Lại Gặp Đồ Đáng Ghét Nữa - Vkook

"Cậu bị đập đầu vào đâu hả, hay là trước khi đến đây gặp tai nạn nên mất trí rồi."

Jungkook sờ trán hắn, sờ khắp khuôn mặt, xoay người hắn mấy vòng xem có bị thương ở đâu không. Nhận thấy mọi thứ không có gì khác thường mới đưa tay cốc một cái lên đầu người kia. Ngày nào ở công ty cũng bị chọc phá, đến ngày chủ nhật để nghỉ ngơi cũng không tha cho cậu, không đánh cho một trận là đã may lắm rồi.

"Tôi nói thật đó, làm người yêu tôi đi, ngay lập tức."

"Nhưng...nhưng mà tại sao chứ?"

Chuyện này có lẽ phải quay lại mấy tiếng trước.

Kim Taehyung quay về nhà sau khi nhận được cuộc gọi của mẹ mình, hắn không màng nguy hiểm mà lái xe như bay quay về, tất cả là vì những lời mà mẹ hắn đã nói. Vừa đặt chân vào nhà đã thấy bác sĩ riêng của gia đình được ba hắn tiễn về.

Chạy nhanh đến phòng bà nội, hắn mở toang cửa, nhìn người bà mà mình yêu quý nằm trên giường, mặt mày xanh xao trông rất khó coi. Ông nội ngồi một bên nắm chặt tay bà, nét buồn bã thoáng hiện trên gương mặt của ông, kết quả khám sức khoẻ dường như không tốt cho lắm.

"Bà nội, con về rồi."

"Taehyung...Taehyung của bà, bà chờ con cả buổi sáng sao giờ con mới về."

Đúng như hắn nghĩ, bà nội mắc phải bệnh nan y khó chữa, thời gian cũng không còn bao lâu. Hèn gì dạo này bà thường không được khoẻ, ăn uống cũng rất ít, người làm cháu như hắn suốt ngày chỉ mải mê công việc mà không quan tâm đến bà nội.

"Taehyung, bà không còn nhiều thời gian nữa, mong muốn duy nhất của bà là được nhìn thấy con lập gia đình, không phải bà muốn ép con nhưng trước khi chết mà muốn gặp mặt cháu dâu. Con gái hay con trai đều được, chỉ cần là người Taehyung yêu thì bà cũng yêu, nhé con nhé."

Lái xe đi trong tâm trạng buồn bã, dù rất muốn thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bà nội nhưng hắn lại không thể, bản thân trước giờ chỉ lo cho sự nghiệp thì lấy đâu ra cháu dâu mang về cho bà nội. Trong lúc đau đầu suy nghĩ, chiếc xe dừng lại trước nhà cậu từ khi nào, một suy nghĩ táo bạo loé lên trong đầu. Đó là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.

Đứng trước lời đề nghị này cậu không biết giải quyết làm sao. Người mà mình xem như kẻ thù không đội trời chung giờ lại ngỏ lời muốn hẹn hò với mình, biết rằng đó là để đối phó với bà nội nhưng cậu vẫn cần thời gian suy nghĩ, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng.


Tối đó Jungkook trằn trọc không ngủ được, xoay người sang hai bên liên tục, không tài nào chợp mắt nổi. Có nên nhận lời hay không, nếu nhận lời thì phải giả vờ làm người yêu hắn trước mặt người nhà họ Kim, chỉ việc nhìn mặt cũng làm cậu ghét rồi chứ nói gì giả vờ yêu nhau. Nhưng nếu không nhận lời cũng thấy tội, bà nội hắn đang bệnh nặng thế kia mà, nếu đó là bà nội của cậu thì đừng nói hẹn hò, bảo cậu kết hôn còn được nữa là.

Vẫn là cần thêm thời gian để suy nghĩ.

Sự đối đầu vốn có giữa cả hai dần biến mất sau lời đề nghị hẹn hò, không phải biến mất hoàn toàn mà là tạm thời không còn. Kim Taehyung không bày trò trêu chọc cậu như bình thường. Mỗi lần gặp nhau trong công ty đều sẽ cố tình lảng tránh, mắt còn chưa chạm nhau được mấy lần.

Hôm nay đã là ngày thứ ba hai người lảng tránh nhau. Sau mấy đêm thao thức suy nghĩ, cậu đã đưa ra quyết định cuối cùng, chuyện cả hai từng là đối thủ gì đó tạm bỏ qua, quan trọng nhất bây giờ là khiến tâm trạng bà nội Kim vui vẻ. Chuyện này cũng có lợi cho cậu, nếu biết tin cậu hẹn hò thì mẹ sẽ không sắp xếp mấy buổi xem mắt vớ vẩn nữa. Xem như một công đôi chuyện.

Bước đến trước cửa phòng chủ tịch, chần chừ một lúc mới gõ cửa. Hắn vẫn ngồi im trên ghế, mắt nhìn về phía cậu, tuy không nói ra nhưng cậu biết người này đang rất hồi hợp. Giờ thì biết tầm quan trọng của Jeon Jungkook này rồi chứ gì, ngày xưa hay bảo cậu là đồ con thỏ đanh đá, xem ai mong chờ con thỏ đanh đá này đồng ý làm người yêu vậy kìa.

