Dư Bắc lật mặt khác của khung ảnh, là ảnh chụp chung hồi năm hai của bốn người, Dư Bắc và Cố Diệc Minh đứng giữa, Lão Nhị với Lão Tam đứng hai bên.
Không thể không nói, sinh viên Học viện Điện ảnh Hải Thành ai ai cũng đều đẹp cả.
Nghe Cố Diệc Minh kể lúc ấy Lão Nhị và Lão Tam đã yêu nhau rồi.
Ban ngày chụp ảnh đứng cách nhau hai mét, tối ngủ âm mười tám xentimét.
Giấu kỹ thật.
Bức ảnh thứ ba, Dư Bắc chụp chung với Lão Nhị.
Tấm thứ tư, Dư Bắc và Lão Tam.
Tấm thứ năm, Dư Bắc, Lão Nhị và Lão Tam.
…
Ngón tay Dư Bắc run rẩy.
Cậu đã phát hiện ra một bí mật khủng khϊế͙p͙!
Chấn động! Không ngờ ảnh đế Cố Diệc Minh lại…
Lại không ăn ảnh tí nào. Nếu không tại sao anh toàn chụp người khác, không chụp bản thân?
Mình đỉnh quớ, chống tay lên cổ một phát.
Chẳng trách mình luôn thấy Cố Diệc Minh ngoài đời đẹp trai hơn trêи phim nhiều.
Dư Bắc xem hết ảnh, Cố Diệc Minh vẫn chưa quay lại.
Cậu nghĩ chắc chắn họ đang bàn mưu tính kế gì đó.
Dư Bắc rút điện thoại ra, nhấn vào khu thảo luận hot search. Sau khi Chương Tử Oánh đăng ảnh bóc phốt, Cố Diệc Minh bị chửi rủa vô cùng thậm tệ, fan CP đến từ “Tôi Là Diễn Viên” sắp bị nhấn chìm rồi.
“Kẹo của CP Diệc Dư Chi Minh ngon vãi! Video đại thần làm ngọt chết tôi!”
“Các bà vẫn đẩy thuyền á? Cố Diệc Minh chắc biết sẽ bị Chương Tử Oánh phốt nên kéo Dư Bắc lên chơi gay lấy tiếng, vớt vát hảo cảm thôi.”
“Đã là cái loại đàn ông tồi tệ rồi còn giả vờ gay để tìm đường sống, chiêu trò đỉnh đấy.”
“Người ta nghĩ ra trò ấy cũng nhức não mà mấy má ơi, còn ‘bạn cùng phòng hồi đại học’ nữa chứ. Không biết thì cứ tưởng là chiếc bánh ngọt ngào.”
“Dư Bắc tởm kém gì? Phối hợp diễn cùng Cố Diệc Minh đó thôi.”
“Dư Bắc làm thế nào được? Cậu ấy là nghệ sĩ công ty Cố Diệc Minh.”
“Bị Cố Diệc Minh ép buộc thì hãy nháy mắt ra hiệu nha Dư Bắc ơi!”
“Ôm cục cưng Bắc Bắc đi. Nói không với CP, nói không với tranh cãi.”
“Hai thằng đực rựa bắt nạt một cô gái, bà mày nôn.”
“Hủ nữ não tàn.”
“Phim của thằng tồi kia sắp công chiếu rồi, tao không xem đâu.”
“Đừng hâm mộ các nghệ sĩ công ty Cố Diệc Minh nữa!”
Dư Bắc bỗng thấy thương những fan CP đáng yêu, bị nhiếc móc thậm tệ, phải chịu sự giày xéo của người qua đường và đám anti.
Chửi Cố Diệc Minh thì thôi.
Tại sao chửi fan CP của tao?
Ghim, tao ghim! Mối thù sâu đậm!
Đã tới lúc ra tay rồi.
Dư Bắc đổi tài khoản phụ, bắt đầu chiến đấu.
Các chị em, tuy tôi không có tiền mua thuỷ quân, song đường đường là anh hùng bàn phím xếp hàng top, lên mạng chửi mấy chục đứa thì chẳng quá đáng đâu nhỉ?
Cố Diệc Minh và anh Lư rời khỏi phòng họp.
“Diệc Minh, có đăng bài thanh minh không?”
“Không cần, đừng cho bọn họ ké fame.”
“Nhưng nếu không kéo dư luận về lại phía mình sớm, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.”
Cố Diệc Minh lắc đầu: “Đợi toà án lập hồ sơ đi.”
“Từ lúc gửi giấy triệu tập tới khi ra toà, ít nhất phải hai, ba tháng. Dây dưa sang năm sau mất.”
“Vừa hay có hai tháng để nghỉ, anh huỷ hết hoạt động quảng bá phim đi.”
Anh Lư sửng sốt, cố giữ bình tĩnh đáp: “Được, vậy cậu ra ngoài ít thôi, tôi sợ cậu bị giới truyền thông và fan chặn đường.”
Cố Diệc Minh điềm nhiên nói: “Lần trước anh bảo có một chương trình…”
“Ừm, chương trình du lịch trải nghiệm quy mô lớn – Bạn Đồng Hành. Tôi nghĩ cậu sẽ không tham gia vì cậu là minh tinh điện ảnh, đi show giải trí nhiều sẽ mất giá nên tôi từ chối rồi.”
Cố Diệc Minh ngẫm nghĩ, bảo: “Tôi tham gia, đưa theo cả Út Cưng nữa.”
“Nhưng giới truyền thông và thuỷ quân đều nói hai cậu tạo CP nhằm đánh bóng tên tuổi, hai cậu có nên tiết chế không?” Anh Lư thấy Cố Diệc Minh vẫn tỉnh bơ. “Rồi, ok.”
Cậu đang lợi dụng việc công để làm chuyện riêng đấy!
Cố Diệc Minh chuyển qua nhìn Dư Bắc.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Dư Bắc tắt giao diện trêи điện thoại đi.
“Em ngủ ở đâu? Ngủ trêи người anh à?”
“Đã bảo anh đưa em về nhà trước rồi còn nằng nặc đòi theo, sợ anh đi mất à?”
Anh Lư chẳng chịu nổi nữa, hai đứa này tán tỉnh nhau không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác, ngứa mắt.
“Diệc Minh, vậy tôi đi nhé.”
“Vâng.”
Anh Lư vỗ ngực mình, nhắc khéo: “Áo bẩn kìa.”
Cố Diệc Minh cúi đầu nhìn áo vest, ở trêи đó loang lổ những vệt màu trắng.
Dư Bắc chột dạ.
Cậu nhanh nhảu hô: “Không phải em làm đâu!”
Anh Lư tỏ vẻ “Tôi hiểu”, rời khỏi văn phòng.
“Anh Lư hiểu nhầm gì à?” Dư Bắc ngơ ngác, nghiêng đầu. “Không phải em thật mà!”
“Không em thì ai?”
“Anh ăn không nói có, ngậm máu phun người!”
Cố Diệc Minh cười: “Đi vào đây. Muộn quá rồi, không về nhà nữa, ngủ tạm một hôm ở chỗ này.”
Dư Bắc nối gót anh bước vào trong.
Đây đâu phải phòng nghỉ, là căn hộ cao cấp mà, được trang bị đầy đủ đồ gia dụng và thiết bị điện tử, còn có thêm một chiếc tủ quần áo to đùng, chỉ nhỏ hơn nhà Dư Bắc mấy chục mét vuông thôi.
Chẳng hề “tạm” chút nào ạ, cảm ơn.
Đúng là lãng phí của cải xã hội.
Dư Bắc mắt chữ a mồm chữ o.
Tôi luôn luôn lên án hành vi phô trương, xa xỉ này.
Còn nếu để tôi ở, coi như tôi chưa phát biểu gì.
“Anh tắm trước nhé.”
“…”
Não Dư Bắc tự động dịch thành “Anh tắm trước nhé, chờ anh”.
Cố Diệc Minh không biết cậu đang suy nghĩ bậy bạ, hỏi thêm: “Em muốn tắm chung hả?”
“Không cần, anh nhanh lên.”
Cố Diệc Minh bật cười.
“Giục cái gì? Sốt ruột thế…”
Không, không hề, đừng nói vớ vẩn.
Phủ nhận liên tiếp ba lần.
Chơi trò ỡm ờ với Cố Diệc Minh rất sướиɠ, nhưng tôi không thích chơi trò đó.
Vì tôi hem phải loại người ham sung sướиɠ.
Cố Diệc Minh vào phòng tắm trước, Dư Bắc ở ngoài rung chân ngồi chờ.
Lòng cậu bất an.
Hôm nào phải lên chùa bái sư, học ngồi thiền, tĩnh tâm.
Rất nhanh, Cố Diệc Minh đã đi ra. Anh quấn một chiếc khăn tắm, dùng khăn bông khô lau mái tóc ướt sũng. Nước từ tóc nhỏ xuống thân thể rắn rỏi, hoàn hảo của anh, lăn dọc theo đường nét cơ thể anh. Anh toả ra một thứ hormone quyến rũ…
Dư Bắc tưởng tượng thôi.
Vì cậu không dám nhìn.
Thực tế là Cố Diệc Minh không có tóc.
“Em tắm đi.”
Dư Bắc cúi gằm mặt xuống, đổi dép bước vào phòng tắm. Đột nhiên vai bị vỗ một cái, cậu giật mình thon thót.
“Em làm gì đấy? Không thèm lấy quần áo?”
“À, à.”
Dư Bắc vớ lấy đống đồ, xem kϊƈɦ cỡ.
“Sao anh có quần áo size em?”
Cố Diệc Minh nhìn cậu với vẻ mặt “hỏi thừa”: “Anh mua chứ sao, em nghĩ cái gì vậy? Kϊƈɦ cỡ em bao nhiêu anh còn không biết chắc?”
Vui lòng thêm hai từ QUẦN ÁO.
Dư Bắc trốn vào phòng tắm.
Haiz… Tắm thôi mà cũng không yên.
Vốn cậu đã chẳng coi Cố Diệc Minh là gì nữa rồi, nhưng kể từ lúc hầu hạ anh một lần, anh bắt đầu ám cậu.
Bây giờ cậu cảm thấy Cố Diệc Minh nói gì cũng có ẩn ý, đều là đang dụ dỗ cậu.
“Dư Bắc, mày không được thế. Đồ đê tiện!”
Dư Bắc nhìn vào gương, chửi một câu rồi ưỡn ngực bước ra.
“Ở đây chỉ có một cái giường?”
“Em cần hai cái để làm gì?”
Dư Bắc lưỡng lự. Cậu nhớ mang máng rằng bản thân từng thề nếu còn ngủ cùng Cố Diệc Minh nữa thì mình là chó.
“Đứng đần ra đấy để chờ anh bế lên giường hả?”
Cố Diệc Minh chẳng hiểu cậu đang làm trò hâm dở gì.
Thật sự Dư Bắc chỉ còn đúng một xíu liêm sỉ này thôi. Bên cạnh có ghế sofa, chi bằng…
“Gâu gâu.”
Cố Diệc Minh: “???”
Dư Bắc đắp chăn, nhìn lên trần nhà.
Tôi xin dùng tính mạng để đảm bảo, đêm nay tôi tuyệt đối sẽ không động vào Cố Diệc Minh.
Cụ thể là dùng tính mạng ai, tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...