Lại Trầm Luân Lần Nữa

Khi Tô Minh đem báo cáo giám định DNA nện vào mặt Lâm Hiếu Đường quỳ trên mặt đất, chút mong chờ trong lòng Lâm lão gia tử cũng tiêu tan. Cặp mắt từng khiến cho vô số người lạnh tràn đầy vẻ mệt mỏi, vì không để cho chuyện huyên náo càng lớn, hắn nghiêm lệnh ém miệng, thậm chí ngay cả con trai con dâu cũng không để cho bọn họ chạy tới, ngoại trừ cận vệ canh giữ ở bên ngoài, trong gian nhà này cũng chỉ có bốn người.

Hắn không nghĩ tới nội dung máy ghi âm lại là ghi được chuyện Tô Dao bị Lâm Hiếu Đường cưỡng hiếp, Tô Minh bây giờ không phải là người năm đó có thể so sánh với, sự nghiệp có thể nói như mặt trời ban trưa tài đại khí thô, hắn suy xét lại mọi chuyện một lượt, hiển nhiên cái nha đầu Tô gia này đến là có chuẩn bị.

"Lâm chủ tịch, ông nói xem giờ giải quyết riêng hay là báo cảnh sát?"

Một tiếng Lâm chủ tịch này của Tô Minh, Lâm lão gia tử biết rõ đã không còn đường sống để cứu vãn, việc đã đến nước này, Lâm Hiếu Đường cái đồ hỗn trướng kia là tránh không được bị đau khổ về xác thịt.

"Tôi rất lấy làm hổ thẹn, trong nhà làm sao sẽ sinh ra cái loại vô liêm sỉ như vậy, Tô chủ tịch muốn chúng tôi đền bù như thế nào, chúng tôi sẽ tận lực đền bù. Nếu như ông muốn trút giận, người ở đây tùy ông xử trí đi." Nếu quả thật bị báo cảnh sát, giá cổ phiếu Trung Hằng đưa ra thị trường cùng với các hạng mục khác liên quan đều sẽ bị thương nặng. Muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này, chỉ có thể làm cho Lâm Hiếu Đường tự làm tự chịu.

"Đền bù tổn thất cái gì? Tiền sao? Tiền có thể tại ra cháu ngoại cho tôi sao? Hiện tại người lưu lại, về phía Lâm chủ tịch tôi xin phép không tiễn." Tô Minh hung dữ nhìn chằm chằm bộ phận ở đũng quần Lâm Hiếu Đường, Tô gia chúng ta tuyệt hậu, vậy thù hiện tại ta liền phế ngươi đi, vì nữ nhi cùng cháu nội của ta báo thù.

Lâm Hiếu Đường sợ đến mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh, hắn hoảng sợ nhìn xem Lâm lão gia tử đi ra ngoài, so với tiền tài, hắn chỉ có thể bị vứt bỏ, đúng là hắn thà rằng ngồi tù cũng không muốn một mình ở trên tay Tô Minh đang nhìn hắn như con sói đói tàn bạo.

"Gia gia - -" hắn muốn đứng lên, lại bị hộ vệ của Tô minh gắt gao đè lại.

Trả lời hắn là một tiếng "bùm"- âm thanh cửa bị đóng lại, hai nam nhân thân hình kiện tráng đi vè phía hắn, Tô Minh hung ác nói: "Không cần phải dùng thuốc tê, ta muốn hắn nhớ kỹ nỗi đau này..."

***

Cùng thời khắc đó, tại phía xa một góc Tân Thành, Lâm Hiếu Quân lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm của Lâm Hiếu Đường, hắn nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉa mai vui vẻ, Đại bá mẫu, nửa đời sau bà liền chông coi ông anh họ bị thiến mà an phận sống qua ngày đi.

Xuống xe, hắn cũng không vội vàng đi vào, dựa vào xe hơi nhìn sân nhà có vẻ có chút tiêu điều, hút một điếu thuốc, dau đó vât xuống đất lấu chân giẫm tắt, sửa sang lại cổ áo, ống tay áo, mới đạo mạo đi về phía sâu trong sân.

Vẫn chưa đi đến trên thềm đá, đã bị một người quý phụ tuổi trung niên ngăn cản đường đi, chỉ vào hắn ác liệt nhục mạ: "Lâm Hiếu Quân, cái đồ dã chủng không có nuôi dạy này, nếu như bị tao tra ra được là mày thông đồng với con nha đầu Tô gia kia giở trò quỷ, tao sẽ khiến mày chết vô cùng thê thảm."


"Đại bá mẫu, chú ý hình tượng của bà, hơn nữa người lớn tuổi không nên luôn nói đến cái chữ " chết " này, đó là điềm xấu."

"Mày cái đồ dã chủng này - - "

Bà ta giơ tay lên cao định tát hắn thì tay bị Lâm Hiếu Quân gắt gao chế trụ: "Nhớ kỹ, còn chưa tới phiên bà giáo huấn tôi, tôi chỉ nhịn bà lần này, nếu có lần sau, tôi sẽ tăng gấp bội trả lại cho bà."

Lâm Hiếu Quân đẩy ra cánh cửa thư phòng nặng nề, đã nhìn thấy Lâm lão gia tử phảng phất trong một đêm liền trở nên gần đất xa trời, mái tóc hoa râm đã thành trắng xoá một mảnh.

"Là anh làm đi?"

"Chỉ là đáng tiếc còn không có đạt tớidự kiến của tôi. Thí dụ như, ông sẽ không bởi vì cháu nội duy nhất bị người phế đi mà tức giận đến té xỉu?"

"Mày - -" Lâm lão gia tử bị Lâm Hiếu Quân tức giận đến mức một chưởng đập ở trên bàn viết.

"Không cần phải trừng mắt với tôi như vậy, tôi không phải là nghiệt chủng mà ông luôn miệng nói sao? Không chừng ngay cả mẹ của tôi cũng không biết tôi là con của ai. Có khi tôi cũng thấy buồn bực, thật sự tôi không giống cái người cha khắp nơi ở bên ngoài lưu loại (gieo giống, nhiều con riêng) anh niên tảo thệ (chết trẻ) kia, cũng không giống ông bác nhu nhược vô năng, ngược lại cực kỳ giống ngài."

Lâm lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, run rẩy đôi môi cùng thân thể, dùng tay chỉ vào Lâm Hiếu Quân nghiêm nghị nói: "Cút ra ngoài cho ta - - "

Lâm Hiếu Quân ra vẻ không sao cả nhún nhún vai mở cửa ra: "Có lẽ ta cần phải thông báo với ngài trước, tôi đã giành được nhiều hơn ngài mười phần trăm cổ phần của Trung Hằng, cho nên đã đến lúc ngài nên đi tĩnh dưỡng."

Lúc trở về hắn đi rất nhàn nhã, cách xe hơi còn có nửa mét, liền nghe thấy trong biệt thự truyền đến tiếng người ồn ào: "Người đâu mau tới, lão gia ngất đi rồi..."

******


Đêm đen tối giống giội lên mực đậm, gắt gao tán không ra.

Trong một khu biệt thự theo phong cách châu Âu ở ngoại ô, không khí có vẻ ủ dột trầm lặng giống như bóng đêm.

"Đại Lưu, hắn còn không chịu đi ra sao?" Nữ nhân dáng người yểu điệu lo lắng đi tới đi lui ở đại sảnh, trông thấy đại Lưu từ trên lầu đi xuống vội vàng hỏi.

"Phu nhân, quân thiếu nói chờ anh ấy nghĩ thông suốt tự nhiên liền đi ra."

"Nó rốt cuộc đang suy nghĩ gì, đều đã hai ngày, không ăn không uống, chuyện tốt liên tiếp rơi xuống đầu nó còn buồn cái gì?" Liễu Tiểu Thiền càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của đứa con trai này, trước kia khi bà ta làm âgm ĩ, hắn còn có thể cùng bà ta nói vài câu, hiện tại mặc kệ lời thật lời dối, tóm lại hắn đã lười phải nói chuyện với bà ta.

"Cậu lại đi lên xem một chút xem nào." Bây giờ đang là cơ hội rất tốt, bà ta còn chuẩn bị ăn mừng một chút đây.

Đại Lưu vào thư phòng, tầm mắt Lâm Hiếu Quân quét đến bóng dáng sau cánh cửa khép hờ, khóe miệng nhấc lên nụ cười lạnh lương bạc.

"Đại Lưu, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đã hoàn toàn nhìn rõ, thân tình, tiền tài cũng không phải là điều làm cho con người vui vẻ nhất, báy giờ tôi chuẩn bị rời đi thôi."

"Quân thiếu, anh định đi nghỉ phép sao?" Đại Lưu ngược lại là người thực tại, lời nói của Lâm Hiếu Quân làm cho hắn không hiểu.

"Không phải, tôi định không quay lại nữa"

"Vì sao? Lão gia trúng gió, không phải là luật sư ủy thác đã đem Trung Hằng giao cho anh sao? Còn có phu nhân bên này..."

"Nếu định khuyên tôi thì chú không cần nói, dù sao chú đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản cho chú."


Liễu Tiểu Thiền không yên tâm đi theo đại Lưu đi lên, tại bên ngoài cửa thư phòng mơ hồ nghe thấy nội dung bọn họ nói chuyện, gấp đến độ là hai bàn tay được bảo dưỡng thích hợp đều xoắn vào nhau. Bà ta làm sao có thể làm cho chuyện như vậy xảy ra, bà ta đối với chuyện điều hành Trung Hằng một chữ cũng không biết, nếu như Lâm Hiếu Quân thật sự buông tay mặc kệ tất cả, bà ta lấy cái tập đoàn không kinh doanh được thù có lợi ích gì, hơn nữa phía dưới còn có nhiều công nhân viên cần phải nuôi sống như vậy.

Đại Lưu từ thư phòng Lâm Hiếu Quân đi ra, đã bị Liễu Tiểu Thiền ra hiệu đi theo đến một cái gian phòng khác không có ai.

"Đại Lưu, tôi muốn cậu từng chữ từng câu nói cho tôi biết, nó nói cái gì đó?"

Đại Lưu lau mồ hôi lạnh, nghĩ đến lúc hắn ra khỏi thư phòng Quân thiếu nói: nếu như phu nhân hỏi cậu cái gì, cậu liền nói đúng theo thực tế đi.

Nuốt nước bọt, liền đem lời hai người đã nói nói lại một lần, từng câu từng chữ không sai chút nào.

Liễu Tiểu Thiền gấp đến độ ôm lấy tim: "Đại Lưu, cậu có biết rốt cuộc nó vì cái gì không? Thậm chí thời gian trước nó còn muốn giải trừ hôn ước, hiện tại Tô gia cũng đã chủ động đề nghị trước."

Vì cái nữ nhân đã kết hôn kia, Lâm Hiếu Quân thế nhưng giâdu giếm bà ta cùng Tô Dao đơn phương đề xuất giải trừ hôn ước, khi Tô Dao nói cho bà ta biết, bà ta làm thế nào cũng không thể khiến bọn họ thật sự giải trừ. Không có mối hôn sự với Tô gia này, bọn họ tại Lâm gia không được coi là thứ gì cả. Bà ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp xử lý nữ nhân kia.

Hiện đang không có hôn ước trói buộc, quyền điều hành tập đoàn cũng do một mình độc tài, khi ước mơ sắp thành hiẹn thực, tại sao nó lại muốn vứt bỏ hết thảy vậy?

Đại Lưu nói xong, buông đầu xuống trầm mặc.

Liễu Tiểu Thiền mặc kệ Lâm Hiếu Quân có cho vào hay không, tượng trưng gõ vài cái lên cửa, liền đi vào thư phòng.

Cả phòng toàn mùi rượu gay mũi, bà ta không biết khi nào thì hắn mang cốc vào thư phòng.

"Tô gia đã từ hôn, Tô Dao cũng bị Tô Minh đưa ra nước ngoài, Trung Hằng hiện tại không mấy chốc sẽ là của con, tại sao trong lúc mấu chốt này, con lại chuẩn bị rời đi?"

"Mẹ chỉ biết đến tiền, cũng không biết trên đời này còn có tình cảm sao"

"Hiếu Quân, nếu như con quả thật yêu nữ nhân kia, mẹ không phản đối con đem cô ta cưới vè, mỗi tội là phải chờ con ngồi vững vàng rồi nói sau."


"Có thể bây giờ mẹ đồng ý cũng đã quá muộn, cô ấy không tha thứ cho con. Mẹ, mẹ đi ra ngoài đi, con muốn uống rượu say, có lẽ sẽ quên được cô ấy."

Liễu Tiểu Thiền nhìn xem bộ dạng chán chường của Lâm Hiếu Quân, rót vào trong cổ họng dường như không phải là rượu mà là nước lọc, muốn đem bình rượu trên tay hắn cướp đi, nhưng lại sợ hắn nổi khùng lên huyên náo càng không vui.

"Nếu như giữa các con có hiểu lầm gì, hãy để mẹ ra mặt đi giúp con cùng cô ấy giải thích."

"Mẹ đi thì có ích lợi gì, chuyện này không ai có thể đến giúp con, từ nay về sau mẹ muốn làm gì thì cữ làm cái đó đi, đem những thứ vốn không thuộc về con đều lấy đi, ngay cả con đều chán ghét chính mình." Lâm Hiếu Quân khẽ nhắm mắt, che lại ánh sáng khó hiểu trong mắt.

******

Liễu Tiểu Thiền không thể không cam chịu trước tình thế này, nếu không vô luận như thế nào bà ta cũng sẽ không hạ thấp thể diện tìm đến Cố Noãn Phong.

Thật không biết ánh mắt con trai bị làm sao, nữ nhân trước mắt này tư sắc cũng không bằng một nửa Tô Dao, không biết có phải trong lòng nam nhân thứ gì không chiếm được vĩnh viễn đều là tốt nhất hay không.

"Bác gái, chắc hẳn bác nên biết cháu đã kết hôn. Quá khứ xảy ra chuyện g,ì hiện tại nói cho cháu biết cũng đã không còn chút ý nghĩa nào."

Vị quý phụ trung niên xinh đẹp này chủ động đến trung tâm tư vấn tìm nàng, chủ động tự giới thiệu nói là mẹ Lâm Hiếu Quân, mang nàng tới phòng khách trung tâm nghe xong trong lòng chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu ngươi.

Vẻ ngoài, gia thế của Cố Noãn Phong, Liễu Tiểu Thiền đều cực kỳ không thích, vì nữ nhân này mà bà ta cùng con trai lại càng trở lên ngăn cách xa lạ rất nhiều. Hiện tại bà ta chủ động tìm đến, không chỉ có không cảm ơn, còn bày ra một bộ cao cao tại thượng không nể mặt, Liễu Tiểu Thiền lập tức liền lạnh mặt.

"Không phải là con tôi thích cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ đi đến tìm cô sao? Nhiều nữ nhân xuất sắc như vậy, huống chi cô còn cái gì cũng không tốt."

"Bác có thể nghĩ như vậy là được rồi. Tôi còn phải làm việc, xin đi trước, mời bác tự nhiên."

Nhìn xem Cố Noãn Phong đi ra ngoài, Liễu Tiểu Thiền mới cuống quít hối hận, hôm nay bà ta đến là để làm thuyết khách, sao lại xúc động đem chuyện khiến cho bết bát hơn rồi vậy?

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui