng không muốn vì Đường Nhược Dao mà đắc tội Hách Mỹ Hoa. Thế là vô cùng yên lặng, chỉ có một vị Ảnh đế lâu năm ra mặt, lắc đầu với Hách Mỹ Hoa, tỏ ý bảo cô ta thức thời dừng lại.

Hách Mỹ Hoa mím chặt hai môi, sắc mặt không vui.

Đường Nhược Dao lười tính toán thì lười tính toán, nhưng không phải là người nín nhịn, Tần Ý Nùng cũng không cho phép cô nín nhịn. Dù sao Tần Ý Nùng đã lật bài với cô ta, thêm một người cũng không nề hà gì.

Mọi người yên lặng một lúc.

Người dẫn chương trình có chút lúng túng, đang định lướt qua chủ đề này, nhân viên cũng đưa tay ra nhận lại micro. Không nghĩ tới việc Đường Nhược Dao rụt tay lại, lạnh lùng nói: "Chia sẻ một chút cũng không sao."

Người dẫn chương trình làm vẻ mặt rửa tai lắng nghe.

"Tôi tôn trọng ngành nghề của tôi, nhìn thấy rất nhiều diễn viên ưu tú trước mặt, vô cùng vinh hạnh khi có thể xuất hiện ở đây cùng mọi người. Thế là tôi nghĩ, nếu đối tượng của tôi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ vui cho tôi, cho nên tôi mới cười vui vẻ như vậy."

Đường Nhược Dao lại lộ ra nụ cười giống hệt như ban nãy, tự nhiên ngồi xuống, giao micro lại.

Người dẫn chương trình ngây ra hai giây, mới phản ứng kịp, anh chàng kéo ống tay áo tây lên: "Mẹ của tôi ơi, mẹ của tôi ơi! Mọi người nhìn thấy chưa? Đúng là nổi da gà da vịt đây này."

Những câu chữ không thể ngờ tới của Đường Nhược Dao, thật sự làm hiện trường nóng lên.

Toàn hội trường đều là tiếng cười.

Hách Mỹ Hoa và Tần Ý Nùng cách nhau một người, nhưng không cản trở cô ta nhìn thấy Tần Ý Nùng tươi cười tới nỗi mặt mày cong cong, vô cùng khiến người ghét bỏ, giọng điệu lập tức xấu xa nói: "Cô cười cái gì? Đối tượng của cô ta cũng không phải cô."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nhìn sang, nói: "Tôi vui, cô quản được không?"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui