Xung quanh có người la lên: "Cô là ai, sao lại vào thang máy cấp cao?"
"Xin lỗi, tôi đến phỏng vấn, không kịp giờ." Thịnh Tâm Lan vừa nói vừa định đứng dậy, không ngờ động tác quá nhanh, mái tóc dài cuộn sóng mắc vào cúc áo của đối phương.
Da đầu cô bị kéo đau nhói, lại ngã xuống.
Hai tay vừa vặn đặt trên người đàn ông kia.
Thịnh Tâm Lan như bị điện giật, "Xin... xin lỗi, tôi không cố ý!"
Thang máy bỗng yên lặng trong hai giây.
"...Phụt!"
Sau một giây, tất cả mọi người trong thang máy đều không biết nên khóc hay nên cười.
Có điều vì kiêng dè có nhân vật lớn đang ở đây, gương mặt lạnh băng kia khiến họ phải nén cười, nhanh chóng che miệng lại.
Thân thể Nguyễn Anh Minh rõ ràng cứng lại, hàng lông mày nhíu chặt, anh ta chưa bao giờ gặp chuyện gì hoang đường thế này.
"Xin lỗi, rất xin lỗi... có thể... có thể giúp một chút không?" Thịnh Tâm Lan vội vàng muốn gỡ tóc ra, vừa mới ngọ nguậy, tóc lại càng quấn chặt hơn.
Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
Nguyễn Anh Minh luôn cảm thấy người phụ nữ này mang đến cho anh cảm giác quen thuộc vô cùng, nhưng rõ ràng là anh chưa bao giờ gặp cô ta.
Hơn nữa một kẻ có mặc bệnh sạch sẽ cao độ như anh mà lại không hề chán ghét gì.
Anh im lặng một giây, sau đó đáp lại sự van nài của cô, cúi đầu, ngón tay với khớp xương rõ ràng gỡ sợi tóc đang quấn vào nhau.
"Đừng ngọ nguậy, thả lỏng." Âm thanh trầm thấp xa cách.
Giọng nói này... thật quen thuộc!
Thịnh Tâm Lan ngơ ngẩn.
Cô bỗng nhớ đến buổi tối năm năm trước, dưới ánh đèn u ám, cô mơ màng mở mắt, tuy rằng không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy bờ môi mỏng phớt hồng của anh ta.
"Cảm ơn."
Không thấy ai hồi đáp, cô không kìm được sự tò mò, lặng lẽ quay sang nhìn.
Người đàn ông kia mặc một bộ âu phục đắt tiền, cặp chân dài thu hút mọi ánh nhìn, cao quý lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt để lộ ra nét kiêu ngạo.
"Cô gì ơi." Người trợ lý nhanh chóng nhận ra, lại liên tưởng đến hình ảnh Thịnh Tâm Lan bổ nhào vào người sếp Nguyễn khi nãy bèn lạnh lùng nói: "Cái gì mà không kịp giờ, chắc là muốn tiếp cận chứ gì?"
Tiếp cận?
Thịnh Tâm Lan còn đang ngẩn ra, không ngờ người đàn ông bên cạnh lại hơi cúi đầu, dùng khóe mắt liếc cô một cái.
Mấy năm qua, phụ nữ xung quanh anh không ít, đúng là có rất nhiều người vì muốn tiếp cận anh mà vắt hết suy nghĩ, nhưng kể từ khi chuyện năm năm trước xảy ra đến giờ, anh không có hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào.
Người duy nhất anh từng tiếp xúc, e là chỉ có người phụ nữ đêm đó.
Cũng chính là mẹ ruột của con anh.
Nhớ đến hành động trắng trợn của cô gái này lúc nãy, quả thực rất giống cố tình tiếp cận, ánh mắt Nguyễn Anh Minh lúc này mới hiện lên sự chán ghét và lạnh lùng.
Thiếu chút nữa thì anh đã bị cô ta lừa rồi.
Thịnh Tâm Lan khó chịu, "Tôi đã nói là tôi đi muộn, ánh mắt của anh như vậy là có ý gì?!"
Mất công vừa nãy cô còn cảm ơn anh ta từ tận đáy lòng.
"Trợ lý Lâm." Người đàn ông kia chẳng hề muốn trả lời cô, anh ta lạnh lùng nói: "Ấn tần trệt."
Trợ lý Lâm bấm tầng trệt, chờ cửa thang máy mở ra, anh ta mời Thịnh Tâm Lan ra ngoài, "Cô gái, phiền cô đi ra, lần sau đừng dùng thủ đoạn này nữa!"
"Tôi xin anh đấy, tôi thực sự không..." Thịnh Tâm Lan còn muốn giải thích, người trợ lý đã dùng thái độ cương quyết mời cô ra ngoài.
Thịnh Tâm Lan cắn răng, trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh, bước ra ngoài thang máy, còn lẩm bẩm mắng: "Anh ta tưởng anh ta là ai chứ, buồn cười, còn bảo mình tiếp cận? Xí..."
Tiếng nói của cô không to không nhỏ, trợ lý Lâm nghe mà hoảng hồn.
Cô ứng viên này muốn chết à?
Người đàn ông bên cạnh khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, làm trợ lý Lâm run rẩy tay chân, không dám nhìn sang, chỉ run rẩy nói: "Để tôi gọi điện cho bảo vệ xử lý."
"Quá phiền phức!" Khi cửa thang máy khép lại, Nguyễn Anh Minh cũng thu hồi ánh mắt.
Giọng nói của cô gái kia còn vang vọng bên tai, chẳng hiểu sao bỗng nhiên anh lại thấy hứng thú với cô gái này.
Được lắm!
Anh hơi nheo mắt lại, giọng nói còn lạnh lẽo hơn lúc nãy, anh muốn xem xem cô ta có phỏng vấn ra được bông hoa nào không!
"Gọi điện cho Giám đốc Lý, bảo anh ta, buổi phỏng vấn lúc mười giờ tôi sẽ tới!"
"Vâng, tổng giám đốc Nguyễn."
Thịnh Tâm Lan đến sảnh tiếp khách, nhìn một biển người, đột nhiên cảm thấy áp lực quá lớn, người đến phỏng vấn quả nhiên đông hơn cô tưởng rất nhiều.
Cô tìm đại một chỗ xếp hàng, bên cạnh có mấy cô gái đang nói chuyện với nhau.
"Này này, các cô biết chưa, hôm nay tổng giám đốc Nguyễn cũng có mặt ở buổi phỏng vấn đó!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...