Chương 131: Rượu Vang Pha Cà Phê
Đường Nhược Dao gọi xong muốn nhìn phản ứng của Tần Ý Nùng, vành tai trắng bóc liệu có ngượng ngùng đỏ lên không, ai ngờ Tần Ý Nùng đột nhiên ôm lấy cô, giữ chặt lấy cô trong lòng, khó mà động đậy.
Đừng nói là mặt Tần Ý Nùng, ngay đến Đường Nhược Dao quay đầu xem thử vành tai cô ấy cũng rất tốn sức.
Trước giờ Đường Nhược Dao không làm trái ý của Tần Ý Nùng, nếu cô ấy ôm lấy cô, cô dứt khoát không động đậy nữa, ngoan ngoãn khẽ hỏi: "Sao thế?"
Trong giọng điệu của Tần Ý Nùng không nghe ra bất kì cảm xúc nào, nói: "Không hay."
Đường Nhược Dao bật cười, trong lòng nói không hay thì tại sao chị nghe em nói xong lại ôm chặt lấy em thế này làm gì? Nhưng Tần Ý Nùng nói không hay, cô liền thuận nước đẩy thuyền: "Vậy chị thích nghe cái gì?"
Âm thanh của Tần Ý Nùng buồn buồn: "Không thích cái nào hết."
Đường Nhược Dao dỗ dành cô ấy: "Vậy em không nói nữa, được không?"
Người phụ nữ ấy im lặng một giây, khẽ đặt cằm lên vai cô: "Ừ."
Trái tim Đường Nhược Dao lướt qua một tia lạnh lẽo rất nhỏ, giống như cảm giác có chỗ nào không đúng.
Cô biết Tần Ý Nùng rộng lượng, đặc biệt là trên phương diện biểu diễn, trước giờ đều là người dẫn đường của cô, sẽ không vì nguyên nhân bản thân điều chỉnh cảm xúc quay phim, lạnh lùng với cô ấy một ngày mà tức giận, nhưng lúc này cô lại đột nhiên không dám khẳng định.
Lí trí có rộng lượng đến đâu, thì trong tình cảm chị ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, cho nên chị ấy chưa hết giận sao?
Đường Nhược Dao tìm lại bản phác thảo những lời đã chuẩn bị từ trước, ngón tay thon vuốt lên mái tóc dài đen láy phía sau lưng Tần Ý Nùng, từng chút từng chút, động tác dịu dàng, chuẩn bị xong cách diễn đạt: "Em sắp đóng máy rồi."
Tần Ý Nùng nói: "Ừ."
Đường Nhược Dao nói: "Cho nên tình huống giống như hôm nay sẽ không xuất hiện nhiều lần nữa, lần sau khi em quay cảnh phim như thế này, chị cứ nghĩ em đang ngủ ở khách sạn, không tới phim trường, phim trường không có Đường Nhược Dao, chỉ có Hàn Tử Phi, người đó không có bất kì liên quan gì tới chị."
Ngón tay của Tần Ý Nùng co lại, xương hàm co chặt: "... Ừ."
"Hôm nay em không để ý đến chị, xin lỗi." Đường Nhược Dao lại nói xin lỗi, vô cùng chân thành.
"Không sao." Tần Ý Nùng vẫn đáp vậy.
Đường Nhược Dao thừa cơ vòng lấy vai của cô ấy, gác cằm lên mái tóc mềm mại của người phụ nữ ấy, cọ cọ, nghiêm túc cam đoan nói: "Tất cả chỉ là tạm thời, em cam đoan sau khi đóng máy, tuyệt đối có thể dịu lại, đến lúc đó em ngày ngày ở phim trường bưng trà rót nước, bóp lưng đấm chân cho chị, được không?"
Tần Ý Nùng rũ mắt mỉm cười, chỉ có khóe môi cong lên, không thăm dò được cảm xúc chân thực.
Đường Nhược Dao nhắm mắt, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô ấy.
Tần Ý Nùng rúc vào lòng cô, nói: "Tôi hơi lạnh."
Đường Nhược Dao đã ôm cô ấy rất chặt rồi, một tay nắm lấy tay trái đang thõng bên người vuốt ve, hà hơi vào trong, lo lắng vượt qua ngôn từ biểu đạt: "Sao chị lại lạnh thế?" Đã mùa hè rồi.
