Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn

Tô Điềm không ăn sáng. Sẽ tốn thời gian đề vào lại trạng thái sau khi lịch trình làm việc bị làm gián đoạn, vì vậy để đảm bảo công việc được tiến hành thuận lợi cô chỉ mua một hộp sữa chua trộn các loại hạt ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu để ăn trưa.

Bảy giờ tối, Tô Điềm mới hoàn thành nhiệm vụ trong ngày, cuối cùng cũng mơ hồ cảm nhận được sự co bóp trong bụng lên tiếng chống đối. Gô vừa xoa bụng vừa mở khóa điện thoại. Màn hình vẫn để ảnh hồi cô còn ở bên London, hình như là vào lần đi shopping nào đó bị bạn cùng phòng chụp trộm. Trong ảnh, cô đang tựa vào một góc của chiếc ghế sofa kiểu rococo nói chuyện với BA, có lẽ là đi dạo mệt rồi, gương mặt biểu tình bình thản, phẳng phất chút mệt mỏi. Tuy nhiên, Tô Điềm cảm thấy trong bức ảnh này bản thân khá quý phái và quyến rũ nên đã chọn làm hình nền.

Sau khi tự ngắm mỹ sắc của bản thân, Tô Điềm trở về giao diện trò chuyện của Wechat. Vậy mà Quý Sở Yến vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô. Tô Điềm thất vọng thoát ra. Thật sự đến một câu an ủi cũng không có!

Cô có chút giận dỗi, trên mặt không giấu được vẻ thất vọng. Bạch Hạo Phiền bên cạnh đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị tan sở, vô ý nhìn thấy bộ dáng sầu não của cô, có chút không tìm được nguyên nhân “Ayy.. cô làm sao đấy?" Sáng nay quẹt thẻ đi làm không có bị thông báo đến muộn đáng ra phải vui vẻ làm việc chứ, sao đến lúc tan làm rồi lại bơ phờ ra? Tô 'Điềm lắc đầu, để điện thoại xuống rồi thu dọn bàn: "Không có gì, tôi đoán là đói đến tâm trạng không tốt được đi”

Không trách Quý Sở Yến. Tô Điềm một bên nghĩ điều này một bên khoác chiếc áo khoác len trắng ngay ngắn lên, lại vuốt vuốt bộ tóc đen dài của mình. Lúc cầm lấy túi xách lên, Bạch Hạo Phiền cũng vừa dọn dẹp xong, hai người liên liền cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.


Cô tâm tình không thoải mái, Bạch Hạo Phiền mặc dù không sáng suốt cũng biết không nên chọc cô tại thời điểm này. Nói nhiều sai lầm, trong lúc thang máy đi xuống, anh trực tiếp im lặng. Trong thang máy chỉ có hai người, yên tĩnh đến có chút gượng gạo. May mẫn thay, một tiếng chuông vang lên phá vỡ sự im lặng trong không gian chật hẹp,

“Alo” Tô Điềm áp điện thoại vào tai, khi nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng hơn lúc bình thường mấy lần. Bạch Hạo Phiền nghe phát hiểu luôn, vẻ mặt trầm lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với cô, lặng tai lại ~ anh không có sở thích quái lạ đi nghe lời yêu đương của người khác tự ngược bản thân.

Cuộc gọi của Tô Điềm vẫn đang tiếp tục.

“Uhm..em tan làm rồi đây, thang may sắp đến tầng một rồi.."

“Thế anh trực tiếp đi xuống hầm để xe nhé?”

“Ah...được thôi, vậy em ở cổng chờ anh. Uhm, bái bai.”

Sau khi cúp điện thoại, Tô Điềm bỏ điện thoại xuống, biểu cảm trên mặt chuyển đổi từ âm u thành nhiều mây nắng đẹp luôn. Thấy vậy, Bạch Hạo Phiền khẽ tặc lưỡi, nhưng âm thanh này đã bị Tô Điềm với đôi tai nhạy bén bắt được. Bạch Hạo Phiền không dám đem ý nghĩ thật sự ra nói, đành căng da đầu nghĩ lời nói linh tinh: “Chậc, cô nhìn cái thang máy này, cũ kỹ hỏng hóc, thiếu thốn bảo dưỡng, chậm chạp như vậy! Sao mà vẫn chưa đến tăng một vậy!"


Tô Điềm nhàn nhạt liếc nhìn anh. Cô nhớ tháng trước bố cô có nhắc đến chuyện này, nói rằng thang máy ở chỉ nhánh đã được thay mới. Bạch Hạo Phiền hoang mang liếc nhìn ra chỗ khác, ánh mắt đảo loạn, nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào những con số đang thay đối trên màn hình. Biểu cảm chột dạ. Tô 'Điềm không thèm vạch trần anh ta, cửa thang máy vừa mở liền bước ra ngoài. Có mỗi một đường ra cổng, Bạch Hạo Phiên đương nhiên lại đi theo cô.

