Đôi mắt anh như đá quí, màu xanh sâu thẳm và sống động như biển cả, bùng cháy qua lớp sương mù bao phủ anh. Chúng lấp lánh chiếu xuống cô, với biểu hiện dữ dội làm cô sợ hãi, vùng vẫy ngắn ngủi trong cái ôm ghì của anh. Anh dỗ dành cô, lời lẽ của anh nồng nàn mãnh liệt khi anh kìm chế sự đấu tranh của cô, vuốt ve và mơn trớn cho tới khi cô run rẩy lần nữa trong niềm thích thú, căng thẳng nhìn lên anh. Hông anh nhịp nhàng ấn vào cô, ngày càng sâu. Cơ thể khỏe mạnh của anh đã trần trụi, những bó cơ sắt đá di chuyển như bó tơ bên dưới làn da đẫm mồ hôi. Màn sương từ mặt hồ cuộn lại quá dày quanh họ đến nỗi cô không thể nhìn thấy anh rõ ràng, cô chỉ có thể cảm thấy anh, bên trong và chỉ như vậy, chiếm hữu cô quá mãnh liệt và hoàn toàn làm cho cô biết cô sẽ không bao giờ được tự do với anh. Nét mặt anh biến đi trong làn sương, không có cách nào để đôi mắt cô tìm thấy anh, không có cách nào để cô khóc ra nỗi thất vọng. Chỉ có đôi mắt như ngọc nóng bỏng của anh bừng cháy, đôi mắt mà cô đã thấy trước đó, xuyên qua những tấm màn khác...
Thea thình lình thức dậy, cơ thể cô run rẩy với tiếng dội của nỗi đam mê… và sự đủ đầy. Làn da cô lấm tấm mồ hôi, và cô có thể nghe thấy hơi thở mình, trước tiên nặng nề và gấp gáp, rồi chậm dần khi nhịp tim cô trở lại bình thường. Giấc mơ luôn luôn bòn rút sức mạnh của cô, bỏ lại cô vặn vẹo và rũ rượi kiệt sức.
Cô cảm thấy tan ra, không thể suy nghĩ, vượt cả nỗi hoảng sợ lẫn niềm say mê. Vùng kín của cô rung động như thể cô vừa mới làm tình; cô cuộn mình trong tấm chăn nhàu nhĩ, ấn đùi lại với nhau để cố gắng phủ nhận cảm giác vẫn có anh bên trong cô. Anh. Không có tên, không có dung mạo rõ ràng, nhưng luôn luôn là anh.
Cô chăm chú nhìn ánh sáng lờ mờ buổi sớm đã chạm vào cửa sổ, một màu xám rất mỏng manh gần như không xuyên qua tấm kính. Không cần thiết phải nhìn đồng hồ; giấc mơ luôn luôn tới vào giờ phút tối tăm tĩnh lặng trước bình minh, và kết thúc ở tia sáng đầu tiên.
Đó chỉ là một giấc mơ, cô tự nói với mình, viện tới bất kì nguồn an ủi có thể nào. Chỉ là một giấc mơ.
Nhưng nó không như bất kì giấc mơ nào cô từng có trước đó.
Cô nghĩ nó như là một giấc mơ riêng lẻ, và vẫn còn những đoạn riêng rẽ khác nhau. Chúng - điều đó - đã bắt đầu gần như một tháng trước đó. Lúc đầu cô nghĩ đơn giản rằng nó như một cơn mơ kì lạ, sống động khác thường và đáng sợ, nhưng nó vẫn chỉ là mơ. Sau đó nó lặp lại vào đêm tiếp theo.
Và tiếp theo. Và mỗi đêm kể từ đó, cho đến khi cô sợ hãi việc đi ngủ. Cô đã cố gắng đặt báo thức sớm, để chặn cơn mơ khỏi diễn ra, nhưng nó không được việc. Thực ra, cái chuông báo hoạt động tốt; nhưng khi cô đang nằm trên giường bực bội tiếc nuối giấc ngủ bị mất và để bắt mình thực sự tỉnh dậy, cơn mơ đã tới bằng cách nào đó. Cô cảm thấy nhận thức mờ dần, cảm thấy bản thân mình đang trôi đi bên dưới bề mặt của ý thức tới thế giới bóng tối đó, nơi mà những hình ảnh sống động ngự trị. Cô đã cố gắng chiến đấu, để thức dậy, nhưng đơn giản là không thể. Đôi mắt nặng trĩu của cô bị kéo xuống, và anh lại ở đó…
Anh giận dữ với cô, tức tối vì cô đã cố gắng tránh khỏi anh. Mái tóc sẫm dài của anh cuộn quanh vai, những lọn tóc tưởng như cũng đang sống với sức mạnh cơn giận của anh. Đôi mắt anh…, ôi lạy chúa, đôi mắt anh, mãnh liệt như giấc mơ, màu ngọc lam nóng bỏng thiêu đốt xuyên qua đàn muỗi đan lưới trên tấm màn treo trên giường cô. Cô nằm yên lặng, nhận thức sâu sắc về tấm khăn trải giường bằng lanh mát lạnh bên dưới cô, về hương vị đậm đà của đêm nhiệt đới, về sức nóng thậm chí làm tấm áo ngủ mỏng manh của cô cũng trở nên ngột ngạt… và hơn hết là cơn run rẩy kích thích của cô trong ý thức hoảng sợ về người đàn ông đang đứng trong bóng tối phòng ngủ, nhìn cô chằm chằm qua vết cắt của tấm màn.
Hoảng sợ, đúng, nhưng cô cũng cảm thấy hân hoan. Cô đã biết điều này sẽ tới. Cô đã thúc đẩy anh, đã thách thức anh, đã trêu chọc anh để tới cái kết quả này, thỏa thuận của quỷ mà cô sẽ thực hiện với anh. Anh là kẻ thù của cô. Và đêm nay anh sẽ trở thành người tình của cô.
Anh hướng tới cô, sự rèn luyện của một chiến binh rõ ràng trong phong thái và sức mạnh mỗi chuyển động của anh. “Em đã cố lẩn tránh anh,” anh nói, âm thanh u ám như tiếng sét đêm. Cơn cuồng nộ gợn lên quanh anh, tưởng như nhìn thấy được uy lực của nó. “Em đã chơi những trò của em, cố ý khuấy động anh tới sự ngu ngốc của một con ngựa đực hứng thú với con cái… và bây giờ em dám cố gắng lẩn trốn anh? Anh nên bóp cổ em.”
Cô vùng lên một khuỷu tay. Trái tim cô đang nện trong lồng ngực, đập đau đớn vào xương sườn, và cô cảm thấy như thể cô sắp ngất. Nhưng nỗi ham muốn của cô đã thức tỉnh với sự gần gũi của anh, không đếm xỉa gì đến sự nguy hiểm. “Em đã sợ ,” cô nói đơn giản, và sự thật làm anh nguôi giận.
Anh dừng lại, và đôi mắt anh bừng cháy còn mạnh hơn trước đó. “Quỉ bắt em,” anh thầm thì. “Quỉ bắt cả hai chúng ta.” Bàn tay chiến binh mạnh mẽ của anh trên tấm màn, giải phóng nó, xếp nó qua phía trên cô. Cái bó mỏng đó trượt qua cô, và lúc đó nó làm mờ đi nét mặt anh, ngăn cản cô ngắm nhìn anh rõ ràng. Sự đụng chạm của anh, khi nó tới, làm bật ra một âm thanh nhẹ, ngạc nhiên từ môi cô. Đôi tay anh dữ dội và nóng bỏng, lướt lên đôi chân trần của cô mơn trớn chậm rãi, nâng tấm áo ngủ của cô ra. Sự đói khát câm lặng, nhiều hơn cả sự dữ dội vì miễn cưỡng, tỏa ra từ anh khi anh chăm chú vào chỗ nối giữa hai đùi cô.
Nó theo cách ấy, sau đó, cô nghĩ, và chống đỡ bản thân mình. Anh muốn lấy đi sự trong trắng của cô mà cô không chuẩn bị. Đúng là điều đó. Nếu anh nghĩ anh có thể làm cô khóc trong nỗi đau và cơn sốc, anh sẽ bị thất vọng. Anh là một chiến binh, nhưng cô sẽ chỉ cho anh thấy rằng cô cũng can đảm ngang bằng.
Anh đã làm như thế, cuốn tới cạnh giường và chỉ với phần cơ thể dưới của cô trần trụi, và tấm màn nằm giữa họ. Anh lấy đi với sự tức giận, và với sự âu yếm. Anh lấy đi với một niềm đam mê thiêu đốt cô, với một sự trọn vẹn ghi dấu cô mãi mãi cho anh. Và, cuối cùng, cô đã bật khóc. Chiến thắng là của anh, sau tất cả. Nhưng cô khóc không phải vì nỗi đau, mà là vì khoái lạc và đáp ứng, và hạnh phúc cô đã không biết là tồn tại.
Đó là lần đầu tiên anh làm tình với cô, lần đầu tiên cô tỉnh dậy vẫn run rẩy từ đỉnh cao khoái lạc quá ngọt ngào và dữ dội làm cô khóc, rúc vào một mình trên cái giường nhàu nhĩ và khao khát nhiều hơn. Lần đầu tiên, nhưng dứt khoát không phải là cuối cùng.
Thea ra khỏi giường và đi lại phía cửa sổ, không ngừng xoa hai bàn tay lên xuống cánh tay mình khi cô chăm chú nhìn ra khoảnh sân yên lặng của tòa nhà nơi căn hộ cô và chờ đợi bình minh thực sự đến, để ánh sáng rạng rỡ xua đuổi đi xúc cảm kì quái còn sót lại của điều không có thực.
Không gì trong cuộc đời cô chuẩn bị cho điều này. Mọi thứ đã quá bình thường, quá suôn sẻ(nguyên tác là cleaverish). Cha mẹ tuyệt vời, cuộc sống gia đình bảo đảm, hai người anh trai - những người dù với tất cả những biểu hiện sớm hơn, đã trở thành những người đàn ông tốt bụng, thú vị mà cô ngưỡng mộ. Không có chấn thương nào đã xảy ra với cô khi cô lớn lên; trường học thì buồn tẻ, mối quan hệ bạn bè cần thiết kì thực ngột ngạt, những trận cãi vã và tranh luận thông thường, và những ngày hè dài êm ả trôi qua ở vùng hồ. Mỗi mùa hè, người mẹ can đảm của cô sẽ nhét mình trên cái xe lửa chở cả khách và hàng, và một cách dũng cảm hướng tới ngôi nhà nghỉ hè, nơi cô sẽ nhập bọn với ba đứa trẻ hiếu động trong phần lớn thời gian. Cha cô sẽ tới mỗi tuần, và dành vài ngày nghỉ của ông ở đó. Thea nhớ những ngày dài và nóng nực để đi bơi và đi câu, với những con ong bay vù vù trên cỏ, tiếng chim hót, ánh đom đóm lập lòe vào lúc nhá nhem, trò cricke và lũ ếch kêu ồm ộp, tiếng tõm của một chú rùa xuống nước, mùi vị thơm ngon của bánh ham-bur-ger được nấu trên than. Cô nhớ là đã buồn chán và bực bội khi phải trở về nhà, nhưng mùa hè sẽ lại tới và cô đã ở trong tâm trạng bồn chồn khi trở lại vùng hồ.
Nếu có điều gì trong đời cô là bất thường, thì đó là sự lựa chọn nghề nghiệp của cô, nhưng cô thích sơn vẽ những ngôi nhà. Cô sẵn lòng xử lí bất kì việc sơn vẽ nào, trong hoặc ngoài, và những khách hàng có vẻ yêu thích sự quan tâm tỉ mỉ từng chi tiết của cô. Cô cũng đã có được nhiều thêm công việc vẽ tranh tường, khi những khách hàng biết được khả năng đặc biệt đó và yêu cầu cô biến đổi những bức tường. Thậm chí những bức tranh tường của cô cũng có vẻ bình thường; không hề có bí ẩn hay biến dạng nào ở đó. Vậy tại sao đột nhiên cô bắt đầu có những giấc mơ thời gian kì lạ, tưởng tượng cùng một người đàn ông vô danh, đêm này qua đêm khác?
Trong những giấc mơ, tên của anh ta thật đa dạng. Anh ta là Marcus, và ăn mặc như một chiến binh La Mã. Anh ta là Luc, một kẻ xâm lược Nooc-măng (những người xâm lược nước Anh). Anh ta là Neil, anh ta là Duncan … anh ta là quá nhiều những người đàn ông khác nhau mà cô sẽ không bao giờ có thể nhớ những cái tên, dù lúc ấy cô đã nhớ. Anh cũng đã gọi cô bằng những cái tên khác nhau trong cơn mơ: Judith, Willa, Moira, Anice.
Cô đã là tất cả những người phụ nữ đó, và tất cả những người phụ nữ đó đều là một. Và anh luôn luôn là cùng một người, không kể tên anh.
Anh tới với cô trong những cơn mơ, và khi anh làm tình với cô, anh chiếm giữ nhiều hơn cả thân thể cô. Anh chiếm hữu tâm hồn cô, và lấp đầy cô với nỗi ham muốn mãnh liệt không bao giờ ngừng, cái cảm giác mà cô bằng cách nào đó không thể đủ đầy nếu không có anh.
Sinh nhật thứ 30 của cô còn ít hơn một tuần nữa, và trong tất cả những năm đó cô đã không bao giờ có cảm nhận mãnh liệt về một người đàn ông có thực trên đời như cô có về cái gã tưởng tượng đã ám ảnh cô trong những giấc mơ.
Cô không thể giữ tâm trí mình vào công việc. Bức tranh tường cô vừa hoàn thành cho gia đình Kalmans thiếu phong cách lưu ý tới từng chi tiết của cô, mặc dù bà Kalman thích nó. Thea biết nó đã không đạt được tiêu chuẩn thông thường của cô, thậm chí nếu bà Kalman không để ý. Cô phải thôi mơ về anh ta. Có lẽ cô nên gặp một nhà trị liệu, hay có thể là một nhà tâm lí. Nhưng mọi điều trong cô nổi lên chống lại ý nghĩ đó, chống lại việc kể ra những giấc mơ đó với một người lạ. Điều đó sẽ giống như là làm tình nơi công cộng.
Nhưng cô phải làm điều gì đó. Những giấc mơ đang trở nên dữ dội hơn, đáng sợ hơn. Cô đã bị mắc chứng sợ nước, ngày hôm qua, cô gần như hoảng sợ khi lái xe qua cầu. Cô, người luôn luôn yêu thích bất kì môn thể thao dưới nước nào, và là người bơi lội như cá! Nhưng hiện giờ cô phải bắt bản thân mình dù chỉ là nhìn một dòng sông hay hồ, và nỗi sợ hãi ngày càng tệ hơn.
Trong ba giấc mơ cuối cùng, họ đã ở hồ. Vùng hồ của cô, nơi cô đã trải qua những mùa hè tuyệt vời thủa ấu thơ. Anh đã chiếm lấy cô ở vạt cỏ của ngôi nhà, và đột nhiên cô kinh sợ hơn bất kì lúc nào cô có thể nhớ trước đó. Nó như thể là anh ta đang săn đuổi cô trong những cơn mơ, hành động không ngừng ngày càng gần hơn cho tới kết thúc mà cô đã biết.
Bởi vì, trong những cơn mơ, anh không chỉ làm tình với cô. Đôi khi anh giết cô.
Ngôi nhà mùa hè vẫn như vậy, nhưng nhỏ đi một cách kì cục bởi thời gian. Nhìn qua đôi mắt của một đứa trẻ, nó là một nơi rộng rãi, kì diệu, một ngôi nhà nơi mà niềm vui và tiếng cười là rất tự nhiên, một ngôi nhà được tạo nên cho những mùa hè dài và hết sức thú vị. Thea ngồi trong xe và chăm chú vào nó, cảm thấy tình yêu và cảm giác yên bình vượt lên trên nỗi sợ ở chính nơi đây, ở cảnh tượng những giấc mơ gần nhất của cô. Không gì ngoài những điều tốt đẹp được gắn với nơi này. Ở tuổi mười bốn, cô đã nhận nụ hôn đầu tiên, với Sammy Gì-đó trong bóng liễu rủ. Cô đã phải lòng Sammy điên cuồng trong toàn bộ mùa hè đó, và bây giờ cô thậm chí chẳng thể nhớ được họ của anh ta! Quá nhiều cho một tình yêu thực sự.
Lúc này cô thấy ngôi nhà quá nhỏ, và cần được sơn vẽ. Cô mỉm cười, nghĩ rằng cô có thể chăm sóc nó một chút trong khi cô ở đây. Bãi cỏ đã cao quá đầu gối, và lá cây đung đưa treo trên cành sồi cổ thụ, ở một phía ngôi nhà. Thea cố gắng giữ mình và liếc nhanh về hướng hồ. Chỗ bến thuyền cũng cần được sửa chữa, và cô cố gắng tập trung vào nó, nhưng sự mở rộng của làn nước xanh phía đằng sau bến thuyền mang tới tâm trí cô nỗi lo lắng bồn chồn. Cơn buồn nôn rộn lên trong bụng và cô nén lại một cách khó khăn khi cô kéo cái nhìn của mình trở lại ngôi nhà và tập trung vào nước sơn bị tróc ra nơi cổng trước.
Đêm qua, anh đã giết cô. Đôi mắt màu xanh biển đó bộc lộ vẻ điềm nhiên và lạnh nhạt đáng sợ khi anh ta giữ chặt cô bên dưới làn nước hồ lạnh lẽo, cánh tay anh ta như thép khi sự vùng vẫy hoảng sợ của cô yếu dần, cho tới khi hai lá phổi bị tra tấn của cô từ bỏ chút oxy cuối cùng khi cô nuốt vào cái chết của chính mình.
Cô đã tỉnh giấc lúc sớm tinh mơ, đẫm mồ hôi và run lẩy bẩy, và biết rằng cô sẽ không thể tiếp tục như thế này lâu hơn mà không bị suy nhược thần kinh. Cô tỉnh dậy, dùng hết một bình cà phê, và trải qua vài giờ tiếp theo quá tải bởi chất ca-fe-in trong khi thực hiện những kế hoạch của mình. Cô không có công việc gì ngay lúc này, vì vậy sắp xếp khoảng thời gian rảnh cho mình thật dễ dàng. Điều đó không hẳn là hay ho, bởi vì mùa hè là lúc cô kiếm được phần lớn thu nhập, nhưng nó dễ chịu. Mất cả tiếng đến khi cô có thể đòi hỏi có lí cho việc bố mẹ cô bị đánh thức, cô đã gọi và xin phép họ được dành vài tuần ở vùng hồ. Như cô mong đợi, họ sung sướng vì cuối cùng cô cũng có một kì nghỉ. Các anh của Thea và gia đình họ sử dụng một cách đều đặn ngôi nhà mùa hè, nhưng vì lí do này hay khác, Thea đã không trở lại vùng hồ từ khi cô mười tám tuổi. Mười một năm là một khoảng thời gian dài, nhưng cuộc sống theo cách nào đó đã trôi qua như vậy. Trước tiên là trường đại học và sự cần thiết phải làm việc vào mùa hè để trang trải cho nó, rồi đến đôi ba công việc nhàm nhán trong lĩnh vực cô đã chọn nói cho cô biết rằng cô đã lựa chọn sai..
Cô đã rơi vào công việc của một họa sĩ sơn vẽ nhà hoàn toàn do ngẫu nhiên, khi cô không có việc làm và tuyệt vọng làm bất cứ điều gì để kiếm ra tiền. Với sự ngạc nhiên của cô, mặc dù công việc nặng nề gay gắt, cô đã thích việc sơn vẽ những ngôi nhà. Cùng với thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều việc đến với cô. Trong suốt mùa đông cô chỉ có vài công việc nội bộ, nhưng cô thường xuyên làm việc như một người nghiện suốt mùa hè, và đơn giản là cô không thể tham gia cùng gia đình bất cứ lần nghỉ hè nào ở vùng hồ.
“Nhưng còn sinh nhật con thì sao?” mẹ cô hỏi, đột nhiên nhớ ra sự kiện sắp tới. “Con sẽ không ở đây sao?”
Thea ngập ngừng. Gia đình cô quan tâm tới những ngày sinh nhật. Bây giờ các anh cô đã kết hôn và có con, cùng với những người vợ và những đứa con của họ, không có một tháng nào trong năm mà không có ngày sinh nhật của ai đó được tổ chức. “Con không biết nữa,” cuối cùng cô nói. “Con mệt mỏi, mẹ ạ. Con thực sự cần nghỉ ngơi.” Đó không hẳn là lí do cô muốn đi tới vùng hồ, nhưng cũng không phải là một lời nói dối.
Cô đã không ngủ được trong gần cả tháng, và sự mệt mỏi đã cuốn lấy cô. “Một bữa tiệc bị trì hoãn cũng ổn với mẹ chứ ạ?”
“ừm, mẹ cho là cũng được thôi,” mẹ cô trả lời một cách nghi ngại. “Mẹ sẽ phải bảo các anh con biết.”
“Dạ, con ghét phải lùi những trò sinh nhật của họ sang ngày khác.” Thea trả lời với một âm điệu khô khan. “Nếu họ đã chuẩn bị cả đống phân gà để ném vào con, họ sẽ phải giữ chúng lại vài ngày.”
Mẹ cô mỉm cười .“Chúng chưa bao giờ đi quá xa.”
“Chỉ bởi vì họ biết là con sẽ làm họ tồi tệ gấp đôi.”
“Ở hồ sẽ vui đó, con yêu, nhưng phải cẩn thận. Mẹ không biết là liệu mẹ có thích ý tưởng con ở đó một mình không nữa.”
“Con sẽ cẩn thận mà,” Thea quả quyết. “Có ít đồ dự trữ nào trong nhà không ạ?”
“Mẹ nghĩ có vài hộp súp trong chạn, nhưng không chắc lắm. Hãy kiểm tra khi con ở đó nhé, được không?”
“Hãy kiểm tra” là mật mã cho điều mà cha cô vẫn gọi là Nhấc Điện Thoại Lên Và Nói Cho Mẹ Biết Con Ổn Để Bà Ấy Không Gọi Báo Mất Tích. Bà Marlow thường để những đứa con sống cuộc sống của họ, nhưng khi bà nói “hãy kiểm tra”, tất cả họ đều hiểu rằng bà đang lo lắng.
“Con sẽ điện ngay khi con tới cửa hàng tạp hóa.”
Thea đã giữ lời hứa, gọi điện ngay khi cô tới cửa tiệm nhỏ nơi họ luôn mua đồ dự trữ cho ngôi nhà nghỉ hè. Lúc này cô ngồi trong xe ngay phía trước ngôi nhà, ớn lạnh bởi nỗi sợ hãi vì sự gần gũi với cái hồ, trong khi những túi thực phẩm lách cách ở ghế sau.
Cô bắt mình thở sâu, cố đập tan nỗi sợ. Ổn thôi, cô không thể nhìn mặt nước. Cô sẽ ngoảnh mặt đi khi dỡ đồ khỏi xe.
Cánh cửa kêu cọt kẹt khi cô mở nó, một âm thanh quen thuộc làm dịu đi tình trạng căng thẳng của cô. Hành lang chắn phía trước chạy qua toàn bộ mặt tiền ngôi nhà, và trong thời thơ ấu của cô nó đã bị chiếm cứ bởi một bộ sưu tập Adirondack (chả biết là cái j`) không tương xứng, cây liễu gai, và ghế vải batit (một thứ vải gai mịn). Mẹ cô thường ngồi hàng giờ ở hành lang, khâu vá hoặc đọc sách, và để mắt đến Thea và các anh khi họ chơi đùa ở hồ. Hiên nhà bây giờ trống không; Adirondacks và những cây liễu gai đã không còn từ lâu rồi, và cô đã nghe mẹ nói rằng những chiếc ghế vải gai đã bị cất vào trong kho. Thea không biết liệu cô có buồn lấy chúng ra không; cô chắc chắn sẽ không nhìn ngắm mặt hồ nếu cô có thể.
Không, điều đó không đúng. Cô đã tới đây để đối mặt với nỗi sợ hãi mà những giấc mơ gây ra. Nếu điều đó có nghĩa là phải bắt mình nhìn chăm chăm vào mặt nước trong nhiều giờ, cô sẽ làm thế. Cô sẽ không để cho cơn điền rồ lúc ban đêm cướp mất niềm vui trong cuộc sống của cô.
Khi cô mở khóa cửa trước, hơi nóng và sự ẩm mốc của một ngôi nhà bị đóng lâu ngày phả vào mặt cô. Cô nhăn mũi và đẩy vào trong, mở khóa và mở toang tất cả cửa sổ để đón làn khí tươi mát. Khi cô mang những gói thực phẩm để vào tủ lạnh, ánh sáng tỏa ra xa làm dịu bầu không khí.
Theo thói quen, Thea bắt đầu mang quần áo vào căn phòng ngủ cô vẫn luôn sử dụng, nhưng cô dừng lại ngay khi mở cửa. Cái giường khung sắt cũ của cô đã bị thay thế bởi hai chiếc giường đơn. Căn phòng nhỏ hơn nhiều so với cô nhớ. Một cái cau màu nhẹ khi cô nhìn quanh. Mặt sàn gỗ vẫn trống không như thế, nhưng những bức tường đã được sơn màu khác, và những bức mành phủ qua cửa sổ, còn hơn những tấm màn cô đã thích thú khi là một cô bé.
Phòng của các anh cô luôn có hai chiếc giường đơn – thực ra là ba chiếc – cô kiểm tra bên trong để chắc là nó vẫn y nguyên. Nó vẫn thế, mặc dù số giường đã rút xuống còn hai. Thea thở dài. Cô thích ngủ trong căn phòng cũ của mình, nhưng chắc chắn là phòng bố mẹ cô chỉ có một chiếc giường đôi, và cô biết rằng cô sẽ thấy thoải mái hơn. Cô có một chiếc giường cỡ bự trong căn hộ của mình.
Cô cảm thấy như Goldilocks(?) khi cô mở cửa phòng ngủ thứ ba, và bật cười. Chắc rồi, ở đây có một cái giường ngay bên phải. Không chỉ là một cái giường đôi. Trong phòng là một chiếc giường cỡ đại choán phần lớn không gian, chỉ chừa lại ở một phía khoảng trống để di chuyển khi lắp giường. Một cái bàn gương đôi trang điểm chiềm đầy hầu hết không gian còn lại. Cô sẽ phải cẩn thận để khỏi vấp chân ở đây, nhưng cô dứt khoát sẽ ngủ được trong sự tiện nghi.
Trong khi treo quần áo vào phòng, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt không lẫn vào đâu được của cánh cửa ngoài, những bước chân nặng nề trên hành lang, và sau hai khoảnh khắc, những tiếng gõ mạnh nơi cửa trước. Giật mình, Thea vẫn đứng nguyên. Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bắt đầu xuất hiện trong lòng cô. Cô không biết ai có thể ở cửa. Trước đây cô chưa bao giờ sợ khi ở đây – tỉ lệ phạm tội cực kì thấp đến mức gần như không có – nhưng cô bất ngờ khiếp sợ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu một gã lang thang đã trông thấy cô dỡ hàng khỏi xe, và biết là cô ở đây một mình? Cô đã “kiểm tra” với mẹ cô, để bà biết là cô đến nơi an toàn, vì thế không ai mong chờ nghe tin gì từ cô trong vài tuần hoặc khoảng ấy. Cô đã bảo mẹ là cô định ở đây hai tuần. Cô có thể bị giết hoặc bị bắt cóc, và có lẽ phải hai tuần hay lâu hơn trước khi bất kì ai biết được rằng cô đã mất tích.
Có những ngôi nhà khác ven hồ, dĩ nhiên, nhưng không cái nào ở trong tầm nhìn cả. Cái gần nhất, một căn nhà cho thuê, cách đây khoảng nửa dặm, ẩn khuất đằng sau một dải đất nhỏ nhô ra trong hồ. Sammy Họ-gì-đó đã thuê nó vào cái mùa hè khi cô mười bốn tuổi, cô nhớ lại. Ai mà biết được hiện giờ ai đang thuê nó, hoặc nếu có ai đó không buồn thuê mà đơn giản là xâm phạm.
Cô đã không nghe thấy tiếng xe hoặc thuyền nào khác, và điều đó có nghĩa là cái người ở hành lang đã đi bộ. Chỉ có ngôi nhà cho thuê mới ở trong khoảng cách có thể đi bộ được. Tức là anh ta là một người lạ, không phải thành viên những gia đình mà họ đã gặp gỡ ở đây mỗi mùa hè.
Trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa, cô nghĩ, nhưng cô không thể ngăn được hơi thở gấp gáp hoặc nhịp tim đập mạnh của mình. Tất cả mọi điều cô có thể làm là đứng ở đó trong căn phòng ngủ, như một con vật nhỏ bé bị tê liệt bởi sự lại gần của kẻ ăn thịt.
Cửa trước đã mở. Có một cái cửa chắn khác ở đó, nhưng nó không được cài then. Không có gì để ngăn hắn lại, dù hắn có là ai, đơn giản là đi vào.
Nếu cô gặp nguy hiểm thì cô đã ở trong bẫy. Cô không có vũ khí, không gì ngoài mấy con dao làm bếp, nhưng cô không thể lấy được chúng mà không bị phát hiện. Cô ném một cái nhìn khổ sở vào cửa sổ. Liệu cô có cơ hội để mở nó và trèo ra ngoài mà không bị nghe thấy? Căn nhà vô cùng yên tĩnh, cô nhận ra, không ổn lắm.
Hai tiếng gõ lại vang lên lần nữa. Ít nhất hắn ta vẫn ở hàng hiên.
Có thể cô điên mất rồi. Làm thế nào cô biết đó là một gã đàn ông? Bởi sự nặng nề của những bước chân ư? Có lẽ đó chỉ là một phụ nữ to con.
Không. Đó là đàn ông. Cô chắc chắn về điều đó. Thậm chí tiếng gõ cửa của hắn ta cũng đầy nam tính, quá mạnh cho bàn tay phụ nữ yếu mềm.
“Xin chào? Có ai ở nhà không?”
Thea run bắn mình khi giọng nói trầm lắng vang dội xuyên suốt ngôi nhà, xuyên qua thân thể cô. Đó chắc chắn là tiếng đàn ông, và nó quen thuộc một cách kì cục, mặc dù cô biết rằng mình chưa bao giờ nghe thấy trước đó.
Lạy Chúa, đột nhiên cô nghĩ, tức giận với chính mình. Điều vớ vẩn gì xảy ra với cô vậy? Nếu gã đàn ông ở hành lang có ý làm hại cô, thì co rúm lại trong phòng ngủ sẽ chẳng tốt tí nào. Và hơn nữa, một gã tội phạm sẽ đơn thuần là mở cửa và tiến vào, và hắn đã làm điều đó rồi. Đây chắc hẳn là một người đàn ông hoàn toàn lương thiện người đã đi bộ tới để gặp một người hàng xóm mới đến. Có lẽ anh ta đã không trông thấy cô, nhưng đã thấy chiếc xe hơi trên đoạn đường vào nhà. Cô đúng là một kẻ ngốc nghếch không giống cô lúc bình thường chút nào với những ý tưởng nghi ngờ và hoảng hốt ngớ ngẩn.
Tuy nhiên, việc lập luận chỉ có thể cố gắng làm dịu đi những cơn sợ hãi của cô. Mất nhiều nỗ lực để cô đứng thẳng vai và điều chỉnh lại nhịp thở, và thậm chí phải cần nhiều ép buộc hơn để chân cô di chuyển tới cửa phòng ngủ. Cô dừng lại lần nữa, vẫn ở ngoài tầm nhìn, để lấy quyết tâm cho sự can đảm của mình. Sau đó cô bước ra khỏi phòng ngủ để vào phòng khách, và trong tầm mắt của gã đàn ông ngoài hành lang.
Cô nhìn vào cánh cửa mở, và trái tim như muốn rớt ra. Hắn ta bị in bóng bởi ánh đèn phía đằng sau và cô không thể nhận thấy từng đường nét, nhưng hắn to lớn. Sáu thước ba, đó là tối thiểu, với đôi vai chiếm trọn khung cửa. Dường như chỉ là tưởng tượng của cô, chắc là thế, nhưng hình như có sự căng thẳng mơ hồ trên đôi vai ấy, điều gì đó vừa thận trọng vừa đe dọa.
Không có cách nào để cô ép mình lại gần hơn. Nếu hắn ta mở tấm cửa chắn, cô sẽ nhảy tới cách sửa sau nhà bếp. Ví của cô ở trong phòng ngủ phía sau cô và cô sẽ không thể chộp lấy nó, nhưng chìa khóa xe vẫn trong túi quần jean, vì vậy cô có thể vào xe và khóa cửa lại trước khi hắn tóm được cô, rồi lái đi cầu cứu.
Cô cố nói. “Vâng?” ép mình hỏi. “Tôi giúp gì được anh?” Bất chấp nỗ lực của cô, giọng cô phát ra nhỏ và khàn. Với sự hoảng hồn, cô nghe thấy nó dường như là một lời…mời gọi. Có lẽ nó tốt hơn là kinh sợ, nhưng cô nghi ngại. Điều gì phù hợp hơn để bắt đầu cuộc săn của một kẻ săn mồi, nỗi sợ hãi hay là lời mời mọc tình cảm lộ liễu?
Dừng lại ngay! Cô giận dữ với bản thân. Vị khách của cô đã không hề nói hay làm điều gì xác nhận cái loại hoang tưởng đó.
“Tôi là Richard Chance,” người đàn ông nói, giọng nói trầm trầm một lần nữa xuyên qua da cô, chạy khắp thân thể cô. “Tôi đang thuê ngôi nhà kế bên của cô để nghỉ hè. Tôi trông thấy xe của cô ở ngoài nhà nên tôi đến để giới thiệu mình.”
Sự khuây khỏa hầu như thay thế nỗi sợ, Thea nhận biết khi những bó cơ lỏng ra và sự đe dọa xẹp đi hoàn toàn. Cô vươn một bàn tay run rẩy để dựa mình vào tường.
“Tôi – Tôi vui vì được gặp anh. Tôi là Thea Marlow.”
“Thea,” anh ta lặp lại một cách mềm mại. Có một sự ham muốn phảng phất trong cái cách anh gọi tên cô, như thể là anh ta đang thưởng thức nó. “Rất vui được biết cô, Thea Marlow. Tôi biết cô chắc hẳn vẫn chưa dỡ đồ, vì thế tôi sẽ không làm phiền. Gặp cô vào ngày mai.”
Anh ta quay lại để đi, và Thea bước một bước vội vã tới cửa, rồi một bước nữa. Cùng lúc khi anh ta với tay mở bức ngăn, cô đã ở ngưỡng cửa. “Làm thế nào mà anh biết tôi vẫn chưa dỡ đồ?” cô buột miệng, lại trở nên căng thẳng.
Anh ta dừng lại, dù không quay người. “À, tôi đi bộ khá lâu vào các buổi sáng, và sáng nay xe của cô vẫn chưa ở đây. Khi tôi chạm vào đầu xe cô ngay vừa rồi, nó vẫn còn ấm, vì vậy cô vẫn chưa ở đây lâu. Đó là một giả thiết có lí.”
Đúng là thế. Hợp lí, lo-gic. Nhưng tại sao anh ta lại kiểm tra đầu xe của cô để xem nó có nóng không. Nỗi ngờ vực giữ cô im lặng.
Rồi, chậm rãi, anh ta quay lại đối diện với cô. Ánh mặt trời lấp lánh trên mái tóc sẫm màu bóng nhoáng, dày và rực rỡ như lông chồn vizon, và bộc lộ một cách rõ ràng mọi đường nét mạnh mẽ trên gương mặt của anh ta.
Vẫn bất động, Thea nhìn anh ta đi xa dần. Máu xông lên đầu cô và cô nghĩ rằng mình sắp ngất. Có tiếng râm ran trong đôi tai cô, và đôi môi cô cảm giác tê cóng. Bóng tối bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của cô và cô nhận ra rằng mình thật sự đã chết ngất. Một cách vụng về cô buông thả đôi tay và đầu gối và để đầu óc mình lơ lửng cho tới khi cơn choáng váng bắt đầu biến mất.
Ôi Chúa ơi. Là anh!
Không thể nhầm lẫn. Cho dù cô chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt anh ta trong những cơn mơ, cô vẫn nhận ra. Khi anh ta quay lại đối mặt với cô và đôi mắt xanh dương rực rỡ đó chiếu vào cô, mọi tế bào trong cơ thể cô đã rộn lên vì sự nhận biết.
Richard Chance là người đàn ông trong những giấc mơ của cô.
Thea quá run sợ đến nỗi cô đã thực sự bắt đầu chất tất cả đồ trở lại xe, sẵn sàng để chạy trốn về lại White Plains với sự an toàn mơ hồ trong chính căn hộ của cô. Nhưng cuối cùng, dù vẫn run rẩy vì phản ứng, cô trả đống thực phẩm và quần áo về lại trong nhà và sau đó phải viện đến phương thuốc cho khoảng thời gian kinh hoảng của mình bằng chất cà phê. Về nhà thì sẽ ích gì chứ? Vấn đề là những giấc mơ, điều đã đẩy cô vào tình trạng gay go đến độ cô đã hoảng sợ khi một người hàng xóm tới gọi cửa và rồi lại quả quyết ngay lập tức, chỉ dựa vào màu mắt rực rỡ của anh ta, rằng anh ta là người đàn ông trong mơ.
Được thôi, thời gian sẽ là cách kiểm chứng, cô quả quyết với mình trong khi nạp cốc cà phê thứ ba. Cô chưa từng có thể trông thấy gương mặt của Marcus-Neill-Duncan, bởi vì màn sương quỉ quái dường như luôn ở giữa họ. Tất cả những gì cô có thể nói đó là anh có một mái tóc sẫm dài và đôi mắt xanh dương. Trong một khía cạnh khác, cô biết mùi của anh, sự đụng chạm của anh, mỗi inch trên cơ thể lực lưỡng của anh, sức mạnh khi anh làm tình. Cô có thể làm điều gì, yêu cầu Richard Chance cởi áo quần để cô có thể kiểm tra những thứ tương tự của anh ta sao?
Nhiều người trên đời có mái tóc sẫm; hầu hết, đó là sự thật. Nhiều người đàn ông tóc sẫm có đôi mắt rực sáng. Chỉ là tình cờ khi cô ngẫu nhiên gặp Richard Chance đúng vào lúc cô không thể suy nghĩ hợp lí về đề tài màu mắt. Cô cau mày khi nghĩ đến điều này, và rót tiếp tách cà phê thứ tư.
Cô đã tới đây với một chủ định. Cô từ chối để cho một cơn mơ, không kể nó gây phiền nhiễu và hiện thực, phá hủy sự thích thú của cô với những điều cô vẫn hằng yêu thích. Nó không chỉ là nỗi sợ hãi mới mẻ với nước điều mà cô không muốn, mà những giấc mơ đang diễn ra trong kí ức về những mùa hè tuổi thơ. Sự biến mất của niềm vui sẽ như sự biến mất của điều là trung tâm trong thế giới của cô. Quỉ tha ma bắt nó đi, cô sẽ học cách yêu thích nước trở lại. Có thể cô không thể nhìn ra hồ ngay lúc này, nhưng lúc nào rời khỏi đây, cô tự hứa, cô sẽ bơi trở lại. Cô sẽ không để cơn hoang tưởng điên khùng về Richard Chance đe dọa đến.
Không có ý nghĩa gì hết khi anh ta gọi tên cô như thể nhấm nháp nó. Thực ra thì, nó có nghĩa gì đó, nhưng cái điều gì đó không được kết nối với những bộ phận gợi cảm của anh trong giấc mơ. Thea biết cô không có sắc đẹp làm mê đắm, nhưng cũng không phải là cô không thấy được sức hút của mình với đàn ông. Cô thường không hài lòng với đám tóc xoăn màu hạt dẻ của mình, thất vọng bởi sự quy phục của nó trong bất kì phong cách dễ thấy nào, nhưng đàn ông, vì lí do nào đó của họ, lại thích nó. Đôi mắt của cô màu xanh lá cây, gương mặt cô thanh tú và lanh lợi, và sự khắc nghiệt trong công việc giúp cô giữ vóc dáng thanh mảnh. Lúc này dũng khí của cô đã trở lại, cô nhận thấy vài tia le lói trong đôi mắt khó quên đó có vẻ thích thú hơn là đe dọa.
Có thể là khó khăn để nhận ra rằng cô đã tới đây để giải quyết vài vấn đề hơn là tự cho phép mình có một mùa hè chơi bời với người hàng xóm mới. Cô không phải kiểu người lãng mạn, dù là cho hai tuần lễ giàu màu sắc đến thật tình cờ. Cô sẽ lạnh nhạt và không hứng thú với bất kì lời mời nào mà anh có lẽ sẽ đưa ra, anh ta đã gợi ý, và điều đó có thể là..
“TỚI ĐÂY.”
Cô quay lại, và trông thấy anh đang đứng bên dưới gốc liễu, tay anh rộng mở. Cô không muốn tới chỗ anh ta, mọi bản năng gào lên thúc cô chạy, nhưng sự cưỡng ép muốn tuân theo là một nhu cầu kinh khủng trong cô, một nỗi đau đớn và cơn đói khát mà anh có thể thỏa mãn.
“Tới đây,” anh lặp lại, và đôi chân miễn cưỡng của cô bắt đầu đi băng qua bãi cỏ mát rượi còn đẫm sương. Cái váy ngủ màu trắng cuộn lại quanh chân cô, và cô cảm thấy mình như lõa lồ bên dưới làn vải mỏng manh. Không kể là cô có bao nhiêu lớp quần áo phủ trên mình, anh luôn làm cô cảm thấy bị lột trần và dễ tổn thương. Cô biết mình không nên ở bên ngoài một mình, đặc biệt là với anh, nhưng cô không thể bắt mình trở vào trong. Cô biết anh là một người đàn ông nguy hiểm, và nó không phải là lí do. Tất cả những gì quan trọng là ở bên anh ta; sự đúng mực vốn là nguyên tắc sống đột nhiên có ý nghĩa ít hơn cả đám cỏ ẩm ướt bên dưới đôi chân trần của cô.
Khi cô tới chỗ anh, họ đối diện nhau như những kẻ thù, không cử động và cũng không nói năng gì trong một khoảnh khắc dài dặc cho tới khi cô nghĩ cô sẽ hét lên vì tình trạng căng thẳng đó. Như một loài săn mồi, anh đã săn đuổi cô trong nhiều tuần, và bây giờ anh hiểu, với bản năng không thể sai lầm, rằng cô đã ở trong sự giam cầm của anh. Anh đặt bàn tay lên tay cô, sự đụng chạm của anh làm bừng lên sức sống, và một nụ cười hé mở nơi khóe miệng cứng cỏi của anh khi anh cảm thấy cơn run rẩy đang bộc phát của cô. “Em nghĩ anh sẽ làm em đau sao?” anh hỏi, với vẻ thích thú rõ ràng.
Cô rùng mình lần nữa. “Phải,” cô nói, nhìn anh. “Theo cách này hay cách khác… phải.”
Một cách kiên quyết anh kéo cô lại gần hơn, cho tới khi lớp áo mỏng của cô chạm vào anh và sức nóng từ cơ thể anh ta xua đi làn khí đêm lạnh giá. Tự động, cô đặt đôi tay lên ngực anh, và cảm nhận về những múi cơ cứng như đá làm hơi thở cô nghẹn lại. Không một người đàn ông nào cô từng chạm vào lại cứng cáp và mạnh mẽ như người đàn ông này – người chiến binh này, người mà cuộc sống dựa trên cái chết và sự hủy diệt. Cô muốn chối từ anh, tránh ra xa khỏi anh, nhưng bất lực như thể chiếc lá trong cơn gió để chống lại những luồng khí đã cuốn cô tới với anh.
Anh lướt môi mình lên mái tóc cô trong một cử chỉ dịu dàng kì lạ, một điều mà cô không hề mong đợi từ một người như anh. “Nào hãy nằm xuống với anh,” anh thầm thì, “và anh sẽ cho em thấy nỗi đau ngọt ngào nhất.”
Thea tỉnh giấc, âm dội lại của những tiếng kêu vẫn còn rơi rớt lại trong bóng tối của căn phòng ngủ. Anh đã đến; ồ, anh đã đến. Cô đã nằm ngửa ra, tấm áo ngủ bị cuộn lại quanh eo cô, chân cô mở và đầu gối giơ lên. Những tàn dư cuối cùng của sự thỏa mãn vẫn rung động nhè nhẹ nơi vùng kín.
Cô giơ tay ôm lấy mặt và bật khóc.
Nó còn hơn là gây nhiễu loạn – nó là làm nhục. Gã đàn ông đáng nguyền rủa không chỉ tiếp tục trong cơn mơ, hắn còn chế ngự thân thể cô. Toàn bộ cảm xúc của bản thân đã bị mắc cạn trong trạng thái bình thường vốn vững vàng, lý trí vốn hoạt động tốt của cô. Thea đã luôn nghĩ về mình như một người đáng tin, và bỗng nhiên sự miêu tả đó dường như không còn đúng nữa. Chỉ vì những giấc mơ, cô đã dành hai tuần cho kì nghỉ ngay giữa lúc công việc bận rộn nhất, vậy mà nó không ích gì. Điều gì đang xảy ra với cái lý trí bất kham lúc này của cô, nó chống lại mọi nỗ lực để hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Và chắc chắn là không bình thường khi có những cơn khoái lạc dữ dội một cách đáng sợ đêm này qua đêm khác, trong lúc nằm ngủ có một mình.
Kìm giữ những giọt nước mắt, cô loạng choạng ra khỏi giường và xuống phòng tắm, nơi cô đứng dưới vòi sen và cố gắng giũ khỏi thân thể mình cái cảm giác về sự vuốt ve của những bàn tay vô hình. Khi cảm thấy bình tâm hơn, cô lau khô mình và đi tới nhà bếp, nơi cô pha thêm cà phê và sau đó ngồi uống trong lúc nhìn ngắm bình minh lên trong một buổi sáng rạng rỡ ánh mặt trời.
Nhà bếp được đặt biệt lập với ngôi nhà, vì vậy mà cái hồ không bị nhìn thấy từ cửa sổ và Thea chậm rãi thư giãn trong khi ngắm những chú chim bé nhỏ di chuyển từ cành này sang cành khác trên một cái cây gần đó, hót líu lo với nhau và làm những công việc của chúng.
Cô phải ngăn những giấc mơ làm cô rối loạn. Không kể đến nội dung thì chúng chỉ là những giấc mộng. Khi cô nhìn vào lí lẽ này, một điều duy nhất mà chúng đã thật sự ảnh hưởng đến cuộc đời cô đó là nỗi sợ nước vô cớ. Cô đã tới hồ để vượt qua nỗi sợ, để bắt mình đối mặt với nó, và nếu cô thắng được nó cô sẽ được hài lòng. Có lẽ không bình thường chút nào khi có những mơ tưởng tình dục mãnh liệt, hay về một người đàn ông đã mang đến cho cô sự thõa mãn đến thế để rồi lại giết cô trong vài cơn mơ khác, nhưng cô sẽ điều khiển nó. Ai biết được cái gì đã gây ra những giấc mộng? Chúng có thể bị tạo ra bởi những tác phẩm phong phú cô đã đọc, hay vài bộ phim cô đã xem, hoặc là kết hợp của cả hai. Có thể chúng sẽ biến đi một cách bí ẩn cũng như khi chúng đến.
Trong khi chờ đợi, cô đã lãng phí mất một ngày dành cho khoảng thời gian tìm lại chính mình. Ngoại trừ một cái liếc nhìn bồn chồn ra phía hồ khi mới đến, cô đã để mình hoàn toàn bỏ qua mặt nước.
Được rồi, Theadom, cô tự trách mình trong im lặng. Hãy thôi cư xử như một con ngốc. Hãy thoát khỏi cái hộp và làm điều mà mày đến đây để làm.
Với một cử chỉ vô thức, cô lướt ngón tay qua mái tóc, hầu như đã khô trong thời gian cô uống cà phê và trì hoãn điều không tránh được. Cô có thể nhận thấy những lọn tóc quăn ngỗ ngược, dày và đầy sức sống nằm gọn trong tay. Mình chắc chắn trông thật xấu xí, cô nghĩ, và mừng vì không ai ở đó để trông thấy. Trong toàn bộ hai tuần này, cô sẽ không thèm để ý đến diện mạo của mình ngoại trừ vài nhu cầu cơ bản, cô sẽ hướng tới tự do.
Nhờ nguồn an ủi đó, cô rót tách cà phê cuối cùng và mang nó ra hành lang, cẩn thận nhìn xuống để không làm đổ thứ chất lỏng nóng đó. Phải rồi, cô nghĩ hài hước, đó quả là cái cớ thật tuyệt để khỏi phải nhìn cái hồ trước tiên khi cô mở cửa ra.
Cô nhìn xuống khi mở cửa trước và cảm thấy bầu không khí sớm mai mát lạnh dội qua đôi chân trần của mình. Đơn giản là cô đã mặc lại chiếc áo ngủ sau khi tắm, và cái chất vải mỏng đó thật là không phù hợp với cái giá lạnh mà mặt trời vẫn chưa xua tan hết.
Được rồi. Đến lúc thực hiện. Nắm chặt cái tách như một cái phao cứu sinh, cô nhìn lên chậm rãi đến mức cái nhìn của cô lướt qua trước hết là cái sàn của hành lang, rồi đến bãi cỏ cao quá khổ, và sau đó nhẹ hướng đến hồ. Cô cố tập trung vào một vùng nhỏ trong tầm nhìn, để mọi thứ khác mờ đi. Có một cây liễu xa phía bên trái, và..
Anh đang đứng bên dưới tán cây rộng mở, hệt như trong giấc mơ.
Trái tim Thea hầu như ngừng đập. Lạy Chúa, bây giờ những cơn mơ bắt đầu hiện ra cả trong lúc cô thức, dưới dạng một ảo giác. Cô cố gắng chớp mắt, cố gắng xua đuổi cái hình ảnh đó, nhưng những gì cô có thể làm là nhìn trân trối trong nỗi kinh hoảng rùng mình vào người đàn ông đang đứng im như tượng, đôi mắt xanh dương sâu thẳm của anh ta sáng lên băng qua khoảng cách.
Rồi anh chuyển động, và cô giật nảy mình khi cô cùng lúc nhận ra hai điều, mỗi cái đều gây rối loạn theo một cách khác nhau.
Thứ nhất, cái “hình ảnh” đó là Richard Chance. Cái hình dáng dưới gốc cây là một con người bằng xương bằng thịt, không phải một sản phẩm tưởng tượng của cô.
Thứ hai, cô đã không nhận thấy trước đây, nhưng đêm qua cô đã trông thấy gương mặt người tình của cô lần đầu tiên, và đó là gương mặt của Richard Chance.
Cô gắng kìm nhịp tim đang chạy đua của mình. Dĩ nhiên là tiềm thức của cô đã lựa chọn những đường nét khuôn mặt của anh ta cho người tình trong mơ; sau tất cả, cô đã bị hoảng hốt mỗi ngày bởi đôi mắt giống nhau của họ. Sự trùng hợp này, ít nhất, cũng hợp lo-gic.
Họ đối diện nhau qua bãi cỏ đẫm sương, và một nụ cười chậm rãi mở trên đường nét cứng rắn của đôi môi, hầu như làm tim cô bắt đầu gấp gáp trở lại. Vì lợi ích cho công việc của mình, cô hi vọng anh ta sẽ không mỉm cười thường xuyên.
Sau đó Richard Chance giơ tay với cô, và nói, “Tới đây.”
Chút sắc màu ít ỏi rút đi khỏi gương mặt của Thea. “Anh nói gì vậy?” Cô thầm thì. Anh ta không thể nghe được cô. Anh ta đang đứng cách xa tới ba mươi thước; cô đã không thể nghe thấy một từ gì mà anh nói, dù vậy bằng cách nào đó âm thanh lại hoàn toàn rõ ràng, như thể cô đã nghe thấy nó ở bên trong cô cũng như bên ngoài. Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt anh thay đổi một cách tinh tế, điều gì đó lanh lợi hơn, đôi mắt anh sâu sắc hơn. Cánh tay mở rộng của anh đột nhiên có vẻ độc đoán hơn, mặc dù giọng anh trở nên phỉnh phờ. “Thea. Tới đây với anh.”
Cô run rẩy lùi lại, định đóng cánh cửa. Điều này chỉ thuần túy là ngẫu nhiên, nhưng nó thật ma quái.
“Đừng chạy,” anh nói mềm mại. “Không cần làm thế. Anh sẽ không làm đau em.”
Thea chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người nhát gan. Các anh của cô sẽ miêu tả cô như một kẻ quá liều lĩnh cho lợi ích của mình, quyết tâm một cách ngoan cường để trèo lên bất cứ cái cây nào họ trèo, hoặc đu trên sợi dây thừng cao như họ đã làm trước khi nhảy xuống hồ. Bất chấp sự giống nhau kì quái giữa giấc mơ và điều anh ta vừa nói, lòng can đảm của cô đã được tăng cường, và cô chăm chú nhìn Richard Chance trong khi anh đứng dưới cây liễu, bị bao quanh bởi màn sương nhẹ. Một lần nữa, cô đang để sự trùng hợp lạ lùng làm mình kinh hãi, và cô đã mệt mỏi phải e sợ. Theo bản năng cô biết cách tốt nhất để chế ngự nỗi sợ hãi là đối mặt với nó – lý do cho chuyến đi tới vùng hồ của cô – vì thế cô quyết định nhìn thẳng và thật kĩ càng anh chàng Chance để ghi lại những điểm giống nhau giữa anh ta và người tình trong mơ của mình. Cô nhìn anh, và gần như ước rằng mình đã không làm thế.
Sự tương đồng không chỉ ở đôi mắt và màu tóc. Lúc này cô có thể nhìn thấy những nét lực lưỡng trên cơ thể anh ta, quá cao và vạm vỡ. Anh ta mặc quần jean, đôi giày đi bộ và cái áo phông kiểu cách đã bộc lộ cánh tay cơ bắp của anh. Cô chú ý độ lớn của cổ tay, đó là cổ tay của một người đàn ông đều đặn làm những việc đòi hỏi cơ bắp… cổ tay của một kiếm sĩ.
Cô thở hổn hển, rùng mình bởi ý nghĩ đó. Nó tới từ đâu vậy? Cô biết cái quái gì về những kiếm sĩ ? Họ không còn nhiều trên đời; và cô chưa từng gặp ai đánh kiếm cả. Thậm chí khi cô hình dung ra những chuyển động trang nhã của thuật đánh kiếm, cô cũng không thể so sánh. Không, bởi vì kiếm sĩ với cô có nghĩa là ai đó sử dụng một thanh kiếm nặng nề trong trận chiến, ác liệt và dữ dội. Một ánh chớp nhá lên trong kí ức xuyên qua cô, và cô trông thấy Richard Chance với một thanh gươm khổng lồ trong tay, chỉ có điều anh ta được gọi là Neil… và rồi sau đó anh là Marcus, với một thanh gươm ngắn kiểu Ý mà anh cầm..
Không. Cô không thể để mình nghĩ như vậy. Những giấc mộng là sự tưởng tượng trong tiềm thức, không gì hơn. Cô đã không thật sự nhận biết bất cứ điều gì về Richard Chance. Đơn giản là cô đã gặp anh đúng thời điểm cô dễ bị tổn thương và mất cân bằng, như thể là cô đang phản ứng lại với niềm lãng mạn bị mất. Cô phải hiểu rõ như vậy, bởi vì không có điều gì để người đàn ông này làm trong những giấc mơ của cô.
Anh ta vẫn đứng đó, bàn tay vẫn mở ra như thể mới chỉ một giây trôi qua, chứ không phải là đã cả phút rồi.
Và rồi anh ta lại mỉm cười, hướng đôi mắt rạng rỡ vào một nơi nào đó. “Em không muốn xem lũ rùa con sao?” anh hỏi.
Lũ rùa con. Viễn cảnh đó làm cô nguôi đi, và có sức mê hoặc đáng ngạc nhiên, bằng cách nào đó Thea thấy rằng mình đã bước tới vài bước, tới khi cô đứng dưới cửa chắn ở hành lang. Chỉ lúc đó cô mới dừng lại và nhìn xuống tấm áo ngủ. “Tôi cần thay quần áo.”
Cái nhìn của anh ta quét xuống cô. “Em trông rất tuyệt.” Anh không hề cố gắng che dấu âm điệu khàn khàn của sự đánh giá đó trong giọng nói mình. “Thêm nữa, chúng có thể bỏ đi mất nếu em không tới đó bây giờ.”
Thea cắn môi. Dù sao, cái áo ngủ cũng không phải kiểu hấp dẫn; nó là chiếc áo cotton trắng thô kệch, với viền cổ giản dị và cổ tay áo nhỏ chặt, và dài tới mắt cá chân. Sự thận trọng xung đột với ham muốn đi xem những chú rùa của cô. Bỗng nhiên cô không thể nghĩ điều gì đáng yêu hơn là lũ rùa con. Nhanh chóng quyết định, cô đẩy cửa và bước ra ngoài bãi cỏ um tùm. Cô phải nâng tấm áo lên tới giữa bắp chân để đi qua đám cỏ đẫm sương và bị ẩm. Một cách cẩn thận cô băng qua để đến với người đàn ông cao lớn đang chờ đợi cô.
Cô gần như đã tóm lấy anh khi nhận ra rằng mình đang ở gần mặt nước nhường nào.
Cô đông cứng lại giữa chừng, thậm chí không thể liếc qua phía bên phải nơi mặt nước hồ rầm rì quá gần chân cô. Thay vì vậy, cái nhìn đầy sợ hãi của cô ghim lại trên khuôn mặt anh, cầu cứu anh theo bản năng.
Anh thẳng người, mọi thớ thịt trên thân thể cứng lại khi anh trở nên cảnh giác trong sự đáp lại phản ứng của cô. Đôi mắt anh nheo lại, cái nhìn chằm chằm sắc bén ném từ bên này qua bên kia, tìm kiếm cái gì đã làm cô sợ. “Cái gì vậy?” anh kêu lên khi anh giữ chặt cô trong tay và kéo cô lại gần hơn một cách che chở, trong hơi ấm và sự bảo vệ của cơ thể anh.
Thea run rẩy và mở miệng để nói, nhưng sự gần gũi với thân thể anh, cùng lúc vừa an ủi vừa báo động, làm cô bối rối đến nỗi không thể nói gì. Cô không biết điều gì làm cô sợ nhiều hơn, ở gần cái hồ hay ở gần anh. Cô đã luôn thích cái hồ, và rất thận trọng với anh, nhưng phản ứng tự động của anh với nỗi lo âu của cô làm rộn lên điều gì đó bên trong cô, và bỗng nhiên cô muốn chạm mình vào anh. Làn hơi ấm áp từ làn da anh tràn đầy trong mũi và trong phổi cô – một sự kết hợp mạnh mẽ giữa mùi xà bông, mùi khí trời tươi mát, mùi mồ hôi và mùi hương đàn ông. Anh đã kéo cô vào sát bên trái anh, để cánh tay phải tự do, và cô có thể cảm nhận nhịp đập đều đặn của trái tim anh trong lồng ngực vạm vỡ.
Cô bất ngờ, nhận thức sâu sắc về sự trần trụi của mình dưới lớp áo ngủ. Ngực cô rung lên ở nơi chúng chạm vào anh, và bắp đùi cô bắt đầu run rẩy. Lạy Chúa, cô đang làm cái gì ở ngoài này, mà lại mặc thứ đó? Điều gì đã xảy ra với cái lý trí vẫn được tán dương của cô? Từ khi những giấc mơ bắt đầu, cô dường như đã không suy nghĩ đúng đắn chút nào. Không bao giờ nên ở gần như thế này với một người đàn ông cô mới chỉ gặp hôm qua. Cô biết mình nên tránh xa khỏi anh ta, nhưng từ khoảnh khắc anh chạm vào cô, cô đã cảm thấy quen thuộc kì lạ, sự đúng đắn, như thể cô đã trở lại một nơi mà cô đã ở nhiều lần trước đây.
Bàn tay tự do của anh len qua những lọn tóc còn ẩm của cô. “Thea?” anh nhắc, những bó cơ đã bớt cảnh giác. “Điều gì làm em sợ vậy?”
Cô cố thông cổ họng và đấu tranh với cơn chóng mặt. Bàn tay anh trong mái tóc cô cảm giác thật là quen, như thể là… Cô giật mình khỏi những ý nghĩ bất thường từ cái hướng không thể đó. “Nước,” cuối cùng cô nói, giọng cô vẫn nghèn nghẹn nỗi sợ. “Tôi – Tôi sợ nước, chỉ là tôi để ý thấy mình gần bờ hồ như thế nào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...