Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

Kim Taehyung nhúng khăn lau mặt giúp con sâu rượu nằm trên giường. Ngủ xấu thật đó, lăn qua lộn lại không yên, chăn gối bị đạp xuống đất không còn cái nào, tay một hướng chân một hướng, nằm cái tư thế này sao mà ngủ được vậy không biết.

Định bụng ngồi đó canh chừng đến khi nào người kia tỉnh lại thì thôi. Vừa đi ngang qua đã bị cậu kéo tay lại, mất trớn hắn ngã xuống giường, thân ảnh cao lớn đè lên người cậu. Người kia không để hắn kịp ngồi dậy, vòng tay ôm cổ kéo gần khoảng cách hơn, đến khi hai chóp mũi chạm vào nhau, thậm chí hắn còn ngửi được hơi men từ người cậu.

Jeon Jungkook lúc say rất hay làm loạn, nhưng những chuyện đó đều là điều bản thân muốn làm nhất, hôn lấy đôi môi người bên trên, từ đầu đến cuối chỉ mình cậu chủ động, hắn cứ như bức tượng không một cử động. Nhận ra mọi việc, Kim Taehyung không những không đẩy cậu ra mà còn đè chặt gáy người bên dưới, nụ hôn mãnh liệt pha chút hơi men càng trở nên nóng bỏng hơn.

...


3

Ôm cái đầu đau nhức thức giấc, cơ thể cậu rã rời, bước xuống giường định vệ sinh cá nhân, thân dưới truyền đến cơn đau nhói khiến cơ thể vô lực ngã xuống đất. Hai mắt mở to xác định lại mọi thứ, quần áo vương vãi trên sàn nhà, cả người cậu không một mảnh vải, bên dưới...bên dưới có chút nhớp nháp, cậu đưa tay sờ thử, chất dịch trắng đục chảy ra từ hậu huyệt khiến cậu hoang mang. Dời tầm mắt đến người trên giường, sao lại là hắn chứ, tại sao lại là người đó, tại sao vậy?
5

Mặc lại quần áo cẩn thận, lấy điện thoại trên bàn cho vào túi áo, quay người chạy ra khỏi phòng, nhưng vừa chạy liền va ngay vào cạnh bàn. Âm thanh ồn áo làm hắn tỉnh giấc, không ngoài dự đoán, thể nào lúc tỉnh giấc Jungkook cũng sẽ hoảng loạn. Hắn chầm chậm bước đến, đưa tay muốn chạm vào người nhưng bị cậu hất ra.

"Jungkook, nghe tôi nói, đêm qua chúng ta..."

"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe gì hết."

"Tôi xin lỗi."

"Hức...tôi...tôi...sao cậu lại làm vậy với tôi, chúng ta sao có thể, làm sao đây, cậu vì muốn trả thù việc tôi từng làm nên mới làm vậy đúng không hả...tôi ghét cậu."

Mặc cho cơn đau như xé toạc cơ thể, Jungkook nức nở chạy khỏi nơi đó, sợ hắn đuổi theo, cậu bắt vội chiếc taxi rồi bảo tài xế lái thật nhanh. Cả quãng đường về nhà cậu khóc đến thương tâm, hai mắt sưng húp, chóp mũi đỏ hết cả lên, tay vò vò vạt áo nhăn nhúm.

Vừa mở cửa nhà đã chạy nhanh vào phòng tắm, xả nước đầy bồn tắm, ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo, chà mạnh vào từng nơi trên cơ thể, nước mắt lã chã rơi. Từng dòng ký ức đêm qua như ùa về, mỗi một thứ đều nhớ rất rõ, kể cả viêc cậu đã hưởng thụ ra sao, nói đúng hơn thì đêm qua cậu mới là người bắt đầu mọi chuyện, cả hai đều say nên không thể trách mình hắn.

Bước ra khỏi bồn tắm, đi đến đứng trước gương, cơ thể đầy rẫy dấu hôn phản chiếu qua gương, không nơi nào là không có, chúng như phủ kín ngực cậu. Thở dài trong sự bất lực, là bản thân chủ động giờ đứng đây làm như bị ép buộc làm gì, hôm qua mày còn rất phối hợp với cậu ta cơ mà, sao không tỉnh táo rồi lên tiếng phản đối như hôm nay ấy.


Cậu xin nghỉ ở nhà một ngày, ai hỏi lý do cũng không nói, không chỉ cậu mà Ahn Jisung cũng xin nghỉ không rõ lý do, chỉ một buổi tiệc đã khiến hai người gục ngã rồi sao. Jungkook ngồi thơ thẩn trên giường một ngày trời, không ăn không uống, chẳng muốn làm gì cả. Thứ duy nhất cậu cần là không gian riêng để suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, khi nào ổn rồi sẽ đến công ty làm việc.