“Cô đi tàu điện ngầm hay bus về thế?” Giọng nói của Bạch Hạo Phiền đột ngột vang lên từ phía sau. Tô 'Điềm dừng chân lại. Kế từ khi nhận ra đi bộ đến văn phòng tiết kiệm thời gian hơn, cô không bao giờ lái xe đi làm nữa, thậm chí nếu hôm nay cô bị muộn cũng chỉ gọi luôn một chiếc taxi. Vì thế, Bạch Hạo Phiền hoàn toàn không biết, Hoa Uyển Cư nơi cô ở nằm ngay trong khu Tân Thành, nơi mỗi tấc đất đều có giá trên trời, cách khu thương mại hay trụ sở văn phòng chỉ hai mươi phút đi bộ. Hơn nữa, Quý Sở Yến vừa gọi điện thoại và nói rằng anh ấy đã đợi ở hầm để xe của tòa nhà công ty cô, ước chừng anh đang lái xe đến, không đến hai phút nữa sẽ có mặt. Tuy nhiên, Bạch Hạo Phiên đã không nhận ra điều này ~ như vậy có thể chứng thực rằng anh ta thực sự không hề nghe lén cuộc gọi của cô. Tô Điềm nhất thời không biết nói sao, do dự một lúc, Bạch Hạo Phiên tiến lên, nghĩ rằng cô nghe không rõ mình đã nói gì nên hỏi lại: "Cô vẽ nhà kiểu gì? Xe buýt hay tàu điện ngâm? Không cẩn thận lại cùng đường tiếp.”

“Cái kia..." Tô Điềm đang suy nghĩ xem nói cái gì với Bạch Hạo Phiên, liền đột nhiên bị kéo đi, dựa vào một lồng ngực ấm áp. Trong vòng tay này có hương gỗ dẫn đến Minh phủ mà cô quen thuộc.

“Cô ấy chỉ cùng đường với tôi” Anh ngước mắt lên, từ con ngươi đen như mực ném ra một ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Bạch Hạo. Phiền. Bạch Hạo Phiền không khỏi có chút sửng sốt, vận động não một lúc mới nhận ra: “Ohh ~ anh là...là người trong nhà hàng..chúng ta gặp nhau rồi ah!"

Tô Điềm nửa người dựa vào Qúy Sở Yến, lộ ra chút biểu cảm thất thường. Nhưng thực ra, đã nhịn không được muốn che miệng cười thăm từ lâu. Chà, sao cô lại ngửi thấy mùi giấm chua chua...

“Gặp qua rồi” Giọng điệu của Quý Sở Yến vẫn nhẹ. nhàng, dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi là bạn trai của Điềm Điềm”


Bạn trai... Cho du Bạch Hạo Phiền đã sớm dự. đoán được đối tượng trong cuộc điện thoại vừa rồi của Tô Điềm, nhưng giờ nhìn thấy người thật, anh ta vẫn không nhịn được mà cảm thấy sửng sốt. Không ngờ lại là người trước đây anh từng gặp ở nhà hàng. Vậy mà lúc đấy anh còn cùng bạn gái của người ta ra ngoài ăn tối đơn lẻ. Toang. Không cẩn thận nảy sinh ra tình tiết hiểu lầm “cắm sừng” nào đấy, trực tiếp xảy ra một vụ đánh ghen, anh ta làm sao mà đánh lại ông anh cao hơn cả nửa cái đầu trước mặt này. Nghĩ đến đây, Bạch Hạo Phiền mới rụt cổ lại, ngượng ngùng xua tay: “Hah...lần trước tôi đã cảm thấy hai người chắc chẵn là một đôi..thế, tôi không làm phiền nữa, đi trước đây.”

Sau khi Bạch Hạo Phiền rời đi, Tô Điềm mới thở ra. một hơi. Đổ chút giấm thì vui, đổ nhiều thì dọn hơi mệt đây. Quý Sở Yến chắc sẽ không hiểu lâm đâu nhỉ? Cô cẩn thận ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Quý Sở Yến, anh lập tức ôm chặt cánh tay của cô lại, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Xác nhận hoàn thành, không hề tức giận.

“Không có gì, chỉ là em đói quá..." Lo lắng trong lòng của Tô Điềm bay đi mất, bắt đầu giật giật túi áo khoác của Quý Sở Yến tuyệt vọng kêu đói. Quý Sở Yến hạ tay xuống, đổi vị trí dắt cô đến chỗ đậu xe, giọng điệu bất đắc dĩ: “Sáng nay không ăn sáng đã rất không tốt cho sức khỏe rồi, bữa trưa cũng lại không ăn hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận