Làm Bà Xã Của Boss Đại Nhân
Tiểu Lăng xấu hổ muốn chết. Cô trước giờ uống rượu say chưa từng tùy tiện đến thế. Tại sao với Lục Bạch Y thì lại khác.
Hèn chi lúc nãy Lục Bạch Y cứ nhìn cô. Ôi ngượng quá đi mất.
"Này, rốt cuộc bà với anh họ quen nhau như thế nào?". Âu Thái Thần gắt hỏi.
Tiểu Lăng lạnh lùng.
"Ông tự đi mà hỏi Lục Bạch Y".
Nói rồi cô cúp máy luôn.
Âu Thái Thần:"...".
Ơ, con nhóc ngang ngược này.
Nghĩ sao anh dám đi hỏi Lục Bạch Y. Anh đâu có ngu mà tìm đến Ma Vương đó. Muốn tránh xa còn không kịp nữa là.
____________________
Dưới nhà.
Tiểu Lăng chuẩn bị xong đi xuống liền nhìn thấy Andel.
"Chào anh". Cô mỉm cười.
"Yo". Andel mỉm cười đáp lại.
"Có chuyện gì sao ạ". Tiểu Lăng tò mò.
Andel vui vẻ.
"Em rảnh không, chúng ta cùng đi lựa trang phục".
Lục Bạch Y lườm Andel.
"Tự đi, chút nữa cô ấy phải đến công ty".
Tiểu Lăng nhìn Lục Bạch Y. Ơ, sao anh biết nhỉ? Cô có nói với Lục Bạch Y lịch của mình đâu mà chuyện gì anh cũng biết cả.
"Để hôm khác được không?".
Tiểu Lăng nói, vẻ mặt của cô có phần tiếc nuối ah.
Andel xụ mặt một đống. Khẽ thở dài.
"Nói giỡn thôi, anh tới để chuẩn bị cho em mà. Anh đã hỏi quản lí lịch làm việc của em rồi".
Tiểu Lăng:"À".
Lục Bạch Y tiến đến. Giọng dịu dàng.
"Ăn sáng đi rồi tôi đưa em đi".
Tiểu Lăng xấu hổ. "Được".
Andel lấy tay đẩy Lục Bạch Y.
"Sao không giao cho em ấy một chiếc xe. Lỡ sau này nổi tiếng thì sao. Chẳng lẽ cậu định đích thân đưa em ấy đi. ".
Tiểu Lăng giật mình. Cho cô xe làm gì chứ.
Lục Bạch Y nhướng mày.
"Tôi đưa đi thì sao. Không tốt".
Tôi đưa vợ tôi đi làm thì có gì không tốt. An toàn hơn hẳn bọn vô dụng đó.
Andel lớn giọng nói.
"Tất nhiên là không tốt rồi. Cậu có biết tầm nổi bật của mình không hả? Lỡ mà bị bọn nhà báo chụp là làm khó cho Tiểu Lăng đó".
Đúng rồi, dính scandal là rắc rối chết.
Lục Bạch Y lườm, hằn giọng.
"Rắc rối".
Mấy thứ vớ vẩn đó tôi giải quyết được hết. Thử làm khó vợ tôi đi, xem tôi có đì chết mấy người không.
Thật ra tôi còn mong bọn nhà báo chụp hình tôi với vợ tôi ấy.
Nhưng Andel nói cũng không sai. Anh nên cho vợ anh mấy cái xe để đi dạo.
Lục Bạch Y gọi quản gia.
Mới vài giây quản gia đã đẩy cái giá treo chìa khóa xe ra.
Đứng trước gara rộng lớn của Lục Bạch Y.
Andel và Tiểu Lăng há mồm.
Đúng là giàu không có nhân tính.
Andel nhìn thèm thuồng. Móa, An gia giàu có như vậy nhưng anh cùng lắm cũng chỉ có vài chiếc. Thế mà Lục Bạch Y lại sở hữu cả một bộ sưu tập thế này.
Cả cái xe thể thao anh cực kì thích nữa, chỉ có ba chiếc duy nhất trên thế giới. Vậy mà Lục Bạch Y lại có hẳn cả ba.
Đã vậy tàn loại xe mắc tiền. Lục Bạch Y cậu không có tính người.
"Lục Bạch Y, cậu thật tồi. Hèn chi tôi tìm mua chiếc Tiểu Hắc này không được. Há ra đã bị cậu cuỗm đi rồi".
Andel tức chết đi được.
Lục Bạch Y nhìn khinh thường. Trách tôi sao, có trách thì trách cậu vô dụng.
Tiểu Lăng cũng mê mệt muốn chết. Tiểu Hắc thật đẹp, thật mê người.
Nhưng cô không cần, cô muốn tự dùng tiền mình kiếm để có được "hoàng tử".
"Thích chiếc nào liền cho em chiếc đó". Lục Bạch Y cưng chiều vô điều kiện.
Tiểu Lăng xua tay.
"Không cần, tôi không lấy đâu".
Andel đứng sau thì thầm "lấy Tiểu Hắc đi rồi đổi xe với anh".
(Anh có tiền đồ không hả>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...