Ba người bọn họ cùng đi ra sân bay, khuôn mặt buồn bã của Phương Anh được che đậy sau cặp mắt kiếng, cô nghe nhạc, không hề quan tâm đến những thứ đang diễn ra xung quanh mình. Dường như đối với cuộc sống này, cô quá mệt mỏi và chán chường. Nó làm cô cảm thấy ngộp thở, nó làm cô thấy hụt hững và mất niềm tin vào mọi thứ.
Lên máy bay, nhắm mắt lại. Cô không hề biết rằng có một người luôn nhìn về hướng cô, thấy cô mệt mỏi mà không thể dùng đôi vai của mình cho cô dựa vào. Còn một người thấy cô mệt mỏi, nhưng không dám tới gần cô, sợ cô chán ghét mình. Hai con người có chung một nỗi đau.
Sau thời gian dài ngồi máy bay, họ xuống sân bay ngay lập tức có hai chiếc xe đen bóng loáng.
- Em lên xe này đi cho yên tĩnh. Anh và Dương Gia sẽ đi xe này.
- Vâng.
Phương Anh im lặng bước lên xe. Xe chạy thẳng về biệt thự riêng nhà họ Tôn.
- Chào tiểu thư, chào thiếu gia, chào cậu.
Bà giúp việc cận trọng ra lễ phép chào.
- Tối rồi, em lên phòng nghỉ ngơi nhé. Mai chúng ta sẽ lên bệnh viện.
- Vâng.
Cô tự cảm thấy rằng bản thân là một người ích kỷ, cô xử xự như vậy đến bao giờ. Cô có biết rằng có rất nhiều người đang đau khổ vì cô ?
Phương Anh ngồi trong phòng trái tim không nói nên lời, hình ảnh Tôn Dương Gia cứ xuất hiện trong đầu cô, nếu như anh biết cô và anh dường như không đến được với nhau thì hai năm qua anh đừng xuất hiện bên cô, dịu dàng ôn nhu với cô rồi bây giờ bỏ mặc cô, không quan tâm cô nữa.
Còn cô, cô thừa biết Thế Nam yêu thương mình nhưng tại sao cô cứ đâm đầu vào tình yêu không có lối ra như thế, là con gái đừng bao giờ yêu quá thiết tha một người đàn ông.
Sáng mai, do lệch múi giờ nên cô có chút khó ngủ.
- Lát chúng ta sẽ lên bệnh viện. Em xuống ăn sáng nhé.
- Vâng.
Cô mỉm cười với Thế Nam.
Trong bàn ăn, cô ngồi cạnh anh nhưng đối diện với Dương Gia, cảm giác thật khó xử. Hôm qua đến giờ đều là cô tránh mặt anh, vì cảm giác nhìn anh làm cô đau nhói.
Ông Tôn Ninh nằm ngay giường bệnh, từ khi bị đột quỵ nhìn ông tiều tụy đến khác lạ, ông đã già hơn trước rất nhiều. Hôm nay, ông sẽ nói hết sự thật, ông sợ đến một ngày ông sẽ không còn cơ hội để nói ra.
- Ba, mẹ.
Thế Nam bước vào. Cả cô và anh đều đi vào sau. Họ cúi đầu chào một cách lễ phép rồi im lặng ngồi ngay mép giường.
- Ta muốn gọi các con sang đây là ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với các con.
Trong phòng im ắng đến lạ thường.
- Công ty Tôn Thị không phải là của ta.
Chỉ duy nhất một câu nói làm cả bà Dương Thục và ba người ngạc nhiên.
- Ông Hoàng Thế Hiểu là bạn rất thân của ta, ta với ông ấy coi nhau như người bạn tri kỉ đến suốt cuộc đời này. Hai mươi hai năm trước ông ấy gặp nạn bởi một đám người lạ mặt, lúc đó nhìn ông ấy bị bắn mà ta không thể làm gì được, cảm giác ân hận đến suốt cuộc đời. Trước khi chết ông ấy chỉ duy nhất nói một câu rằng công ty và con trai, hãy bảo vệ nó. Ta sát nhập công ty Hoàng Thị vào Tôn Thị, lấy tên là Tôn Thị. Vợ ông ấy sinh được một đứa con trai và cũng qua đời. Ta đem đứa con trai ấy giao ột người cháu của ta nuôi hứa rằng sau khi người con trai ấy lớn sẽ đem công ty Hoàng thị bao năm gây dựng trả lại. Vì sợ người khác nghi ngờ nên ta đặt đứa con trai ấy họ Tôn, Tôn Dương Gia.
Tôn Ninh lấy hết hơi thể để nói rõ ràng.
- Sao ? Sao ạ ?
- Con đáng lẽ là họ Hoàng. Hoàng Dương Gia. Nhưng ta sợ con gặp nguy hiểm nên ta lấy con họ Tôn. Công ty Tôn Thị là có hế 70% của Hoàng Thị. Ta đưa con lên làm CEO là có lý do.
Chính bản thân của Thế Nam và cô cũng hết sức ngạc nhiên.
- Thế Nam, ta chỉ mong rằng hai con sau này sẽ yêu thương nhau, đừng đấu đá giành quyền với nhau, ta sống đến chừng này chỉ mong như thế.
Dương Gia từ khi sinh ra đều do bà Hồ Tuyết nuôi nấng, sống ở ngoại ô thành phố nên anh rất ít được chú ý, bà Hồ Tuyết coi Dương Gia là con trai ruột thịt của mình. Còn Tôn Ninh luôn bảo vệ đứa con trai duy nhất của Hoàng Thế Hiểu, dạy bảo nên người xây dựng công ty Hoàng thị.
- Phương Anh, ta cảm ơn con. Từ nhỏ con luôn lanh lợi làm ta rất thích, ta luôn mong rằng con sẽ trở thành con dâu của ta. Bây giờ ta đã gần đất xa trời, rốt cuộc ước nguyện cuối cùng của ta đã thực hiện được.
Mẹ anh ngồi im lặng không nói gì, đúng đây là ước nguyện cuối cùng của cuộc đời ông.
- Lễ cưới của tụi con sẽ được diễn ra cuối tuần sau. Con không làm lớn, chỉ ấm cúng là đủ.
- Thế Nam, mẹ xin lỗi, con đám cưới mà ta không lo cho con được cái gì cả.
- Không sao đâu mẹ. Mẹ ở đây lo cho ba, chỉ mong rằng đám cưới của con sẽ có ba mẹ tham dự.
- Nếu được thì nhất định sẽ qua.
- Tôn Dương Gia, ta mong con sẽ ghi nhớ những lời ta nói.
- Bác, bao nhiêu năm qua là bác giữ và gây dựng công ty, con không dám nhận.
- Đó là mong nguyện của cha con.
- Sau bác là Thế Nam, công ty con không góp sức, con cũng không đủ năng lực để điều hành công ty. Sau khi con lên chức CEO, công ty không phát triển nhưng nhờ có Thế Nam, công ty luôn nổi trội vượt bậc.
- Dương Gia.
- Ba con chỉ nhờ bác giữ công ty, nhưng bác đã xây dựng nó lớn đến cỡ quốc tế, theo lẽ thường Thế Nam nên nhậm chức điều hành công ty. Con sẽ nhường 15% cổ phần lại cho Thế Nam, anh ấy lên làm CEO sẽ tốt hơn con rất nhiều.
Chính bản thân anh thấy rằng mình sẽ không xứng với chức vị này.
Mọi chuyện đã được rõ ràng, tuần sau là lễ cưới, mọi chuyện sẽ kết thúc. Chỉ mong rằng tình yêu này mau chóng dứt bỏ nó, nếu kéo dài chỉ đau khổ cho cả hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...