Phương Anh sống trong hạnh phúc nhưng điều cô cảm thấy có lỗi là với Thế Nam. Nhưng tại sao anh ấy lại không quay về từ cái hôm đính hôn ấy ?
- Hôm nay anh qua Mỹ à ?
- Ừm.
Dương Gia ngồi trong phòng làm việc của Phương Anh, vừa thư giãn vừa nhìn cô làm việc.
- Sao ? Có nhắn nhủ gì với chồng chưa cưới của em không ?
- Không có gì. Mấy giờ anh bay ?
- 10 giờ. Anh chuẩn bị ra sân bay đây mà không nỡ xa em.
- Được rồi. 9h15 rồi. Anh đi đi. Đừng ở đây nói bậy nữa.
- Phương Anh à, anh không nỡ thật mà.
- Anh còn nói bậy nữa em chọi anh à.
Cô càng ngày càng đỏ mặt, cầm cây bút hù dọa anh nếu anh không chịu im lặng. Đứng dậy sửa sang lại quần áo, Dương Gia tiến tới gần chỗ cô, ngón tay thon dài dịu dàng nâng cằm cô lên một cách đầy ân sủng.
Đôi mắt to xinh đẹp của cô nhìn anh trìu mến, bỗng dưng anh đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
- Anh đi nhé.
Ơ ! Thật sự là anh rất thích chọc cho cô đỏ mặt à ? Cứ liên tục làm ba cái chuyện điên rồ này chắc cô bị phỏng mặt mà chết mất. Nhìn bóng Dương Gia đã khuất xa, nhưng cô còn cảm nhận được cái hương vị ngọt ngào còn đọng lại môi . Cô sờ lên nó mà mỉm cười.
Chuyến bay của anh là 10 sáng, sang New York.
_oOo_
Lại tiếp tục một ngày bận rộn của mình, ai nấy đều bắt đầu trở lại vị trí làm việc của mình. Phương Anh cũng thế, một ngày của cô trôi qua rất nhanh, nhưng lại rất nhàm chán. Cô sống một mình, chả có bạn bè, còn gia đình thì ở xa. Đôi khi cái cảm giác cô đơn dâng lên rất cao trào. Ngoài công việc, cô chỉ còn biết đắm chìm bản thân mình vào những quyển sách, hay những bản nhạc cổ điển.
Cô thức dậy, vệ sinh cá nhân và xuống bếp tự làm ình một bữa sáng. Cuộc sống của một cô gái là bình thường bỗng dưng trở thành con dâu của tập đoàn tài phiệt Tôn tổng, vị trí giám đốc chi nhánh. Cuộc sống dường như nó thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức có thể tưởng tượng rằng mình chỉ mới thở được vài hơi mà thôi.
Cô vẫn có thói quen mở ti vi hằng ngày để nghe tin tức nhưng chả buồn nhìn đến nó một lần, mở lên để nghe tiếng MC nói cho rôm nhà rôm cửa.
'' Mới khuya hôm qua, có một chiếc máy bay rơi thuộc hãng XY, trên đường sang New York. Có *** người thiệt mạng, *** người bị thương hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện ''
Tâm tình Phương Anh như rớt giữa không trung, hai mắt mở to ngước nhìn lên ti vi. Đó chẳng phải là chuyến bay của Dương Gia hay sao ? Khóe mắt cô bỗng có lệ. Lật đật chạy đi kiếm điện thoại, bấm vào số máy Dương Gia.
'' Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc, xin quý khác vui lòng để lại lời nhắn ''
Trái tim Phương Anh nghẹn ngào đau thắt lại, cô không tin vào chuyện đó, thật sự là không tin.
Đi lên công ty nhưng tâm tình loạn lạc, nước mắt cứ chảy dài. Bấm số của anh nhưng cứ thuê bao mãi, trái tim cô sắp tan nát rồi.
Gục ngày bàn, nghe tiếng điện thoại reo, cô không nhìn màn hình mà bắt máy.
- Alo.
- Giọng em bị sao thế ?
Giọng đó chẵng phải của Dương Gia sao ? Đang có chuyện gì thế này ?
- Em gọi anh nhiều thế, anh bay đến tận bây giờ mới đáp.
- Cái chuyến... chuyến bay ...
Giọng cô nghẹn ngào.
- À, may cho anh là anh dời chuyến bay lại sang chuyến 11h vì khi trên đường xe anh gặp trục trặc.
- Thật... thật sao ?
Phương Anh trong lòng đang đau thương bỗng trở nên hạnh phúc vô cùng.
- Em đang lo lắng cho anh đấy sao ?
- Ai nói. Thôi em làm việc tiếp.
- Phương Anh à.
- Gì ?
- Anh yêu em nhiều.
Dương Gia nói xong vội cúp má, chiếc miệng xinh xắn của Phương Anh bật cười để lộ hai hạt gạo sâu bên miệng. Cô không biết bản thân mình đang làm gì ? Như thế là sai hay đúng ?
Tại Tôn Thị.
Ngoại hình xuất chúng của CEO mới làm nhân viên phải ngoảnh lại, anh lạnh lùng nhưng không đáng sợ, anh có vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược với Thế Nam, có khuôn mặt trẻ không tuổi, đôi mắt cười đáng yêu. Thế Nam là một chàng trai có thân hình cao to vạm vỡ, đôi mắt sâu cuốn hút, mũi cao, cánh môi mỏng. Nếu tổng giám đốc được nhiều người phụ nữ chọn làm hình mẫu lý tưởng thì CEO thì được lòng các teen nữ hơn.
Nghe tiếng gõ cửa, Thế Nam mời vào, thân hình cao to trong bộ đồ vest đen, khuôn mặt nghiêm nghị khi trên bàn.
- Cậu.
Dương Gia tay nhét túi quần, nhẹ nhàng nở một nụ cười khi vào phòng Thế Nam.
- Oh.
Anh gấp văn kiện lại, nở một nụ cười rồi ra ghế sofa.
- Cháu tôi hôm nay sao lên thăm tôi thế này ?
- Được rồi. Cậu bỏ người vợ chưa cưới của mình ở nhà mà ở bên đây vui vẻ thế sao ?
Nhắc tới Phương Anh, trái tim anh nghẹn ngào tan nát.
- Đừng nhắc tới cô ấy.
Dương Gia nhíu mày khó hiểu, đôi mắt anh có vẻ có một chút tức giận.
- Thế Nam. Cô ấy làm gì sai sao ?
- Đó không phải việc của cậu.
Mày của Dương Gia nheo lại, ánh mắt anh thể hiện rõ sự phẫn nộ không lường. Kẻ không có thì đứng ngoài hối tiếc, còn kẻ có thì không biết giữ gìn.
- Thế Nam, cậu ra với tôi một chút được không ?
Anh đứng dậy, mặt hầm hầm sát khí đi ra văn phòng, Thế Nam cũng theo sau. Hai mỹ nam đi ra cùng lúc, một người là CEO, một người là tổng giám đốc, vẻ ngoài hào khí hơn người, tuổi trẻ lại tài cao tất nhiên làm tất cả mọi người phải ngưỡng mộ.
Dương Gia lái xe đến một bãi đất trống, khi Thế Nam vừa xuống xe chưa biết gì thì đã nhận được một cái đấm thẳng vào mặt. Thế Nam ngã xuống đất, dòng máu tươi chảy bên khóe miệng.
- Cậu có biết cô ấy đau khổ thế nào khi ở bên đấy không ? Nếu không yêu thì đừng tuyên bố đính hôn, để bây giờ ai cũng tưởng cô ấy đã có chồng, là thiếu phu nhân của Tôn thị nên chả một ai dám đụng tới, để bây giờ cô ấy cô đơn lạc lõng giữa một chốn đông người.
Thế Nam đứng dậy, nắm cổ áo đánh trả Dương Gia một cái.
- Bộ tôi thích làm như vậy sao, tôi cũng có nổi khổ riêng tôi.
- Nổi khổ sao ? Từ cái ngày đính hôn cậu rời xa cô ấy không một lần quay về, cậu có biết cô ấy cô đơn thế nào không ? Tuổi thanh xuân của cô ấy đã dồn hết vào Tôn tổng.
- Tôi .. tôi.
- Nếu yêu thì quay về, còn không yêu thì tuyên bố đi, tuyên bố cái đính hôn 3 năm trước hủy bỏ.
Thế Nam lại mơ màng đau khổ, trái tim anh tan nát rồi, anh phải làm sao đây ? Làm sao đây ?
Phương Anh tai cắm phone, còn mắt thì chăm chú đọc quyển sách mới mua ở nhà sách hôm nay. Có lẽ nỗi cô đơn to lớn quá nên bây giờ không còn cảm nhận được nó rồi, cô không hề biết ở bên kia trái đất có hai người đàn ông đau khổ, một người đều có một nổi khổ riêng nhưng là vì một người con gái.
'' Cho dù anh có rời xa em
cho dù những điều trước kia sẽ dần quên lãng
thì trái tim của anh sẽ vì em mà đập mãi không ngừng
Hãy tha thứ cho anh vì không từ biệt đã vội vã ra đi
Không phải là anh cố ý
Mà là vì anh không thể nhẫn tâm nhìn vào mắt em
Trong nỗi nhớ của anh
Anh giống như một chiếc diều đã bị đứt mất dây
Nhưng sẽ có một thiên sứ đến để thay anh yêu em
Bên em, chăm sóc em '' ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...