Tần Ý Nùng: "Không phải em biết rồi sao, thể hàn."
Đường Nhược Dao đàng hoàng tự cho Tần Ý Nùng là bạn gái của mình, giữa hai người chỉ còn thiếu danh phận, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ sẽ rất nhanh nữa là có. Thế là Đường Nhược Dao trêu đùa trách móc, nói: "Mặc ít quần áo quá." Cô làm động tác đứng dậy, "Em lấy áo khác cho chị, ở trong phòng thay đồ ạ?"
Tần Ý Nùng kéo cô lại, hất cằm về chiếc chăn mỏng ở một bên sô-pha.
Một tay Đường Nhược Dao kéo lấy chiếc chăn, mở ra đắp lên người Tần Ý Nùng, ôm cả người vào.
Đường Nhược Dao nắm chặt lấy tay cô ấy, đau lòng nói: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Hơi ấm lan tỏa từ chiếc chăn mỏng, bên cạnh còn có sự quan tâm chăm sóc hết mực của người phụ nữ trẻ tuổi, trong cái ôm quen thuộc, Tần Ý Nùng sinh ra một chút chần chừ.
Cô ấy kéo lấy tay áo của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao cúi đầu: "Dạ?"
Tần Ý Nùng thăm dò cô, nói: "Em thích tôi mặc thế này không?"
Thế nào? Đường Nhược Dao mất một giây phản ứng, mới hiểu ra Tần Ý Nùng đang nói tới chiếc váy dài đỏ mang thương hiệu, nói: "Thích. Không phải chị vẫn luôn mặc thế này sao?"
Tần Ý Nùng khẽ nhắm mắt nói: "Có một thời gian ngày ngày tôi mặc quần dài áo dài."
Đường Nhược Dao nói: "Cũng thích." Nghĩ nghĩ, cô hỏi, "Có phải chị thích mặc đồ thoải mái hơn không?"
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đường Nhược Dao cười nói: "Vậy thì mặc thoải mái một chút, quan trọng là chị vui."
Một câu "Chị là ai" trào lên miệng Tần Ý Nùng, sợ Đường Nhược Dao nghi ngờ, lại nuốt xuống, khẽ nói: "Ừ."
Đường Nhược Dao nhìn ánh mắt ngoan ngoãn quá giới hạn của Tần Ý Nùng, đáy lòng trào lên dịu dàng vô hạn, không nhịn được cúi đầu xuống, chầm chậm chầm chậm ăn sạch vết son môi tươi tắn trên môi cô ấy.
Lúc tách ra, cô nhìn vào đôi mắt đen láy có chút mơ màng rõ ràng của Tần Ý Nùng, bật cười nói: "Những lời buổi sáng chị nói với em, quên rồi sao?"
"Lời nào?"
"Em nói em nằm mơ, mơ thấy chị hôn em, chị nói muốn để giấc mơ của em thành sự thật." Đường Nhược Dao co ngón tay lướt qua sống mũi cô ấy, khẽ cười nói.
"Giấc mơ của em còn chưa thành sự thật." Tần Ý Nùng nói.
"Tại sao?"
"Vì..." Tần Ý Nùng ngồi thẳng, giơ ngón tay chặn lấy cằm của người phụ nữ trẻ tuổi, buộc Tần Ý Nùng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, "Em mơ thấy tôi hôn em, không phải em hôn tôi."
Đường Nhược Dao như chiếc lò xo, Tần Ý Nùng yếu cô sẽ mạnh, Tần Ý Nùng mạnh cô sẽ yếu, lúc lên lúc xuống. Bây giờ Tần Ý Nùng đột nhiên mạnh mẽ, cô liền có chút nhũn chân.
Cô chủ động nhích lên phía trước, nhưng Tần Ý Nùng lại tránh ra sau, không cho cô chạm vào.
Đường Nhược Dao mở to mắt, lộ ra một tia khó hiểu.
Cô hé miệng: "Tần... ưm!"
Tần Ý Nùng đột nhiên bịt kín đôi môi cô lại.
Cho dù người trước mắt có phải là Đường Nhược Dao hay không, cô ấy cũng không phải Thẩm Mộ Thanh, Tần Ý Nùng muốn đối phương nhận thức rõ và ghi nhớ chỉ một mình cô ấy, Tần Ý Nùng.
Một khoảng thời gian dài sau đó, đầu óc Đường Nhược Dao đều trống rỗng, cảnh tượng xuất hiện trước mặt đều là chuyện rất lâu về sau.
Tần Ý Nùng đi rót hai cốc nước, một cốc đặt vào lòng bàn tay Đường Nhược Dao đang thất thần, âm thanh trầm khàn nói: "Uống chút đi."
Hai tay Đường Nhược Dao khép lại, cúi đầu uống nước, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Ý Nùng, nhưng đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của cô ấy lại xấu hổ cúi mặt xuống.
Tần Ý Nùng thế này có lẽ là lần đầu tiên Đường Nhược Dao nhận thức, sức hấp dẫn của người phụ nữ dịu dàng, mạnh mẽ, tràn ngập cảm giác không thể kháng cự, khác biệt chính là, không có cảm giác xa cách cố ý vạch ra giới hạn như lúc trước. Cô có thể nắm lấy tay cô ấy mọi lúc, mười ngón tay đan vào nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường khác.
Tần Ý Nùng quan sát gương mặt càng ngày càng đỏ của Đường Nhược Dao vào mắt, đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, ngồi xuống bên cô.
"Thích không?" Cô ấy cười hỏi.
Đường Nhược Dao gật gật đầu.
"Thích em hôn tôi hay là tôi hôn em?" Trước khi Đường Nhược Dao trả lời, Tần Ý Nùng cướp lời, nói tiếp: "Không thể trả lời thích hết."
Đường Nhược Dao nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ánh mắt nhanh chóng nhìn cô ấy một cái, rồi lại cúi xuống như cũ, âm thanh thốt lên nhỏ như tiếng muỗi: "Chị hôn em." Chủ động là biểu đạt, bị động là tiếp nhận, cô có thể cảm nhận rõ ràng bản thân bị động trong nụ hôn của Tần Ý Nùng, hiện giờ với cô mà nói còn quan trọng hơn cả người yêu.
Tần Ý Nùng xoa đầu cô, cong khóe mắt lên, nói: "Ngoan."
Đường Nhược Dao động đậy bờ vai, xấu hổ hỏi: "Cho nên có thể thêm..."
Tần Ý Nùng vui vẻ đồng ý.
Tần Ý Nùng không muốn lún sâu trong ý kiến chủ quan của bản thân rồi tự phán đoán, đây là điều duy nhất lúc này cô ấy muốn chủ động giành lấy, cô ấy không nỡ buông bỏ. Cho nên cô ấy muốn khai thác được một mặt thuộc về Đường Nhược Dao, càng nhiều càng tốt, để thuyết phục bản thân kiên trì, đừng dao động.
Có lúc Tần Ý Nùng thật sự ngưỡng mộ Đường Nhược Dao, có thể có dũng khí vô hạn, để theo đuổi, muôn phần kiên định. Tần Ý Nùng không làm được, một cơn gió nhẹ làm ngọn cỏ xao động cũng sẽ kích thích thần kinh yếu ớt mẫn cảm của của cô ấy, cô ấy sợ ánh sáng, cũng sợ bóng tối, sợ tổn thương, cũng sợ bị thương, phía sau chính là chiếc vỏ bản thân đã trốn tránh lâu ngày, ở bên trong không phải lo lắng điều gì, mưa to gió lớn gì cũng không tới, một ngọn đèn dầu, không sáng, nhưng đủ để cô ấy an nhàn bình yên chống đỡ sống tiếp. Nhưng cô ấy cảm nhận được hoa tươi cùng ánh sáng ở bên ngoài, đôi chân giống như cắm trên mặt đất, làm thế nào cũng không lùi lại được.
Cô ấy muốn dũng cảm một lần vì Đường Nhược Dao, cho dù rất khó, phải tốn rất nhiều sức lực đấu tranh với bản thân. Cô ấy vẫn muốn... thử một chút.
Nếu kết cục vẫn là thất bại...
Đường Nhược Dao nhắm mắt, không nhìn thấy Tần Ý Nùng đang chầm chậm mở mắt, đáy mắt lướt qua ánh nước.
...
