Trong căn phòng sang trọng, chàng trai trẻ đang say giấc, có lẽ vì trái múi giờ nên vẫn chưa quen. Hai đầu lông mày nhíu lại vì ánh sáng nơi cửa sổ, kéo gối trùm kín đầu lại rồi ngủ tiếp, chăn cũng bị đạp xuống giường từ lúc nào.
Tiếng điện thoại vang lên inh ỏi ép buộc chủ nhân phải nghe máy. Jeon Jungkook không định nghe nhưng vẫn phải đưa điện thoại lên tai, mắt nhắm nghiền chưa chịu mở ra, miệng mấp máy vài tiếng với người ở đầu dây bên kia.
"Ai vậy?"
"Chào buổi sáng thiếu gia, đừng nói là cậu vẫn chưa thức đấy nhé?"
"Còn sớm mà."
"Sớm cái đầu cậu, đã tám giờ rồi đấy, bộ cậu không đọc tin nhắn mình gửi hả?"
"Tin nhắn? Tin nhắn gì? Cậu có gửi mình sao?"
Cậu ngồi bật dậy kiểm tra tin nhắn, hoá ra hôm qua bạn thân đã tìm được công việc giúp luôn rồi, vậy mà cậu lại không thấy, bản thân sao lại bất cẩn vậy chứ. Không chỉ tìm được việc, bạn thân còn gửi kèm địa chỉ để cậu đi phỏng vấn, vậy mà có người ngủ một giấc đến tám giờ chưa chịu dậy.
"Chết mình rồi, làm sao đây cậu?"
"Mau thay quần áo rồi đến đó đi, chậm trễ coi chừng mất việc như chơi đấy, mình vất vả lắm mới xin được việc này cho cậu."
"Mình đi ngay đây, phỏng vấn xong sẽ báo cho cậu biết ngay, trưa nay chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?"
"Được rồi, mình chờ điện thoại của cậu đó."
Không để chậm trễ, Jungkook chạy như bay vào phòng tắm chuẩn bị mọi thứ, bước nhanh xuống nhà đến địa chỉ trong điện thoại, ông bà Jeon bảo vào ăn sáng nhưng cậu chỉ cầm tạm miếng bánh mì rồi đi ngay.
Đường phố Seoul đúng là thay đổi quá nhiều, mới mấy năm trở về đã khác như vậy, làm cậu suýt lạc đường mấy lần. Mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài đến nổi quên bén đi buổi phỏng vấn, lúc nhớ lại mới thấy đã gần chín giờ, ngay lập tức chiếc xe phóng đi với vận tốc kinh hồn đến điểm phỏng vấn.
May mắn là số lượng người đến phỏng vấn rất đông nên vẫn chưa đến lượt cậu. Cả đám đông đều quay lại nhìn người con trai hớt ha hớt hải chạy vào, mặt mày bơ phờ vì phải chạy từ tầng hầm lên đến tận đây, xấp hồ sơ trên tay còn dính vài giọt mồ hôi. Jungkook liếc nhìn bọn họ, có gì đáng nhìn chứ, đám đông sợ hãi lập tức dời tầm mắt sang nơi khác, cho bỏ cái tật thấy ai đi vào là nhìn không rời mắt.
1
Chờ đợi tầm nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt cậu. Bước đi với phong thái ung dung, đầu ngẩng cao, khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, với trình độ học vấn này cậu chắc chắn bản thân sẽ được nhận. Buổi phỏng vấn trôi qua rất suôn sẻ, Jungkook trả lời xuất sắc mọi câu hỏi, những câu khó đều khéo léo vượt qua, nhưng rốt cuộc vẫn không được nhận.
"Tại sao tôi lại không được nhận chứ, tôi đã trả lời rất tốt mà."
"Xin lỗi nhưng cậu vẫn chưa có kinh nghiệm, mà vị trí cậu ứng tuyển lại vô cùng quan trọng nên không thể tùy tiện được, mong cậu thông cảm."
"Hầu hết nơi nào cũng đòi hỏi nhân viên phải có kinh nghiệm, nếu công ty nào cũng như mọi người thì làm sao nhân viên bọn tôi có kinh nghiệm được, bọn tôi học chuyên ngành kinh doanh nên phải làm ở những công ty hay tập đoàn thì mới có kinh nghiệm, mọi người không tạo cơ hội chẳng lẽ bọn tôi phải làm phục vụ hay phát tờ rơi để có kinh nghiệm."
