“Mày hại tao mười năm, giờ còn muốn hại tao cả đời, để tao phải trốn chui trốn lủi à?”
Hàn Dương không nhận lấy.
“Anh đã chạy trốn rồi, bây giờ quay về chẳng phải tự chui đầu vào rọ hay sao?”
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt Hàn Minh.
“Mày đúng là thằng khốn nạn! Phế vật! Tao ngồi tù thay mày để mày làm cảnh sát à? Cả hai thằng cùng hỏng thì mẹ sẽ thế nào? Mày khôn lên tí được không? Hả?”
“Chuyện em nợ anh, tự em trả.”
Hàn Minh nhặt chiếc túi rơi trêи mặt đất, nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Cảnh sát đã đuổi tới nơi, bắt đầu lùng sục tù nhân đào tẩu. Hàn Minh rút súng ra.
“Đừng nổ súng!” Hàn Dương hét lớn. “Mày mà nổ súng là không có đường lui đâu!”
Hàn Minh vẫn cố chấp làm theo ý mình, đạn đã lên nòng.
“Mày nghe lời anh được không? Áp giải anh về.”
“Từ bé em đã không nghe lời anh rồi mà?”
Chuyện đến nước này, không còn lựa chọn nào khác, hai người chạy bạt mạng trong rừng, song giữa làn mưa đạn vẫn chẳng thoát nổi sự truy bắt của cảnh sát.
Hàn Minh trúng rất nhiều đạn, gục xuống.
Hàn Dương ôm lấy Hàn Minh, đau đớn và hối hận tột độ.
“Sao không nghe lời anh? Tại sao không bao giờ nghe lời anh? Em hài lòng chưa?”
Liên tục là những lời trách móc, nhưng hai dòng lệ lại tuôn rơi.
“Minh, Tiểu Minh… Đừng sợ, anh đưa em tới bệnh viện.”
Anh cởi áo, băng bó cho Hàn Minh, song chẳng thể nào bịt được vết đạn, máu vẫn cứ tuôn xối xả.
“Minh…”
Hàn Dương bất lực, ôm chặt Hàn Minh, áp má lên mặt cậu.
“Anh…”
Hàn Minh thều thào bên tai Hàn Dương.
“Lại liên luỵ đến anh rồi… Em xin lỗi.”
Câu xin lỗi này, Hàn Dương đã chờ mười năm ròng rã.
“Anh cõng em về được không? Giống hồi nhỏ ấy.”
“Được.”
Hàn Dương cõng Hàn Minh trêи lưng, bước từng bước về phía vầng mặt trời mới mọc đỏ rực như lửa.
“Anh đưa em về nhà. Có anh ở đây, chẳng phải sợ gì hết. Em nghe thấy không? Út Cưng…”
Ánh đèn tối đi, tấm rèm sân khấu được kéo xuống, màn biểu diễn kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên trong trường quay, cả bốn giám khảo đều đứng dậy cổ vũ.
Phần bình luận trêи live stream đã nổ tung.
“Moá, tôi khóc mù mắt rồi…”
“Cố Diệc Minh, Dư Bắc, trả nước mắt cho tôi.”
“Xúc động quá, khả năng diễn xuất siêu đỉnh!”
“Ảnh đế đúng là ảnh đế.”
“Mời cô Chương ra đây chịu trận.”
“Từ anti thành fan rồi!”
___
MC lên sân khấu, Cố Diệc Minh và Dư Bắc nhanh chóng chỉnh đốn một chút, cũng quay trở lại.
“Ôi, Diệc Minh mặc áo vào mất rồi.” MC nói đùa.
___
“Hahaha!”
“Dáng Cố Diệc Minh đẹp dữ!”
“Mẹ hỏi sao em ɭϊếʍ tivi các chế ạ…”
“Mặc làm gì? Như thế mình bị xa cách đó anh ơi.”
___
Chẳng những khán giả vẫn còn ngất ngây, Dư Bắc cũng đang lâng lâng.
Cố Diệc Minh vừa cởi áo, Dư Bắc suýt chút nữa thì thoát vai.
Lúc rúc trong lòng anh, ở nơi khuất máy quay, cậu còn tranh thủ lén sờ mấy phát.
Nẩy lắm, múi nào ra múi nấy.
Không phải tôi thả dê đâu nhé, là vở diễn bắt buộc.
Dư Bắc sờ đàng hoàng, hợp lý.
“Mời hai người nhận xét về bạn diễn của mình. Dư Bắc phát biểu trước nhé.”
Dư Bắc liếc Cố Diệc Minh: “Dáng chuẩn… Ặc, còn to… Diễn xuất linh hoạt.”
MC cười hì hì, tỏ vẻ tôi hiểu.
“Diệc Minh thì sao? Cậu có lời gì muốn nói với Dư Bắc?”
Cố Diệc Minh nghiêm túc đáp: “Út Cưng luôn luôn là một diễn viên giỏi, nếu có thêm nhiều cơ hội đóng phim, sau này sẽ là một ảnh đế toả sáng rực rỡ.”
___
“Út Cưng!!!”
“Út Cưng???”
“Út Cưng…”
“Nói gì mờ ám zậy…”
“Hai người có chắc là không phải đang tỏ tình với nhau không?”
“Tui làm gì sai mà thồn cơm tró vào mồm tui?”
___
MC rõ ràng cũng chú ý đến biệt danh này, bèn hỏi đúng điều khán giả thắc mắc.
“Diệc Minh vừa gọi Tiểu Bắc là Út Cưng, biệt danh này…”
Cố Diệc Minh vẫn điềm nhiên trả lời: “À, từ hồi đi học, vào ở ký túc xá tôi đã bắt đầu gọi thế rồi.”
___
“Cưng chiều quá zợ!”
“Hahaha! Thôi, thôi, bát cơm chó này đầy ú ụ rồi…”
“Chính chủ đẩy thuyền.”
“Bạn cùng phòng hồi đại học! Thứ tình yêu tuyệt vời gì đây?!”
“Đỡ tui dậy, tui còn đớp tiếp được…”
___
MC nở nụ cười trìu mến.
“Xin hỏi ban nãy trong lời thoại đoạn kết cũng có ‘Út Cưng’, kịch bản vốn như thế hay là…”
Dư Bắc: “Kịch bản.”
Cố Diệc Minh: “Lỡ mồm.”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh nhìn nhau.
Dư Bắc: “Lỡ mồm.”
Cố Diệc Minh: “Kịch bản.”
___
“Cái đệt.”
“Hai người thống nhất lời khai có được không hả? Há há.”
“Cười ngu người luôn. Hahaha.”
“Tôi biết là không có trong kịch bản mà.”
“Một câu chuyện buồn, nhưng sao tôi lại thấy ngọt ngào thế này?”
“Không phải chỉ mình tôi đang đập bàn như điên đấy chứ?”
“+1”
___
Dư Bắc thấy MC này không chuyên nghiệp.
Lúc phỏng vấn người khác thì hỏi về phương diện đóng phim, cuộc sống, triết lý nhân sinh.
Tới khi phỏng vấn họ, ANH TA LẠI ĐẨY THUYỀN???
Đạo diễn nhắc nhở MC trong tai nghe: “MC chú ý, đây không phải chương trình hẹn hò!”
MC nhìn đạo diễn ngồi phía dưới đang cười ngoác miệng, rõ ràng lượng người xem live stream tăng gấp đôi rồi, quý ngài ngậm miệng vào trước đi ạ!
MC ngừng cười u mê, nghiêm túc hỏi: “Khụ, hoá ra Dư Bắc là bạn cùng lớp với ảnh đế. Vậy tại sao Cố Diệc Minh vừa gia nhập làng giải trí đã không ngừng có những tác phẩm tuyệt vời, mấy năm trước đoạt giải Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, còn cậu dường như chỉ dừng lại ở mảng phim truyền hình? Cậu gặp khó khăn gì sau khi debut hả?”
“Không ạ.”
Dư Bắc không chia sẻ gì cả.
Đâu thể bảo người khác rằng cậu mải tán trai ha?
MC suýt sặc. Lúc này chẳng phải nên kể về hành trình gian nan của mình, than khóc bản thân khổ sở đến nhường nào, tỏ vẻ đáng thương để câu fan hay sao?
“Ặc, thế có phải do gia đình không ủng hộ, nhà thiếu điều kiện không?”
MC nhắc khéo.
Dư Bắc cười.
Hỏi vớ vẩn thật đấy.
“Không luôn ạ, gia đình tôi vô cùng ủng hộ, nhà cũng không thiếu tiền, bố mẹ tôi rất ổn.”
___
“Hahahaha, bố mẹ rất ổn. Tôi cười ngoác cả mồm.”
“Nhà không thiếu tiền. Haha.”
“Thật thà quá!”
“Tui phải lòng em bé thật thà này rồi.”
“Sao trước kia tôi không biết tới em bé thú vị này nhỉ?”
“Một chàng trai đáng quý, tôi thành fan rồi.”
“Tốt hơn nhiều so với mấy nghệ sĩ suốt ngày than nghèo kể khổ.”
___
MC chẳng bao giờ ngờ được rằng sự nghiệp phỏng vấn của mình sẽ gặp phải lần thất bại này.
“Ờm, Tiểu Bắc, vậy cậu thích diễn viên nào? Thần tượng của cậu là ai? Muốn trở thành một diễn viên như thế nào trong tương lai?”
“Thần tượng… Có ạ.”
Dư Bắc nghiêng đầu liếc Cố Diệc Minh một cái.
Lúc này ánh đèn rực rỡ, âm nhạc dìu dặt, bầu không khí cực kỳ thích hợp.
“Rất nhiều năm về trước, khi tôi mất phương hướng, anh ấy là tia sáng giữa đêm tối. Khi tôi sợ hãi, sự xuất hiện của anh đem đến tự tin và sức mạnh. Tôi nghĩ trêи đời này chẳng có người đàn ông nào khiến tôi cảm thấy an tâm hơn. Anh là người mà tôi ngưỡng mộ, đồng thời là thần tượng tôi yêu bấy lâu nay…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...