"Tôi đồng ý, làm người yêu cũng được, nhưng trong thời gian đó nếu cậu làm gì quá phận hay bày trò làm khó tôi thì tôi sẽ bỏ công việc này ngay đấy."

"Được, vậy tối nay theo tôi đến nhà gặp bà nội."

"Thế muốn tôi ăn mặc làm sao, bà của cậu có khó tính không, thích kiểu người thế nào, tôi nên tặng quà gì cho bà vào lần gặp đầu tiên?"

"Nè nè cậu hỏi từng câu thôi được không, dồn dập như vậy làm sao tôi trả lời."

Tại người ta có chút căng thẳng mà, lần đầu ra mắt gia đình người yêu...à không, người yêu giả. Cho dù là giả thì cũng phải chỉn chu một chút, người lớn tuổi thường khó tính trong mấy chuyện này lắm, căng thẳng chết cậu mất thôi. Không chừng ngày đầu tiên đã lộ hết bí mật.

"Chiều nay chờ tôi trước công ty, tôi đưa cậu đi mua ít quần áo."

"Ý cậu là chê khiếu thẩm mỹ của tôi chứ gì."


"Ừ, mau về làm việc đi."

Đúng là lật mặt hơn lật bánh tráng, lúc nhờ vả người ta thì làm ra vẻ mặt đáng thương lắm, nhờ vả được rồi lại trưng cái bộ mặt đáng ghét thường ngày lên lại, biết vậy từ chối cho đồ đáng ghét biết mặt.

Sự chú ý của tất cả nhân viên tập trung vào chiếc xe hạng sang đỗ trước công ty, Kim Taehyung nhấn còi bảo người đang đứng phía xa lên xe, Jeon Jungkook bất mãn nhìn hắn, chẳng có chút ga lăng nào hết, cơ bản nhất cũng nên xuống xe mở cửa cho người ta chứ.

Nhân viên bên trong như muốn bám dính vào cửa kính, những khuôn mặt ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn theo đến khi chiếc xe chạy khỏi. Park Yohan nắm chặt hồ sơ trong tay, sự ghen tỵ hiện rõ trên mặt, đôi mắt hằn lên tia máu. Sự xuất hiện của Jeon Jungkook chính là cản trở lớn nhất, mối quan hệ của hắn và cậu ta đang tiến triển tốt, đột nhiên cậu quay lại xoá tan đi mọi thứ.

Jungkook được hắn đưa đến trung tâm thương mại. Trong lúc chờ người kia lựa chọn quần áo, hắn ngồi xuống ghế lật cuốn tạp chí thời trang ra xem thử, miệng cứ ngáp ngắn ngáp dài. Đến khi nghe thấy tiếng rèm cửa mở ra mới ngẩng đầu lên nhìn.

"Thế nào, đẹp đúng không?"

"Bà nội của tôi lớn tuổi nhưng không đến nổi lạc hậu đâu, cậu ăn mặc cứ như ở quê mới lên vậy, áo tay dài, quần ống loe, còn thêm cái khăn choàng màu nâu kia nữa."
2

"Vậy sao không nói sớm."

Vòng quanh cửa hàng tìm thêm một vài bộ quần áo khác, không thích kiểu truyền thống vậy hiện đại chút đi. Sau mấy phút thay quần áo Jungkook bước ra với một diện mạo mới, khác xa với bộ quần áo có phần quê mùa khi nãy, quần bó sát tôn lên đôi chân dài miên man, áo có phần ngắn, nói đúng hơn là nhìn nó ý như áo croptop

"Cái eo, cái eo lộ nhiều quá, mặc hở như vậy làm gì, cậu muốn cho ai nhìn hả, vào thay ra mau."

"Nể tình ở đây đông người tôi mới không tẩn cậu một trận đó."


Đến khi cậu quay lưng bỏ đi hắn mới dám nhìn trực diện, vòng eo đó đúng là quyến rũ chết người mà, sao có thể thon như vậy, còn trắng phát sáng nữa, không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì.

"Mày điên rồi Kim Taehyung."

Quá mệt mỏi với việc lựa chọn quần áo, cậu quyết định ăn mặc như thường ngày, thanh lịch lại càng thoải mái. Cục bông trắng trắng tròn tròn bước ra, áo sơ mi bên trong, bên ngoài là áo len trắng, quần cũng màu trắng nốt, càng nhìn càng thấy đáng yêu, sao mà yêu thế không biết.
2

"Miệng há to như vậy nghĩa là tôi rất đẹp đúng không ngài chủ tịch?"

"Trông ổn đấy, đi thôi nào."

Ngồi trên xe, tay chân cậu không ngừng run rẩy, tim đập nhanh như muốn văng khỏi lồng ngực. Thật mong quãng đường về nhà hắn xa thật xa, ấy vậy mà một lúc đã đến, hắn xuống xe vòng sang mở cửa giúp, mỉm cười nhẹ rồi dắt tay cậu bước vào trong.

"Ông bà nội, ba mẹ, con đưa cháu rể tương lai về ra mắt mọi người đây."











End chap 19



2

Em bé mặc như này ra mắt gia đình người yêu có ổn hông ☺














mith💜











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui