Cô và anh trở về nước, còn ông Tôn Ninh tình trạng sức khỏe đã khá hơn rất nhiều nhưng vẫn ở lại để điều trị thêm.
Ngồi trên xe trở về biệt thự, cô dựa đầu vào vai Thế Nam mà ngủ thiếp đi, anh cúi xuống nhìn cô, đã vài năm trôi qua, cô thực đã thay đổi rất nhiều. Bàn tay thô ráp vuốt nhẹ khuôn mặt cô, trong lòng không ngừng dâng lên những niềm đau xót.
- Thiếu gia tới rồi ạ.
- Suỵt.
Anh làm hiệu im lặng, anh lái xe biết ý chạy nhanh xuống xe mở cửa, anh dịu dàng ôm Phương Anh vào trong nhà, do tác động nhẹ nên cô xoay người, đầu dụi vào ngực anh. Anh nhìn xuống, vì cô mà mỉm cười hạnh phúc.
Đặt cô ngay giường, bật điều hòa rồi đắp chăn cho cô, anh cứ nhìn mãi cô, không hề chớp mắt. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh và cô thân mật được với nhau như thế.
Căn phòng của cô, anh rất ít khi vào đây, đây cũng là lần đầu tiên anh ngồi trong đây lâu đến như vậy. Ngay bên giường cô có một cái tủ nhỏ, trên mặt tủ có một khung ảnh nhưng lại úp mặt xuống, bụi bám cũng có vẻ nhiều.
Anh tò mò cầm khung ảnh ấy lên, chỉ là một cái khung ảnh không, không dán ảnh, sau khung còn có hai chữ '' Quá Khứ ''.
- Cậu chủ có người kiếm ngài ạ ?
- Ừ tôi xuống liền.
Gác khung ảnh ấy, anh xoay người bước đi, dưới góc tủ có một tấm ảnh có vẻ đã rớt ra từ rất lâu.
- Chào Tôn thiếu gia.
- Ừ.
- Đây là nhà thờ sẽ diễn ra đám cưới, còn đây là cách bố trí sắp xếp, còn đây là danh sách khách mời ngài coi được chưa ạ ?
- Đừng nên làm lớn, tiểu thư không thích đâu.
- Vâng.
Anh mỉm cười rồi chăm chú nhìn vào, chỉ còn 6 ngày nữa thôi là bắt đầu lễ cưới rồi, anh sẽ dùng cả cuộc đời này bảo vệ và che chở cho cô.
- Rồi có vẻ ổn.
- Vâng ạ, vậy tôi về đây ạ.
- Ừ.
Thế Nam như đang nhớ ra một cái gì đấy.
- Dì ơi.
Bà giúp việc chạy từ dưới nhà lên.
- Vâng cậu chủ.
- Phòng của tiểu thư có hay dọn dẹp không ạ ?
- Vâng có.
- Vậy sao tôi thấy tủ trắng cạnh giường cô ấy có vẻ rất nhiều bụi.
- Vâng cô ấy kêu tôi không cần dọn chỗ ấy.
- Ừ. Được rồi.
Anh cảm thấy có chút thắc mắc. Tủ trắng đầu giường ? Có gì mà không cần dọn dẹp chỗ đó sao ?
Đang suy nghĩ thấy cô đi xuống, tay xoa xoa đầu có vẻ cô đang mệt.
- Em dậy rồi sao ? Để anh kêu người chuẩn bị bữa tối cho em.
Cô nhìn anh, ánh mắt hoa hoa rồi dần dần cả người đổ ào về phía trước.
- Phương Anh.
Anh lao ra, như sợ rằng bông hoa như pha lê kia sẽ ngã xuống mà vỡ mất. Cô hoa mắt nhìn anh, rồi ngã người vào lòng anh mà bất tỉnh. Trán cô liên tục vã ra rất nhiều mồ hôi, tay lạnh đến mức run cóng.
- Dì ơi.
Anh gọi lớn, rồi ôm cô lên giường. Bà giúp việc chạy lên.
- Chuẩn bị dùm tôi chậu nước ấm, cô ấy bệnh rồi.
- Vâng ạ.
Nước ấm nhanh chóng mang lên, anh dùng bàn tay mình giặt khăn rồi lau nhẹ mồ hôi cho cô.
- Chắc tiểu thư bị cảm lạnh rồi ạ. Cần gọi bác sĩ tới không ạ?
- Ừ, gọi bác sĩ tới dùm tôi.
- Đừng ..
Cô giơ tay ra hiệu,từ xưa đến giờ cô ghét nhất là bác sĩ, cô không thích một chút nào.
- Mua thuốc là được rồi.
Đầu quay như chong chóng, nhưng tay chân run rẩy vì lạnh, trán vã mồ hôi đến ướt cả tóc mai.
- Vậy dì nấu dùm tôi một ít cháo và lấy thuốc dùm tôi.
Sau khi uống thuốc, Phương Anh nhẹ thiếp đi. Anh ngồi cạnh đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Một góc ảnh dưới tủ phản chiếu vào mắt anh, anh có chút tò mò cúi xuống nhặt nó lên. Rồi thân thể anh cứng đờ, trái tim như rơi vào không trung.
Trong anh Dương Gia đang ngồi trong phòng làm việc, chăm chú đọc văn kiện. Sau tấm ảnh dòng chữ cô ghi rằng '' Một tình yêu không lối thoát 29-10 ''
Bàn tay anh run run mở học kéo căn tủ, nơi đã phủ bụi dày đặc. Tất cả đều là của Dương Gia. Cuốn sổ tay nhỏ, cô ghi rằng '' Em cảm ơn anh đã xuất hiện bên cuộc đời em ''.
Thế Nam rơi tấm hình lẫn cuốn sổ, ánh mắt rơi vào tuyệt vọng. Bây giờ anh mới hiểu tại sao cô với Dương Gia giao tiếp với nhau có chút lạnh lùng. Trên giường hôn mê, cô chậm rãi nhìn anh. Ánh mắt rơi một giọt nước mắt như hạt thủy tinh.
Anh bần thần nhìn lên hướng cô thì chạm ánh mắt cô đầy lệ.
- Thế Nam.
Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt vô định, đau khổ đến mức thê lương. Anh nhận ra anh không có quyền trách cứ cô, vì khi anh đi, anh đã nhờ Dương Gia chăm sóc cô, vì có Dương Gia nên cô đã vượt qua nỗi cô đơn sau hai năm dài.
Nghe giọng yếu ớt của cô gọi tên anh, trái tim anh lại đau xót đến vạn lần.
Cô nhìn anh, ánh mắt đấy làm anh xót xa đến rách trái tim bé nhỏ. Hai người vốn yêu nhau, tại sao anh không nhận ra mà còn tự nhiên xen ngang. Anh cứ tưởng rằng cô lạnh lùng với anh vì tức giận hẹn ước năm xưa, không ngờ rằng trong tim cô đã có hình bóng khác.
Thế Nam anh yêu cô sâu đậm như vậy, nhưng thật không may người đấy đã đến trước anh.
- Anh có quyền trách mắng em.
Cô hôn mê, nhưng tận sâu trong tim cô vẫn đau đớn.
- Phương Anh, tại sao em không nói rằng em yêu Dương Gia ?
- Em không có quyền để nói. Tất cả là lỗi của em, không phải của Dương Gia.
Anh thấy cô một mực bảo vệ cậu ấy, anh tức giận đứng dậy lạnh lùng xoay lưng. Trong đây, khuôn mặt cô đã nhạt nhòa lệ, chẳng có bí mật nào là mãi mãi. Sự việc này sẽ có lúc anh biết.
- Dương Gia à ? Cậu ở đâu ? Chúng ta đi giải sầu không ?
Trong quán bar, hai người đàn ông có ngoại hình hoàn mỹ, ngồi cạnh nhau nhâm nhi ly rượu giải sầu.
- Có chuyện gì vậy ? Chú rể sắp cưới rồi mà bê bết vậy sao ?
Dương Gia bề ngoài lạnh lùng, nhưng tận sâu trong anh luôn có cảm giác bứt rứt.
- Dương Gia, cậu từng yêu ai thật lòng chưa ?
- Thật lòng sao ? Có vẻ rồi.
- Cậu yêu cô ấy nhiều không ?
- Rất nhiều, nhưng bây giờ đã chia tay.
- Tại sao lại chia tay ?
- Tại vì không hợp nhau, vì cách trở nên chia tay. Sao vậy hôm nay lại có hứng thú với chuyện của tôi vậy ?
- Không, hôm nay tâm trạng có chút không vui.
- Sao vậy ?
- Phương Anh ...
Nói đến hai từ này Dương Gia có chút biến đổi, nhưng chỉ thoáng qua nhưng Thế Nam đã bắt gặp. Trái tim anh lại nhói đau.
- Cô ấy lạnh lùng cự tuyệt tôi.
- Đừng nản, cố gắng lên là được.
- Có lẽ cô ấy đã có người khác trong trái tim.
Nghe tới đây, Dương Gia hoàn toàn gục ngã.
- Dần dần sẽ quên, anh phải cố gắng lên.
- Được.
- À, tôi chuẩn bị đi Pháp.
- Làm gì ?
- Thực hiện kế hoạch xây chi nhánh.
- Chẳng phải có người phụ trách rồi sao ?
- Người phụ trách nói gia đình có chuyện, nên tôi phải làm chủ.
- Còn ngày cưới ?
- Xin lỗi, tôi không thể dự được rồi. Vì lịch bay gấp nhất là sáng ngày hôm đấy.
Không phải anh bận, mà là anh không muốn tham dự, anh không muốn nhìn người phụ nữ mà mình yêu nhất mãi mãi rời xa anh. Đợt này dự tính đi Pháp, có lẽ anh sẽ ở bên đấy rất lâu, để quên đi mối tình dang dở nơi này.
Tình yêu tay ba, ai cũng có phần đau khổ. Nhưng đã nói tình yêu tay ba, thì người thứ ba luôn là người đau khổ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...