“Không có.” Thịnh Tâm Lan nghiêm túc nhìn người có gương mặt như hot girl mạng: “Cô Hách cảm thấy chúng tôi đã quên gì sao?”
“Các cô qua cầu rút ván à?” Người có gương mặt như hot girl mạng lập tức lấy lại tinh thần, chỉ thẳng vào Thịnh Tâm Lan mắng: “Đúng là không biết xấu hổ, các cô định làm lơ chuyện ngày hôm qua luôn đúng không”
Dần dần có một đám người bao vây đại sảnh.
Thịnh Tâm Lan cũng không chậm trễ nữa, ngắn gọn dứt khoát nói: “Tôi hôm qua cô Hách nói trong phòng cô có gián, chúng tôi đã xử lý cho cô, hơn nữa đã đổi phòng, còn hứa rằng nếu đây là sự thật thì chắc chắn sẽ bồi thường cho cô, nhưng bây giờ tôi cảm thấy con gián đó không có liên quan gì đến khách sạn chúng tôi cả.”
Vừa nghe những lời này, mặt của người có gương mặt như hot girl mạng xanh lè:
“Tôi từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp loại người không biết xấu hổ như người trong khách sạn Thịnh Đường của các cô, còn không phải là khách sạn lớn nên khinh thường khách hàng sao? Chờ đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Cục Công Thương và Sở Y Tế.”
“Cô cứ việc gọi.” Mặt Thịnh Tâm Lan bình tĩnh không chút sợ hãi, không nhanh không chậm nói.
“Tối hôm qua tôi đã cầm con gián trong phòng cô đến đại học y để kiểm nghiệm, đã có kết quả chứng minh con gián này đã chết ít nhất năm ngày rồi, thi thể đã khô queo, cô lại nói là hôm qua sau khi cô vào phòng được nửa tiếng thì đập chết nó trên thảm của khách sạn, đúng là rất kỳ lạ.”
Vừa mới nói xong, người xung quanh đều ồ lên.
Đây giống hệt như ăn cơm xong rồi cố ý quăng một con sâu vào trong chén để lừa tiền quán ăn vậy.
Rõ ràng là đến đây lừa gạt tống tiền.
Người có gương mặt như hot girl mạng thấy mọi người xung quanh đều quay sang mắng chửi cô, lập tức không nói được câu phản bác nào, cúi đầu chạy đi mất.
Sau khi xử lý xong chuyện này, người trong khách sạn lại càng kính nể Thịnh Tâm Lan hơn.
Đặc biệt là trợ lý Tiểu Trương, bởi vì hai con gián kia, đúng là bội phục Thịnh Tâm Lan sát đất.
“Quản lý Thịnh, tôi thật sự không ngờ cô dám cầm một thứ kinh khủng như thế đi xét nghiệm, hôm qua khi tôi bỏ nó vào túi cũng đã muốn mất nửa cái mạng rồi.”
“Cho nên anh phải rèn luyện thêm nữa, bây giờ đầu tiên là nghĩ cách giải quyết mấy cái spam bình luận kém kia đi.”
Thịnh Tâm Lan vỗ vai Tiểu Trương, sau đó ngẩng đầu bước về văn phòng, vừa đóng cửa văn phòng lại, mới dựa vào cửa đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra vì hai con gián đáng chết kia mà cô đã buồn nôn từ tối hôm qua đến giờ, nước cũng nuốt không trôi, còn không bằng Tiểu Trương, toàn là dựa vào mặt mũi mà kiên cường chống đỡ.
Một tuần sau, chuyện khách sạn bị spam bình luận kém vẫn không giải quyết được.
Thịnh Tâm Lan đích thân đi kiểm tra từng căn phòng trong khách sạn, tự bản thận xác nhận là không có vấn đề gì rồi, không hiểu sao mà quay về văn phòng, nhìn thành tích buôn bán hiện nay kém xa với những gì cá cược, lại sắp có xu hướng sẽ tuột dốc không phanh, buồn rầu thở dài liên tục.
Quái lạ thật, không lẽ dạo gần đây khách sạn Thịnh Đường đắc tội với người nào sao? Có người cố ý chơi xấu sau lưng.
Vài phút trước khi tan ca, Thịnh Tâm Lan nhận được cuộc điện thoại do ba gọi đến, hẹn gặp ở một quán cà phê gần công ty.
Khi cô đến, ba Thịnh đã đến rồi, có vẻ hơi lo lắng:
“Gọi cho con một ly sữa nóng rồi, uống cà phê quá nhiều tối sẽ không ngủ ngon, nhưng nếu con không thích thì có thể gọi món khách.”
Thịnh Tâm Lan lắc đầu: “Không sao, con uống cái gì cũng được.”
Lúc này ba Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm, cười cười:
“Tâm Lan, con gọi điện thoại cho ba làm ba cảm thấy rất kinh ngạc, cũng rất vui.”
Thịnh Tâm Lan cúi đầu, cầm muỗng khuấy nhẹ ly sữa, cũng không dám đi nhìn mặt ba, do dự một lúc: “Ba, con tìm ba, thật ra là muốn nhờ ba giúp con một chuyện.”
“Chuyện gì, con nói đi.”
Thịnh Tâm Lan rất hiếm khi đòi hỏi ông điều gì, vừa nghe thấy lời này, ông lại cảm thấy rất thỏa mãn.
“Sáu năm trước vào sinh nhật mười tám tuổi của con, không phải ba đã tặng cho con một căn nhà sao? Ba nói coi chuyện này còn tính không?”
Trong khoảng thời gian này tuy trong công ty có rất nhiều chuyện, bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện dọn ra khỏi nhà của Nguyễn Anh Minh, cô dẫn theo Ái Linh ở trong nhà anh đúng là không thích hợp lắm, nghĩ trước nghĩ sau, cũng không có cách nào, mới nghĩ đến căn nhà lúc trước ba từng tặng cô.
“Đương nhiên còn tính chứ.” Ba Thịnh hơi nhướng mày, có vẻ hơi vui sướng: “Giấy tờ bất động sản đứng tên của con thì chính là nhà của con.”
“Vậy cảm ơn ba.” Thịnh Tâm Lan hơi mất tự nhiên, tuy đã cố gắng làm bản thân trở nên dịu dàng đi một chút, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn lộ ra chút xa cách, không giống như đang nói chuyện với ba.
“Khi đi con không có mang chìa khóa theo, khi nào ba có ở nhà, con có thể quay về lấy không?”
“Con về nhà mà còn phải xem ba có ở nhà hay không sao? Muốn về lúc nào cũng được, nhưng lúc đó con nói trước với ba một tiếng, ba bảo dì của con nấu vài món ngon, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu ba.”
“Không phiền.” Giọng điệu của ba Thịnh có chút kiên trì, do dự một lúc: “Con dẫn con gái con về luôn, dù sao cũng là cháu ngoại của ba, ba cũng muốn gặp, cũng để mọi người trong nhà gặp mặt.”
Nhắc đến Thịnh Ái Linh, Thịnh Tâm Lan mím chặt môi: “Chuyện này thì thôi đi, con nít còn nhỏ, không nghe nổi mấy lời nói ra nói vào của người khác, chờ con bé lớn hơn một chút thì con sẽ dẫn con bé đến gặp ba.”
Ba Thịnh nhíu mày, giống như còn muốn cố gắng thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn thở dài bỏ cuộc.
Sau khi ra khỏi quán cà phê, ba Thịnh lên xe, không nhịn được ho sù sụ, lấy khăn tay che miệng ho một lúc lâu, khi lấy ra, một vài vết máu trên đó vô cùng chói mắt.
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Tài xế thống qua kính chiếu hậu nhìn thấy, lo lắng hỏi.
Ba Thịnh xua tay, nắm chặt khăn tay: “Không sao, bệnh cũ thôi, lái xe đi.”
Thượng Hải, Nguyễn Anh Minh phải bàn bạc đến gần nửa đêm mới nghĩ, sau khi quay về khách sạn ngồi tựa lưng vào ghế sofa, nhìn thoáng qua bữa tối do khách sạn đưa lên, lại nhớ đến bữa cơm do Thịnh Tâm Lan nấu.
“Tổng giám đốc Nguyễn, người được cử đến trấn Cổ Khê vừa mới gọi điện thoại cho tôi.”
Chu Phương rửa một đĩa trái cây đem ra, đặt lên bàn trà, mặt mày có chút phức tạp: “Nói ông Lỗ đã chết.”
Nguyễn Anh Minh nhíu chặt mày: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cháy, một đêm trước khi chúng ta cử người đến, căn nhà hoàn toàn bị thiêu trụi, người cũng thành bộ xương khô.”
Nhắc đến chuyện này, Chu Phương lại thở dài.
“Tiểu Lý đã gửi ảnh chụp hiện trưởng cho tôi, không chỉ nhà ông Lỗ, mấy nhà hàng xóm ở hai bên cũng đều cháy lan, hai nhà này không có người nào ở, cũng vì không có ai ở nên nhà ông Lỗ cháy đến sáng mới có người phát hiện ra, lúc xe cứu hỏa chạy đến dập tắt lửa thì mọi thứ đã cháy sạch rồi.”
Nguyễn Anh Minh càng nhíu chặt mày hơn: “Trùng hợp như vậy?”
Ngay lúc anh cử người đi điều tra chuyện mag thai hộ thì ông Lỗ lập tức gặp chuyện? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Anh cảm thấy là do người làm sao?” Mặt Chu Phương lập tức đầy lo lắng: “Không thể nào, đó là giết người đó.”
“Cậu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện giết người à?”
Nguyễn Anh Minh liếc mắt nhìn anh: “Chuyện này rất kỳ lạ, chờ chuyện ở Thượng Hải xong rồi, cậu tự đi một chuyến, điều tra rõ ràng chuyện trước và sau khi xảy ra đám cháy.”
Thứ nhất, chuyện mang thai hộ năm đó chỉ có mình ông Lỗ biết, anh phải hỏi, thứ hai ông Lỗ là quản gia nhà họ Nguyễn, lúc trước từng làm việc cho ông nội rất nhiều năm, nếu như thật sự có điều kỳ lạ gì, anh cũng phải có trách nhiệm điều tra rõ.
“Vâng.”
“Còn nữa, đừng nói cho ông nội biết chuyện ông Lỗ.”
“Vâng.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu, nghĩ đến chuyện khác:
“Chuyện của Phan An làm thế nào rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...