Tần Mặc Trúc chết rồi, ý chí ban đầu của Tống Khinh Lan cũng đã sớm không còn nữa, vốn dĩ anh định sẽ cùng đi đến hoàng tuyền, nhưng trước tiên phải trả lại sự trong sạch cho cô đã.
Vì lẽ đó cho nên Tống Khinh Lan đã bắt tay với Nhiếp Tân - Người đi theo bên cạnh Tống Trừng, vì trước kia Nhiếp gia cũng là một gia đình võ tướng của Tống Đế, nhưng vì mắc sai lầm để mất một thành cố quan trọng, nên đã bị Tống Đế trục xuất khỏi kinh thành. Sau này Nhiếp Tân gặp được Tống Trừng, nhưng hắn ta không có ý tốt đưa Nhiếp Tân hồi kinh, thay vào đó lại lợi dụng gia mẫu của cậu ta, uy hiếp cậu ta phải phục tùng.
Vừa gặp tựa như đã thân, Nhiếp Tân quyết định trợ giúp Thái tử tiêu diệt Tống Trừng, đương nhiên cậu ta cũng biết rằng đoạn đường tiếp theo sẽ rất nguy hiểm, nhưng vì gia mẫu, vì Nhiếp gia, vì người cậu ta yêu, hơn hết nữa chính là vì bản thân cậu ta.
Hơn ba tháng kể từ khi Tống Khinh Lan quay lại nhiếp chính triều đình, Tống Đế lâm bệnh nặng, tất cả việc nước đều được Thái tử đảm nhiệm, hiển nhiên là Tống Trừng sẽ lợi dụng cơ hội này ra tay với anh.
Đúng lúc Tống Trừng muốn ám sát thì Tống Khinh Lan đã sớm có phòng bị, đem tất cả sát thủ của Tống Trừng bắt giam lại, khi Nhiếp Tân đến xác nhận cũng chỉ híp mắt, lạnh nhạt nói:
- Thái tử điện hạ, bọn họ là đội quân tinh nhuệ của Tống Trừng, hơn nữa cách kinh thành vài trăm dặm có một đôi quân do chính tay Tống Trừng nuôi dưỡng.
Tống Khinh Lan chỉ cười lạnh lẽo, lại nói:
- Hay! Hay! Rất hay! Quả nhiên là hoàng huynh của cô (*), ở bên ngoài nuôi dưỡng binh sĩ, mưu đồ tạo phản! Đúng là huynh đệ tương thân tương ái, ném đá giấu tay đã giỏi, bây giờ ở trên triều còn muốn giết gà dọa khỉ, muốn cô nhường lại ngôi vị sao?
- Thái tử, ngài có kế sách gì chưa?
- Trước tiên cô phải đến gặp tứ hoàng huynh ôn lại chuyện cũ đã.
Dừng một chút, Tống Khinh Lan lại nói:
- Nhiếp Tân, phụ hoàng tuổi cao sức yếu, nên để ông ấy nghỉ ngơi rồi. Hiểu cưa?
- Nhiếp Tân đã hiểu.
Thịnh Đốc năm thứ hai mươi sáu, Tống Đế Tống Lung băng hà, Thái tử Tống Khinh Lan thuận lợi kế vị ngai vàng, trở thành tân đế, lấy hiệu là Vũ Đoan.
Việc đầu tiên mà tân đế kế vị chính là ban phong hào cho Tứ hoàng tử Tống Trừng, việc thứ hai chính là đại xá thiên hạ, cuối cùng chính là truy phong nữ tướng Tần Mặc Trúc thành Đoan Liệt Vũ Hoàng hậu, đem thi thể của Đoan Liệt Vũ hoàng hậu đặt vào Hoàng lăng, ở ngay bên cạnh nơi của Tân đế chuẩn bị sẵn.
Đương nhiên việc Tống Trừng được ban phong hào vương gia đã hoàn toàn cắt đứt con đường kế vị của hắn ta, vì tức quá hóa dại, Tống Trừng đã cho Nhiếp Tân ám sát Tống Khinh Lan, nhưng Nhiếp Tân làm phản, trên tay cậu ấy còn có binh quyền của Tống Trừng, trực tiếp trảm đầu của Tống Trừng thị chúng.
Sau khi đại sự đã thành, Tần gia được minh oan nhưng Tống Khinh Lan biết rằng cả đời này bản thân cũng sẽ không có cơ hội giải thích với Tần Mặc Trúc, cho nên anh đã đem hết ghi chép của Tần gia lẫn Tần Mặc Trúc xóa bỏ, dân gian từ đời này qua đời khác đều không được bàn tán. Trên đời này chỉ còn lại nữ tướng Tần thị vì quốc gia xả thân cứu nước, Tần phủ cũng bị loạn thần tặc tử vu oan hãm hại, tất cả đều đã được phong ấn kín đến mức chẳng ai biết đâu mới là sự thật.
Dù sao thì tâm tư của Tống Khinh Lan cũng không còn ở đây nữa, năm Vũ Đoan thứ ba, Hoàng Đế Tống Khinh Lan thoái vị, giao lại hoàng vị cho vị đệ đệ của mình là Thập Tứ hoàng tử Tống Thương Lang, sau đó tiên đế cũng đã quyết định đi đến Hoàng Lăng, nắm chặt tay của người con gái mình yêu, còn nhỏ giọng nói:
- Tiểu Trúc… Để nàng đợi lâu rồi, bây giờ ta đến với nàng đây… Tiểu Trúc, nhất định phải chờ vi phu… Nếu có kiếp sau, đổi lại vi phu sẽ bảo vệ nàng… Nương tử, ta yêu nàng.
Cùng năm Tân Đế đăng cơ, tiên đế đã cùng Hoàng Hậu đoạn tuyệt thế tục, tay của họ vẫn nắm lấy nhau, quyến luyến không rời.
Hôm đó, trời đất tựa như sót thương, mưa xuống như trút nước, Tống Quốc nhiều năm chưa từng thấy cơn mưa nào lớn như vậy.
Và mưa đã kéo dài xuống mười ngày, tựa như minh chứng cho mười năm bên nhau của Tống Khinh Lan và Tần Mặc Trúc.
Họ cũng trở thành vai thoại kinh điển về tình yêu.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...