Tròn 2 năm ngày đính hôn giữa Phương Anh và Thế Nam. Bây giờ, Phương Anh trở thành một nhà lãnh đạo giỏi giang thay ẹ của Thế Nam công ty bên đây. Và cũng đã hai năm Thế Nam chưa một lần về nhà.
Từ khi anh đi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, chủ tịch Tôn Ninh lên cơn đột quỵ và phải nằm viện điều trị bên Mỹ, Thế Nam lên chức tổng giám đốc thay ba điều hành tất cả. Còn bên đây, công ty cũng cô quản lý tất cả. Từ khi cô bước vào gia thế nhà họ Tôn này thì cô cảm nhận được có một sự xáo trộn không hề lớn.
- Giám đốc Phương, lát nữa bên HT Life sẽ có một buổi giao dịch hợp đồng với chúng ta.
- Mai Hàn, lát sẽ có ai tham dự ?
- Dạ, có CEO Dương Gia.
Từ khi chủ tịch Tôn đột quỵ chức tổng giám đốc hệ điều hành giao cho Thế Nam, và người đứng đầu là Tôn Dương Gia. Mọi người cũng một xôn xao bàn tán, tại sao CEO không dành cho Thế Nam mà lại dành cho Dương Gia ? Và sự thật có uẩn khúc.
- Dương Gia về rồi sao ?
- Dạ, anh ấy nói bản hợp đồng với công ty HT Life cực kỳ quan trọng. À, mà anh ấy nhắn nhủ đợtnàychị không tham gia.
- Tại sao ?
- Dạ em không biết, anh ấy chị nói vậy.
- Được rồi, cô ra ngoài đi.
Tại sao đợt ngoại giao đợt này mà không thể cho cô tham gia, đường đường là một tổng giám đốc cơ mà ?
Dương Gia trong trang phục vest bảnh bao đi vào hội trường, Mai Hàn cũng đi theo sau tim không khỏi đập loạn.
- Chào Lâm Dương. - Dương Gia mở miệng cười nhẹ nhàng nói -
- Oh, chào CEO Dương Gia.
Chính Dương Gia cảm thấy rất tò mò tại sao HT Life lại muốn đi kí hợp đồng với Tôn Thị thế này ? Phải chăng mối thù năm kia đã được giải quyết ?
- Vị giám đốc trẻ tuổi kia không tới dự à ? - Tay của Lâm Dương đan lại vào nhau -
- Chúng ta có thể bắt đầu công việc chính được chứ ?
Thân phận của Phương Anh thật sự còn rất bí ẩn ? Hai nam trước người cô phải đính chính là cậu thiếu gia Lâm Dương này chứ không phải là Thế Nam, hai bên giành giật nhau một cô gái, Lâm Dương đùng đùng mất vợ không thể không oán hận. Nhưng tại sao bây giờ lại có ỷ ngỏ lời làm ăn.
Buổi giao dịch hợp đồng cũng kết thúc, Lâm Dương đứng dậy ra về. Còn Dương Gia đi thẳng lên phòng làm việc của Phương Anh.
* cốc cốc *
- Vào đi.
- Phương giám đốc.
Phương Anh thấy anh cảm giác vui hơn hẳn, cô mỉm cười nhẹ nhàng với anh.
- Anh tại sao đợt ký hợp đồng này anh không cho em tham dự ?
- HT Life là một con sói, nó có thể dùng thủ đoạn bất cứ lúc nào, em là 1 cô gái còn non nớt, biết gì mà tham dự.
- Nhưng em là giám đốc đấy.
- Anh đã đưa ra lý do rất khéo rồi.
Thật sự, tình yêu vụng trộm thì không hề tốt chúng nào, đường đường là người đính hôn với Thế Nam, mà sau lưng lại nhẹ nhàng nhận sự ân cần chăm sóc của Dương Gia, anh yêu cô, và cô cũng đã yêu anh. Từ hai năm trước rồi.
Trong suốt 2 năm Thế Nam không có ở đây, Dương Gia đã nhẹ nhàng chăm sóc cô rất tốt, hai người bọn họ rất đẹp đôi, có thể nói bọn họ sinh ra là dành cho nhau nhưng bỗng dưng có một cuộc hôn nhân sắp đặt đùng đùng rớt xuống ngay người Phương Anh.
Phương Anh tính cách mạnh mẽ, cô yêu thì cô sẽ yêu hết mình, mà người cô yêu là Dương Gia chứ không phải Thế Nam, nhưng cô chỉ yêu khi Thế Nam không có ở đây, khi anh quay về cô sẽ cưới anh, mặc dù cô không yêu anh nhưng hứa sẽ làm một người vợ tốt, không vụng trộm bên ngoài.
- Thế Nam.
- Mẹ.
Sau hai năm, Thế Nam trưởng thành hơn hẳn, vẫn là cái khuôn mặt rạng ngời anh tuấn đấy, khí chất đầy người.
- Ba sao rồi mẹ ?
Anh nhẹ nhàng rời khỏi bàn làm việc, tiến tới đỡ mẹ ngồi ngay ghế.
- Ba con vẫn hôn mê như vậy.
Bà nhẹ thở dài một tiếng sầu não.
- Mẹ đừng buồn, ba sẽ tỉnh thôi.
- Mà con, hai năm nay con đi không hề trở lại thăm Phương Anh ?
- Con không đủ dũng cảm mẹ à. Hai năm rồi, con bây giờ sao nhìn mặt cô ấy đây.
- Con à.
- Cuộc hôn nhân này do sự sắp xếp, con không thể yêu cầu tình yêu cùa cô ấy được. Nhưng mẹ yên tâm, Dương Gia chăm sóc cô ấy rất tốt.
- Tại ba con, mà đám cưới của con bị hoãn.
- Mẹ đừng nói vậy, cô ấy còn trẻ để cô ấy tự do một chút đi ạ.
Hai năm đi, anh nhớ cô ấy một cách điên cuồng, nhiều lần nỗi nhớ nhung đó giết chết chính bản thân của anh, anh quay về. Đừng từ xa, thấy hành động cử chỉ của cô anh mỉm cười hạnh phúc. Anh sợ khi đối diện cô, sợ ánh mắt đáng sợ của cô sẽ làm anh đau nhói. Anh chỉ quay về để nhìn cô, thấy cô sống hạnh phúc anh vui rồi.
Nhiều khi nhìn chiếc nhẫn anh đeo ngay tay mà cái ngày chính cô trao cho anh, anh đau khổ mà khóc, tình yêu của anh dành cho cô rất to lớn, nhưng cô thì lại không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...