"Cậu cứ ở gian phòng này."
Thịnh Tâm Lan kéo một gian phòng ngủ ra nói: "Chị đã nói với Ngọc Hạnh rồi, cô ấy nói cậu ở đây không thành vấn đề."
"Chị Hạnh là một người phụ nữ hào hiệp, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu." Phan An ngoẹo cổ tựa ở cửa phòng, nhìn hết một vòng trong phòng, vô cùng hài lòng gật gật đầu.
"Đừng chiếm của hời còn khoe mẽ. Cậu tự tìm chỗ ở rồi dọn đi nhanh đi. Dù sao đây cũng không phải nhà của chị. Cậu cứ ở đây mãi cũng không thích hợp."
"Biết rồi!"
Phan An ôm vai cô: "Chị, tối nay chúng ta ăn món gì vậy?"
"Mì xào nước tương."
"Em thích nhất món mì xào nước tương mà chị làm."
Thịnh Ái Linh hài lòng ăn sô cô la mà Phan An mang từ nước ngoài về cho cô bé. Bắt đầu từ cửa phòng ngủ, cô bé đã ngồi trên thảm nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó lại suy nghĩ đến phản ứng của chú Nguyễn ở cổng trường mẫu giáo hôm nay, tròng mắt khẽ đảo.
Mẹ và chú Nguyễn đã sống chung với nhau lâu như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, xem ra mình phải tạo chút lửa mới được!
Hôm sau, mới sáng sớm Thịnh Tâm Lan đã ra ngoài mua thức ăn.
Dù sao Phan An cũng đã đến rồi, làm thế nào cũng phải đón gió tẩy trần cho anh ta.
Cô mới vừa rời khỏi nhà liền có người gọi cửa, Phan An đi mở cửa. Anh ta vừa mở cửa vừa hỏi: "Có phải quên mang theo thứ gì rồi không?"
Cửa mở ra nhưng người bên ngoài không phải là Thịnh Tâm Lan.
"Cậu là?"
Nguyễn Anh Minh nắm tay Nguyễn Lập Huy đứng ở cửa. Mới sáng sớm cậu bé đã ầm ĩ không dứt, nhất định phải đòi anh dẫn đến nhà Thịnh Tâm Lan ăn cơm, cho nên anh liền đến nhưng không ngờ Phan An ở đây, trong nháy mắt sắc mặt anh hơi thay đổi.
Giằng co một hồi, Phan An giống như nhớ tới chuyện gì, vỗ bộp một cái.
"Anh có phải là người tôi đã gặp ở cổng trường ngày hôm qua không? Là ba của bạn học Ái Linh đúng chứ? Anh cũng ở tầng lầu này sao?"
"Chú Nguyễn!"
Trong phòng truyền tới giọng nói của Thịnh Ái Linh: "Anh Lập Huy, các người đến rồi!"
Tiếp theo đó là tiếng bước chân lẹp xẹp chạy ra khỏi phòng ngủ của cô bé: "Anh Phan An, chú Nguyễn là cấp trên của mẹ, cũng là bạn của mẹ. Anh Lập Huy là bạn học của em, bọn họ thường xuyên đến đây ăn cơm."
"Ồ, thì ra là vậy." Phan An nhiệt tình mỉm cười: "Vậy mau vào thôi, đừng đứng ở cửa nữa."
Đây rõ ràng là thái độ của chủ nhà.
Nguyễn Lập Huy nhíu mày, vẻ mặt mang theo ý địch ý nhìn chằm chằm anh ta.
Phan An không hề để ý tới cậu bé dưới chân này, anh ta mỉm cười nhìn Nguyễn Anh Minh: "Tâm Lan mới về nước không bao lâu, bạn bè cũng không nhiều. Tôi cũng đã nghe cô ấy nói chuyện vào làm việc cho tập đoàn Thịnh Đường, hẳn là anh rất chăm sóc cô ấy đúng không?"
"Năng lực của cô ấy rất khá."
Nguyễn Anh Minh đáp qua loa, sau đó hỏi: "Cậu có quan hệ gì với cô ấy? Hôm qua tôi nghe cô ấy nói, Linh Linh gọi cậu là ‘cậu’?"
Nhưng lại không nghe nói nhà họ Thịnh có con trai.
"Đúng vậy." Phan An khẽ nhướng mày: "Tôi là do Tâm Lan nhặt về, coi như là nửa em trai của cô ấy, chẳng qua không phải là ruột thịt, nói chính xác tôi là bạn trai tương lai của cô ấy, là chồng nuôi từ bé, anh chắc biết nhỉ?"
Chồng nuôi từ bé...
Nguyễn Anh Minh sống ba mươi năm, chưa từng thấy một người đàn ông nào tự gán cho mình danh hiệu này bằng giọng điệu tự hào như vậy.
"Rất hài hước." Anh vô cùng keo kiệt phun ra ba chữ đánh giá.
"Hài hước?" Phan An nhìn anh: "Anh cho rằng tôi đang đùa sao? Tôi nói là sự thật. Dù sau sau này Tâm Lan cũng sẽ là bạn gái của tôi, không tin anh cứ hỏi Linh Linh?"
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Thịnh Ái Linh.
Thịnh Ái Linh sững người một lúc, sau đó chớp mắt rồi nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, mối quan hệ của mẹ và anh Phan An rất tốt. Nếu anh Phan An làm ba của cháu thì rất ngầu."
Nguyễn Anh Minh nghe vậy cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, buồn bực vô cớ, sẵn giọng nói: "Mẹ cháu đúng là có lòng bao dung, đã có con gái rồi còn chơi trò tình chị em. Đúng là trước đây nhìn không ra."
"Xã hội ngày càng tiến bộ, hơn nữa tôi và Tâm Lan chỉ chênh lệch có hai tuổi."
Phan An mỉm cười, lúc nhìn Nguyễn Anh Minh, trong mắt anh ta chợt lóe lên tia phòng bị, rất nhanh liền biến mất.
"Các người ngồi đi tôi đi châm trà."
Sau khi nói xong Phan An quen cửa quen nẻo đi vào nhà bếp.
Người đàn ông tên là Nguyễn Anh Minh này thoạt nhìn là một đối thủ đáng gờm.
Ở bên cạnh Thịnh Ái Linh kéo Nguyễn Lập Huy vào phòng ngủ của cô bé.
"Anh Lập Huy, em không giải được Cửu liên hoàn rồi, anh giúp em giải với."
Nguyễn Lập Huy đứng bên cạnh, ôm tay không để ý đến cô bé, dáng vẻ hầm hừ.
"Anh Lập Huy."
Thịnh Ái Linh ngẩng đầu nhìn cậu bé, gãi đầu: "Anh sao thế?"
Thấy cô bé còn bày ra vẻ mặt vô tội, Nguyễn Lập Huy càng giận hơn, lấy ipad ra viết một hàng chữ.
"Ba anh vừa có tiền lại vừa đẹp trai, sao em có thể thấy người đàn ông khác liền thay lòng đổi dạ chứ? Anh không muốn để ý đến em nữa."
Thịnh Ái Linh nhìn chằm chằm ipad hồi lâu cũng không hiểu.
"Cái gì thế? Anh Lập Huy, em không biết nhiều mặt chữ như vậy."
Nguyễn Lập Huy liền hít sâu một hơi, lại vẽ thêm một lúc nữa sau đó lại đưa tới trước mặt cô.
Nửa bên trái là người đàn ông mặc đồ vest nắm tay người phụ nữ tóc xoăn dài, mỗi người lại nắm tay một bạn nhỏ. Nửa bên phải là người đàn ông mặc đồ thể thao nắm tay người phụ nữ tóc xoăn dài, hai người cùng nắm tay một bé gái.
Nguyễn Lập Huy chỉ vào bức vẽ sau đó lại chỉ vào Thịnh Ái Linh, cậu bé tức đến mức đầu sắp bốc khói rồi.
Thịnh Ái Linh hoàn hồn: "Ý anh là em không giữ lời hứa sao?"
Nguyễn Lập Huy gật đầu.
Rõ ràng đã nói xong, mọi người phải nghĩ cách khiến cho sau khi hai người ở bên nhau sẽ hòa thuận thương nhau như người nhà. Nhưng tại sao gặp phải một người đàn ông dáng vẻ cũng không tệ liền thay đổi chứ? Lòng dạ của phụ nữ đúng là như mò kim đáy bể mà.
"Ha ha." Thịnh Ái Linh đột nhiên cười thành tiếng: "Anh cũng mắc bẫy rồi, chứng tỏ tài diễn xuất của em rất tốt. Haiz, anh Lập Huy."
Nguyễn Lập Huy cau mày, vẻ mặt không hiểu.
"Mẹ em và ba anh ở cạnh nhau lâu như vậy lại không có tiến triển gì, anh không sốt ruột sao?"
Thịnh Ái Linh ngồi ngay ngắn trên thảm giải thích: "Em chỉ giả vờ thôi. Ông nói cho em biết có cạnh tranh mới có áp lực, cho nên em cảm thấy anh Phan An trở về, chắc chắn sẽ khiến chú Nguyễn có thêm áp lực. Như vậy chú Nguyễn sẽ mới phải suy nghĩ đến việc có nên tiến thêm một bước trong mối quan hệ với mẹ em không?"
Nguyễn Lập Huy nghiêm mặt không tin.
"Anh thấy lúc nãy khi chú Nguyễn nhìn thấy anh Phan An, sắc mặt rõ ràng rất khó coi."
Thịnh Ái Linh kéo ống tay áo của cậu bé, dáng vẻ rất đắc ý.
"Cho nên em cảm thấy chú Nguyễn chắc chắn đã thích mẹ em lâu rồi, chúng ta lại cố thêm một chút là được rồi!"
Nguyễn Lập Huy nghe vậy, nhớ lại phản ứng của ba mình lúc nãy, lúc này vẻ mặt của cậu bé mới dịu lại một chút.
Hình như cũng có lý. Ba thường xuyên không chịu cười nhiều, sao có thể chủ động theo đuổi phụ nữ chứ? Nếu không tạo cho ba một chút áp lực, sợ là bản thân ba sẽ không biết phải làm gì ấy chứ?
Nghĩ tới đây Nguyễn Lập Huy giống như bừng tỉnh, liên tục gật đầu với Thịnh Ái Linh.
Sau khi Thịnh Tâm Lan mua thức ăn về vừa mở cửa phòng ra liền nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, trừ tiếng cười của Thịnh Ái Linh thỉnh thoảng truyền từ phòng ngủ ra, trong phòng khá yên tĩnh.
Tình hình gì đây?
Thấy cô trở về, Phan An vội vàng đứng dậy: “Chị đã về rồi”, nói xong liền đứng lên lấy nhận lấy thức ăn trong tay cô.
"Để tôi."
Nguyễn Anh Minh cũng đứng dậy từ ghế sô pha.
Thịnh Tâm Lan để túi xuống hỏi: "Sao anh tới rồi?"
Nguyễn Anh Minh thong thả nói: "Lập Huy muốn tới nên tôi liền dẫn nó tới."
"Lập Huy cũng tới rồi à?" Thịnh Tâm Lan nhìn về phía phòng ngủ, giọng điệu rất tự nhiên: "Vừa hay tôi mua thức ăn rồi, mọi người hãy ở lại ăn cơm chung đi."
Phan An ngồi bên cạnh nghe vậy vẻ mặt liền thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...