"Quan Hạm, những tư liệu khác của Dao Dao đã chỉnh sửa xong chưa?" Trên xe chuyên dụng quay về, một tay Tần Ý Nùng cầm máy tính bảng, trên màn hình là giao diện Baike về Đường Nhược Dao, giới thiệu trong đó cô ấy đã sớm thuộc làu làu, nhưng cô ấy vẫn chạm vào trang mạng này, lướt từ trên xuống dưới.
Quan Hạm nói: "Xong rồi, nếu còn gì thiếu sót em sẽ nhanh chóng gửi bổ sung cho chị."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng.
Quan Hạm hỏi: "Tâm trạng chị tốt hơn chút nào chưa ạ?"
Tần Ý Nùng lướt qua một trang, nói: "Cũng tàm tạm."
Đám trợ lí khác trên xe chuyên dụng âm thầm trao đổi ánh mắt, tràn ngập nghi hoặc.
Tần Ý Nùng ngẩng đầu, lướt một vòng qua đám trẻ nhỏ đã luyện được chiêu thức một ngày câm lặng, cong môi cười nói: "Sao lại yên lặng thế? A Tiêu, hát cho tôi nghe một bài."
A Tiêu ngây ra, nhìn đại tổng quản Quan một cái, mặt đại tổng quản Quan không cảm xúc gật đầu, cô nàng mới trả lời, nói: "Vâng, chị Tần muốn nghe gì ạ?"
Tần Ý Nùng cười hỏi: "Mọi người thích nghe gì? Tùy tiện chọn."
Đám trợ lí ồn ào, ríu ra ríu rít mở miệng chọn bài:
"Tình Yêu Ba Mươi Sáu Kế."
"Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Em!"
"Năm Tháng Rực Rỡ!"
"Mèo Ba Tư! Trung Quốc Thoại!"
A Tiêu trợn mắt lên trời, phỉ nhổ nói: "Toàn là mấy ca khúc cũ rích, người trẻ tuổi có thể thời thượng chút không? Chọn mấy bài mới đi. Chị Tần, chị nói đúng không?"
Tần Ý Nùng ờ một tiếng, dáng vẻ nghiêm túc: "Vậy thì bài Rượu Vang Pha Cà Phê đi." Phát hành năm 1972, truyền bá rộng rãi, còn lớn hơn cả một giáp so với Tần Ý Nùng, người lớn tuổi nhất ở đây.
Mọi người ha ha cười to.
A Tiêu nghe lệnh cầm điện thoại tìm giai điệu, hắng cổ họng ngọt ngào đẹp đẽ, bắt đầu hát: "Rượu vang pha cà phê... em chỉ muốn uống một ly... nhớ lại quá khứ, lại uống ly thứ hai..."
Toàn bộ người trên xe, bao gồm cả Tần Ý Nùng như hẹn trước vỗ nhịp cho cô nàng, ngoại trừ Quan Hạm thiết diện vô tư.
Đường về ngập tràn tiếng nói tiếng cười, tuy Quan Hạm không cười, nhưng ánh mắt nhìn về đám trợ lí trẻ tuổi chỉ to đầu nhưng không có não kia, nhiều thêm một tia ấm áp.
Cô không dỗ được Tần Ý Nùng vui vẻ, đám người này thì có thể, cũng coi như ai có sở trường của người nấy.
Tần Ý Nùng không quên Quan Hạm, nhích lại gần nhỏ tiếng hỏi cô: "Em muốn nghe bài gì?"
Quan Hạm thoáng ngây ra, nói: "Em không thích nghe hát." Cũng không thích hát.
A Tiêu thay mặt nịnh bợ, đắc ý không kiểm soát được, gào lên: "Chị Quan Hạm hát cho chúng em một bài đi ạ."
Quan Hạm phóng ánh mắt dao nhọn tới, A Tiêu thiếu chút nữa lăn xuống khỏi chỗ ngồi, lại khiến mọi người cười rộ lên.
Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên nụ cười đùa dai, vỗ tay nói: "Hát một bài, Quan Hạm; Quan Hạm, hát một bài..."
Bà chủ dẫn đầu, đám khỉ trong núi lũ lượt thò đầu ra, đồng thanh hô: "Hát một bài, tổng quản Quan; tổng quản Quan, hát một bài..."
Năm nghìn con vịt kêu quạc quạc, ngay cả tài xế ngồi phía trước cũng nghe được tiếng động thấp thoáng truyền tới, thoáng quay đầu lại nhìn, hiếu kì không thôi.
Nếu đổi lại bình thường, Quan Hạm sẽ đập nát từng cái sọ của từng người, nhưng có Tần Ý Nùng như Phật ngồi trấn giữ. Hôm nay khó khăn lắm mới Tần Ý Nùng vui vẻ hơn chút, Quan Hạm thí mạng bồi người, vò đã mẻ lại sứt, nói: "Mọi người muốn nghe cái gì?"
Tần Ý Nùng nhân từ cười một cái: "Em chọn một bài sở trường của em." Cô ấy cũng chưa nghe Quan Hạm hát bao giờ.
Quan Hạm hỏi: "Hát chay được không ạ?" Hát theo giai điệu chắc chắn bản thân sẽ lạc nhịp.
Tần Ý Nùng: "Được."
Quan Hạm hắng giọng, rất lâu sau, nghiêm túc hát bài "Trung Trinh Báo Quốc".
Xe chuyên dụng tới khách sạn, cả đoàn người vẫn đang cười nghiêng cười ngả, thiếu chút nữa ngã từ trên xe xuống, người này đỡ người kia xếp hàng mới đứng vững. Quan Hạm đen mặt, xuống gần sau cùng, chờ đợi bên xe, tận chức tận trách chờ Tần Ý Nùng.
Một tay Tần Ý Nùng nắm lấy tờ giấy, lau đi nước mắt bên khóe mắt, một tay đặt lên tay Quan Hạm, nhấc váy xuống xe.
Quan Hạm không thể ý kiến với Tần Ý Nùng, thế là nghiêm mặt quát mắng đám trẻ nhỏ: "Ở đây làm thần giữ cửa à, còn không mau về đi?"
Cả đám người như ong vỡ tổ, trước khi chạy A Tiêu không quên lè lưỡi với Quan Hạm, tương đối mặt dày.
Quan Hạm tức đến nỗi lồng ngực phập phồng.
Tần Ý Nùng vỗ vỗ mu bàn tay của cô, lên tiếng an ủi nói: "Ngày mai rồi dạy bảo họ."
Quan Hạm ai oán nhìn cô ấy một cái.
Tần Ý Nùng đuối lí, lúng túng tránh ánh mắt của cô, cúi đầu xoa mũi.
Làm sao cô ấy biết ngữ âm của Quan Hạm không trọn vẹn, là tông điếc?
Biết trước...
"Nếu biết trước thì chị sẽ làm gì?" Buổi tối, Tần Ý Nùng cùng Đường Nhược Dao gọi điện thoại, nhắc tới chuyện thú vị này, Đường Nhược Dao cười rất lâu, mới tiếp tục hỏi.
"Tôi sẽ bật ghi âm lên, cho em để trong phòng trấn tà trừ họa." Tần Ý Nùng nói.
"Chị tổn thương Quan Hạm như thế, Quan Hạm có biết không?" Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng.
"Nếu biết sợ sẽ từ chức mất." Tần Ý Nùng dựa vào ghế bên bàn, cúi đầu không có việc gì làm nghịch bút bi trong ống đựng.
Đường Nhược Dao ha ha cười to.
Tần Ý Nùng đột nhiên đi đường vòng hỏi một câu: "Em có thích tôi như thế không?"
Đường Nhược Dao thấy lạ, không cần suy nghĩ trả lời: "Thích ạ." Chẳng phải thích mới cần lí do, còn yêu không cần sao. Người cô yêu là Tần Ý Nùng, cho dù Tần Ý Nùng có thế nào, cô đều thích.
Giọng điệu của cô chân thành, không chút giả dối.
Tần Ý Nùng khẽ cắn môi dưới, trong lòng có chút chân thực hơn.
Tần Ý Nùng giống như người mù bị đẩy vào chốn nguy hiểm lại mò được hòn đá, mỗi lần tìm kiếm được một hòn đá, liền giống như thu hoạch được bảo vật, giữ chặt lấy nó không buông, điểm đích là tình yêu của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nghe được chút không ổn nhỏ bé của cô ấy, nói: "Cô Tần."
"Ừm?"
"Có phải cô có chuyện gì muốn nói với em không? Hay là chị gặp phải vấn đề gì?"
Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn chiếc bút trong tay, nói: "Không."
"Thật sao?"
"Thật." Tần Ý Nùng biết rõ Đường Nhược Dao không nhìn ra, nhưng vẫn gật gật đầu, giống như đang thuyết phục bản thân.
Không muốn ảnh hưởng tới trạng thái quay phim của Đường Nhược Dao, đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà Tần Ý Nùng không nói thật với cô. Nguyên nhân sâu xa hơn là vì từ đầu đến cuối cô ấy không có ý thức chia sẻ với người khác, cho dù là người thân, bạn bè, hay là "người yêu" hiện tại. Một người chống đỡ lâu ngày, dần dần hình thành thói quen, với Tần Ý Nùng mà nói, ngay cả chủ động thổ lộ cũng là một chuyện rất khó mở lời. Lần trước là Đường Nhược Dao gạt hết mọi thứ muốn phơi bày nỗi đau của cô ấy, Tần Ý Nùng không khống chế nổi mới lộ ra một chút cảm xúc chân thực.
Cô ấy quen xuất hiện với tư thế người bảo vệ cùng người trả giá, bảo vệ những thứ bản thân muốn bảo vệ, đem thứ tốt nhất bày ra cho đối phương, còn sự bất an, túng quẫn cùng vết thương nơi tận sâu trong đáy lòng đều giữ lại cho bản thân.
Rất nhiều năm rồi, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi. Tương lai sẽ có một ngày Tần Ý Nùng phát hiện, thật ra có rất nhiều chuyện không nhất thiết phải gánh vác một mình, học cách buông tha cho bản thân, bầu trời trong trẻo của hai người sẽ tươi sáng và tốt đẹp, dưới đất có hoa có cây có cỏ.
Đường Nhược Dao không yên tâm nói: "Nếu thật sự có chuyện gì, nhớ nói với em bất cứ lúc nào, hai chúng ta cùng đối mặt."
Tần Ý Nùng: "Ừ."
Bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, theo sau đó là âm thanh của Quan Hạm: "Chị Tần."
Tần Ý Nùng nói với Đường Nhược Dao một câu, cúp điện thoại, nói: "Mời vào."
Quan Hạm vào phòng đóng cửa lại, nói: "Em đến thu dọn rượu đi."
Tần Ý Nùng gật gật đầu, chủ động đi mấy bước về phía cửa sổ, nhường không gian cho Quan Hạm.
Thứ này trước giờ đều do Quan Hạm đích thân thu dọn, trạng thái buổi sáng của Tần Ý Nùng không quá tốt, Quan Hạm cũng vì thế mà tức giận, lại phải xuống tầng gặp Đường Nhược Dao, liền lưu lại tới tối. Quan Hạm liếc mắt tới chai Whisky mới mở nắp bên cạnh, cùng lượng rượu ít ỏi trên đáy chai thủy tinh, nhíu mày lại, nghiêm túc nói: "Chị lại uống rượu à?"
Tần Ý Nùng ngây ra, bật cười: "Không phải tôi uống rượu mỗi ngày sao? Đột nhiên sửng sốt như thế làm gì?"
Quan Hạm không tùy tiện cho qua vì thái độ của cô ấy, trầm giọng nói: "Không phải em nói đến việc uống để trợ giúp giấc ngủ, có phải tối qua chị uống say rồi không?"
Tần Ý Nùng đưa ngón cái và ngón trỏ ra, dính lại bên nhau, khẽ cười uốn nắn cô: "Không, thiếu chút nữa." Không hoàn toàn uống say, nhưng đau đầu là thật.
Quan Hạm nói: "Vậy chỉ có thể chứng minh tửu lượng của chị lại tốt lên, uống nhiều như vậy cũng không say."
Tần Ý Nùng cười cười: "Cảm ơn đã khen ngợi."
Cô ấy từ chối giao tiếp rõ ràng, Quan Hạm quay người, đặt chai rượu cạnh nhau, chai thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng hỗn loạn, âm thanh không nhỏ tự nói một mình: "Gần đây càng ngày chị càng uống nhiều rượu, chị biết không?"
Vốn dĩ Quan Hạm nghĩ rằng Tần Ý Nùng yêu đương sẽ tốt lên, có lẽ sẽ dần dần cai rượu. Nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản, chỉ trong ba tháng quay "Bản Sắc", phim còn chưa đóng máy, Tần Ý Nùng đã say rượu hai lần theo như Quan Hạm được biết, một lần thậm chí còn uống tới bét nhè, hiện giờ lượng rượu dùng để trợ giúp giấc ngủ buổi tối cũng nhiều hơn bình thường rất nhiều.
Ý cười trên khóe môi Tần Ý Nùng cứng lại.
Quan Hạm: "Lần trước bác sĩ riêng kiểm tra cho chị, rõ ràng nói sức khỏe chị hiện tại đang trên đà xuống dốc, chị ba mươi tuổi rồi, em không có ý nói chị lớn tuổi, nhưng quả thật không so được với lúc còn đôi mươi. Chị luôn miệng nói không dám hủy hoại thân thể, nhưng hành động bây giờ chính là đang..." Quan Hạm ngừng lại, cố ý lựa chọn những từ nghiêm trọng, dọa nạt cô ấy, "Đang dần dần tự sát, chị hiểu không?"
Tần Ý Nùng lạnh lùng nhìn cô, dũng khí gom góp của Quan Hạm chạy sạch sẽ, ấp úng đưa ra tổng kết: "Uống chút rượu thì có thể, nát rượu sẽ tổn hại sức khỏe."
Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm cô không buông, ánh mắt lạnh lẽo.
Quan Hạm ôm lấy chai rượu lùi từng bước từng bước về sau, chiếc lưng chạm vào cửa: "Chị Tần, em đi trước đây."
Tần Ý Nùng: "Đợi chút."
Quan Hạm: "Còn gì dặn dò sao ạ?"
Tần Ý Nùng lạnh lùng nói: "Em chỉ là trợ lí tôi thuê về." Cô ấy nhấn mạnh hai chữ "trợ lí".
Quan Hạm mím chặt môi.
"Tôi không thích người nói nhiều, nhớ rõ trách nhiệm của em, ra ngoài." Tần Ý Nùng nói xong, quay người không nhìn cô, góc mặt lộ ra vẻ lạnh tanh.
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai.
Tần Ý Nùng đứng nguyên tại chỗ rất lâu, quay người nhìn chai Whisky đã đóng chặt nắp, dưới ánh đèn trong phòng ánh lên chất lỏng màu hổ phách trong chai thủy tinh khiến nó rực sắc, cô ấy rót nửa cốc, vô thức uống cạn.
Bắt đầu từ lúc ra mắt Tần Ý Nùng liền bị những lời bịa đặt quấn lấy, cô ấy không chống đỡ được áp lực từ những lời mắng chửi, lựa chọn phương pháp đề kháng trực tiếp đơn giản nhất, dùng chất cồn của rượu làm tê liệt bản thân, để bản thân tạm thời quên đi những cơn ác mộng kia, sau đó sự việc phát triển càng ngày càng dữ dội, ngày qua ngày, năm qua năm, Tần Ý Nùng hình thành thói quen, nhưng cô ấy vẫn nghĩ bản thân không phải kẻ nghiện rượu.
Tần Ý Nùng cầm cốc thủy tinh lên, uống một hơi cạn chỗ rượu trong cốc, cô ấy không thấy ngon, thậm chí không bằng nước lọc, nhưng vẫn không nhịn được, mở một chai rồi lại một chai trong tủ rượu, mỗi ngày sẽ bớt đi một ít. Lúc vui coi như chất trợ hứng, lúc buồn thì khỏi phải nói, lúc áp lực lớn dùng để giải tỏa, lúc suy nghĩ vấn đề cũng quen rót một cốc đặt bên tay, mỗi ngày trước khi ngủ đều không thể thiếu.
Trên bàn rượu luyện được ngàn ly không say, nhưng hiện giờ trở thành đồng bọn lớn nhất của cô ấy. Bắt đầu từ khi nào, bản thân lại bị con ma men trói buộc?
Cô ấy nhíu mày, yên lặng suy nghĩ, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Rất lâu sau, cô ấy kích động run lên, đột nhiên nắm lấy cốc thủy tinh trên bàn xông tới bồn rửa tay rửa sạch sẽ, chai rượu cũng cất vào tủ rượu, khóa lại, vắt khăn lông – lau sạch mặt bàn, tủ đầu giường, mở cửa thông gió trao đổi không khí, mãi đến khi không ngửi thấy mùi rượu nữa. Cô ấy rũ mắt, nhìn hai tay đang khẽ run rẩy như bị thần kinh của bản thân, chầm chậm hồi phục lại.
Tần Ý Nùng giơ tay lau mặt, đè xuống trái tim đang đập điên cuồng, vân vê ngón tay lạnh lẽo khác thường, ngồi vào trước bàn sách mở máy tính tìm kiếm từ khóa: Làm thế nào để bỏ rượu.
...
Quan Hạm ôm mấy chai rượu ra khỏi phòng Tần Ý Nùng, cửa phòng đối diện trước mặt mở ra, Quan Hạm phản xạ có điều kiện giấu chai rượu trong tay ra phía sau, nhưng nhờ phúc Tần Ý Nùng uống quá nhiều ban tặng, lần này cô che giấu không thành công.
Đường Nhược Dao nhíu mắt, ánh mắt sắc bén: "Đây là gì thế?"
Quan Hạm không lên tiếng đi về phòng mình.
Đường Nhược Dao đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, nhớ tới sức lực to lớn của Quan Hạm, lập tức buông ra, có thể co có thể duỗi đổi sang giọng điệu dịu dàng, cười: "Chị Quan Hạm."
Quan Hạm dừng bước, mặt không cảm xúc: "Có chuyện gì?"
Đường Nhược Dao nhìn rõ chiếc chai trong tay Quan Hạm, nếp nhăn trên ấn đường càng sâu: "Cô Tần lại uống rượu ạ?"
Quan Hạm vừa bị mắng, trong lòng ẩn giấu đôi phần tức giận, cảm xúc phập phồng, lạnh lùng nói: "Nếu không còn có ai nữa?"
Đường Nhược Dao hỏi: "Tại sao? Uống hôm qua sao?"
Quan Hạm nói: "Tự cô đi hỏi chị ấy đi." Nếu chị ấy tình nguyện nói.
Quan Hạm bình tĩnh nói: "Thất lễ."
Đường Nhược Dao: "Quan Hạm..."
Quan Hạm nhanh chân đi về cửa phòng, quả thật không nhịn được nữa, dù sao hôm nay đã vượt qua trách nhiệm của trợ lí một lần, cô dứt khoát vượt thêm lần nữa, cùng lắm là đuổi việc cô mà thôi.
Cô quyết chí, quay lại mấy bước, đứng trước mặt Đường Nhược Dao, nói từng chữ từng chữ: "Chai rượu trên tay tôi, toàn bộ đều là chị ấy uống tối qua, tôi không biết tại sao, nhưng tôi biết nếu chị ấy tiếp tục uống như thế, sớm muộn cũng khiến bản thân chết vì rượu."
Đồng tử của Đường Nhược Dao đột nhiên co lại, vô thức nói: "Chị nói gì thế?"
Quan Hạm giơ chai lên, lãnh đạm nói: "Nếu cô còn muốn chị ấy sống vui sống khỏe thêm mấy năm, thì giúp chị ấy cai rượu đi."
"Em biết rồi." Ánh mắt Đường Nhược Dao trầm lại, hỏi: "Tối qua xảy ra chuyện gì sao?"
Có lần một lần hai không thể thêm lần ba, Quan Hạm đã phá vỡ quy định hai lần, đầu óc nóng bỏng bình tĩnh lại, huống hồ Tần Ý Nùng âm thầm bảo cô điều tra chuyện về Đường Nhược Dao, nói ra ngộ nhỡ ảnh hưởng tới tình cảm của hai người thì phải làm sao? Quan Hạm có thể bị sa thải, nhưng thuyền bản thân đẩy không thể chìm.
Thế là Quan Hạm lựa chọn ngậm miệng không nói.
Đường Nhược Dao híp mắt, suy đoán, nói: "Có liên quan tới em?"
Ánh mắt Quan Hạm lóe lên không thể phát giác.
Quan Hạm nói: "Tôi về phòng đây."
Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng của Quan Hạm, nghĩ trong lòng: Quả nhiên có liên quan tới mình.
Cô đã nói dáng vẻ hôm nay của Tần Ý Nùng cứ muốn nói lại thôi, còn mấy lần hỏi cô có thích cô ấy thế này, có thích cô ấy thế kia hay không, chắc chắn người phụ nữ này lại đang nghĩ lung tung cái gì đó.
Đường Nhược Dao tức giận đi qua đi lại trong phòng, quyết định ngày mai phải nói rõ với Tần Ý Nùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...