Tôn Thế Nam ngồi im lặng trong góc phòng, bây giờ anh phải làm sao ? Anh nhớ lại tấm ảnh anh cầm ngay tay, trái tim anh lại đau xót. Bây giờ anh phải làm sao ? Anh vì sự ích kỉ của bản thân mình mà giữ cô lại bên cạnh hay giúp cô cả đời này được hạnh phúc ?
Còn Phương Anh cũng không dám gặp anh, vì cô sợ bản thân cô đứng trước anh sẽ làm anh thêm lần chán ghét. Tối hôm nay, cô mang bộ váy trắng voan tới đầu gối, tóc đen dài xõa bay, ngồi ban công cô lằng lặng ngắm ban đêm, một ban đêm tĩnh mịch. Ngày mai là ngày cưới của cô.
Ông bà Tôn Ninh cũng rất tiếc khi không tham dự ngày trọng đại nhất cuộc đời của con trai mình, đám cưới ngày mai được dấu nhẹm cho báo chí, vì anh biết cô không thích khao trương.
- Phương Anh.
Thế Nam đứng ngay cửa, nhìn cô bằng ánh mắt u sầu.
- Anh vào được không ?
- Vâng.
Cách cư xử của hai người khá lạnh nhạt. Thế Nam bước vào, đi tới ngồi cạnh cô.
Cô không nhìn anh, mà im lặng quan sát ra ban công, gió đêm bay phấp phới, tóc anh lẫn cô đều rối.
- Phương Anh, em sẽ không hận anh chứ ?
Cô nghe câu hỏi, im lặng một chút rồi trả lời.
- Em sẽ không hận anh. Vì em không có quyền để hận anh.
- Tại sao em lại từ bỏ ?
- Mối quan hệ đấy căn bản đã không được bắt đầu.
- Nhìn em đau khổ, anh đã thống hận bản thân mình.
- Trong chuyện này, chúng ta không phải là người có lỗi.
Cô xoay sang nhìn anh, với ánh mắt buồn bã. Thực sự bây giờ, Thế Nam không còn là một người đàn ông lạnh lùng trên thương trường, mà cũng không phải người đàn ông được bao người mến mộ, mà là một kẻ đáng thương trong tình yêu.
- Người sai là em, và người thừa là anh ấy, nên anh đừng trách cứ bản thân mình. Em chỉ mong rằng, anh đừng chán ghét bản thân em.
Phương Anh là một kẻ ích kỷ, bề ngoài cô xinh đẹp, rất có tài năng nhưng là một kẻ thích độc chiếm, cô đã yêu ai thì không thể mở cửa trái tim dành cho người khác, làm cho trái tim người khác dày xéo như thế nào. Trên thế giới, không có ai là hoàn hảo, khuyết điểm lớn nhất của bản thân cô là ích kỷ trong tình yêu.
- Anh sẽ không chán ghét em, anh yêu em. Nhưng sự lạnh nhạt này liệu chúng ta phải kéo dài trong bao lâu ?
- Không, nó sẽ kết thúc. Kết thúc rất nhanh, vì em đã sai.
- Phương Anh, nếu anh có làm gì sai thì mong em hãy tha lỗi. Anh làm chỉ muốn một điều rằng em hạnh phúc.
- Được.
Cô mỉm cười với anh, nụ cười đầu tiên anh thấy kể từ ngày hai gia đình nói cô và anh sau này sẽ lấy nhau. Cùng lúc đó, trên khuôn mặt có nụ cười xinh đẹp chảy một dòng lệ.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn chứa đầy sự ngọt ngào và yêu thương anh dành cho cô, kèm theo sự chua chát của nước mắt cô vừa rơi xuống. Anh ôm lấy gáy cô, hôn rất lâu, như thể hiện rằng anh yêu cô dường nào.
Ngày mai, Phương Anh mang trong người bộ váy cưới xinh đẹp, khăn voan dài kèm theo vương miện sang trọng, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ là loài hoa cô thích nhất. Sau khi trang điểm xong xuôi, cô im lặng ngồi trong phòng chờ, im lặng nhìn chiếc vòng cổ hạt pha lê xanh, là sợi dây chính tay Dương Gia tặng và đeo cho cô.
'' Cạch '' Tiếng mở cửa làm cô có chút xao tâm. Mẹ cô bước vào, như đã biết trước một điều gì đấy, bà đã khóc.
- Mẹ.
Bà đi tới ôm con gái.
- Phương Anh, cho dù sau này ai nói thế nào mong con sẽ được hạnh phúc.
- Mẹ, sao vậy ?
- Ta quá vui mừng cho con thôi.
Hôm nay, Dương Gia đã đứng trước nhà thờ nơi diễn ra lễ cưới của cô và anh, anh xót lòng quay lưng đi, hôm nay cũng là ngày anh đi Pháp, đi một thời gian dài và có lẽ sẽ ít quay về đây. Ngồi trong sân bay, anh chỉ im lặng, còn ba mươi phút nữa lễ cưới bắt đầu, người con gái anh không nên yêu sẽ chính thức rời xa anh.
Sau khi mẹ đi thì Thế Nam bước vào, nhìn cô mỉm cười chua xót rồi nắm tay cô đi.
- Đi đâu vậy ?
Rớt bó bông chưa kịp nhặt. Thì anh đã kéo cô đi.
- Thế Nam.
Anh kéo cô ra xe, đóng cửa rồi chạy đi.
- Thế Nam sao vậy ?
Thế Nam ngậm ngùi chua xót.
- Lát nữa em sẽ biết.
Trong căn phòng trắng kem, bó hoa hồng đỏ tươi rớt dưới ghế. Cô dâu biến mất.
Xe chạy rất nhanh trên đường quốc lộ, làm cho cô sợ hãi.
- Thế Nam.
Cô chỉ biết kêu tên anh.
- Đường này vào sân bay mà. Anh muốn đi đâu sao ?
Xe thắng gấp ngay trước sân bay, anh quay sang nhìn cô.
- Hôm nay Dương Gia sẽ đi Pháp.
Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi.
- Hãy giữ cậu ấy lại rằng và nói em còn yêu cậu ấy.
- Hôm nay là ngày cưới của chúng ta.
- Không, lễ cưới ấy sẽ không diễn ra, mọi trách nhiệm anh sẽ chịu. Em hãy đi giữ cậu ấy lại.
- Thế Nam, em không làm thế.
Phương Anh mới nhận ra vấn đề, kiên quyết nhìn anh.
- Phương Anh, anh đã nói bằng mọi cách anh sẽ làm em hạnh phúc. Cuộc hôn nhân đáng lẽ nên không có. Dương Gia sẽ là người làm em hạnh phúc nhất cuộc đời này.
- Thế Nam, tất cả kết thúc rồi.
- Không, anh không muốn yêu em nữa, thật ra anh hết yêu em rồi. Em hãy đi giữ hạnh phúc lại đi, đừng để nó bay mất.
Nước mắt chảy dài, cô nhìn anh.
- Đi đi.
Anh đẩy cô ra xe.
- Em sẽ quay lại tìm anh.
Cô chồm người qua đặt lên môi anh một nụ hôn, rồi mở cửa xe bỏ đi. Anh nhìn bóng lưng cô rồi mỉm cười.
- Đồ ngốc, vẫn là yếu đuối như thế. Sau này hạnh phúc nhé.
Khăn voan trắng rơi xuống lẫn cả vương miện nhưng cô không nhặt, cầm váy cưới đi khắp sân bay. Cảnh tượng khăn trắng rớt cộng nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, làm ra một khung cảnh thật bi thương.
Tất cả mọi người ở sân bay đều nhìn cô, nhưng cô không quan tâm, ánh mắt vẫn mãi đang tìm kiếm một người.
- Dương Gia.
Cô túm tay một người, người đấy quay lại nhưng cô nhận ra mình đã nhận lầm.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Cô quay cuồng khắp sân bay.
- Anh đã đi rồi sao.
Cô vẫn khóc, vẫn chạy, tìm kiếm trong vô vọng. Chạy cho đến khi kiệt sức, chạy cho đến khi giày không mang kịp. Bỗng một hình ảnh xuất hiện trước mặt cô, nước mắt đã chảy dài khắp khuôn mặt kia.
Dương Gia tay kéo vali, tay cầm passport, người anh như đứng hình cả hình ảnh phía trước. Cô vui mừng chạy nhanh tới, vươn tay ôm lấy anh. Dương Gia sững người, tay buông tất cả mọi thứ.
- Anh đi đâu ?
Cô ôm siết lấy vai anh, như nói rằng anh không được đi đâu cả. Áo sơ mi của anh cũng đã bị thấm ướt bởi nước mắt của cô.
- Phương Anh.
- Đừng đi, xin anh đừng rời bỏ em. Em không rời bỏ được anh.
Dương Gia đau lòng ôm lấy cô.
Cô buông anh ra, lau nước mắ, nghẹn ngào nhìn anh.
- Làm bạn trai của em suốt đời anh nhé.
Đó là câu nói cô nhớ nhất, câu nói của anh đã làm trái tim cô xao xuyến biết bao lần.
- Không, anh không muốn làm bạn trai em. Anh muốn làm người bảo vệ bên cạnh em suốt cuộc đời.
Anh ôm cô, ngọt ngào và đau xót dâng lên liên tục.
Một lát sau, anh hủy bỏ chuyến bay, đưa cô ra xe.
- Giày đâu.
- Vì kiếm anh, em đã không kịp mang lại nó khi rớt ra.
- Ngốc ạ.
- Nếu quay lại mang nó chắc chắn lúc đó em sẽ trễ và mãi mãi mất anh.
Dương Gia đã được nghe cô kể lại tất cả, anh chỉ mỉm cười chua xót và ôm lấy cô.
Chính Thế Nam hôm nay sẽ bay sang Mỹ, ngồi trên máy bay anh, anh mỉm cười vì đã làm được một chuyện tốt, anh thầm cầu nguyện cô sẽ hạnh phúc suốt đời.
Tối hôm đó, cô cứ ngồi ôm mãi Dương Gia, cô sợ rằng anh sẽ biến mất. Anh bật cười vì cái sự con nít này.
- Phương Anh, ngày xưa anh biết em thích anh.
- Thật sao ?
Cô giật mình.
- Ừ.
- Tại sao anh lại làm lơ.
- Vì chọc em như thế rất vui.
- Quá đáng.
- Hôm nay cũng chính miệng nhỏ em giữ anh lại còn nói anh làm bạn trai em. Nếu lúc đó, anh từ chối là em sẽ quê một cục đấy nhé.
- Em biết anh sẽ không từ chối.
- Anh chưa trả lời nhé. E hèm, cô Phương Anh, tôi từ chối lời tỏ tình của cô.
- Này anh dám sao ?
Cô buông anh, chu mỏ phẫn nộ, tay không ngừng đánh anh. Anh nắm lấy bàn tay nhẹ nhàng đẩy người cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, cô vùng vẫy trợn mắt nhìn anh, nhưng rất nhanh đã giữ cô lại.
Trong chuyện tình yêu tay ba, tất nhiên phải có một người chịu đau khổ. Thế Nam đã chấp nhận rời xa cô để cô hạnh phúc bên người mình yêu. Điều đó là điều cuối cùng anh có thể làm cô hạnh phúc nhất.
- Hết -
[ Còn một ngoại truyện ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...