Khó có ai giữ được bình tĩnh để nói ra mấy lời như vậy, huống hồ là một người đang xin việc làm, phong thái này đúng là không đùa được. Sau khi bàn bạc với nhau bọn họ cuối cùng cũng đi đến quyết định nhận cậu vào công ty với vị trí thư ký chủ tịch, trình độ học vấn của cậu là loại giỏi, tính cách khá mạnh mẽ, phải là người như thế này mới phù hợp với chủ tịch của bọn họ.
2
Bước ra khỏi công ty, cậu hét thật lớn, cảm giác này đúng là rất tuyệt vời, tìm được công việc dựa vào thực lực bản thân quả là sảng khoái. Mặc kệ người khác đang nhìn mình ra sao, cậu vẫn hét lớn cho thoả thích, đến khi cảm thấy đã đủ mới dừng lại.
Nghĩ đến người bạn yêu dấu cậu lấy điện thoại ra gọi ngay.
"Mình nghe đây."
"Jinie à, mình được nhận rồi."
"Thật sao, chúc mừng cậu nhé."
"Giờ cậu rảnh không, đi ăn mừng với mình đi."
"Giờ mình vẫn đang làm việc, chắc lát nữa mới ăn mừng cùng cậu được, sếp mình dữ lắm, lỡ anh ta biết mình trốn là tiêu đó."
"Vậy khi nào tan ca cậu đến chỗ cũ của bọn mình nhé."
Tranh thủ lúc chờ đợi Kim Seokjin, cậu lái xe một vòng tìm thứ gì đó ăn, lát sau cả xe thơm lừng mùi thức ăn, cậu đã mua rất nhiều thứ rồi mang lên xe. Đỗ xe ở một góc bên đường, cái miệng nhỏ nhóp nhép từng miếng bánh, thỉnh thoảng lại hút rột rột ly nước mát lạnh.
Khoảng năm giờ chiều Kim Seokjin mới tan ca, đến nơi hẹn đã thấy Jungkook ngồi chờ, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc ngày nào. Hai người là bạn thân từ cấp ba, lúc Jungkook sang Anh du học cả hai vẫn giữ liên lạc, cũng vì vậy mà tình bạn kéo dài đến tận bây giờ.
1
Cậu chống tay lên bàn, đặt cằm lên tay, không hề hay biết có người đang bước đến từ sau lưng. Seokjin bịt mắt người kia lại, y như năm nào mỉm cười thật tươi, mấy năm không gặp nhớ chết đi được.
"Đoán xem ai đây?"
"Nè Kim Seokjin, cậu vẫn không thay đổi nhỉ, trẻ con y như ngày nào."
Thức ăn vừa lúc được mang lên, Kim Seokjin rót rượu ra ly mời người bạn thân lâu ngày mới gặp lại, Jungkook chỉ lo ăn mà không uống miếng rượu nào. Y biết ý nên để ly rượu sang một bên, tay không ngừng gắp thức ăn vào bát cậu, đôi lúc còn phải lau miệng giúp vì cậu dây bẩn cả miệng.
Ăn uống vui vẻ đến tối muộn, đã lâu không gặp nên cả hai có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, nói từ chiều đến tận tối vẫn chưa hết. Vỏ chai Soju nằm lăn lóc trên bàn, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng lên, tửu lượng của cả hai vốn không tốt nên chỉ uống một chút đã say mèm.
"Cảm ơn cậu nhiều lắm Jinie, nhờ có cậu mình mới có việc làm, lần này mình sẽ chứng minh cho ba thấy rằng ông ấy đã sai, Jeon Jungkook dù làm việc ở đâu cũng có thể thành công."
"Mình ủng hộ cậu, nhưng đừng quá tự mãn mà không cố gắng, chủ tịch của cậu đáng sợ lắm đó, tên Kim Taehyung đó ấy mà."
Đang lúc mơ màng lại nghe phải cái tên ấy, cậu trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết, hai mắt mở to hết cỡ, cố lay lay người đang say mèm ngồi đối diện.
"Cậu nói ai hả? Kim Taehyung sao? Kim Seokjin, cậu mau nói cho mình biết đi."
"Thì...hức...thì là Kim Taehyung học cùng trường với bọn mình đó."
"Không thể nào, sao lại là đồ đáng ghét đó, sao có thể như vậy, hay là giống tên thôi."
"Giống đâu mà giống, là cậu ta đó, nổi tiếng như vậy sao có thể nhầm lẫn."
"Vậy sao cậu còn bảo mình vào đó làm, cậu cũng biết mình với đồ đáng ghét đó ghét nhau cỡ nào mà."
"Cậu không còn lựa chọn nào...nào...ức...khác đâu...chấp nhận đi Kookie."
"Chẳng lẽ số phận của mình cứ phải dính vào đồ đáng ghét đó hay sao?"
2
End chap 2
Oan gia hả ta 🤔
1
mith💜
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...