1 năm sau.
Hôm nay sinh nhật tròn 20 tuổi của Phương Anh, cũng tròn 3 năm đính hôn giữa cô và Thế Nam. Mà sao anh không quay về thăm cô lấy một lần, chả lẽ anh hận cô đến thế sao ?
- Giám đốc.
- Vào đi.
- Hôm nay lịch trình của giám đốc không có gì bận ạ. Hồi sáng giám đốc đã giải quyết một số vấn đề là xong rồi ạ.
- Vậy à ? Vậy Mai Hàn, hôm nay cô tan ca sớm đi.
- Cảm ơn giám đốc.
Mai Hàn vui vẻ bước ra ngoài, Phương Anh ngồi trong tay day day thái dương, dạo gần đây cô có cảm giác rất mệt mỏi, 17 tuổi cô đã phải quản lý công ty, từ một cô gái ngây thơ chưa biết gì mà bây giờ phải lăn lộn giữa thị trường, cô trở nên lạnh lùng khắc nghiệt hơn nhiều. Chủ tịch Tôn Ninh đã có dấu hiệu tỉnh lại sau 3 năm cực khổ trên giường bệnh nhưng người vẫn phải ngồi xe lăn vì Tôn Ninh bây giờ không khác nào một người vô hồn. Thế Nam cũng thay ba quản lý tất cả, anh làm rất tốt vị trí tổng giám đốc điều hành của mình.
Trời đã sập tối, Phương Anh ra về. Cô cũng chả nhớ hôm nay là sinh nhật của mình, cô ôm áo khoác ra về trong sự lạnh lẽo.
- Alo - Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát của cô kèm theo chút mệt mỏi -
- Hôm nay con không về nhà sao ?
- Dạ chắc không đâu ạ.
- Nhưng hôm nay là sinh nhật của con mà.
Phương Anh chợt có một sự bất ngờ nhẹ nhưng chỉ thoáng qua, sinh nhật ư ? Suốt thời gian cô đơn dài đó, cô cũng đã quên mất ngày sinh nhật.
- Oh, con quên mất. Nhưng con không về được mẹ ạ.
- Vậy thôi, vậy mẹ chúc con gái mẹ luôn luôn xinh đẹp, thành công trong mọi công việc và cả cuộc sống con nhé.
- Dạ con cảm ơn mẹ.
Thật may ra cô có gia đình, nhưng ba mẹ của cô sống xa thành phố của cô đang sống, không có họ chắc cô trở thành người cô đơn nhất thế gian mất.
Gác điện thoại, cô tiếp tục bước đi. Hôm nay, cô cho tài xế về sớm, tranh thủ cô đi dạo một chút rồi về nhà.
- Phương Anh.
Một giọng nói rất quen thuộc đã hằn in sâu trong tâm trí cô, cô quay lại, ánh mắt cô bỗng hiện lên một nỗi niềm hạnh phúc.
- Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Dương Gia tay cầm bó bông ly, nụ cười tươi tắn của đôi mắt long lanh đáng yêu, anh vẫn còn mang vest, tóc có chút rối chắc chắn anh vừa làm việc ra.
Phương Anh nghẹn ngào không nói nên lời, sự thật bây giờ cô rất muốn khóc, khóc trong niềm hạnh phúc. Suốt 4 tháng nay, cô không thấy hình bóng của anh, cô nhớ anh chết mất. Mặc dù, cô biết cô là kẻ không ra gì, là một kẻ rất đê tiện là đằng khác, đính hôn với Thế Nam, là trưởng dâu của nhà họ Tôn nhưng trái tim vẫn luôn hướng về Dương Gia, cô không thể điều khiển trái tim lẫn trí của mình.
Dương Gia cũng biết, anh làm vậy là không nên. Nhưng bây giờ anh phải làm sao đây ? 4 tháng qua anh đã cố gắng không gặp cô, tránh né cô nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây, tay cầm bó bông, còn nói chúc mừng sinh nhật cô nữa ?
- Phương Anh, em làm việc đến quên cả ngày sinh của mình sao ?
Anh tiến gần, nhẹ nhàng ôm cô, đây đều là phản xạ vô ý thức của anh. Lý trí của anh đã bảo rằng không được làm như thế, nhưng anh vẫn luôn hành động theo trái tim của mình.
Phương Anh vẫn không trả lời, nhẹ nhàng nhận cái ôm đó. Trong màn đêm, có làn gió thoang thoảng, mùi hương trên người anh vẫn không hề bay mất, mùi hương nhè nhẹ thật làm người khác dễ chịu.
- Dương Gia, có một sự thật em không thể nói là em nhớ anh. 4 tháng qua, anh không biết em nhớ anh nhiều thế nào đâu.
Dương Gia buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt đang rung động của cô.
- Em biết em không thể nhớ anh mà ? Người em nhớ phải là người khác.
- Biết làm sao đây, em không thể nhớ người khác đó, mà lại nhớ anh kìa.
- Em thật hư, người khác đó mà biết sẽ giận em đấy.
- Người khác đó quên em rồi, bỏ đi lâu như vậy mà không nhớ chút nào.
Phương Anh nở một nụ cười, nụ cười đáng yêu trong sáng, ánh mắt như đang trêu chọc anh. Tại cái khuôn mặt nhí nhố này mà anh đã lỡ yêu nó, hận không thể đem cái khuôn mặt đó mà giấu trong cái một cái túi hay cái bao nào đó để anh khỏi thấy.
Phương Anh đang cười tươi bỗng nhận được một hơi ấm sen kẽ sự lạnh lẽo của làn gió trên làn môi của mình, cô đứng hình 2s mới nhận ra anh đang hôn cô, một nụ hôn nhẹ nhàng, mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên. Có tin không ? Đây là nụ hôn đầu đời của cô đó, vào đúng sinh nhật thứ 20, cô đã có nụ hôn đầu đời với một người mình yêu.
Không hiểu sao khi mặt cơ đỏ, mặt đỏ, tay run, cả chân đều run cầm cập, tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cảm nhận được điều đó, buông cô ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
- Chân em đang run kìa.
- Anh...
Cô nghẹn lời đến tức họng không nói nên lời, mặt cô đã đỏ giờ còn đỏ hơn con gà tây. Anh nhận thấy sự xấu hổ của cô liền cười lớn. Cô trách là không có cái lỗ nào cho cô trốn xuống, cô úp mặt vào ngực anh, hận là không đập anh vài cái. Cô muốn rời đi nhưng không dám, cô sợ khi cô đi khoảnh khắc yêu thương này sẽ biến mất mãi mãi.
Khi ở bên anh, cô quên hết mọi phiền muộn xung quanh. Cô không muốn bận tâm mình đang có trọng trách gì, cô muốn bỏ quên hết để được bên anh cho thoải mái.
Thế Nam biết hôm nay sinh nhật của cô, cầm hình cô trên tay mà anh không khỏi đau buồn. Anh thật không giống quân tử, yêu thì cứ nói, tại sao cứ thích ở đây làm khổ mình như vậy nhỉ ? Anh sợ, đúng anh rất sợ, anh sợ khi anh nói lời yêu, cô sẽ lại càng cách xa anh hơn. Mặc dù anh biết anh rời xa cô suốt thời gian dài như thế là anh sai, là anh không đúng nhưng anh không dám đứng trước mặt cô.
Anh đúng là đồ hèn !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...