Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

Nhà riêng của ngài John là căn biệt thự lớn nằm ở trung tâm thành phố. Hàng loạt chiếc xe đắt tiền đỗ bên ngoài, bên trong là bữa tiệc sang trọng, ngay cả những doanh nhân nổi tiếng cũng có mặt. Kim Taehyung cùng cậu thư ký bước vào trong, ban nãy lúc ở trước cổng hắn đã đề nghị khoác tay nhưng cậu không chịu, còn lườm hắn một cái.

Vị đối tác không ngừng mời rượu, Jeon Jungkook vui vẻ cạn ly, trò chuyện với những người khác mà bỏ chủ tịch của mình đứng một góc. Hắn bĩu môi nhìn cậu, đặt mạnh ly rượu trên tay xuống, thỏ con của hắn được nhiều người chú ý như vậy, sau này chắc sẽ thường xuyên đau đầu vì phải giữ người.

Kéo tay cậu ngồi xuống bàn cùng mình, giữ chặt hai tay cậu không cho nhận thêm ly rượu nào nữa, quấn chặt hai chân không cho người ta đi. Cậu phải ngồi đây với hắn, không được đi đâu hết, không được uống thêm rượu nữa, người ta sắp bắt cóc thỏ con của hắn đi mất rồi.

Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục đến tận khuya nhưng có hai người nào đó len lén về trước. Jungkook cảm thấy khó chịu, mùi rượu và thuốc lá nơi đó quá nồng nặc, với cả cậu không thích nơi nào quá đông người. Sau khi nói nhỏ với hắn, cả hai vờ đi vệ sinh rồi chuồn ra ngoài, cả đoạn đường đi cứ đan chặt tay không rời.

Chiếc xe lại quay về khách sạn, lần này hắn tự mình cầm lái, người lái xe khi sáng không đi cùng bọn họ, vì ngài chủ tịch đây muốn đưa thư ký nhỏ lái xe dạo quanh đây vài vòng đó mà. Trông có vẻ khô khan vậy mà khi yêu vào cũng lãng mạn đó chứ.

Xe dừng lại ngay bãi biển hôm trước cả hai đi qua, vào buổi tối nơi này càng đông đúc hơn, nhiều hoạt động về đêm ở biển được tổ chức, đứng từ xa quan sát cũng phần nào cảm nhận được sự hào hứng của bữa tiệc đêm. Lon nước mát lạnh áp vào má phải làm cậu giật mình, quay mặt về sau theo phản xạ, nụ cười hình hộp rạng rỡ thoáng chốc khiến cậu ngẩn ngơ.

"Lạnh tôi mà."

"Tôi xin lỗi, tôi muốn trêu cậu chút thôi."

"Đừng trêu tôi vậy nữa."


Xoa xoa má phải lạnh buốt, đây đã là lần thứ mấy cậu bĩu môi trong ngày rồi, cái người này cứ có cơ hội là trêu người ta, không phải trêu thường, trêu đến khi nào người ta bật khóc mới thôi. Trêu xong lại chạy theo năn nỉ, nghĩ cái gì trong đầu không biết nữa.
1

Không gian bỗng chốc trở nên lãng mạn, hai bóng dáng đứng cạnh nhau, một lớn và một lớn hơn, nhìn vào còn tưởng là đang hẹn hò. Kim Taehyung mon men muốn nắm tay cậu, gần chạm được rồi lại rút về vì sợ, vài lần như vậy cuối cùng cũng nắm trọn bàn tay xinh xắn.

Khoảng cách dần được rút ngắn, hai đôi môi sát lại gần nhau, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi đỏ ửng của người nhỏ, dù trời tối nhưng vẫn thấy rõ rạng mây hồng phớt trên đôi gò má. Áp môi lên đôi môi đỏ mọng, làm được rồi, hắn hôn cậu được rồi. Nụ hôn đầu giữa họ kéo dài khoảng ba mươi giây, chỉ là môi chạm môi chứ không đi quá giới hạn. Jungkook lúc này mới nhận thức được mọi việc, đẩy hắn ra khỏi người mình, quay nhanh về xe ngồi.

Từ lúc xác định tình cảm của mình dành cho cậu đến giờ, hắn luôn nhắc nhở bản thân phải biết kiềm chế, vồ vập quá sẽ khiến bé thỏ hoảng sợ, nhưng xem hắn đang làm cái gì đây, có khi nào cậu không nhìn mặt hắn kể từ đây luôn không.

Tiếp tục con đường quay về khách sạn, người nhỏ luôn tìm cách né tránh hắn, dường như cậu thấy khó chịu khi bị hắn hôn. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả hai. Lúc này, chiếc xe chạy ngược chiều đâm thẳng vào xe họ, ánh sáng từ đèn xe làm hắn chói mắt, trong lúc nguy hiểm hắn chỉ nghĩ đến việc bảo vệ người bên cạnh, quay sang ôm chặt cậu vào lòng.

Kính ô tô vỡ tan tành, cơ thể hắn nhuốm đầy máu tươi, ý thức dần dần mất đi rồi rơi vào tình trạng ngất xĩu. Xe cấp cứu rất nhanh đã đến đưa hai người đến bệnh viện.

Jungkook chỉ bị trầy xước ngoài da, còn lại vẫn ổn. Ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu làm lòng cậu thấp thỏm không yên. Bác sĩ tiến hành gắp mảnh kính vỡ ra khỏi người hắn, băng bó phần đầu bị thương và cánh tay phải bị gãy. Lúc hắn được đưa vào phòng bệnh cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi cạnh giường bệnh cả một buổi tối, y tá có khuyên nghỉ ngơi nhưng cậu không nghe, nắm chặt bàn tay chi chít vết thương, nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má. Bờ vai gầy run run, mặt mũi đỏ ửng, thậm chí hắn tỉnh lại được một lúc vẫn không hề hay biết.

"Đừng khóc, tôi đau lòng lắm."

"Cậu tỉnh rồi sao, có đau ở đâu không, tôi gọi bác sĩ đến nhé."

"Đừng đi, ở lại với tôi đi."

Bị hắn nắm tay kéo ngồi xuống bên cạnh, cậu mất trớn ngã xuống giường, vô tình đè lên mấy vết thương trên người. Hốt hoảng ngồi bật dậy, sờ nhẹ vào chỗ bị thương, thổi thổi vài cái như dỗ dành con nít.

"Jeon Jungkook, tai nạn hôm nay khiến tôi nhận ra rằng tôi phải nói hết tình cảm của bản thân với cậu, nếu không tôi sợ không còn cơ hội."

"Cậu đừng nói vậy mà."

"Nghe nhé, tôi thích cậu, thích cậu rất nhiều."


Tiếng khóc nức nở làm hắn hoang mang, không lẽ thỏ con khóc lớn như vậy chỉ vì được hắn tỏ tình.

"Tại sao vậy chứ, tôi lại phải thích cậu nữa sao, không chịu đâu, đau một lần là quá đủ với tôi rồi...hức...hức."

"Cậu nói vậy là sao, mau nói tôi nghe."

Kiềm nén bản thân không khóc nữa, thỏ con thút thít kể về quá khứ từng khiến cậu đau khổ. Ngày trước cả hai nổi tiếng là không đội trời chung. Nhưng mấy ai biết có một Jeon Jungkook thích thầm đối thủ của mình, sở dĩ cậu luôn công khai tranh giành hạng nhất trong mỗi cuộc thi hay chức đội trưởng đội bóng rổ là vì muốn tạo sự chú ý với hắn. Chỉ là người đó dường như không quan tâm đến cậu chút nào cả.

Lần đó cậu lấy hết can đảm viết thư tình gửi hắn, thiếu niên lần đầu biết yêu háo hức đặt thư tình xuống hộp bàn cậu bạn cùng lớp, thầm hy vọng ngày mai sẽ nhận được câu trả lời. Vậy mà thứ cậu nhận lại là bức thư tình rách thành từng mảnh, người nhận thư tức giận đến mức vò nát rồi xé rách bức thư. Sao lại làm vậy chứ, nếu không thích có thể nói thẳng với cậu, sao lại sỉ nhục tâm tư của cậu như thế?

Từ hôm đó trở đi, Jungkook quyết chôn vùi tình cảm của bản thân, cậu không muốn yêu hắn lần nữa, không muốn liên quan gì đến người này.

Kim Taehyung sững sờ khi nghe những gì cậu nói, cảm giác xót xa dâng lên khi người nhỏ vừa kể vừa ấm ức khóc. Chuyện này xảy ra khi nào, bản thân hắn là người được viết thư cho nhưng lại không hề hay biết gì, trong quá khứ chưa từng có bức thư nào được gửi đến cả, và chắc chắn rằng hắn không xé rách bức thư rồi rải đầy bàn học của cậu.

Nếu biết được sự thật, Jungkook sẽ còn sốc hơn hắn.











End chap 32

Rồi ai xé 🤔









2

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận