Một đứa trẻ phải bỏ đi cũng có thể trở thành đòn sát thủ để Lê Vân nắm lấy cuộc hôn nhân, kế hoạch rất chu đáo, kế hoạch không thành thì còn có kế hoạch thứ hai, nếu như không phải anh sớm biết một vài chuyện, chỉ sợ là tai họa này sẽ ụp lên đầu của Thịnh Tâm Lan mà không thể nào gỡ xuống được.
Nguyễn Anh Minh quay đầu qua nhìn Thịnh Tâm Lan đang ngủ không biết trời trăng mây gió ở bên cạnh, đối với chuyện này cũng không biết chút nào, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm thay cho cô.
Bình thường nhìn rất khôn khéo, sao lúc này không có chút phòng bị nào vậy chứ, người khác mời rượu mà cô cứ uống à?
Đang suy nghĩ, Thịnh Tâm Lan bỗng nhiên nâng chân lên gác ở trên đùi của Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh biến sắc, còn chưa kịp đẩy chân của cô ra thì tay của cô cũng chạm tới, trực tiếp ôm lấy bờ vai của anh, vừa dùng sức cả người liền ngồi trên người của anh, ôm lấy mặt của anh, say khướt hỏi.
“Anh là ai vậy?”
Khóe miệng Nguyễn Anh Minh giật giật một cái, miễn cưỡng gạt ra âm thanh từ trong hàm răng.
“Thịnh Tâm Lan, buông tay ra.”
Nói đạo lý với một con ma men hiển nhiên là chuyện không sáng suốt, một giây sau Thịnh Tâm Lan liền vỗ vào gương mặt của anh, phun một ngụm rượu lên trên mặt anh.
“Còn biết nói chuyện nữa nè."
Nguyễn Anh Minh bị thổi hận không thể kéo cửa xe ra ngay lập tức rồi ném cô xuống dưới, cô lại còn đang say rượu, hít cái mũi, ôm lấy cổ của anh uốn éo người nói.
“Nóng quá đi thôi!”
“Thịnh Tâm Lan!” Giọng nói của anh nặng nề khàn khàn, đè cô lại, ngăn cản không cho cô cử động lung tung: “Đừng nhúc nhích.”
Cô lại không hề biết là động tác của mình có điểm nào không bình thường.
Khóe mắt tài xế liếc nhìn qua kính chiếu hậu, sau khi ngạc nhiên thì cũng không còn dám nhìn nữa.
Ghế ngồi ở phía sau truyền đến âm thanh kìm nén của Nguyễn Anh Minh.
“Trực tiếp về biệt thự Ngự Uyển.”
Tài xế ngầm hiểu, một phát đạp chân ga chạy thẳng đến biệt thự Ngự Uyển.
Vừa đến nhà, quản gia và người giúp việc đều ra chào đón.
“Lưu Ngọc Hạnh đâu rồi?” Nguyễn Anh Minh hỏi.
“Cậu chủ, cô Lưu nói là thời gian không còn sớm nữa, đã dẫn theo Ái Linh đi rồi, vừa đi không bao lâu.”
Nguyễn Anh Minh khẽ gật đầu, liên quan đến Cao Mỹ Lệ, ngược lại cũng không hề nói nửa chữ.
Người giúp việc nhìn thấy Thịnh Tâm Lan đang ngã ở trong xe, ba chân bốn chẳng muốn đi đến giúp đỡ, Nguyễn Anh Minh lại xua đám người đi, tự mình ôm Thịnh Tâm Lan lên phòng mà cô đã từng ngủ ở trên lầu hai.
Đám người trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm khác nhau.
Quản gia nhìn lướt qua: “Nhìn cái gì mà nhìn, đã nói là các người làm việc ở chỗ này thì có đôi khi có mắt thì cũng làm như là không có mắt, có hiểu chưa hả?”
Tất cả người giúp việc đều giải tán, quản gia nhìn cửa phòng đang đóng chặt ở trên lầu hai, im lặng lấy điện thoại di động ra.
“Ông chủ, cậu chủ mang cô Thịnh về nhà, hai người còn uống say mèm.”
"..."
“Đúng vậy, ở cùng một căn phòng, bây giờ vẫn còn chưa đi ra.”
"..."
Trong phòng dành cho khách, sau khi Nguyễn Anh Minh cho Thịnh Tâm Lan nằm lên trên giường xong, muốn đi ra ngoài tìm người giúp việc dọn dẹp cho cô một chút. Vừa muốn đứng dậy, tay áo bỗng nhiên bị kéo chặt, kéo anh một phát làm anh lảo đảo.
“Nước.”
Thịnh Tâm Lan lôi kéo ống tay áo của anh, lầm bầm một câu: “Khác quá.”
Nguyễn Anh Minh nhíu mày, cố nén thân thể khó chịu, khàn giọng nói: “Thịnh Tâm Lan, cô muốn uống nước thì buông tay tôi ra mới có thể uống được.”
Cũng không biết là cô có nghe hay không, sau khi nói câu nói này xong thì cuối cùng cô cũng buông lỏng tay ra.
Ở trong phòng có nước, Nguyễn Anh Minh dứt khoát rót một ly nước mang tới, trực tiếp đặt ở trên tủ đầu giường, thấp giọng nói: “Đặt ở trên đầu giường đó, sau khi tỉnh rồi thì uống đi.”
Dứt lời, anh liền quay người đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được hai bước, sau lưng liền truyền đến âm thanh ồn ào, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một cái tay đang bám vào đầu giường kéo một góc ly nước.
“Cẩn..."
Chữ "thận" còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã cạch một tiếng, ly nước trực tiếp đổ trên tủ đầu giường, cái ly lăn cong cóc đến trên giường, đổ trên người cô ướt nhẹp.
“Ôi chao!” Cô kêu lên một tiếng, đột nhiên vùng vẫy ở trên giường, kêu to lên.
“Tôi không biết bơi..."
Nguyễn Anh Minh cau mày lại, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Cứu với..."
Tiếng hét cao vút này làm cho Nguyễn Anh Minh không cười được nữa, nếu như bị người giúp việc ở bên ngoài nghe thấy thì?
Anh vội vàng đi lên phía trước, che miệng của cô lại, thấp giọng nói.
“Được rồi, cô đâu có rơi xuống nước đâu, bơi cái gì chứ?”
Đôi mắt nhập nhèm của Thịnh Tâm Lan long lanh giống như có ánh trăng ở trong đó, một mặt vô tội nhìn anh, giống như là con nai con bị hoảng sợ.
Nguyễn Anh Minh cảm thấy trái tim của mình đập dữ dội, tiết tấu so với bình thường còn nhanh hơn nhiều.
“Tôi nóng quá.”
“Đừng có nhúc nhích.”
Yết hầu của Nguyễn Anh Minh gần như là bốc lửa.
Cô chợt đưa tay ôm lấy cổ của anh, xoay người đặt anh dưới thân, nâng mặt của anh lên, say khướt nói.
“Anh thật là đẹp trai quá đi.”
Hiển nhiên là Nguyễn Anh Minh không nghĩ đến cô sẽ đối xử với mình như vậy, cũng nên ngăn cản người, trong lúc nhất thời quên mất phòng vệ, mắt trừng lớn nhìn gương mặt đang phóng đại của cô.
Mang theo chút hương vị của rượu vang đỏ ngọt ngào, rất tươi mát.
Không biết là sau bao nhiêu lần, Nguyễn Anh Minh đè cô lên trên gối, cảm thấy loại suy nghĩ này giống như là đã từng quen biết, còn có loại cảm giác này nữa.
Đột nhiên có một vài mảnh kí ức rõ ràng lướt qua trong tâm trí.
“A a..."
Đó là vào cái đêm sáu năm trước, một đoạn kí ức ngắn trong căn phòng tối đen như mực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...