Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Thịnh Tâm Lan tỉnh dậy, vừa trở mình liền cảm thấy xương cốt như là muốn vỡ vụn ra từng mảnh.
Cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là cách trang trí lộng lẫy cũng không lạ lắm, nhìn không chớp mắt một hồi, nhớ đến nơi này hình như là phòng dành cho khách của Nguyễn Anh Minh.
Cô vén chăn lên, đang muốn thức dậy, cúi đầu nhìn xuống thế là bỗng nhiên mở to hai mắt mà nhìn, hét lên một tiếng: “A...!"
Tiếng hét này bao phủ cả tiếng xả nước ào ào ở trong phòng tắm.
Thịnh Tâm Lan hoảng sợ nhìn về phía phòng tắm, loáng thoáng có thể nhìn thấy được một bóng dáng cao lớn của người đàn ông thông qua cánh cửa.
Không phải đó chứ?
Cô vội vàng kéo chăn mền qua, tối ngày hôm qua rốt cuộc đã làm cái gì?
Tiếng nước chảy trong phòng tắm im bặt lại, một lát sau một bàn tay mang theo hơi nước mở cửa ra, trên lưng quấn cái khăn tắm, điềm nhiên như không có việc gì mà lau tóc, giống như là không nghe thấy tiếng thét chói tai lúc nãy, bước lên hai bước mới nhìn thấy Thịnh Tâm Lan ngồi ở trên giường, bốn mắt chạm nhau trong không khí.
Nhìn thân trên cường tráng của người đàn ông, Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn là so với khóc, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Anh với tôi... tối ngày hôm qua chắc là... xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Tự cô cảm giác không được à?”
Nguyễn Anh Minh hỏi lại, thuận tay khoác khăn lên trên đầu vai, mái tóc còn đọng lại những giọt nước nhỏ rơi xuống, nhìn càng thêm mê người.
“Đừng đi đến đây.”
Thịnh Tâm Lan che mắt lại không nhìn.
“Cô sợ cái gì?”
Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh giường, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh: “Chuyện nên làm hay không nên làm thì cũng đã làm vào tối ngày hôm qua, em đừng có nói với tôi là một chút kí ức em cũng bị mất hết.”
Thịnh Tâm Lan cúi đầu xuống, gương mặt đỏ bừng giống như là quả cà chua, căng thẳng cả nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Đương nhiên là cô biết tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi... tôi... tôi không nhớ rõ.”
Cô kiên trì trực tiếp dự định giả chết không thừa nhận.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, dường như mang theo vài phần trêu chọc. Thịnh Tâm Lan cho là mình đã nghe nhầm, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Nguyễn Anh Minh cầm lấy cái áo choàng tắm từ trong tủ quần áo, quay người đi về phía cửa.
“Một lát nữa người giúp việc sẽ đưa quần áo và thuốc vào cho cô, thay xong rồi thì đi ra dùng cơm.” Người đàn ông đứng ở cửa đưa lưng về phía cô, giọng nói lạnh lẽo.
“Thuốc?” Thịnh Tâm Lan sửng sốt một chút: “Thuốc gì?”
Không phải là thuốc tránh thai đó chứ?
Đang suy nghĩ miên man, ở cửa truyền đến một âm thanh ý vị thâm trường.
“Thuốc bôi ngoài da.”
“Tôi đâu có bị thương gì đâu?” Thịnh Tâm Lan không hiểu cho lắm, người đàn ông này nói chuyện mà cũng không nói cho rõ ràng được à.
Đúng là cô nghe không hiểu, chờ sau khi bước xuống giường đi tắm rửa, lúc vén chăn lên, trên mặt của cô liền trở nên đỏ bừng.
Thuốc dùng ngoài da này rốt cuộc là dùng để xoa chỗ nào, nháy mắt cũng đã hiểu được ngay.
Người đàn ông này thật là, không biết nên tức giận hay là nên nói anh quan tâm.
Sau khi thay xong quần áo, cô củng cố tâm lý ở trong phòng gần mười phút đồng hồ rồi mới kéo cửa đi ra ngoài. Nhìn thấy người giúp việc ở trên thành đang chuẩn bị đi vào phòng dọn dẹp quần áo, cô giả vờ mặt thong dong bình tĩnh, mặt dày mày dạng làm bộ như là không có cái gì xảy ra, còn chào hỏi cô.
“Chào buổi sáng.”
Người giúp việc một mặt vui mừng: “Cô Thịnh, đã không còn sáng nữa rồi, đều đã đến giữa trưa.”
Nụ cười vốn dĩ đã miễn cưỡng của Thịnh Tâm Lan bởi vì cái này mà lại càng thêm miễn cưỡng hơn.
Sau khi đi xuống lầu, Nguyễn Anh Minh cũng không có ở trong phòng khách.
“Cậu chủ đang làm việc ở trong thư phòng, nói là đợi cô xuống rồi thì gọi cậu ấy ăn cơm cùng luôn.”
“Đừng mà.” Thịnh Tâm Lan vội vàng giơ tay lên làm một tư thế từ chối: “Không cần phải gọi anh ấy đâu, tôi, tôi đi ngay đây, tôi có chuyện khác cho nên không thể ăn cơm ở đây được.”
“Hả, cô Thịnh, cái này không hay đâu, chuyện này..."
Thịnh Tâm Lan sợ người giúp việc ngăn cản mình, giày cũng không thay liền vội vàng chạy ra ngoài.
Âm thanh tắt máy xe ở bên ngoài vang lên, làm cho bước chân của Thịnh Tâm Lan dừng lại.
Xe hơi màu đen đang dừng ở cửa, quản gia quen mặt bước xuống kéo cửa xe ra, ông cụ Nguyễn bước xuống xe
“Cô Thịnh.”
Ông cụ đánh giá cô bằng một ánh mắt sâu xa: “Thật là trùng hợp quá nhỉ, ông đến đây để thăm Anh Minh, con cũng ở đây hả?”
“Con chào ông Nguyễn.”
Thịnh Tâm Lan giật giật khóe môi, chột dạ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, trong khoảnh khắc này cảm giác xấu hổ lúc nãy cũng không còn là xấu hổ nữa, xấu hổ của lúc này mới là xấu hổ lớn nhất trên đời.
Xe của ông cụ đang ngăn ở cửa, hiển nhiên không cho cô rời đi.
Hai phút sau, Nguyễn Anh Minh bước xuống từ thư phòng. Thịnh Tâm Lan đã được sắp xếp ngồi ở trên bàn ăn, bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh, thấp thỏm giống y như là tội phạm đang chờ phán quyết.
“Ông nội?” Nguyễn Anh Minh nhíu mày đi đến: “Sao ông lại đến đây vậy?”
Ông cụ từ ái nói: “Lâu như vậy rồi mà con cũng không trở về thăm ông, ông thuận đường đi đến đây thăm con, không ngờ đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Thuận đường? Cách nói này cũng không khỏi quá trùng hợp rồi đó chứ?
Nguyễn Anh Minh cũng không vạch trần, đi đến cái ghế đối diện của Thịnh Tâm Lan muốn ngồi xuống, người giúp việc lại kéo cái ghế ở bên cạnh Thịnh Tâm Lan ra.
“Cậu chủ, ngồi ở bên đây này.”
Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên ho khan một tiếng, liên tục lắc đầu với anh.
Chột dạ giống y như là con gái mới lớn, vui chơi một đêm ở bên ngoài rồi bị người lớn trong nhà bắt được.
Nguyễn Anh Minh nhìn biểu cảm không luyến tiếc với cuộc sống này nữa của cô, trực tiếp bước qua đó ngồi xuống bên cạnh của cô: “Ông nội cũng đã đến rồi, vậy thì cùng nhau ăn cơm luôn đi.”
Ông cụ khẽ gật đầu, kêu Thịnh Tâm Lan cứ ăn thoải mái, còn mình thì lại không động đũa.
Thịnh Tâm Lan kiên trì ăn cơm, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc, giống như đang ngồi trên bàn chông.
Cô sợ ông cụ đột nhiên lại hỏi một vấn đề khó hiểu, chỉ có thể im lặng ăn cơm để giảm cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng mà sự việc luôn để cô phải thấy bất ngờ.
“Ông đã biết chuyện tối ngày hôm qua rồi.”
Một câu nói của ông cụ làm cho miếng thịt vẫn còn chưa nhai kỹ ở trong miệng của Thịnh Tâm Lan trực tiếp nghẹn ở cổ họng, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, muốn nói cái gì đó nhưng mà nửa câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ôm ly nước không ngừng uống.
“Anh Minh nhà ông cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, ông sẽ để nó cho con một công bằng.”
Lúc nói ra lời này, ông cụ hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh: “Lời của ông nói còn có tác dụng nhỉ.”
“Ông nội biết cũng nhanh quá ha.”
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng lườm quản gia của Ngự Uyển ở một bên.
Ông cụ nhận được tin tức nhanh như vậy, sáng sớm hôm nay đã chạy đến rồi, là ai bí mật thông báo, liếc quay lại nhìn thấy ngay.
Nguyễn Anh Minh nhìn một cái, quản gia lập tức cúi thấp đầu xuống, mặt vẫn không có cảm xúc.
Thịnh Tâm Lan ở phía bên này vất vả lắm mới nuốt xuống miết thịt đáng chết ở trong cổ họng, muốn khoác tay nói không cần.
Lời vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, ông cụ liền nói với Nguyễn Anh Minh.
“Đúng rồi, chuyện của con với Tâm Lan cũng đã định, vậy thì chuyện của con với lại Cao Mỹ Lệ cũng mau cho người đi giải quyết đi, mấy cái tin tức nghe lầm đồn bậy đó, ông thấy mà đã nhức hết cả đầu.”
Định?
Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên, mặt hết trắng rồi lại đỏ, chỉ trong khoảng thời gian nghẹn miếng thịt ở trong cổ họng, định cái gì vậy?
Cô với Nguyễn Anh Minh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...