Không ngờ vì một giấc ngủ của bản thân mà gây ra chuyện lớn như vậy. Jeon Jungkook tỉnh giấc bởi tiếng ồn ào của thành phố, đêm qua cậu ngủ quên nên quên đóng cửa sổ, ấy vậy mà âm thanh đó cũng không tài nào đánh thức người đang gục mặt xuống bàn ngủ kia. Cho đến khi một dự cảm không lành xuất hiện, ngay lập tức cậu bật dậy chạy đi thay quần áo, mọi động tác đều vô cùng gấp rút vì muốn đến công ty thật nhanh.
Cũng may lúc ngồi vào ghế vẫn còn dư mười phút. Thong thả đặt giấy tờ lên bàn, hớp một ngụm cà phê cho tỉnh táo, gỡ giấy bọc bên ngoài bánh sandwich, vừa há miệng chưa kịp cắn thì nhìn thấy cậu thư ký kia đi đến. Nghĩ rằng cậu ta đến đòi giấy tờ hôm qua, cậu đẩy đẩy tất cả về phía trước ý bảo cậu thư ký kia cầm lấy mang vào phòng chủ tịch.
"Thư ký Jeon, tài liệu về cuộc họp cậu đã làm xong chưa?"
"Cuộc họp?"
"Là cuộc họp sáng nay, hôm qua chủ tịch bảo cậu chuẩn bị còn gì."
Chết thật! Sao lại quên mất chuyện quan trọng này được nhỉ? Đêm qua cậu chỉ lo xử lí những tài liệu khác mà quên mất tài liệu cuộc họp, giờ có làm cũng không kịp, năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu. Thầm trách bản thân ngốc nghếch, cậu tự cốc vào đầu mình mấy cái, cậu thư ký thấy vậy vội nắm tay cậu ngăn lại.
"Ai lại tự làm đau bản thân chứ."
"Tôi phải làm sao đây, Kim Taehyung nhất định xé xác tôi ra cho xem."
"Thôi được rồi, để tôi nhận thay cậu, chỉ cần nói do tôi sơ suất làm mất là được."
"Không được đâu, chuyện tôi gây ra thì để tôi nhận, tôi không muốn liên lụy đến người khác."
"Cứ để tôi nhận cho mà."
"Hai người nhận cái gì?"
Giọng nói trầm thấp phát ra sau lưng làm cả hai giật mình, Jungkook thật sự ghét cái mặt đó của hắn, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng cho ai xem. Tông giọng thì thấp tận mặt đất, đúng là sứ giả địa ngục gửi đến mà, không biết kiếp trước cậu gây ra chuyện gì mà lại phái người này đến cản đường miết.
"Không có gì đâu thưa ngài chủ tịch, chúng tôi nói chuyện riêng chút thôi."
Cậu bày ra vẻ mặt vui vẻ, mỉm cười nhìn hắn, hết sức nhẹ nhàng trả lời câu hỏi người trước mặt. Sao mà lắm chuyện quá không biết, chuyện của người ta hỏi làm gì, lại còn đứng mãi không đi, đợi mời hay sao.
1
Ít phút sau cuộc họp cũng diễn ra, mọi người dần bước vào đầy đủ, đến khi bàn họp đủ người vẫn không thấy động tĩnh gì. Jungkook đứng một bên nhìn mọi người, hít một hơi thật sâu mới dám đi đến cạnh hắn, cậu không ngại thú nhận lỗi lầm của mình, có thể hắn sẽ tức giận nhưng đó là việc tốt nhất mà cậu có thể làm lúc này.
"Cậu đang giỡn mặt với tôi sao Jeon Jungkook?"
"Tôi không có, tôi biết trong đó có rất nhiều số liệu và dự án sắp tới, chỉ là đêm qua tôi có hơi mệt nên ngủ quên, kết quả không kịp xử lí thông tin trong đó cho anh, thật sự xin lỗi."
Kim Taehyung cố gắng giữ bình tĩnh, hắn trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp này bao giờ, công việc của cả một công ty bị ảnh hưởng vì một nhân viên ngủ quên, nếu là người khác có thể đã bị đuổi việc ngay lập tức rồi. Nhân viên trong phòng họp toát cả mồ hôi, một số không dám nhìn vì sợ liên lụy, hai lần rồi, hôm qua thì đi trễ, hôm nay thì quên xử lí tài liệu cuộc họp vì ngủ quên, chỉ mới vào công ty có hai ngày mà cậu đã khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác.
"Nếu thấy mệt mỏi và cần một giấc ngủ thì nghỉ ở nhà luôn đi, không cần đến đây làm. Mọi người ở đây ai cũng có công việc riêng, ai cũng mệt mỏi chứ không riêng gì cậu, chỉ vì cậu mà cuộc họp diễn ra chậm trễ, cậu nên xem lại cách làm việc của mình đi."
"Anh...tôi xin lỗi."
Ngay lúc này không thể cãi nhau, thà hạ giọng xin lỗi còn hơn làm lớn chuyện rồi nghỉ việc, dù đang tức giận cậu vẫn hạ mình xin lỗi hắn trước mặt bao nhiêu nhân viên khác. Hai tay nắm chặt áp sát vào đùi, đầu cúi thấp bày tỏ thành ý của bản thân, không riêng gì hắn mà tất cả nhân viên đều nhận được lời xin lỗi tương tự.
"Cuộc họp dời lại ngày mai, mọi người quay về làm việc đi."
Để bù đắp cho sai lầm của mình, Jungkook tình nguyện nhận hết công việc hắn giao, kể cả việc của cậu thư ký kia cũng nhận luôn. Không phải vì sợ hắn mà làm vậy, đơn giản vì cậu cảm thấy có lỗi nên muốn lấy công chuộc tội, nếu không đêm nay nhất định ngủ không ngon.
Như một cái máy, cậu hăng say làm việc đến quên cả ăn trưa, ngón tay điêu luyện lướt trên bàn phím, hai mắt sáng rực phản chiếu ánh sáng màn hình máy tính. Đưa tay nâng ly cà phê định uống thì phát hiện bên trong chẳng còn một giọt. Từ đâu một ly cà phê khác được đặt vào bàn làm việc, ngẩng mặt lên nhìn mới biết là cậu thư ký Woo Nam-il.
"Uống đi."
"Cảm ơn, mà sao cậu lại ở đây, giờ này cậu phải đi ăn trưa với mọi người mới phải."
"Tôi có mang cơm trưa theo."
Tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi làm việc tiếp. Woo Nam-il chỉ bảo cậu rất nhiều, nhờ vậy công việc hoàn thành vô cùng thuận lợi, hai người khá hợp tính nên trò chuyện vô cùng ăn ý, mải cười nói vui vẻ hai người không biết Kim Taehyung đang đứng một bên nhìn chằm chằm.
Hắn ra đây vì muốn xem cái người nói sẽ sửa lỗi làm việc ra sao, công việc không biết xong hay chưa mà nãy giờ toàn ngồi cười cười nói nói với thư ký Woo, cái cậu đó hôm nay bị gì mà ngồi đó không chịu quay về chỗ ngồi. Bước đến gõ nhẹ vào bàn làm việc của thư ký Woo, lúc này hai người mới giật mình quay sang, chưa đến một phút đã vội tách nhau ra, ai làm việc nấy.
Nhờ hoàn thành công việc được giao nên hôm nay không phải ở lại như hôm qua. Dù về nhà rất sớm nhưng Jungkook vẫn phải ăn mì gói, lí do là vì cậu lười mua thức ăn, từ công ty đến siêu thị phải đi một đoạn khá xa, vì vậy cậu lựa chọn phương án về nhà nấu mì gói ăn cho nhanh. Đang nấu nước sôi thì có người gọi đến, vẻ mặt cau có xen lẫn chút mệt mỏi biến mất mà thay vào đó là nụ cười đáng yêu.
"Mình nghe đây Jinie."
"Công việc ổn cả chứ?"
"Ổn...mà cũng không."
"Thế là ổn hay không?"
"Tạm thời mình vẫn chịu được, Jeon Jungkook này không dễ đánh bại đâu, mình sẽ chứng tỏ năng lực của bản thân cho ba và tên đó thấy."
Kim Seokjin bên này phì cười, lúc trước chỉ muốn chứng minh cho ba thôi, giờ lại kèm theo người đó nữa, từ khi nào lại muốn chứng minh năng lực cho Kim Taehyung biết như vậy. Hai người này đúng là như nước với lửa, từ thời cấp ba đã như vậy, không biết sau này thế nào nữa. Mà trên đời này cũng chỉ có hắn mới khiến cậu kích động đến vậy thôi.
"Nghỉ ngơi sớm đi nhé, ngày mai còn đi làm."
"Tạm biệt, ngủ ngon."
Cậu thở dài một hơi rồi bưng bát mì nóng hổi ra bàn. Bật một bài nhạc cổ điển nhẹ nhàng, tắt bớt đèn nhà đi đến khi còn lại vài ánh sáng nhỏ nhoi, rót ly sữa đặt cạnh bát mì, giờ thì có thể thưởng thức rồi. Tiếng nhai chóp chép còn lớn hơn cả tiếng nhạc, nước trong tô bị húp đến không còn giọt nào, cậu uống ừng ực một hơi hết cả ly sữa.
Chén bát để đó mai hẵng tính, giờ phải đi ngủ lấy lại sức, ngày mai sẽ lại là một ngày đi làm vất vả, chưa kể đến chuyện phải gặp mặt đồ đáng ghét suốt cả ngày.
"Cố lên Jeon Jungkook, mày là giỏi nhất, mày nhất định làm được."
End chap 5
Người ta là thư ký vip á 😊
1
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...