Khóc lóc cả ngày đủ mệt mỏi rồi, giờ không còn sức để khóc nữa, im lặng là cách tốt nhất. Đến khi bản thân ngã xuống giường lúc nào không hay, an ổn nằm trên gối bông mềm mại, tay ôm tấm chăn ấm áp, thứ âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng thở đều đều của người đang ngủ say sưa kia.

Tỉnh giấc đã là sáu giờ chiều, trời sập tối, lê thân thể mỏi nhừ xuống phòng bếp lấy một chút nước. Ngày nhỏ đều là ba đánh thức cậu sau mỗi giấc ngủ trưa, thức giấc đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn do mẹ làm. Lớn rồi lại không cảm nhận được thứ ấm áp nhỏ nhoi đó, ngủ một giấc đến tối cũng chẳng ai gọi dậy, không có thức ăn đầy bàn, có chăng là mấy gói mì tôm nằm trong tủ. Thật muốn quay về ngày còn bé.

Mang theo cái bụng rỗng trở về giường ngủ, đèn trong phòng không bật dù cậu rất sợ bóng tối, nằm một mình trên chiếc giường lớn, vắt tay lên trán nghĩ về chuyện đâu đâu, dù rất muốn nhưng cậu không thể cắt ngang dòng suy nghĩ đó. Trằn trọc đến nửa đêm, hai mắt cứ nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài ban công.

Tiếng điện thoại khiến cậu phân tâm, vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình lập tức tắt máy, Kim Taehyung gọi đến làm gì? Đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi thêm mấy cuộc nhưng đầu dây bên này không chịu bắt máy. Jungkook đang cố gắng chấp nhận mọi chuyện, hắn gọi đến lúc này chỉ khiến cậu đau đầu hơn thôi, có ai chấp nhận được chuyện mình quan hệ với người mà bản thân ghét nhất đâu chứ, ít nhất hắn phải cho cậu chút thời gian.

Lúc này tiếng tin nhắn vang lên.




               Kang Jia

  Hai cậu bị làm sao vậy hả,
  tại sao không đến công ty?


            Shin Minjun

      Chủ tịch và giám đốc
có ghé qua hỏi thăm hai cậu


            Yoo Yoona

       Dù sao cũng nhớ
       giữ sức khoẻ nhé


                Min Soojin

   Mới uống có nhiêu đó rượu
      đã xin nghỉ rồi, yếu quá


             Shin Minjun

Hôm nay mình có mua trà sữa
    vậy mà hai cậu không đến


              Min Soojin

   Cậu suốt ngày ăn với ăn



                  Kang Jia

        Cãi nhau làm gì chứ,
  hỏi thăm bạn mấy cậu đi kìa


                Yoo Yoona

       Jisung bé nhỏ của mình,
hôm qua từ lúc đi vệ sinh trở về
  cậu rất lạ, xảy ra chuyện gì sao?


                  Kang Jia

        Ai làm gì cậu thì nói
              để mình xử lí


                  Min Soojin

          Mau quay lại công ty
    nhé bạn Jeon, cậu còn nợ tôi
       ba buổi cà phê sáng đấy,
  mau đi làm rồipha cà phê trả tôi




Từng tin nhắn Jungkook đều đọc hết, chỉ là không trả lời lại, mà Ahn Jisung cũng tương tự cậu, đọc nhưng không trả lời. Thật cảm ơn những người bạn tốt này, luôn quan tâm đến cậu, không thấy mặt đã vội nhắn tin hỏi ngay. Tắt máy, đặt điện thoại sang một bên, đôi mắt tròn xoe dần nhắm lại, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.

"Xin lỗi các cậu, cho mình thêm thời gian chấp nhận cái đã, mình sẽ ổn nhanh thôi."


...



Người đàn ông họ Kim giấu tên gọi điện mà người ta không nghe máy đăm ra buồn bã. Đứng ở ban công ngắm nhìn thành phố về đêm, nghĩ về chuyện đêm qua, tự tát vào mặt mình một cái thật đau, là do bản thân không biết kiềm chế, bởi vậy mới khiến Jungkook càng ghét hắn hơn. Tại sao không bao giờ mày làm chuyện gì đúng đắn hết vậy Kim Taehyung?

"Cậu ấy ghét mày hơn rồi, quá khứ sẽ lặp lại đúng không?"








End chap 26

Thôi đừng giận mà, Kim biết lỗi rồi, mà tại Jeon bắt đầu trước mà 😃







1

mith💜


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui