Jungkook nhận thức được mọi việc, cũng nhận thức được ai đang ôm mình và mình đang ôm ai, lau vội hai hàng nước mắt, đẩy hắn ra khỏi người mình, bản thân lùi về sau hết mức có thể. Sự lạnh nhạt khiến hắn có chút tổn thương, nhưng ai quan tâm chứ, mục đích đến đây hôm nay là để đón chồng nhỏ về mà.
Hắn muốn bước tới ôm cậu lần nữa, kết quả bị người ta khước từ thẳng mặt, một cái nhìn cũng không ban cho. Biết ý, hắn cố tình lùi về sau để cậu thoải mái hơn, không ôm hay vuốt ve gì cả, giữ khoảng cách như vậy rồi nói chuyện là được.
"Cậu đi về đi, tôi không muốn gặp cậu."
"Jungkook, tại sao cậu cứ muốn đẩy tôi ra xa vậy, tôi thật lòng muốn chịu trách nhiệm với cậu mà."
"Tôi không cần ai chịu trách nhiệm về cuộc đời mình cả, cứ xem như đêm đó là một sai lầm đi."
Cậu có thể xem nhưng hắn lại không thể xem đó là sai lầm được, hôm đó hắn hoàn toàn tỉnh táo và nhận thức được mọi chuyện, biết rõ bản thân muốn gì và cần gì, vậy nên không có sai lầm nào ở đây cả. Kim Taehyung này không giỏi chuyện tình một đêm, xảy ra chuyện hắn nhất định chịu trách nhiệm đến cùng.
"Tôi không làm được, nếu cậu không muốn gặp vậy tôi về, sau kỳ nghỉ Tết mong cậu đến công ty làm việc tiếp tục, tôi chờ cậu."
"Nhưng tôi đã xin nghỉ việc rồi."
"Tôi không ký, cũng không cho cậu nghỉ, vậy nên cậu phải có mặt ở công ty đúng giờ, tôi không nói cho vui đâu, đừng nghĩ tới việc nằm lì ở nhà."
"Cậu...cậu ức hiếp tôi...đồ đáng ghét."
"Tôi về đây, bé thỏ ngủ ngon nhé."
Kim Taehyung trước khi đi vẫn không quên hôn lên má bánh bao phúng phính, ra khỏi phòng với tâm trạng cực kỳ phấn khởi, tỏ rõ thái độ từ bây giờ là tốt nhất, như vậy Jungkook sẽ hiểu tấm lòng của hắn, và cũng ngăn những kẻ xung quanh tiếp cận cậu. Khi yêu, hắn là một người có tính chiếm hữu rất cao, phải nói là cực kỳ cao mới đúng.
Biết có bạn cậu đến nhà, ông bà ngoại bảo người giúp việc nấu vài món, vậy mà chưa nấu xong hắn đã xin phép ra về, hai người chạy ra nắm tay kéo lại, nói cả một buổi trời mới giữ được chân anh chàng đẹp trai này. Cả nhà vui vẻ ăn tối mà quên mất cậu cháu trai bé nhỏ trong phòng, thôi thì xem như bữa ăn ra mắt với gia đình chồng nhỏ, hắn thấy ngại khi ông bà liên tục gắp thức ăn cho mình, ngại làm sao mà ăn hết nửa con gà nướng với hai bát cơm đầy.
1
Rót một cốc rượu, hắn cụng ly với ông ngoại và ông Jeon, ba người tấm tắc khen ngợi bình rượu quý mà ông ngoại ngâm từ năm trước. Dù là lần đầu tiên ngồi uống cùng bàn nhưng ba người rất ăn ý, nói được vài câu lại cười há há, cậu cháu rể này thật biết cách lấy lòng, chưa gì đã có điểm trong mắt ông ngoại rồi.
Jungkook từ trên phòng bước xuống, đây đã là lần thứ hai cậu xuống lầu, ban đầu định xuống tìm chút gì đó ăn ai ngờ bắt gặp hắn ăn cơm cùng gia đình mình, lại còn được chăm sóc đặc biệt thế nữa chứ. Tưởng đâu hắn đã về nên cậu xuống lần nữa, cái bụng đói bỗng no ngang khi thấy tên đáng ghét say đến mức nằm gục trên bàn ăn. Có biết lái xe đường dài hay không mà uống nhiều như vậy hả?
Giận quá cậu bỏ về phòng một nước, cánh cửa chịu lực đẩy rất mạnh, ngồi xuống giường với bộ dạng hậm hực, tay khoanh lại đặt trước ngực, hai đầu lông mày sắp dính chặt vào nhau. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, là bà ngoại, chuyện là bà thấy hắn cũng đã say nên bảo cậu xuống đưa lên phòng nghỉ ngơi, tình trạng này chắc không về được rồi, phòng cho khách chưa dọn dẹp nên tạm thời để hắn ngủ cùng phòng với cậu vậy.
"Con không muốn, cậu ta từ đâu đến thì bảo về đó đi."
"Jungkook không được bướng nghe chưa, Taehyung là khách của nhà ta, con đối xử với khách như vậy coi được sao. Bà có thể chiều con mọi chuyện nhưng chuyện này thì không, xuống nhà đưa thằng bé lên đây ngủ."
"Nhưng mà..."
"Cấm cãi."
Vùng vằng xuống lầu đỡ hắn lên phòng theo lời bà mình. Vừa vào phòng đã đẩy người ta ngã xuống giường, chân thậm chí còn chưa để được lên giường. Định để hắn như vậy đi ngủ, quay mặt ra liền gặp bà ngoại đứng hiên ngang trước cửa phòng, bà mang theo một thau nước ấm và ly nước chanh, giao lại cho cậu rồi rời đi.
"Chăm sóc thằng bé cho tốt đấy, Taehyung mà bị cảm thì con biết tay bà."
Lúc ra đến cửa bà vẫn quay vào nói thêm câu nữa, thật là làm cậu tức muốn điên, tự dưng đến đây làm chi không biết. Miệng luôn nói sẽ không giúp hắn làm bất cứ việc gì nhưng tay từ khi nào đã cởi áo khoác trên người hắn ra, cởi thêm vài cúc áo bên trong cho thoải mái, cởi nốt đôi vớ trên chân quăng sang một góc.
Nhúng nước lau quanh mặt, cổ và mu bàn tay. Xong xuôi mới lay lay người đánh thức hắn dậy uống nước chanh giải rượu, Kim Taehyung mơ màng mở mắt, há miệng theo yêu cầu của người kia chứ chẳng biết bản thân đang làm gì. Uống hết nửa ly nước chanh thì được cậu đỡ nằm xuống giường. Trông Jungkook hiện giờ có giống đang chăm chồng không chứ.
Vì hắn nằm hơn nửa giường nên cậu chỉ có thể nằm gọn một góc, đặt gối ôm ở giữa ngăn cách, chiếm luôn cái chăn không cho hắn sử dụng, ai có thể đắp chăn chung với người nồng nặc mùi rượu. Bức bối cả một buổi trời, kết quả vẫn phải ngồi dậy chia sẻ nửa tấm chăn của mình cho hắn, giờ cậu mới có thể ngủ ngon giấc.
Giữa đêm, cái gối ngăn cách biến mất không rõ tung tích, hai người nằm cách xa nhau giờ lại dính nhau hơn cả sam. Taehyung dùng tay làm gối nằm cho người nhỏ, đặt cầm trên đỉnh đầu, mỉm cười một cách mãn nguyện, thật ra hắn không say đến mức như vậy, nãy giờ chỉ giả vờ để được ở lại đây thôi, nếu không làm vậy sao tận hưởng được sự chăm sóc chu đáo này. Jungkook vùi mặt vào ngực hắn, tay vòng sang ôm chặt eo, là ai bảo rằng không thích mùi rượu nồng nặc, thế mà giờ ôm người ta chặt cứng thế kia, có mất mặt quá không đây thưa cậu thư ký?
3
Mới đó mà trời đã đã sáng, ánh sáng bên ngoài làm chói mắt người trên giường, vừa xoay nhẹ người đã nghe thấy tiếng kêu ư ử của người nằm trên tay mình. Quên mất là có người nằm cạnh, hắn không xoay người vì sợ đánh thức cậu, đến thở cũng nhẹ nhàng hết mức. Không thể tin được là cả hai ôm nhau ngủ từ tối cho đến tận sáng.
Nhận thấy giờ cũng đã trễ, hắn nâng đầu cậu đặt nằm lên gối bông mềm mại, loay hoay tìm gối ôm mình quăng xuống đất hôm qua, đặt nó vào lòng để người kia ôm lấy, kéo chăn đắp ngang ngực. Ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu lúc ngủ thêm một lúc lâu, ngón tay vuốt ve gò má phúng phính, hôn nhẹ lên trán rồi rời đi.
Lúc cậu thức giấc thì hắn đã về khoảng hai ba tiếng. Bên cạnh là khoảng giường trống trơn, hơi ấm nơi đó biến mất từ lúc nào rồi, chỉ còn mình cậu lẻ loi trên chiếc giường rộng lớn. Như vậy cũng tốt, không phải đối mặt với nhau, đỡ khiến cả hai phải khó xử. Hình như lúc đang ngủ cậu bị ai hôn lên trán thì phải, đúng không nhỉ, hay đó là trong giấc mơ, chắc là mơ thật rồi.
End chap 30
Em hôn á ☺
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...