Bà nội Kim để ý mấy ngày nay rồi, thấy hắn cứ đi đi lại lại, gọi điện cho ai đó nhưng có vẻ người ta không nghe. Mà nhắc mới nhớ, bé thỏ con lâu rồi không đến thăm bà gì cả, làm bà nhớ ơi là nhớ, hay là do cái đứa cháu trai này không chịu đưa đến. Suốt ngày chỉ biết giữ bé thỏ làm của riêng thôi.
Kim Taehyung ngồi trên sofa chú tâm làm việc, đến cả ngày lễ cũng lôi đống công việc ra làm, hơn nữa còn làm rất hăng say, không có dấu hiệu dừng lại. Bà nội đặt cốc trà xuống bàn, mở TV lên xem, không thèm quan tâm hắn ngồi bên cạnh, ai bảo không đưa bé thỏ đến ăn Tết với bà. Còn định tập hợp dòng họ trong gia đình lại rồi giới thiệu luôn đấy.
Không biết nổi điên cái gì mà hắn hất hết hồ sơ đang cầm xuống sàn, bực tức đá thêm mấy cái làm nó bay ra xa, gập máy tính lại quăng sang một góc. Bà đương nhiên nhìn ra cháu trai có chuyện bực mình, đừng có đùa, một tay bà nội đây nuôi hắn khôn lớn đấy. Ngày xưa khi vừa sinh hắn ra, ông bà Kim bận bịu với công việc nên giao cho bà nội chăm sóc, bởi vậy lớn lên mới thừa hưởng trí thông minh và nhan sắc của bà chứ đâu.
"Con làm sao mà mặt mày bí xị thế hả?"
"Bà nội à, con phải làm sao đây?"
"Có chuyện gì cứ nói với bà, bà nhất định giúp cháu, hay là cháu với bé thỏ con cãi nhau, mau đi xin lỗi ngay, không cần biết con có sai hay không, đi xin lỗi Jungkook ngay cho bà."
Càng ngày càng không biết hắn có phải con cháu trong cái nhà này không, Jungkook giờ là nhất trong lòng mọi người, hắn cùng lắm là người đưa cậu về làm cháu rể của họ thôi. Sau này bọn họ cưới nhau về thật liệu hắn còn chỗ đứng trong nhà không đây?
Hắn ngồi bó gối trên sofa, xoa xoa thái dương giảm bớt mệt mỏi, trông bộ dạng không khác gì gấu con, có điều gấu con này hơi quá cỡ. Không nỡ nhìn cháu mình rầu rĩ, bà nội nhích người ngồi sát lại, chân vắt chéo, hớp ngụm trà nóng cho thanh giọng. Tiếp đó mới lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện của hai bà cháu.
Hai người ngồi tâm sự với nhau rất lâu, hơn nửa tiếng, ấy vậy mà vẫn chưa biết đối phương nói gì, nói cho đúng thì hai người đang lạc lối trong cuộc trò chuyện. Taehyung mệt mỏi định đứng dậy bỏ về phòng, bà nội nhanh tay kéo hắn ngồi lại xuống sofa, nãy giờ có thể lạc đề nhưng bây giờ chắc chắn đúng, bà không để bé thỏ con vuột mất khỏi cháu trai bà đâu, nhất định bé thỏ phải làm cháu rể của cái nhà này.
"Bà không biết, con làm sao thì làm, nếu bé thỏ con không đồng ý làm cháu rể nhà này thì con biết tay bà."
"Bà nội à bà đừng ép con nữa, con đang rối lắm rồi, vả lại bọn con có là gì của nhau đâu."
"Con mới nói cái gì?"
Thôi chết, dại dột nói ra chuyện không nên nói rồi, có bịa chuyện nói dối cũng không kịp nữa, thế là hắn đành kể ra hết mọi chuyện cho bà nội nghe. Hai tai bà bắt đầu lùng bùng, tức giận đến đỏ mặt, ôm lấy ngực rồi từ từ ngã về sau. Hắn hốt hoảng chạy đến đỡ rồi đưa bà vào bệnh viện.
Trong thời gian ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, hắn đã gọi điện cho ông nội và ba mẹ, có lẽ lát nữa họ sẽ đến. Tất cả là tại hắn, nếu ngay từ đầu không dùng cách này để lừa mọi người thì đâu đến nông nỗi như bây giờ, là do hắn quá hồ đồ khi nhờ cậu đóng giả làm người yêu.
Rất nhanh bác sĩ đã bước ra, vừa nhìn thấy bác sĩ, hắn đi nhanh đến hỏi thăm tình hình, vị bác sĩ chậm rãi nói về tình trạng hiện tại của bà nội.
"Bác sĩ, bà nội tôi không sao chứ?"
"Bà ấy kích động quá nên ngất thôi, cậu đừng quá lo lắng."
"Vậy còn bệnh của bà thì sao, nó có ảnh hưởng xấu gì không ạ?"
"Căn bệnh nào, bà ấy chỉ sốc nên ngất thôi, sức khoẻ bà ấy rất tốt, không có gì đáng ngại."
Cố hỏi lại thêm mấy lần nữa nhưng bác sĩ vẫn khẳng định bà nội không hề mắc bệnh nan y nào. Hắn dần hiểu ra mọi chuyện, bước vào phòng bệnh nơi bà đang nằm, lúc này mọi người đã đến đông đủ, ai cũng dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn. Bà Kim là người lên tiếng chất vấn đầu tiên.
1
"Con có biết chuyện con làm khiến bà nội tức giận ra sao không, sao lại dám lừa tất cả mọi người như vậy hả?"
"Vậy mọi người không lừa con sao, ít ra con nói dối vì muốn bà được vui, muốn bà yên tâm trong những ngày cuối đời, nhưng còn mọi người, nói bà mắc bệnh nan y không chữa được chỉ vì muốn con có người yêu."
Cả phòng bệnh thoáng chốc im lặng, không ai nói thêm câu nào, họ biết mình đã sai khi lấy sức khoẻ ra nói dối, biết rằng hắn sẽ rất tức giận nhưng vẫn muốn thử một lần.
"Bà xin lỗi, xin lỗi vì khiến cháu lo lắng, nhưng cháu cũng lừa bà còn gì, coi như huề nhé?"
"Bà nội đúng thật là."
"Nhưng có một chuyện bà biết rõ, Taehyung của bà thích Jungkook có đúng không, ánh mắt của con đã tố cáo con rồi."
"Sao bà lại biết...thật ra...thật ra con thích cậu ấy từ lâu rồi, chỉ là con sợ nên không dám tỏ tình."
Ông nội Kim vỗ mạnh vào vai hắn, ánh mắt hừng hực khí thế, to tiếng giảng dạy cho cháu mình bài học về tình yêu, gì chứ mấy chuyện này ông rành lắm.
1
"Cháu yêu của ông, nếu đã thích thì phải quyết tâm theo đuổi đến cùng, để vuột mất thỏ con, cháu sẽ hối hận cả một đời."
Hiểu ý ông nội muốn nói, Kim Taehyung phóng xe như bay đến nhà tìm cậu, kết quả không có ai. Nghĩ rằng cậu về nhà ăn Tết cùng ba mẹ, hắn quay xe đến nhà ba mẹ chồng nhỏ tương lai, bất lực khi nghe người giúp việc nói cậu đã về Busan ăn Tết cùng ông bà. Con người khi có tình yêu thường làm được những điều phi thường, ngay trong đêm đó, một mình hắn lái xe từ Seoul đến nhà ông bà cậu ở Busan, địa chỉ là của người giúp việc nhà cậu đưa cho.
Ông bà Jeon khá bất ngờ khi hắn đến tìm con trai mình, hai người không hỏi gì mà trực tiếp dẫn hắn lên phòng cậu, lúc xuống nhà vẫn không khỏi thắc mắc, hai đứa nó ghét nhau lắm mà nhỉ, sao trông có vẻ thân thiết quá vậy?
Trên này Kim Taehyung mở cửa bước vào, tìm kiếm xung quanh mà không thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt hắn dừng lại nơi cúi giường, Jeon Jungkook ngồi tựa lưng vào giường, bộ dạng như kẻ mất hồn, bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không màng đến.
"Jeon Jungkook, là tôi đây, người mà cậu ghét nhất đến cho cậu đánh đây này."
Bước đến trước mặt người kia, khụy một chân xuống, hai tay dang rộng với mong muốn cậu sẽ nhào đến ôm chầm lấy hắn. Dù biết đó là điều không thể nhưng hắn vẫn mong chờ. Bất ngờ khi người nhỏ ôm chặt mình, hai tay siết chặt eo.
Jungkook mặt mày đỏ ửng, vừa nhìn thấy đồ đáng ghét là bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu đều tuôn trào, nước mắt nóng hổi ướt đẫm vai áo hắn. Kim Taehyung nhân lúc cậu không chú ý, hôn nhẹ lên mái tóc mềm có mùi thơm thoang thoảng.
End chap 29
Thích người ta hồi nào mà nói là lâu 🤔
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...