Kỳ thực ngày ấy, Bạch Ngọc Đường cũng không bỏ đi ngay. Hắn chỉ cảm thấy trong ngực phiên giang đào hải, đau đớn không nói nên lời. Vậy mà, hắn cũng không biết vì sao mình vẫn không nỡ rời đi, phi thẳng lên một mái hiên con con cách Khai Phong phủ không xa, mặc cho gió thổi áo bào. Hắn còn có thể nhìn thấy con Mèo con kia hành lễ phu thê giao bái, còn có thể nhìn thấy y uống cạn một chén rượu mừng, chỉ là quá xa, quá mơ hồ, hắn chẳng thể thấy được bi thương ẩn sâu trong mắt người nọ.
Đêm đó, Triển Chiêu đứng trước cửa sổ tân phòng. Bầu bạn với y một đêm, là một bóng sương hoa, một vầng trăng tàn…
————————— ta là đoạn tiểu phân đầu tiên về hồi ức kiếp trước —————————
Bạch Ngọc Đường chỉ là muốn tranh thủ lúc rảnh rỗi, ngồi ở góc mình thích nhất uống một cốc cà phê. Nhưng không nghĩ rằng cái góc trong vườn hoa bệnh viện mà mình yêu thích nhất đã có người đang ngồi.
Chỗ này là một rừng vải nhỏ nằm ở cuối vườn hoa, tán cây sum suê, xanh rợp một màu; đầu cành nặng trĩu những quả, thật sự là một cảnh khác lạ.
Người kia ngồi trên băng ghế dưới gốc cây, bóng cây rung rinh, ánh mặt trời chói chang chiếu lên mặt cậu. Cậu cúi đầu, lông mi thật dài buông xuống, không nhìn rõ thần thái trong mắt, thế nhưng khóe miệng mang theo một nụ cười mờ nhạt.
Cậu đang làm chong chóng cho một đứa bé. Ngón tay thon dài cố định cánh quạt gió vào thân que gỗ, cậu cúi người thổi nhẹ một hơi vào chiếc chong chóng, chong chóng rực rỡ sắc màu xoay tròn, đứa bé vui cười chạy đi, còn cậu đứng lên, nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ đã chạy xa, mỉm cười~~ Nụ cười ấy chậm rãi khơi lên những gợn sóng trong lòng mỗi người.
Mấy ngày nay Triển Chiêu cảm thấy rất buồn bực. Bởi lẽ cậu tự cho là, mình đã khiến cả nhà rơi vào phiền phức. Những ngày qua báo chí đưa tin bí sử Đinh gia đến ngợp cả trời, thân phận con nuôi của mình đã sớm chẳng phải tin gì mới, nhưng khứu giác của đám chó săn không phải là nhạy bén bình thường, sớm đã đem mũi dùi hướng về phía mối tình tay ba ly kỳ này —— hai anh em yêu nhau, vào đúng ngày hôn lễ thì xuất hiện một người bí ẩn, chú rể vô cớ ngất xỉu, nhập viện chữa trị, lại còn có người suy đoán, người đàn ông thần bí kia thật ra chính là người yêu của Triển Chiêu. Nhất thời, Triển Chiêu bị xô vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Triển Chiêu vốn không giỏi ứng đối với những chuyện như này, liền được người nhà bảo vệ. Mấy ngày rồi ở trong bệnh viện, một mặt là quan sát bệnh tình, một nguyên nhân trọng yếu khác, cũng là vì để tránh đám truyền thông quấy rầy cậu.
Triển Chiêu cũng không muốn lúc nào cũng như vậy, làm một nhân vật được tất cả mọi người bảo vệ. Thật ra, mọi người cũng chẳng dễ chịu — bản thân mình là vậy, mà Nguyệt Hoa cũng vậy, còn có học trưởng nữa. Cậu lo lắng Nguyệt Hoa bị người nhà trách cứ, cũng hy vọng có thể nhân cơ hội này, để người nhà thừa nhận tình yêu của Nguyệt Hoa và học trưởng, thế nhưng ba mẹ và các anh vẫn im lặng không nói với mình một lời, chỉ là để cho cậu yên tâm ở lại bệnh viện. Vì thế nên mình cũng chỉ đành chịu nhốt trong bệnh viện này, để cho anh ba mạnh vì gạo, bạo vì tiền đi xử lý mối nguy.
Hôm nay khí trời tốt đến kì lạ, Triển Chiêu liền bỏ lại vệ sĩ của mình, lén lút trốn đến khu rừng vải mình yêu thích. Khi còn nhỏ thân thể không tốt, năm nào cũng có mấy tháng phải trải qua ở bệnh viện, những ký ức vui tươi đều đến từ mảnh rừng vải rậm rạp này.
Nhiều năm rồi không tới, nơi này từng thân cây ngọn cỏ đều không thay đổi gì nhiều, dường như tiếng cười vang khi còn bé vẫn còn đọng lại đâu đây. Nhìn đứa bé chạy đi xa, không khỏi thầm nở nụ cười: Giống như nhìn thấy chính mình nhiều năm về trước —– tuy gầy yếu nhưng cứng cỏi, vào những lúc ốm đau cũng vui vẻ lạc quan.
Đột nhiên cảm thấy hình như có người nào đó đang nhìn mình, xoay người, lại cười càng rạng rỡ hơn ——– hóa ra là anh ta.
Anh ta cau mày đi về phía mình, như thể mình là một phạm nhân tội ác tày trời vậy, lúc nói chuyện, ngữ khí không tốt: “Mặc dù thân thể đã không có vấn đề gì lớn, nhưng ăn mặc phong phanh đứng hứng gió như thế ở trong rừng, người khỏe mạnh cũng không chịu nổi đâu!”
“Mặc dù là một vị bác sĩ có ý thức trách nhiệm rất cao, nhưng lúc nào cũng nghiêm mặt không nói chuyện, thật là làm cho người khác cảm thấy lai giả bất thiện!” Triển Chiêu bắt chước ngữ khí của Bạch Ngọc Đường, cười khúc khích nói. Nhìn Bạch Ngọc Đường giận dữ đến mức sắp nhe răng nhếch miệng, Triển Chiêu vốn là có hơi thương cảm bỗng chốc thấy tâm tình tốt hẳn lên.
Nhìn Triển Chiêu cười một mặt xán lạn, Bạch Ngọc Đường có chút oán hận, nhưng sau đó híp mắt lại, khóe miệng tựa hồ còn có một vệt cười, nói: “Xem ra, cậu đã hoàn toàn bình phục. Ngày mai có thể xuất viện, buổi chiều tôi sẽ viết sổ dặn dò.”
“Thật sao?” Triển Chiêu nghe thấy câu này, mở to đôi mắt tròn xoe, con ngươi sáng lấp lánh, hưng phấn không nói nên lời.
“Đương nhiên, làm một bác sĩ có ý thức trách nhiệm, tôi chưa bao giờ lừa dối bệnh nhân của tôi cả.” Bạch Ngọc Đường một mặt nghiêm túc nói, sau đó lại hơi hơi hất cằm lên, ra hiệu với Triển Chiêu nói: “Có điều trước tiên là, bệnh nhân của tôi có thể thuận lợi giải quyết phiền toái trước mắt hay không!”
Triển Chiêu theo chỉ thị của Bạch Ngọc Đường, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đinh Triệu Lan trầm mặt, cầm trong tay một cái áo khoác, theo sau là hai vệ sĩ xui xẻo kia. Nhất thời, gương mặt hưng phấn kia xụ xuống, hình như hàng mi tươi tắn cũng rủ xuống theo, có chút chột dạ gọi một tiếng: “Anh hai!”
“Giỏi thật! Dám nhốt cả vệ sĩ vào trong phòng vệ sinh, lén trốn ra đây. Đã có tâm kế như thế sao còn không biết mặc thêm cái áo vào hả? IQ 170 của em đều dùng hết vào việc làm sao để lừa hai tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này à? @#$%^&***&^%$#@…” Đinh Triệu Lan miệng quở trách, tay cũng không nhàn rỗi, đem áo khoác khoác lên vai Triển Chiêu, nắm lấy cậu kéo đi.
Triển Chiêu có chút nhụt chí đi theo Đinh Triệu Lan. Thật ra, Triển Chiêu có hơi sợ ông anh cả này, rõ ràng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, nhưng lúc nào cũng cằn nhằn lải nhải dài dòng, chỉ cần bắt được một chút sơ sẩy của mình là nói hoài không dứt. Nhẹ nhàng thở dài, xem ra phải nghĩ biện pháp xoa dịu anh mình mới được. Triển Chiêu không cam lòng cắn cắn môi, nghiêng người nhìn tên gia hỏa đang đắc ý dào dạt kia một chút, đột nhiên dừng bước, nói với Bạch Ngọc Đường: “Bác sĩ Bạch, uống nhiều cà phê dễ gây nên nhiều bệnh, có tác hại rất lớn đối với cơ thể. Làm một bác sĩ có ý thức trách nhiệm, trước hết nên có trách nhiệm với chính mình đi!” Nói xong, theo Đinh gia lão đại, vui vẻ bỏ đi.
Bạch Ngọc Đường cầm cốc cà phê đang ngào ngạt tỏa hương, sững sờ đứng ngây ra đó. Mãi một lúc sau, mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là một con —- mèo —- miệng lưỡi bén nhọn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...