"Jungkook, lát nữa tan làm đi ăn mì với bọn mình không?"
"Ăn mì sao?"
"Đúng vậy, là tiệm mì đầu đường đó."
Kang Jia quay sang nói bằng chất giọng háo hức, những người khác cũng nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ, không còn cách nào khác, Jungkook gật đầu đồng ý đi ăn cùng bọn họ.
"Đừng nói là từ đó đến giờ cậu chưa từng ăn quán ăn vỉa hè nhé?"
"Đâu...đâu có, mình ăn thường xuyên mà."
Quả thật thì cậu chưa từng ăn qua mấy quán ăn kiểu như vậy, gia đình cậu thuộc dạng tài phiệt có tiếng, bố là chủ tịch tập đoàn thời trang GUK , mẹ điều hành một khách sạn nổi tiếng toàn quốc, đồng thời là chủ nhân của hãng trang sức cao cấp, chưa kể đến ông bà cậu đều là người làm việc cho chính phủ, với gia thế hiển hách như vậy liệu có từng ăn mì vỉa hè hay không.
Cậu không phải khinh thường hay chê bai mọi người, đây đều là những thứ cậu chưa từng thử qua, ba mẹ luôn chăm chút cho hình ảnh của Jungkook, vì để giữ gìn hình tượng nhà tài phiệt tương lai. Việc nói dối mọi người là vì không muốn họ vì thứ gọi là địa vị xã hội mà trở nên xa cách, cứ đối xử như trước là được, giống như những người bạn thật sự ấy.
Đồng hồ vừa điểm năm giờ, Kang Jia kéo tay cậu chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc, hết giờ làm việc thì phải nhanh chóng nạp chút năng lượng cho cơ thể, một bát mì nóng hổi đầy ụ thịt viên chính là cách nạp năng lượng nhanh nhất, trời se lạnh như này mà húp một muỗng nước súp thì còn gì bằng.
Tiệm mì tuy nhỏ nhưng cách bày trí rất ấm cúng, đúng là khác xa với những nhà hàng từng đến trước đây, biết nói sao đây, cậu cảm thấy nơi này thật sự rất thoải mái, hơn hẳn nhà hàng năm sao là cái chắc. Mùi hương thơm ngát lan toả cả tiệm mì, bác chủ quán lớn tuổi vui vẻ bước đến, trên tay bác là menu, đến cả thứ này cũng được làm thủ công, đúng là một tiệm mì đặc biệt.
"Lâu rồi mới gặp các cháu, hôm nay muốn ăn gì nào."
"Cho bọn cháu như cũ ạ."
"Sẽ có ngay."
Từ cuộc trò chuyện vừa nãy có thể đoán được bọn họ thường xuyên đến đây. Tầm mười lăm phút sau mì cũng được mang ra, lần này người mang mì lên là một bác gái lớn tuổi chứ không phải bác trai khi nãy, có lẽ hai người họ là một đôi vợ chồng.
"Cậu ăn thử đi Jungkook, bảo đảm không chê vào đâu được."
Ahn Jisung đưa muỗng đũa cho cậu rồi lên tiếng hối thúc. Chầm chậm múc một ít nước súp húp thử, hai mắt cậu sáng rỡ, miệng cong lên, thật sự là rất ngon. Không chỉ nước súp mà tất cả mọi thứ trong bát mì đều rất đậm đà, không nghĩ khi kết hợp những thứ này lại với nhau sẽ ngon như vậy. Cả bàn ăn sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng nhai nhòm nhoàm và tiếng húp nước rồn rột.
Bác gái lớn tuổi như mọi ngày mang chổi ra quét dọn, bác trai từ dưới bếp vội chạy lên ngăn lại, cố gắng nói thật lớn vào tai nhưng có vẻ bác gái không nghe thấy. Một người hét một người hỏi làm bọn họ bên này không nhịn được cười.
"TÔI NÓI BÀ VÀO NGHỈ NGƠI ĐI, ĐỂ ĐÓ TÔI DỌN DẸP CHO."
"Ông nói cái gì hả ông già kia?"
"NGỒI NGHỈ ĐI, NGHỈ NGƠI ĐI."
"Chả nghe thấy gì cả."
Bác gái đã lớn tuổi nên tai không còn nghe rõ như trước, mỗi khi nói phải hét thật lớn như vậy, ấy vậy mà còn nghe chữ được chữ không, thế nên bác gái mới nhận nhiệm vụ mang thức ăn lên cho khách. Bác trai nghe rất rõ nhưng tay hay run, có khi run đến mức làm đổ mì của khách, bởi vậy bác mới nhận trách nhiệm ghi món và nấu mì. Đôi vợ chồng già mỗi ngày đều sống vui vẻ bên nhau, dù có đôi lúc khá bực mình vì bệnh già của đối phương, nhưng nhờ đó mà họ yêu thương nhau nhiều hơn.
Cửa tiệm bật mở, một người đàn ông cao ráo bước vào, cả bàn ăn vội đứng bật dậy khi thấy người đó, Jungkook ngơ ngác nhìn, rất nhanh đã bị Shin Minjun kéo đứng dậy. Người đàn ông này cũng đẹp trai đó chứ, có điều nụ cười trông rất gian xảo, nếu nói đúng thì là đểu.
"Trùng hợp thật, tôi có thể ngồi cùng không?"
"Giám đốc, chỉ sợ anh không muốn ngồi cùng chúng tôi thôi."
Người kia quay sang nhìn Ahn Jisung, bước đến vỗ nhẹ lên vai rồi ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nó. Bữa ăn bỗng trở nên ngượng ngùng, Jungkook cảm thấy khó chịu vì người kia cứ nhìn chằm chằm mình, cảm giác ngon miệng vì vậy mà giảm đi.
"Tôi tên Kim Ji Yoo, cứ gọi Jackson là được, tôi là giám đốc của BWI mà cậu đang làm việc, rất vui được gặp cậu."
"Tôi là Jeon Jungkook, nhân viên thực tập ạ."
Bữa ăn lần nữa bị cắt ngang khi hai vị khách khác bước vào, cả bàn ăn đứng bật dậy lần thứ hai ngoại trừ người tên Jackson kia. Kim Taehyung cùng thư ký Woo hiên ngang bước đến ngồi cùng bọn họ, không biết là ngày gì mà những người có chức có quyền trong công ty đều tụ họp ở đây.
"Chào anh họ."
Kim Taehyung như phớt lờ lời chào của Jackson, thản nhiên thưởng thức bát mì, một lúc sau mới quay sang nhìn gã bằng vẻ bất ngờ. Jackson là em họ của hắn, được đề bạt vào vị trí giám đốc vì thực lực làm việc hơn người, nhưng hắn lại không thích cậu em họ này chút nào.
"Không ngờ anh họ lại thích mấy quán ăn kiểu này."
"Có gì lạ sao?"
"Đương nhiên là không, em chỉ bất ngờ thôi mà."
Miệng thì nói mấy lời quan tâm nhưng mắt lại lườm nhau toé lửa, Jeon Jungkook ngồi một bên nhìn thấy tất cả, trông hai người bọn họ không có vẻ gì là ưa nhau.
Kết thúc bữa ăn, Jackson đề nghị đưa cậu về nhưng bị Kim Taehyung ngăn cản, không để cậu trả lời, hắn kéo tay cậu đẩy ngồi vào ghế lái phụ rồi rời đi. Mọi người ai ai cũng hoang mang vì những chuyện vừa xảy ra, có cái gì đó sai sai thì phải, nghĩ mãi không biết là sai chỗ nào. Jackson tức giận khi bị tên anh họ cướp người ngay trước mặt, phía xa xa, Ahn Jisung nheo mắt nhìn gã chằm chằm.
Jungkook ngồi trên xe xoa bụng than đói, chỉ một bát mì thì có hơi ít, có thêm một cuộn cơm hay hộp gà rán giòn rụm thì còn may ra.
"Kim Taehyung, kiếm chỗ nào cho tôi ăn đi, tôi đói quá."
"Tôi là sếp của cậu đó."
"Giờ đã hết giờ làm việc rồi, cậu bây giờ chỉ là tên đáng ghét hay đối đầu với tôi thôi. Không nói nhiều, mau ghé vào quán nào đó cho tôi ăn, tôi đói, cậu có nghe không, tôi đói."
Sợ bị cậu lãi nhãi cho điếc lỗ tai bên phải, hắn đành tấp xe vào mấy quán ăn bên đường, biết vậy khi nãy để Jackson đưa về cho rồi, lắm chuyện quá đi mất.
4
Jungkook mở cửa xe chạy nhanh vào trong, mở đầu bằng một bát bánh gạo cay thật to, kế đến là chén sạch mấy xiên chả cá được bày bán, kết màn bằng một tô cơm trộn đầy ứ hự. Hắn nuốt nước bọt nhìn theo từng động tác của cậu, ăn khoẻ thật đó, ví tiền hắn chi nổi không đây.
3
Biết hắn đang nhìn mình, cậu đạp mạnh vào chân một phát, người kia giật nảy rồi hét toáng lên, vẻ mặt tức giận buồn cười không chịu được.
"Tôi nói này Jeon Jungkook, sau này ai cưới được cậu chắc sẽ phá sản sớm cho coi."
4
"Mắc gì chứ?"
"Sức ăn của cậu hơn cả tưởng tượng của tôi."
"Mặc kệ tôi, cậu có cưới tôi không mà lo xa quá vậy, vả lại gia đình tôi rất giàu, không nghèo chết đâu mà lo, đồ vô duyên."
Giận thì giận chứ cậu vẫn chén sạch tô cơm to đùng. Hai má độn toàn là cơm với cơm, phồng to như con sóc, nếu nói không đáng yêu thì chính là nói dối rồi. Kết quả cả bữa ăn đó đều do hắn trả, tự dưng đưa về nhà rồi còn phải tốn thêm tiền để lắp đầy cái bụng trống của cậu ta.
End chap 9
Có cưới người ta không mà hỏi nhiều vậy anh 🤭
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...