Là thật sao? Hàn Duy sắp ra đi mãi mãi à?
Hải Vi vẫn còn bàng hoàng vì cái tin hết sức đau buồn ấy. Côngồi đó, nắm lấy tay Duy, mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không, trong đầu lúc nàocũng lẩm nhẩm lời cầu nguyện.
“Liệu có phép màu nào không?”- tiếng Phương Lan làm Vi giâtmình.
- Có phải cậu đang tự hỏi như thế không?- Lan nói
Qủa thật Vi đang nghĩ như vậy, nhìn khuôn mặt không có vẻ gìlà đau buồn của Phương Lan, Vi thấy hơi lạ.
- Cậu có nghĩ như thế không?- Vi hỏi lại
- Phép màu? Chẳng bao giờ có đâu- Phương Lan cười
- Cậu vẫn cười được sao?
- Tấc nhiên! Vì cậu sắp mất Hàn Duy mãi mãi rồi.
- Không đâu! Hàn Duy sẽ khỏe mạnh trở lại. Mà tớ mất thìcậu cũng mất, sao cậu có thể vui được chứ?
- À, ý tôi không phải như vậy. Lúc nãy tôi có nói với BảoNguyên và Thiên Vũ rằng Hàn Duy không sống được quá hai ngày nữa, thật ra lànói dối.
Vi đứng hẳn dậy: “Ý cậu là sao?”
- Chỉ là muốn hai người họ biết yêu quý Hàn Duy hơn thôi.Chứ thực ra, Duy không đến nỗi nguy kịch như vậy.
- Cậu nói rõ dàng đi- Hải Vi hồi hộp, nửa mừng, nửa sợmình mừng hụt.
- Hàn Duy tạm thời chưa nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ cầnphẫu thuật thành công, thì cậu ấy sẽ khỏe lại.
- Thật hả. Khi nào phẫu thuật, nhất định thành công chứ?
- Đây mới chính là tin buồn cho cậu nè. Hai ngày nữa HànDuy sẽ bay qua Mỹ làm phẫu thuật . Sau phẫu thuật, cậu ấy sẽ phải ở lại đó đểđiều trị một thời gian dài. Nhưng cậu yên tâm, bác sĩ nói ca phẫu thuật nàychắc chắn sẽ thành công.
Hải Vi vui mừng quá, nước mắt lại trào ra, cô thút thít nói:“Vậy là tốt rồi!”
- Với cậu thì chưa chắc đâu. Nghe nói quá trình điều trịphải kéo dài tới hàng năm, thế nên Duy chắc chắn sẽ phải định cư ở Mỹ. Thế nêntôi mới nói, cậu sẽ mất Duy mãi mãi.
- Chỉ cần Duy mạnh khỏe là tớ mừng rồi. Chẳng mong gìhơn!
Thật lòng lúc này Hải Vi nghĩ vậy.
Chỉ cần biết cậu ấy mạnh khỏe, thì mình có thể đợi bao nhiêunăm cũng được
“Hàn Duy tỉnh rồi”. Tiếng Bảo Nguyên hô vang làm cho Vi giậtmình tỉnh giấc, thì ra cô đã thiếp đi 1 lúc trên ghế đá. Vi chạy như bay vàophòng bệnh, nước mắt vui mừng rơi trong gió.
Mọi người đều xúm quanh Duy. Còn cậu thì đưa mắt nhìn mọingười một lượt, rồi nở nụ cười.
- Vẫn còn cười được. Vây là tốt rồi- Bảo Nguyên mừng đếnnỗi đấm vào vai Thiên Vũ một cái thật mạnh, khiến Vũ bất ngờ bị xô, ngã xuốngsàn nhà.
Bởi vì Phương Lan chưa nói cho hai anh của Hàn Duy biết sựthật, nên cả hai người họ đều hết sức xúc động. Thiên Vũ nước mắt lưng tròng,vội vàng đứng dậy. Bảo Nguyên cũng không kìm được lòng, nước mắt rơi lã chã.
Hải Vi và Phương Lan sắp khóc tới nấc lên thì bị Hàn Duyngăn lại.
- Tôi vẫn khỏe mạnh mà, khóc lóc gì chứ, mọi người bị làmsao thể?
Sau câu nói của Duy, tất cả đều òa lên khóc như những đứatrẻ. Chỉ có Duy là cười, nói:
- Hai cái bà mít ướt này đã đành, hai anh có phải đàn ôngkhông thế?
Bảo Nguyên lúc này đã kìm được xúc động, lại gần Hàn Duy:
- Em thấy thế nào? Mệt lắm không? Có muốn ăn gì không.Đừng nói mà mệt đó.
Hỏi rõ nhiều mà lại bảo người ta đừng nói, Bảo Nguyên thậtlà…
Thiên Vũ cũng tiến lại, nắm lấy tay Hàn Duy nói: “Em thíchgì, cứ nói với anh, từ giờ anh sẽ nghe lời em.”
- Em sắp khỏe rồi, mọi người đừng lo- Duy thều thào nói.
- Ừ, em nhất định khỏe lại, cứ yên tâm, bác sĩ ở đây rấtgiỏi, đến cả AIDS người ta còn chữa được nữa là- Nguyên nhấn mạnh.
- Ừ, bác sĩ nói, em thích gì thì cứ làm nấy, không cầnkiêng gì cả, em muốn gì cứ nói với anh- Thiên Vũ hết sức tình cảm
Hàn Duy cười nhưng nước mắt lại tự nhiên trào ra:
- Hai người đừng có sến như vậy được không. Có phải haingười đang bong gió nói em bị bệnh nan y không đấy?
- Bọn anh đâu nói thế- Thiên Vũ và Bảo Nguyên đồng thanh.
Rút cuộc Phương Lan không chịu nổi nữa, đành giải thích tìnhtrạng của Hàn Duy cho Bảo Nguyên và Thiên Vũ biết. Tấc nhiên là cả Hàn Duy cũngbiết nữa.
Hải Vi để ý biểu hiện của Hàn Duy, xem cậu đón nhận tin nàynhư thế nào. Nhưng khuôn mặt cậu chẳng bộc lôc bất cứ điều gì, có vẻ như thảnnhiên chấp nhận.
- Phẫu thuật thành công rồi phải điều trị lâu vậy sao?-bảo Nguyên thắc mắc.
- Lâu cũng được, cốt cậu ây khỏe mạnh. Một hai năm cónhằm nhò gì.- Thiên Vũ phấn chấn nói.
- Đúng vậy. Cậu nhất định sẽ khỏe lại. Đừng lo lắng nhé!-Hải Vi động viên
Duy nhìn Vi, ánh mắt như có điều gì muốn nói, nhưng cậu lạiim lặng.
Hải Vi muốn nói với Hàn Duy rằng cậu không phải lo gì cả, cốgắng chữa bệnh cho khỏi. Cô có thể chờ cậu bao lâu cũng được. Nhưng vì có đôngngười ở đây, nên Vi không dám nói.
Trong phòng bệnh lúc nào cũng có Phương Lan túc trực, thànhra Vi chẳng có cơ hội nào để ở riêng với Duy cả. Có rất nhiều điều muốn nói màlại phải nén ở trong lòng, thực sự rất khó chịu.
Đến giờ ăn trưa, Thiên Vũ mang cháo tới, nói Hải Vi ở lạivới Hàn Duy, còn cậu với Phương Lan đi ăn trước.
Hải Vi mừng vui, điều cô mong đợi đã đến. Nhưng…Hàn Duy lạinhất quyết đòi Phương Lan ở lại đút cháo cho mình, nói Hải Vi đi ăn trước.
Hải Vi không hiểu, lẽ nào vì lo lắng cho cô, sợ cô đói màcậu ấy sử xự như vậy?
Thời gian được ở bên Hàn Duy càng ngày càng rút ngắn. Hải Vicảm thấy lo lắng, bồn chồn không yên. Sắp phải xa nhau rồi, không biết khi nàomới được gặp lại. Vậy mà trông Hàn Duy lại khá vui vẻ, cứ như chăng quan tâmđến sự chia xa ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...