Quý Sở Yến ném cho cô một ánh nhìn đen tối, không di chuyển. Tô Điềm không thèm chấp một tên say rượu. Cô chỉ đơn giản tiến lên một bước, trực tiếp bắt đầu cởi áo khoác của anh.
"Em phục anh rồi đấy, bình thường cởi đồ không phải nhanh phết sao, bây giờ là làm sao..” Nói được một nửa, Tô Điềm im lặng luôn rồi. Hai Má ửng hồng bất thường, cô sợ Quý Sở Yến nhìn thấy, vội vàng vòng ra phía sau anh, nghiêng người hơi nhón chân, kéo cổ' áo khoác của anh xuống, lại kiên nhẫn kéo hai ống tay áo ra khỏi tay Quý Sở Yến. Quý Sở Yến yên yên lặng lặng, mặc cô an bài, từ đầu đến cuối không ho he một âm nào. Trong tâm Tô Điềm đột nhiên hiện lên hình ảnh phi tần cổ đại thay y phục cho hoàng đế. Hèn mọn quá rồi. Cô đột nhiên không muốn làm tiếp rồi, ném áo khoác lên sofa nói: 'Anh tự cởi đi” Nghe vậy, Quý Sở Yến quay đầu lại, nhìn cô. Lông mi dài rung rinh như cánh bướm, đôi mắt đen láy nhìn chăm chẵm Tô Điềm, đôi mắt đào hoa có chút rủ xuống, như mang ý cầu xin. Tô Điềm Điềm ngay tức khắc không khỏi mềm lòng. Cô khẽ thở dài, cuối cùng vẫn cúi người về phía trước, dùng ngón tay thon dài trắng nốn cởi mở từng cúc áo vest của anh, hai cái cúc đều nhanh chóng được cởi ra, so với lúc cởi áo khoác đơn giản hơn nhiều. Tô Điềm đem áo vest ném vào cùng một chỗ với áo khoác, vừa đưa tay định cởi cúc áo ghi-ê của Quý Sở Yến, cô liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một ánh mắt rực lửa bao trùm lấy cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thắng vào ánh mắt của Quý Sở Yến, sau đó thuận theo ánh nhìn của anh cúi đầu. Cô đang mặc một cái áo tập yoga màu xám nhạt có đường viền cổ áo rất thấp và bộ ngực lớn trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài không khí ấm áp, với những đường nét tròn trịa và khe rãnh vực sâu thẳm thật hấp dẫn.
“Quý Sở Yến" Tô Điềm cảm thấy dây thần kinh quanh trán đang giật giật, "anh không phải uống say rồi sao?"
Say rồi vẫn còn sơ múi được cô ư? Không ngờ, Quý Sở Yến ôm lấy eo cô, đem cô ấn vào trong lòng, thấp giọng lên tiếng không hề phủ nhận: "Ừm.”
Mùi rượu thoang thoảng hoà quyện với hương gỗ. xộc vào mũi Tô Điềm, không hề gây khó chịu ngược lại còn khiến cô thấy mặt có chút nóng. Cô không khỏi thấp giọng lấm bẩm: "Người say rượu thường không biết mình say, vậy nên, anh không hề say, anh lừa em."
Quý Sở Yến khẽ cười một tiếng, không trả lời, mà lại để bàn tay to lớn của mình nần bóp cái mông đang vểnh lên của Tô Điềm, lại lờ đi, cản lấy vành tai trắng như sứ của cô. Trong chốc lát, âm thanh môi lưỡi quyện lấy da thịt mềm mại mơ hồ vang lên bên tai. Tô 'Điềm bị Quý Sở Yến liếm láp mà khiến cả người run rẩy, dùng nắm tay ấn vào ngực anh, cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm vào chặt hơn, đường may giữa quần âu và quần tập yoga mỏng mỏng của cô như được gắn chặt vào nhau. Rất nhanh, cô liền cảm nhận được bụng dưới bị dục vọng đã bị thức tỉnh của anh đẩy mạnh. Tô Điềm không khỏi đỏ mặt, có chút căng thẳng hỏi một câu vô cùng ngây thơ: "Quý Sở Yến..anh muốn làm gì
Quý Sở Yến nắm tay cô hơi khựng lại, khẽ cười: "Anh muốn..." Anh cố ý kéo dài âm cuối, ngữ điệu lười biếng.
"Anh muốn..đi ngủ." Sau đó, anh ôm Tô Điềm đi thẳng vào hướng phòng ngủ chính. Tô Điềm mặt đỏ bừng nhéo eo anh: 'Này, anh không đi tắm thì đừng hòng ngủ giường của em —"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...