Lại gặp con nhà giàu


Tình yêu thật lạ! Nó tạo nênsức mạnh khiến con người ta thay đổi, có thể theo chiều hướng tốt hơn, cũng cóthể là xấu đi.
Hải Vi và Mai Thu cũng bịtình yêu làm thay đổi, hai đứa lúc nào cũng ngẩn ngơ, rồi lại cười một mình nhưbị điên. Vậy là tốt hơn hay xấu đi nhỉ?
Mới sáng ra nhận được 1 tinnhắn từ Hàn Duy: “Hỡi nàng công chúa ngủ trên giường, nàng dậy đi nếu khônghoàng tử ta sẽ tới bây giờ đó!”
- Tới làm gì, đihọc đi chứ!- Vi trả lời.
- Thì trong chuyện,khi nàng công chúa không tỉnh dậy, chàng hoàng tử phải đến và kiss còn gì.hihi.
- Sến quá! Hoàng tửvới chả công chúa. Hehe- Mai Thu bất ngờ phá lên cười.
Hải Vi xấu hổ đỏ cả mặt,không biết Mai Thu đứng sau mình từ lúc nào.
- Còn hơn ai đó“chàng”, “thiếp”. Nghe nổi cả da gà.- Vi trọc lại MaiThu.
- Hơ. Dễ thương chứbộ. Không bằng con Vân Oanh, nó gọi người yêu nó là “ông lão”, tự xưng là “bàlão”
- Thế còn dễ thươnghơn “chàng thiếp” của mày.
Hai con đang cãi nhau chíchóe thì có tiếng gõ cửa. Vi chạy ra mở cửa.
Ai mà gọi lúc sáng sớm vậy ta?
- Tặng công chúa!- Hàn Duy cười tươi đưa bông hồng nhungcho Hải Vi.
- Cảm ơn nha! – Vi ngượng ngùng, tim vẫn đập thình thịch.
- Còn đây là đồ ăn sáng cho cả hai công chúa- Duy nhìn MaiThu cười.
- Cảm ơn em!- Mai Thu hớn hở chạy ra cầm đồ ăn vào.
Nhân lúc Mai Thu đang hí hoáy với túi đồ ăn, Hàn Duy ra hiệu cho Vi ghé tailại nói nhỏ. Khi cô vừa nghiêng đầu lại gần phía cậu thì bỗng nhiên...
Hàn Duy khẽ hôn lên má cô một cái thật nhanh.
Cả hai đều ngượng ngùng. Hàn Duy cười nói “gặp lại sau nhé!” , nói rồi đithẳng. Hải Vi nhìn theo, tim vẫn đập rộn dàng. “Tạm biệt!”
Buổi sáng hôm nay thời tiết rất đẹp! Trời xanh mây trắng, gió hiu hiu thổi,nắng buông nhẹ nhàng. Hải Vi tâm trạng đang cực kỳ vui vẻ nhưng vừa nhìn thấyBảo Nguyên thì trở nên ỉu sìu. Không hẳn buồn, không hẳn lo lắng, chỉ là cảmgiác ngại ngùng, sợ làm ai đó buồn.
Bảo Nguyên ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở ghế như đang chờ đợi, thấy Vi anh nói:
- Hôm nay em không phải làm, ra ngoài với anh có việc nhé!
- Việc gì vậy?
- Ra ngoài đợi, anh đi lấy xe.
Hải Vi ngoan ngoãn đi theo Bảo Nguyên. Lòng cảm thấy lo lắng.
Phải nhanh chóng nói cho anh ta biết, mình đang hẹn hò với Hàn Duy mớiđược.
Bảo Nguyên vẫn không nói là đi đâu, chỉ chăm chú vào lái xe, có vẻ anh đangbận suy nghĩ điều gì. Hải Vi không hỏi, cô cũng đang bận suy nghĩ xem nói vớianh thế nào về việc cô đã chọn Hàn Duy, và anh với cô chỉ có thể là bạn.
Suy nghĩ một lúc, Vi bị lạc đề, lại chỉ nghĩ tới Hàn Duy. Miệng bỗng nở nụcười lúc nào không hay. Cho tới khi Bảo Nguyên lên tiếng cô mới tỉnh ngộ:
- Em cười gì vậy?
- À, thời tiết hôm nay đẹp quá! Mà chúng ta đang đi đâuvậy?
- Tới nơi rồi khác biết!

- Muốn nói với anh chuyện này...
- Em nói đi- Bảo Nguyên nhìn Vi một cái dò xét.
- Chuyện là...em...
Lần đầu tiên Hải Vi xưng em với Bảo Nguyên, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Em với Hàn Duy..
- Anh biết rồi- Bảo Nguyên ngắt lời- Hàn Duy đã nói chuyệnđó tối qua.
- Vậy à.
Cả hai lại im lặng. Không khí trong xe có vẻ rất gượng gạo. Một lúc BảoNguyên mới lên tiếng:
- Em ...thích Hàn Duy ở điểm gì?
Hỏi vậy biết trả lời thế nào đây?
- Cậu ấy đẹp trai, lại thông minh và tốt bụng
- Những điểm này anh cũng có mà.- Bảo Nguyên nhìn Vi vớiánh mắt như trách cứ.
- Hàn Duy khiêm tốn nhã nhặn- Vi bối dối nói.
Điểm này chắc chắn anh ta không có rồi.
Bảo Nguyên không nhìn Vi nữa, khẽ cười buồn. Cả hai lại im lặng.
Xe dừng trước một câu lạc bộ nhỏ. Bảo Nguyên kéo Hải Vi vào trong. Cănphòng khá rộng, nội thất trang trí rất đẹp và sang trọng. Có khá nhiều kháchđang ngồi thưởng thức đồ uống và trò chuyện xung quanh những bàn nhỏ. Hải Vi đểý thấy họ toàn là những người còn trẻ, ăn mặc rất sành điệu. Phía trên là 1 bụcsân khấu chỉ cao gần 1m, ở đó có vài chàng trai đang chỉnh sửa các loại nhạccụ.
Bảo Nguyên để Hải Vi ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, rồi anh bước lên trên đóvà đến bên chiếc piano. Bảo Nguyên gài mic vào áo rồi giới thiệu bài hát mà bannhạc anh sắp biểu diễn. Sau đó anh nhìn Vi nói: “Bài hát này là dành cho em!”
Bảo Nguyên vừa chơi đàn vừa hát. Anh là giọng ca duy nhất của ban nhạc. HảiVi thấy bất ngờ vì giọng hát của Bảo Nguyên rất hay.
Rõ dàng lần trước anh ta nói là hát không hay lắm cơ mà. Mà với tính cách“khiêm tốn” của anh ta thì lẽ ra anh ta phải hát rất dở mới đúng. Đằng này...
Giọng hát lúc trầm lắng, lúc lại ngân cao, rất truyền cảm, làm cho ngườinghe xúc động :
“ ...Nếu em cho anh thêm thời gian…Nếu em không vội vàng đến bên ngườikhác...Em sẽ hiểu anh là người như thế nào...và biết đâu người em yêu lúc đólại là anh? Anh đã nghĩ như thế.
Liệu em có thể cho anh thêm thời gian không? Hãy cho anh thời gian, để chứngtỏ tình yêu anh dành cho em.
Hãy cho anh thời gian, để em có thể cảm nhận được trái tim này.
Xin đừng vội vàng lựa chọn khi con tim em chưa chắc chắn.
Vì biết đâu anh mới chính là người mà số phận sắp đặt cho em.
Cho anh thêm thời gian emnhé! Vì chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tình yêu là vĩnh cửu. Anh sẽ mãiyêu em!...”
Hải Vi nhìn Bảo Nguyên, lòngbuồn man mác.
Giọng hát nghẹn ngào ấy, vẻmặt buồn đau ấy của anh ta có phải là thật? Lẽ nào anh ta lại yêu mình thậtlòng?
Để quen biết và hiểu 1 ngườiđúng là cần nhiều thời gian, nhưng chỉ cần 1 khoảnh khắc cũng đủ cho người tanhận ra tình yêu của mình là dành cho ai đó. Trong khoảnh khắc này, Hải Vi bỗng cảm nhận rõ dàng rằng, trái tim mình đãthuộc về 1 người…
 CHAP12
Xong màn biểu diễn, BảoNguyên lại chở Hải Vi về. Hải Vi giả bộ vui vẻ nói:

- Anh hát rất hay!Sao lần trước lại nói là hát không hay?
- Em có thể cho anhthêm thời gian chứ?
Bảo Nguyên trả lời bằng mộtcâu hỏi, anh chăm chú nhìn Vi, chờ đợi câu trả lời.
- Thời gian để làmgì?- Vi ái ngại.
- Để em có thể hiểuanh hơn và để anh chứng tỏ rình yêu của mình dành cho em.
Hải Vi đã có chuẩn bị trước, vớigiọng điệu hết sức nhẹ nhàng, cô nói:
- Nếu thời gianchúng ta quen nhau không đủ để em hiểu và dành tình cảm cho anh, thì anh cũngđâu thể hiểu em, làm sao có thể yêu em được, đúng không?
- Em không hiểu anhvì em không thèm để ý tới anh. Còn anh lúc nào cũng quan tâm tới em, thì làmsao không hiểu em được.
Hải Vi im lặng. Anh ta quantâm tới mình từ lúc nào nhỉ? Không phải là,việc gì cũng sai mình làm, bóc lộtsức lao động của mình chính là quan tâm đấy chứ?
- Ngay từ lần đầugặp, anh đã quan tâm tới em rồi. Chắc em không nhớ đâu.
- À. Em vẫn nhớ.Lần đó anh đã quát em còn gì. Thế gọi là quan tâm à?
- Không phải lầnđó. Lần đầu anh gặp em là tại cổng trường của em. Hôm đó anh tới đón PhươngLan. Biết anh chú ý tới em vì điểm gì không?
Hải Vi lắc đầu. Rồi như chợtnhớ ra cô nói:
- Anh chính làngười ngồi trong cái ô tô mui trần vàng đó hả?
- Đúng rồi. Khi đóem đang mải mê đếm ô tô, thì có 1 con sâu đu dây từ trên cây xuống tóc của em.Nhìn nó dạo chơi trên đầu em mà anh phát khiếp.
- Vậy hả. Em đâubiết- Vi khẽ rùng mình.
- Sau đó con sâu bòxuống đuôi tóc của em, chuẩn bị bò vào cổ…thì có 1 người va phải em. Khiến consâu bị văng xuống đất. Rồi em vô tình dẫm chết nó. Đến lúc đó anh mới thở phàonhẹ nhõm.
- À. Vậy là anhquan tâm tới con sâu chứ bộ.
- Anh lo con sâu đó làm hại em mà.
- Thế mà sao anh không bảo em lấy 1 tiếng, để em rũ con sâuđi.
- Có mà. Anh huýt sáo, gọi, bóp còi mà em không thèm nhìnvề phía anh, làm sao anh nói được. Lúc đó em vẫn bận đếm ô tô thì phải.
Hải Vi cười xấu hổ, lúc đó cô đang đếm ô tô thật.
- Thật ra lúc ấy anh rất bực mình. Lần đầu tiên anh gọi 1cô gái mà cô ta không thèm đáp lời. Sau đó nhìn vẻ mặt ngây ngô của em, thấy buồncười, không tức nữa. Không ngờ sau này gặp lại thấy em rất dễ thương.
Bảo Nguyên đưa tay lên vuốt mái tóc của Hải Vi. Cô ngại ngùng né tránh.
- Em đã có bạn trai rồi...Em nhận ra rằng mình… rất yêu HànDuy. Mong anh đừng buồn, chúng ta chỉ có thể là bạn.
- Từ khi nào em nhận ra mình đã yêu cậu ta vậy?
- Vừa nãy, khi nghe anh hát.
Bảo Nguyên cười buồn: “Bài hát hay cảm động như vậy, không khiến em rungđộng trước anh mà lại nhận ra là yêu thằng nhóc đó. Hay thật!”
- Xin lỗi anh!- Hải Vi cảm thấy rất áy náy.
- Không cần phải xin lỗi đâu. Thật ra vừa nãy là anh hátnhép đó.

- Thật hả?
- Ca sĩ chính của ban nhạc không tới được. Nên anh nhép bàithu âm trước của nó. Có lẽ vì sự lừa dối đó mà kế hoạch làm em cảm động lạiphản tác dụng.
Xe đã dừng trước cổng nhà trọ, Hải Vi định xuống xe, thì bỗng nhiên BảoNguyên kéo cô lại, ôm thật chặt, anh thì thầm: “Cho anh ôm em lần cuối. Anhkhông muốn từ bỏ em, nhưng cũng không thể níu kéo em được vì Hàn Duy là em traicủa anh. Đã nói cạnh tranh công bằng. Nhưng không ngờ anh chưa kịp cạnh tranhthì đã thua... Chúc em hạnh phúc!”
Bảo Nguyên bỏ Hải Vi ra, rồi mở cửa cho cô ra ngoài. Vi nhìn anh áy náy:“Em cũng mong anh hạnh phúc!”, nói rồi bước ra khỏi xe.
Hải Vi nhìn theo cho đến khi xe của Bảo Nguyên đi khuất, lòng bỗng cảm thấynhẹ nhõm, cô vừa trút được một gánh nặng rất lớn.
Nụ cười vừa nở trên môi thì đột nhiên vụt tắt, vì Vi nhìn thấy một người.
Hàn Duy đứng ở cổng nhìn Vi với ánh mắt kỳ lạ. Hải Vi sững sờ mất một lúc.
Chết rồi Hàn Duy vừa chứng kiến tất cả, liệu cậu ấy có hiểu lầm gì không?
Vi ngại ngùng hỏi:
- Sao em học về sớm vậy?
Hàn Duy cười buồn:
- Chị không muốn nhìn thấy em à?
- Đâu có, rất vui...Bảo Nguyên vừa ở đây về...
- Em nhìn thấy hết rồi.
- Chị đã bảo với anh ấy là chị có bạn trai rồi, chỉ coi anhấy là bạn. Thế nên, anh ấy mới ôm lần cuối để tạm biệt.
- Vậy đây không phải là lần đầu?
Giọng nói bực mình của Hàn Duy làm Hải Vi thấy sợ.
Đúng đây không phải lần đầu Bảo Nguyên ôm cô, nhưng nói thế sợ Hàn Duy tứcgiận nên Hải Vi đành nói dối:
- Lần đầu mà. Tại chị thấy...
- Chia tay nhất thiết là phải như thế à?- Hàn Duy nhìn soáyvào đôi mắt Vi.
- Tại…tại…tại anh ấy chứ có phải chị đâu, em đừng giận mà.
- Không thích thì phải đẩy người ta ra chứ!
Hải Vi đang từ lo sợ bỗng nhiên lại nở một nụ cười.
Hàn Duy thường ngày điềm tĩnh, không bao giờ chấp nhặt, thế mà hôm nay lạicáu kỉnh, giận dỗi với mình.
- Chị cười gì vậy?- Duy nhăn mặt hỏi.
- Hihi...Hình như em đang ghen... Chị thấy vui vui.
Hàn Duy im lặng một lát rồi nói.
- Em bực mình vì chị ngốc chứ bộ.
- Chị không có tình cảm gì với Bảo Nguyên đâu. Thế nên emđừng giận nữa nha.
- Em sẽ không giận nữa với 1 điều kiện.
- Gì vậy?
- Từ nay sẽ không xưng hô chị em nữa... mà là anh em- HànDuy vừa đi về phía phòng Vi vừa nói, khóe miệng khẽ mỉm cười.
- Không được đâu! Xưng hô vậy kỳ kục lắm!- Vi đi theo sau, phản đối.
- Vậy mai này cướirồi vẫn gọi là chị em sao?- Duy bất ngờ quay lại hỏi.
Hơ. Cưới ư? Vi chưa dám nghĩtới chuyện xa xôi ấy. Mặt bỗng cảm thấy nóng bừng bừng. Không dám nhìn Duy nói:
- Đang từ chị emchuyển qua anh em, gọi thế ngượng chết đi được.

- Tập dần rồi sẽquen thôi.- Hàn Duy cười tươi- Bắt đầu xưng tên, sau này sẽ đến đoạn kia.
Chưa đợi Vi đồng ý, cậu vộinói tiếp:
- Trưa nay Duy ăncơm ở đây nhé!
Vi “ừ” một tiếng, vội vànglấy chìa khóa ra mở cửa. Cố gắng để không bị Hàn Duy phát hiện tim mình đangđập hết sức bất thường.
Một buổi chiều thật đẹp.Những tia nắng hiếm hoi của mùa đông khẽ xiên nhẹ qua các kẽ lá, rọi xuốngđường. Làn gió heo may lướt qua lướt lại, cố ý gieo rắc sự xao xuyến vào tráitim con người.
Hàn Duy chở Hải Vi tới trườngtrên chiếc xe đạp quen thuộc. Hải Vi ngồi phía sau, ngắm con đường, hàng câylòng vui phơi phới.
- Vi à. Năm nay thiđại học, Duy sẽ thi vào trường Vi. Như thế 2 đứa mình có thể đi học cùng nhaurồi.
- Ừ. Như vậy thìvui nhỉ?- Hải Vi mơ mộng.
Nếu ngày nào cũng được cùngcậu tới trường thế này, thì học cả đời tôi cũng chịu.
- Vì thế Duy phảicố gắng chăm chỉ học đó nha!- Vi ngượng ngùng nói.
- Tấc nhiên rồi, vìbà xã, Duy nhất định cố gắng.
Hàn Duy vừa dứt lời thì cótiếng xe máy đi chầm chập sát bên xe đạp của cậu và Hải Vi. Thiên Vũ trên chiếcxe phân khối lớn đó nói to:
- Vi, lên đây tớchở. Đi cái xe ì ạch này khi nào mới tới trường?
- Không đâu. Cậu đitrước đi.
- Hai người cặp đôithật à? Hàn Duy kém cậu 2 tuổi đó, ngốc vừa thôi.
- Liên quan gì tớicậu đâu, đi trước đi.
Thiên Vũ nghe Vi nói xong,bực mình rú ga phóng xe đi. Thiên Vũ nói rất đúng, chỉ sau vài giây chiếc xecùng hắn đã mất hút khỏi tầm nhìn, so với cái xe đó thì xe đạp này, đúng là quáì ạch rồi.
Nhưng Hải Vi càng lấy đó làmvui mừng, Vì thời gian được ở bên Hàn Duy sẽ nhiều hơn.
- Quan hệ của emvới Thiên Vũ dạo này đã tốt hơn chưa?
- Ai là “em” vậy?
- À quên… Duy… đượcchưa?
- Dạo này cả anhNguyên và anh Vũ đều đối tốt với Duy hơn trước đây. Từ cái hôm 3 anh em đều bịđánh ấy, tình cảm có vẻ đã thân thiết hơn.
- Vi hỏi thật nha.2 người anh của Duy đều hận cha, Duy thì không, tại sao vậy?
- Đúng là cha cũngcó phần có lỗi. Nhưng ông cũng rất đáng thương! Yêu 1 người, không được lấy,lại phải lấy 1 người phụ nữ khác. Vừa đau khổ vì tình yêu bị chia cắt, lại bịlương tâm cắn rứt vì bỏ rơi người mình yêu. Cha chấp nhận như vậy bởi vì muốnlàm tròn chữ hiếu. Sống cùng mẹ Thiên Vũ bao nhiêu năm nhưng vẫn không có tìnhyêu, ông ấy cũng đã thiệt thòi lắm chứ. Rồi mối tình thứ 2 với mẹ Duy cũng làkết cục buồn. Hai người vì cái chết của mẹ Thiên Vũ mà day dứt không thể ở bênnhau. Cha lại 1 lần nữa đau khổ và dằn vặt. Giờ cuối cùng ông cũng được sốngyên ổn với 1 người vợ trẻ đẹp. Nhưng trong thâm tâm ông chắc gì đã yêu ngườiấy. Rốt cuộc ông vẫn là người đáng thương thôi.
- Vậy mẹ kế của Duythì sao? Sao Duy có thể thân thiết với bà ấy được ?Nói thật. Duy không nghĩ bàấy vì tiền mà tới với bố Duy à?
- Bà ấy không yêubố Duy thì bà ấy là 1 người phụ nữ đáng thương. Tình yêu là cái quan trọng nhấtđời người. Nếu bà ấy lấy bố Duy vì tiền thì không phải đã đánh đổi quá nhiềusao? Sống như vậy có hạnh phúc không?
Sao Hải Vi thấy Hàn Duy nóigì cũng đúng vậy trời. Cậu ấy nhân hậu quá!
- Nhân hậu cái đầucậu ý. Nói như thế thì tất cả các loại tội phạm đều đáng thương à? Không phảibọn họ cũng vì tiền mà không ngại đánh đổi bất cứ thứ gì đấy sao?- Thiên Vũquát lên, khi nghe Hải Vi kể lại những lời Hàn Duy đã nói.
Hải Vi gật gù, Thiên Vũ nóicũng đúng. Cô gãi đầu phân vân.
Mình đang định thuyết phụcThiên Vũ thông cảm cho cha và mẹ kế cơ mà, sao lại cảm thấy mình mới là ngườibị cậu ta thuyết phục nhỉ?
Thiên Vũ đột nhiên im lặng,nhìn Vi với ánh mắt ngiêm túc, hỏi:
- Cậu thích Hàn Duythật à?
- Không phải!- Vitrả lời.
Thiên Vũ vui mừng ra mặt:“Vậy tại sao lại nhận lời làm bạn gái người ta?”
- Vì…vì.. tớ yêucậu ấy.
Hải Vi mỉm cười, nhớ lại lờitỏ tình mà Hàn Duy đã nói với mình, cũng giống hệt như những gì cô vừa nói vớiThiên Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận