Cố Diệc Minh không nghĩ là hai thằng đàn ông đứng đây chọn nhẫn kim cương hơi dị hay sao?
À, không đúng.
Bốn thằng lận.
Dị theo bầy đàn luôn.
Việc này nói lên điều gì?
Phòng 101 có một sự ma quái nhè nhẹ.
Nhân viên cửa hàng túm năm tụm ba bàn tán, cứ tủm tỉm cười mãi.
“Hai anh chọn xong chưa ạ? Kể từ khi thành lập đến nay, Darry Ring vẫn luôn duy trì nguyên tắc ‘Trọn đời – Duy nhất – Tình yêu chân thành’. Mỗi người đàn ông chỉ có thể dùng chứng minh nhân dân mua một đôi nhẫn duy nhất, với ngụ ý là cả đời chỉ dành tình yêu chân thành cho một người.”
Cố Diệc Minh hơi ngẩn ra.
“Thế hả?”
Thằng oắt con chắc chắn là hối hận rồi.
Dư Bắc nghĩ mà bực.
Chẳng biết anh sẽ bước vào lễ đường cùng cô gái may mắn nào, trao cho nhau chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu trọn đời trọn kiếp, sau đó hai người sống hạnh phúc đến khi đầu bạc răng long.
Quào, sụp đổ luôn.
Ngụ ý kia…
Chẳng thích hợp để đặt một đôi nhẫn nam.
Cố Diệc Minh hỏi nữ nhân viên: “Tình yêu chân thành giữa hai người bạn cũng là yêu chứ?”
Vãi cả tình yêu chân thành giữa hai người bạn…
Dư Bắc khók á.
“Ừm…” Có lẽ nhân viên chưa nghe thấy điều này bao giờ. “Cũng coi là như thế ạ. Dù tặng đàn ông hay phụ nữ thì đều chỉ một lần.”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
“Vậy được.”
“Được cái con khỉ. Cố Diệc Minh, em không thèm.”
Dư Bắc là ai?
Fan của nam chính xuất sắc nhất giải Kim Mã, khán giả của những bộ phim truyền hình, điện ảnh nổi tiếng, độc giả tiểu thuyết đình đám, hội viên VIP trêи các trang video, nghệ nhân cấp quốc gia chuyên làm một-nửa-thì-bỏ, thành viên đứng ở vị trí trung tâm trong tiết mục văn nghệ ngày 1/6 hồi mẫu giáo, người từng bật nắp trúng thêm lon nữa,…
Chính là mình đó.
Cố Diệc Minh là cây củ cải gì?
Mình có cần tranh giành anh ta với một cô gái không?
“Sao lại không? Đồ anh mua cho em đấy! Không thích cũng phải nhận!” Cố Diệc Minh bỗng trở nên ngang ngược.
“Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà anh cho, em nhất định phải nhận? Em chẳng thèm.”
Dư Bắc cũng lì lợm.
Cố Diệc Minh như ăn trúng thuốc nổ, hỏi: “Thế em định đặt nhẫn cùng thằng nào?”
“…”
Râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Mình cãi nhau với Cố Diệc Minh làm gì?
Thừa hơi à?
Bệnh của trai thẳng: Đối xử với mày tốt vcl.
Nhưng sự tử tế ấy chẳng hề có lý do.
Chỉ đơn giản là thích hi sinh và cho đi.
“Cố Diệc Minh, anh ngẫm kỹ lại xem… Sau này anh không mua được nữa đâu.”
Cứ tiếp tục như vậy, đừng trách em không cho anh cơ hội thẳng.
Tần Phong còn xen ngang: “Nguyên tắc quái quỷ gì thế? Hạ Nhất Phàm, mày cân nhắc cẩn thận, không về sau hối chẳng kịp nhé. Tao khuyên mày nghĩ lại. Lấy cô kia không sợ sập giường à?…”
“Giường nhà tao chắc chắn, ok?”
Hạ Nhất Phàm kiên quyết.
“Cô à, tôi không cần suy nghĩ nữa.”
Cố Diệc Minh cũng lấy form đặt hàng, ký tên mình.
“Không phải lăn tăn nhiều. Tôi quyết định rồi, đặt đi!”
Adu vjp.
Thanh niên cứng.
Vỗ tay.
Dư Bắc lại ướt mi vì cảm động.
Cậu đang cảm động ngon lành, Cố Diệc Minh bèn bảo: “Tương lai nếu muốn mua thì cũng đâu phải mỗi hãng này bán nhẫn kim cương.”
“…”
Con mẹ nhà anh.
Nước mắt nói thà nó chui ra từ niệu đạo còn hơn.
Lúc đo tay xong, đi về, Dư Bắc vẫn thấy canh cánh trong lòng.
Tại sao người ta mua nhẫn thì cực kỳ tình cảm, lãng mạn vô bờ bến, còn lần đầu tiên mình đặt nhẫn lại đơn giản như uống trà sữa vậy?
Đùa à?
Chỉ là tình bạn hết sức bình thường thôi.
“Em nghĩ gì đấy? Mặt mũi ủ dột thế?”
Cố Diệc Minh vỗ vào gáy cậu.
“Cảm thấy không đúng.”
“Em cứ thích suy nghĩ vớ vẩn, có cái gì để phải đắn đo? Nhân tiện mình mua chút quà Tết tặng bố mẹ đi, tới nhà em mà tay không thì ngại lắm.”
Dư Bắc càng thấy sai hơn.
Cố Diệc Minh mua quà chẳng tiếc tay, chọn toàn loại đắt tiền.
Nhân viên cửa hàng thuốc giới thiệu cho anh thuốc bổ đắt trợn mắt mà anh cũng tin.
Một đống nào là tuyết cáp, yến sào, nào là máy mát xa, máy trị liệu.
Dư Bắc lén mở điện thoại lên tính toán.
Vẫn công thức quen thuộc.
Vẫn là kẻ giàu nhưng đần quen thuộc.
Cố Diệc Minh sang nhà bạn chơi đã tiêu ngần ấy tiền.
Sau này nếu đến nhà người yêu, chắc anh sẽ hận không thể khênh cả mỏ vàng tới.
Haiz…
Ghen tị vãi.
Mình chẳng muốn làm bạn tốt của Cố Diệc Minh nữa.
Muốn làm bố mẹ vợ Cố Diệc Minh cơ.
Tiêu tiền xong, họ ra về.
Cố Diệc Minh và Hạ Nhất Phàm hào hứng thảo luận xem kiểu nhẫn nào đẹp.
Dư Bắc và Tần Phong im thin thít.
Sau khi xuống xe, Tần Phong còn đứng ở cổng công ty hút thuốc một lúc.
Lạ thật đấy, hắn rầu rĩ cái gì nhỉ?
Bọn họ chia tay bao nhiêu năm rồi mà?
Vừa gặp đã gây gổ.
Lẽ nào Tần Phong vẫn thương nhớ Hạ Nhất Phàm?
Hạ Nhất Phàm sắp kết hôn, hắn điên cuồng phá bĩnh, ghen à?
Bồn hoa trước cổng làm gì sai để bị Tần Phong đá túi bụi vậy?
Hắn hút thuốc xong, lại khôi phục dáng vẻ ngả ngớn, nghênh ngang, đi vào phòng thu âm thử giọng.
Tiểu Bạch hào hứng lao tới, như thể vừa tiêm hormone.
“Anh Tiểu Bắc! Anh Tiểu Bắc!”
“Sao đấy?”
Tiểu Bạch cầm tay Dư Bắc, hỏi: “Nghe nói các anh đi mua nhẫn hả?”
Dư Bắc véo cho cậu ta buông ra.
“Cậu không chịu trách nhiệm mảng truyền thông mà là quản lý camera an ninh đúng không?”
“Bảo vệ ở cổng kể cho em rằng nghe thấy các anh nhắc đến nhẫn kim cương gì đó.”
“Sao ai cậu cũng quen thế?”
Tiểu Bạch khiêm tốn đáp: “Anh dạy em mà? Thêm bạn, thêm người giúp đỡ. Thêm chồng, thêm nhà…”
“Tôi từng nói vậy á?”
Dư Bắc chẳng nhớ rõ.
“Vâng, anh còn bảo tổng giám đốc Cố nữa.”
“…” Dư Bắc lắc đầu. “Không thể nào.”
Lời thiếu đứng đắn ấy không thể nào là do mình nói.
Cùng lắm mình chỉ thầm nhủ trong lòng.
Tiểu Bạch càng hóng mạnh hơn, gặng hỏi: “Anh Tiểu Bắc, anh mau khai ra, các anh chuẩn bị làm đám cưới tập thể à?”
“Gì cơ? Hạ Nhất Phàm sắp đính hôn, bọn tôi đi chọn nhẫn cùng, nhân… nhân tiện đặt một đôi.”
“Chờ đã, nước ta chưa hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới… Anh ấy lấy vợ?!” Tiểu Bạch đau đớn. “Đẹp trai vậy mà không chơi gay, phí của giời!”
Cậu ta tỏ vẻ tiếc nuối rồi lại bảo: “Vẫn còn một người. Anh Tiểu Bắc, cho em xin số Tần Phong được không? Bad boy gu em…”
“Cậu đừng chọc vào anh ấy.” Dư Bắc cảnh cáo. “Giờ tâm trạng anh ấy không tốt, có thể sẽ động tay động chân. Cậu đụng tới sẽ phải chịu trận đấy.”
Tiểu Bạch đỏ mặt, hưng phấn đáp: “Cũng… Cũng được ạ!”
Dư Bắc ngẫm nghĩ, nói: “Có khi còn bị hai người uýnh luôn.”
“Em… có thể thử xem, không ngại nhiều…”
Tiểu Bạch rời khỏi trong trạng thái mê muội. Dư Bắc gãi đầu, không hiểu cậu ta sung sướиɠ cái gì.
Kɧօáϊ ăn đòn thế à?
Đến lúc mặt mũi bầm dập thì đừng kêu đau.
Đã có kết quả thử giọng của Tần Phong, hắn được chọn thật. Giọng sặc mùi Tứ Xuyên mà cũng ok hả? Hạ Nhất Phàm là tác giả nhưng không ý kiến gì, chắc đạt yêu cầu rồi.
Cố Diệc Minh tan làm bèn vội vàng kéo Dư Bắc về nhà.
Tổng giám đốc Cố bình thường nghiêm túc, đầy quyền lực, giờ lại hớn ha hớn hở.
Chưa tới mùa xuân đâu, sao ai cũng bồn chồn, sốt ruột vậy?
Dư Bắc rất thông cảm cho anh.
Thằng nhóc này quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu vào công việc, cuối cùng cũng được nghỉ rồi.
Trông vui chưa kìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...